chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Tôi giẫm lên đôi giày cao gót "Cộc cộc cộc" và chạy thật nhanh về phía trước.

Còn 20 giây nữa!

10 giây!

5 giây!

1 giây!

Ding——

Chấm công thành công!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lê cục mỡ 45 kg ngồi trên ghế ở công ty.

Đã chấm công rồi! Không được xem là muộn, nghỉ ngơi một lúc đã.

Gần đây tôi mới thuê căn hộ mới, cách công ty xa hơn.

Đêm qua hiếm khi mới có giấc ngủ ngon, nên sáng nay dậy muộn.

May mà không bị trễ.

Chưa ăn sáng, đầu còn hơi choáng.

Tôi đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi mở mắt, một đôi giày da màu đen sáng bóng xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác.

Đi muộn bị sếp bắt thì phải làm sao?

Chịu ch.ế//t.

Tôi ưỡn ngực, vô cùng quang minh chính đại.

"Em không đi muộn."

"Em đã chấm công rồi!"

Vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng.

Tôi quá chột dạ, lời nói như hét vào mặt người ta.

Tôi cúi đầu, hận không thể đào một lỗ mà chui xuống đất.

Sếp lớn nói: "Đi theo anh."

"......Ồ."

Tôi nhìn Lục Lâm đang đi phía trước mình.

Chân vừa thẳng, vừa thon.

Lại nhìn lại đôi chân của mình, tôi xấu hổ kéo váy.

Ồ? Hai cái chân, màu đen.

Sao lại ba cái chân rồi?

Bốn cái chân?

Mí mắt tôi trĩu nặng.

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi tôi còn nhận thức, tôi nhìn thấy sàn nhà công ty được lau bóng loáng.

Cô lao công, cô đã vất vả rồi ạ!

2.

Sau khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong phòng làm việc của Lục Lâm.

Tôi bật dậy khỏi ghế sofa.

Nếu ai đó thấy tôi ngủ trong phòng làm việc của sếp, thì toang!

Tôi đang định lén chuồn ra ngoài.

Người nào đó nói: "Lại đây."

Thực sự tôi không muốn đến đó.

Nhưng anh ấy là sếp của tôi.

Tôi miễn cưỡng đi đến bàn làm việc của anh ấy và nói phủ đầu: "Sếp Lục, em thật sự không đi muộn."

Em đã chấm công ngay vào giây cuối cùng.

Tôi ngẩng cao đầu kiêu hãnh và không nhận lỗi của mình!

Cuối cùng, sếp Lục không còn nhìn vào văn kiện nữa: "Anh có nói là em đến muộn à?"

Tôi nghẹn họng: "...Không có."

Lại nói thêm một câu: "Nhưng ý của anh là thế."

Tôi bĩu môi, vờ ra vẻ nguy hiểm, anh tốt với em từ lúc nào thế.

Lục Lâm gõ gõ lên bàn, tôi thấy trên bàn có trứng và bánh bao.

"Ăn sáng đi."

Trong phút chốc, nỗi tủi thân trào dâng trong lòng tôi.

Bánh bao là món sáng yêu thích của tôi.

Trước khi chia tay với Lục Lâm, anh ấy mua cho tôi mỗi ngày.

Bởi vì anh ấy biết tôi lười biếng và cũng biết tôi thường không ăn sáng vào buổi sáng.

Haiz, đã chia tay rồi, còn mua đồ ăn sáng cho tôi làm gì nữa chứ! Đã vậy còn không mua trứng luộc nước trà mà tôi yêu thích!

Đồ tồi!

Tôi lớn tiếng từ chối, "Không ăn."

Ai thèm đồ của anh chứ.

Lục Lâm cau mày nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự bất lực, "Tô Tô, đừng cãi nhau nữa."

"Không ăn sáng thì sao mà làm việc được?"

Trong lòng cười lạnh, hôm qua gọi là Tô Bối Bối, hôm nay gọi là Tô Tô.

Đồ tồi.

Tôi quay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với anh ấy nữa.

3.

9 giờ sáng.

Công ty mở họp.

Tôi vừa vào chỗ ngồi, người bên cạnh đưa một cái ly.

Lúc này, về cơ bản mọi người trong phòng họp đã đến đông đủ.

Tôi nhìn Lục Lâm ngay trước mặt.

Sếp lại có ý tốt với cấp dưới?

Anh có lòng tốt thế sao?

Lục Lâm đẩy chiếc cốc về phía tôi một chút, "Đây là thuốc cảm, uống là khỏi ngay."

Tôi nhìn dáng vẻ nhân mô cẩu dạng của anh ấy, lạnh lùng cầm lấy chiếc cốc.

Xung quanh đều là đồng nghiệp, từ chối khiến mọi chuyện trở nên giấu đầu lòi đuôi.

Tôi đặt chiếc cốc sang một bên, chuẩn bị đọc lại nội dung lát nữa sẽ phát biểu.

Trong khi đó, còn hai phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.

Tôi ngửi thấy mùi lạ, ánh mắt nhìn về chiếc cốc mà Lục Lâm đã đưa, cầm cốc lại gần và ngửi thử.

... Nước đường đỏ.

Ngay sau đó, dạ dày tôi cuộn trào.

Tôi không kìm được, "ọe" một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh trước mặt mọi người trong phòng họp.

Tôi là một cô nhân viên chăm chỉ, lúc đó trong tôi chỉ có một suy nghĩ: "Lần này thật là mất mặt."

Tôi nôn mửa trong nhà vệ sinh mười phút, khi quay lại phòng họp, gương mặt tái nhợt.

Tôi nghĩ rằng Lục Lâm đã bắt đầu cuộc họp, nhưng không ngờ, cuộc họp đã được giải tán ngay.

Lúc này chỉ còn Lục Lâm một mình trong phòng họp.

Tôi đứng ở cửa, do dự không biết có nên vào hay không.

Lục Lâm thấy tôi đứng ở cửa, kéo tôi vào và khoá cửa phòng họp lại.

Anh đứng trước mặt tôi, mặt mày nghiêm túc, "Của ai?"

Tôi cười: "Cái gì của ai?"

"Sếp Lục à, chúng ta đã chia tay hai tháng rồi, anh nghĩ gì thế?"

"Tô Bối Bối, em nói cho anh biết, đứa bé là của ai!"

Tôi nhìn Lục Lâm, đột nhiên không muốn bực bội nữa.

Tôi cáu kỉnh nói, "Của bạn trai cũ."

Lục Lâm ngây ra.

Gương mặt đẹp trai bị đơ cuối cùng cũng thay đổi, "Bạn trai cũ của em không phải anh à?"

4.

Tôi lắc đầu như trống bỏi, "Sao có thể thế được?"

"Sếp Lục, anh sẽ không nghĩ rằng sau khi em chia tay với anh thì em không hẹn hò sao?"

Tôi buông tay ra, "Thế thì anh cũng tự luyến quá."

Lục Lâm không nói gì nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang quan sát xem liệu tôi có nói dối không.

Tôi cố giả vờ bình tĩnh, dù sao thì da mặt tôi cũng dày, anh ấy nhìn ra được mới là lạ.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy.

Lục Lâm dường như đã có câu trả lời trong lòng.

Tôi nhìn ánh mắt anh ấy chuyển từ sáng ngời sang ảm đạm.

Anh khoát tay, cau mày, "Em đi ra ngoài trước đi."

Ra ngoài thì ra ngoài, anh là sếp nói gì cũng đúng.

Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sải bước đi ra ngoài.

Hừ, tôi sẽ không nói cho anh ấy đây là con của anh ấy đâu.

Sau này chị đây sẽ làm mẹ đơn thân!

"Trợ lý Lý, kiểm tra cho tôi hành tung của Tô Bối Bối trong hai tháng qua, nhất định phải điều tra kỹ, không được mắc chút sai lầm nào."

Bước chân tôi khựng lại, sau đó đóng cửa lại cho anh ấy, vờ như không có việc gì.

Ngay sau đó, tôi giẫm trên đôi giày cao gót, chạy "lộc cộc" về chỗ làm việc.

Suýt nữa thì toi, suýt thì toi!

Trợ lý Lý, Lý Phàm Nam, người luôn bên cạnh Lục Lâm từ khi anh ấy khởi nghiệp, làm sao mà dễ bị lừa được?!

Lý Phàm Nam định điều tra tôi, tôi chẳng có biện pháp gì cả.

Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?

Bối Bối rầu lắm đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro