chap 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân An đứng trước cổng nhà Thế Anh, cô chần chừ không biết có nên bấm chuông không. Cô rất kinh hãi mỗi khi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của hắn. Càng kinh hãi hơn khi hắn cất tông giọng trầm thấp kia nói chuyện với cô, như thể Thế Anh sẽ bóp chết cô bất cứ lúc nào vậy. Có lẽ điều đáng sợ nhất bây giờ chính là phải đối diện với Thế Anh trong một bộ dạng xấu hổ và nhục nhã thế này...

"Vân An? Sao cháu lại ở đây ?"

"Bác ..."

Vân An còn không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ Thế Anh, người đã từng rất yêu thương, tin tưởng cô nhưng bây giờ thì đã không còn nữa rồi ! Vẫn rất may cho Vân An là bà chưa nhìn cô với ánh mắt khinh rẻ. Nếu không thì đúng là cô nên ném mặt mũi cho chó gặm thì hơn.

"Cháu muốn gặp anh Thế Anh."

"Nó đang trong nhà đó, vào đi."

Thế Anh đang đôi co một trận với Thanh Bảo ngoài phòng khách. Hắn rất bực bội khi em cứ bắt hắn chơi cái trò nối từ nhảm nhí kia. Trong khi chơi thì không biết chơi mà lúc nào cũng đòi người ta nhường cho thắng, chơi thế thì chơi làm gì chứ ? Tốn thời gian !

"Tao đã bảo không chơi cơ mà .", nói dứt câu còn mổ lên môi Thanh Bảo một cái coi như trừng phạt em vì tội nói lắm.

"Anh phải chơi, chủ nhật ở nhà phải chơi với em chứ !"

"Nhưng không có nghĩa là tao phải chơi mấy cái trò nhảm nhí đấy..."

Thanh Bảo định gân cổ cãi thì hắn đã nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm của em, lưỡi hắn đưa vào tìm lưỡi em quấn quýt ướt át... Thanh Bảo nhắm mắt tận hưởng ngọt ngào mà Thế Anh đem trao, hai tay bao lấy xương quai hàm góc cạnh của người yêu. Em đê mê trong những tiếng mút mát kích tình, chưa gì phía dưới của em đã lên rồi !

"Hình như... mẹ đến không đúng lúc nhỉ ?"

Thanh Bảo nghe thấy tiếng người, trợn mắt đẩy hắn ra, ngay ngắn ngồi dậy cười giả lả. Đôi gò má vẫn còn thoáng ửng hồng vì ngại, "Đâu có đâu ạ ."

"Vân An ?", hắn nghiêng đầu thắc mắc.

"Đúng rồi, mẹ thấy con bé đứng ngoài cổng, nó nói có chuyện muốn gặp con nên mẹ đưa nó vào."

Thế Anh liếc cô, phun ra một câu lạnh nhạt, "Loại phá đám, rồi tới đây làm gì ? Bắt chịu trách nhiệm à ?"

Hắn nói một câu mà trúng luôn tim đen của Vân An. Cô nuốt nước miếng đối diện với hai cặp mắt tò mò cùng một cặp mắt đang lườm mình, ấp úng, "Con thưa bác, hôm nay con tới muốn nói với bác một chuyện."

"Rằng con đã có thai và muốn Thế Anh chịu hoàn toàn trách nhiệm ?", hắn nối tiếp câu nói của Vân An, đứng phắt dậy, "Rất tiếc, một đồng cũng không có đâu nghe chưa ?"

"Nhưng nó là con anh mà Thế Anh... Anh không thể bỏ mặc em, bỏ mặc con như vậy được ! "

"Em chịu bất hạnh cũng cam lòng, nhưng xin anh hãy vì chút tình máu mủ mà nuôi dưỡng đứa bé."

"Nuôi ? Chưa thừa tiền, chưa rỗi hơi tới mức đấy ! "

"Không phải con của Bảo sinh ra thì không có nuôi nấng gì hết, giờ thì cút đi. Một là tự động biết đường về, hai là tao đá cả mẹ lẫn con ra khỏi nhà."

Thanh Bảo nãy giờ cũng chỉ giữ nguyên một thái độ không cảm xúc, bảo trì im lặng. Em biết chắc chắn thể nào cũng có ngày hôm nay, cái ngày mà Vân An biết tin mình có thai và tới đây đòi hắn phải có trách nhiệm. Vấn đề đó dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn mà thôi. Em sớm đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, cho nên khi phải đối mặt em cũng không lấy làm lạ hay thấy bất ngờ.

Thanh Bảo chỉ ngỡ ngàng trước thái độ nhẫn tâm ấy của Thế Anh. Đứa bé trong bụng Vân An hoàn toàn không có lỗi thế nên nó không xứng đáng bị chịu thiệt thòi và hắt hủi như vậy. Thế Anh không muốn nghĩ cho Vân An nhưng chí ít cũng phải nghĩ cho con ruột của mình chứ...

"Thế Anh, dù sao đó cũng là con anh, nó mang trong mình dòng máu của anh. Chúng ta đem nó về đây nuôi như con ruột cũng được, em sẽ không hiềm khích gì hết !"

"Không là không! Lo cái thân mày trước đi ."

"Ở cái nhà này chỉ có một đứa bé duy nhất. Ngoài Trần Thiện Thanh Bảo ra thì không có thêm bất kì một đứa bé nào cả, nhớ lấy."

Mẹ hắn nãy giờ cũng không nói gì, hiện tại mới lên tiếng, "Thế Anh, con không định sẽ có trách nhiệm với cái thai ?"

"Đương nhiên không rồi mẹ, con chỉ nói một lần, không nói lần hai."

Vân An bỗng bù lu bù loa, "Tại sao thế Thế Anh? Em đã nói anh không cần chịu trách nhiệm với em cũng được, nhưng anh hãy có trách nhiệm với con cơ mà ."

"Dù gì nó cũng là đứa cháu mang dòng máu họ Bùi. Anh định để nó lang bạt ở ngoài, không cho ông bà nội nhận cháu hay sao ?"

"Thế Anh, anh đã lớn rồi. Hai tư, hai lăm tuổi rồi cũng không phải ít đâu. Anh làm thì anh phải chịu chứ ? "

"Đứa bé không có tội, nó có quyền được sinh ra và sống trong sự bảo bọc của mọi người. Anh đừng lo cho cảm nhận của em. Em có thể bao dung nuôi nấng đứa bé."

Em cố gắng khuyên nhủ hắn. Em biết Thế Anh không cố ý để chuyện này xảy ra nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, không thể trách móc cũng không thể vãn hồi lại gì nữa. Hiện tại chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi .

Mẹ Thế Anh quan sát nét mặt bình tĩnh của Thanh Bảo, bà thừa hiểu trong lòng em chắc chắn đang dậy sóng. Dĩ nhiên sẽ chẳng có một ai lại có thể giữ nổi sự kiên nhẫn với cái tình huống này đâu. Nhưng có lẽ do thời gian qua cả hai đã thấu hiểu nhau phần nào, đã có thể mở lòng với đối phương nhiều hơn, bao dung cho đối phương một cơ hội. Thế nên Thanh Bảo mới có thể giữ bình tĩnh được như thế.

Thế Anh đương nhiên sao có thể để mặc cảm nhận của Thanh Bảo, hắn trầm giọng, "Sẽ chẳng có đứa con nào mang dòng máu của dòng tộc họ Bùi hết và tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với con của một thằng khác."

Hắn lại gần cô một chút, tông giọng càng trầm hơn, "Cô làm sao có con với tôi được đây Nguyễn Thùy Vân An? "

"Trong khi tôi vô sinh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro