abc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ sáu: Self-destruction, tự hủy diệt mình

Hít sâu… hít sâu, ít nhất vẫn còn sống!

Cái thứ thí nghiệm phẩm này ở đây chắc chắn rất nhiều!

Ta đặt tay lên hai vai Ezart, hành động này thật là có chút khó khăn, đối phương thực sự cao hơn chiều cao bình quân của loài người quá nhiều rồi!

“Ezart, sau này nhớ ít nhất phải giữ lại hai con cho tôi quan sát, được không?” Ta nhấn mạnh hai chữ “được không” này.

Đối phương gãi đầu, lẩm bẩm: “Nếu không phải An Đặc Khiết không biết ngụy trang, tôi còn tưởng rằng anh là gã đó… Mà vì sao lại là hai con? Cho dù là An Đặc Khiết cũng cần một con là đủ rồi, anh trái lại phiền hơn hắn nhiều!”

“Tôi còn chưa yêu cầu cậu giữ lại hai nam hai nữ đây! Tôi là nhân loại học gia, chuyên môn nghiên cứu kiểu hành vi, nếu như chỉ còn lại một con, không thể nghiên cứu hành vi ở phương diện tương tác.” Ta có chút tò mò: “Nhưng mà An Đặc Khiết cậu nói là ai?”

“Là tên quái nhân, bác sĩ, cái loại thích mổ xẻ đồ vật để nghiên cứu.”

“Tôi thế nhưng không thích mổ xẻ đồ vật.” Cùng lắm thích đâm đồ vật.

“Các người đều thích “nghiên cứu” chỉ là hắn thích chơi với đồ chết, anh thích chơi đồ sống.”

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta nhìn thần sắc hết sức căng thẳng của thiếu gia một chút, La Diệp tiên sinh cũng không phải cha đẻ của cậu ấy, lại căng thẳng như thế, là có nguyên nhân gì, hay đơn thuần bởi vì là chú đây… chú trên danh nghĩa.

Thiếu gia quay đầu nhìn ta, muốn nói như lại thôi: “Ca ca anh ấy… không, quên đi.”

Ta có chút mê hoặc, nhưng lúc trước thiếu gia đã nói giữa cái này có chuyện không thể nói cho ta, cho nên ta cũng không hỏi nhiều.

Vừa đến hiện trường, thiếu gia vội vã nhảy xuống xe, đối vào hiện trường trống trải hô lớn “La Diệp”.

Ta đi xuống xe, có chút nhạ dị, ở đây thoạt nhìn thật không giống Thần Tinh thị, thậm chí ngay cả Tà Dương thị cũng không bằng, kiến trúc vật cũ kỹ đổ nát, đường phố tiêu điều, ngay cả một tấm biển phát sáng cũng không có, hơn nữa hết sức dơ bẩn, chỉ có một số dân lang thang nằm ở góc phố, hệt như một nơi bị vứt bỏ.

Dưới toàn lực của Diệp Nhân, cái xe chỉ chạy mười phút, khoảng cách từ khách sạn xa khoảng ba, bốn km, làm sao lại khác biệt lớn như thế?

“La Diệp! Chú ơi!” Thiếu gia chạy qua chạy lại hô hoán, khiến cho không ít dân lang thang chú ý, nhất là cậu ấy ngay cả giày cũng không có mang.

Diệp Nhân cũng xuống xe, hỏi: “Muốn tìm người?”

“Đúng vậy.”

“Là vị tiên sinh lúc trước?”

Ta suy tư một chút, nói: “Tốc độ của tôi nhanh hơn, anh đi cùng thiếu gia là được, chia làm hai bên đi tìm, có bất cứ tình huống nào đều dùng điện thoại liên lạc.” Thiếu gia ngay cả giày cũng quên mang huống chi là điện thoại.

“Được.”

Ta hô lớn: “Thiếu gia, tôi sang bên trái, phiền ngài tìm từ bên phải.”

Thiếu gia quay đầu, hô lớn: “Được.”

Sau khi rời khỏi thiếu gia, qua lại tới lui ở giữa các cao ốc, ta càng ngày càng cảm giác kỳ quái, nơi này nói là chưa khai phát cũng không đúng, bởi vì xác thực có rất nhiều cao ốc, cũng không có dáng vẻ làng quê khai phát thành thương nghiệp, chỉ là những cao ốc đều bị bỏ hoang, chỉ có một số dân lang thang ở bên trong, cảnh tượng này thật sự rất lạ lùng.

Ta dừng bước chân, vừa rồi nghe thấy tiếng vang rất khẽ, đó là tiếng súng sao?

Âm thanh cũng không lớn, chỉ là khẽ vang lên, nếu không phải ở đây rất yên tĩnh, ta vừa lại đang tìm người mà đặc biệt chú ý tiếng động, sợ rằng cũng sẽ không chú ý đến.

Đi đến bên cửa sổ, đây chỉ là lầu ba, nhìn không tới phương xa, chẳng lẽ nhóm thiếu gia gặp phải phiền toái rồi sao? Hay chỉ là một số âm thanh vô nghĩa đây?

Hay là trở về xem thử đi! Ta đang muốn từ cửa sổ nhảy xuống, sau lưng thấp thoáng truyền tới âm thanh, rất khẽ mà “soạt” một tiếng, giống như tiếng giày của người khe khẽ lướt qua.

Đầu gối hơi hơi gập lại, nhảy lùi lại một cái, ta nhảy qua phần lớn khu vực, sau đó an tĩnh mà rơi xuống, đối phương ngồi ở sau một đống vật bỏ đi, đang thông qua phản xạ của cái gương nhỏ trên tay, nhìn vị trí đứng ban đầu của ta.

Đối phương đột ngột ngẩng đầu lên, mở đầu liền bắn ra mấy súng về phía ta.

“La Diệp tiên sinh, tôi là Charles, quản gia của thiếu gia!” Ta vội vàng nói.

Không ngờ, ông ấy lại hết sức bi phẫn mà nói: “A Dạ bảo ngươi đến giết ta sao? Nó thậm chí không tự mình đến sao?”

“Không có chuyện đó! Thiếu gia cũng đang ở một bên khác tìm ngài, bởi vì ở đây quá lớn, chúng tôi chỉ có thể chia nhau tìm.”

Ta vừa giải thích vừa quan sát đối phương, trên người của ông ấy có nhiều vết thương đang chảy máu, thậm chí có vết súng thương, cần phải lập tức xử lý mới được!

“Xin tin tưởng tôi.” Đối phương không ngừng nổ súng, ta đứng nguyên tại chỗ hoàn toàn bất động, để tránh kích động thần kinh của đối phương, khiến cho ông ta tiếp tục hoài nghi ta: “Khẩu súng đó không có bao nhiêu tác dụng, ngài vừa mới nhìn thấy tốc độ của tôi, nếu như tôi thật sự muốn giết ngài, ngài bây giờ đã chết rồi.”

Nói đến đây, La Diệp tiên sinh do dự một chút, cuối cùng cũng bỏ súng xuống: “A Dạ thật sự không muốn giết ta? Nó thật sự hiểu ta chỉ là muốn nhìn thấy nó, tuyệt đối không có ý muốn tranh đoạt gia sản hay là muốn lợi dụng nó!”

Ta lẳng lặng mà nói: “Thiếu gia đơn thuần hơn tưởng tượng của ngài nhiều, cậu ấy chưa từng suy xét những vấn đề đó, người muốn giết ngài tuyệt đối không phải là thiếu gia nhà tôi.”

“Nhưng, nhưng nó là bị anh của ta nuôi lớn, bị cái gã vô tình đó nuôi lớn…” La Diệp lẩm bẩm một hồi, ngẩng đầu nhìn ta,: “Anh vẫn là không có động thủ, xem ra ta thật sự nên tin tưởng a Dạ.”

Ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Xin đi theo tôi, chúng tôi lập tức đưa ngài tới bệnh viện —-“

“Không!” La Diệp tiên sinh một mực cự tuyệt, ông ấy cố chấp nói: “Nếu là đi bệnh viện sẽ tuyệt đối mất mạng! Ta không xác định là ai muốn giết ta, nhưng chỉ cần bị tìm ra, nhất định sẽ chết!”

“Vậy thì xin ít nhất theo tôi đi tìm thiếu gia trước —-“

Lời ta nói đến một nửa, phía xa truyền đến lượng lớn tiếng vang, lần này tuyệt đối là tiếng súng không sai, mà nơi đó là —-

“Thiếu gia!”

Ta quay người liền muốn đi, lại nghe thấy La Diệp tiên sinh hô lớn: “Mang ta cùng đi!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất? Ta quay đầu nhìn, La Diệp tiên sinh ngã ngồi ở trên đất, sắc mặt tái nhợt, từ mặt đất ông ấy vừa ngồi kéo dài một vệt máu…

Thiếu gia rất cường hãn, cường hơn ta nhiều, huống chi còn có Diệp Nhân ở đó, cậu ấy không cần ta, nhưng La Diệp tiên sinh thì cần, hơn nữa cho dù ta mang theo La Diệp tiên sinh qua, cũng chỉ sẽ khiến cho ông ấy lâm vào nguy hiểm, ta chỉ có thể phụ trách bảo hộ La Diệp tiên sinh, càng sẽ khiến cho thiếu gia lần nữa lâm vào trong tự trách vì bức ta ra tay chiến đấu.

“Chúng ta không qua, xin để tôi trước xử lý một chút vết thương cho ngài.”

Ta đi đến bên cạnh La Diệp tiên sinh, ngồi xuống xem xét thương thế của ông ấy, so với tưởng tượng càng nghiêm trọng, lượng máu ra cũng không thấp, quần áo đều bị máu thấm ướt hết rồi, nhưng bởi vì là màu đậm, cho nên vừa rồi lúc nhìn từ xa cũng không rõ.

“Anh đang nói nhảm cái gì?” La Diệp tiên sinh hết sức phẫn nộ rống lên: “A Dạ có nguy hiểm! Anh không phải vampire sao? Còn không mau đi cứu nó!”

Ta lãnh tĩnh giải thích: “Thiếu gia là xuất thân từ hệ cách đấu, hết sức cường hãn, hơn nữa bên cạnh cậu ấy còn có người, đổi lại, thương thế của ngài tương đối nghiêm trọng, cần nhanh chóng xử lý mới được.”

“Ta không sao!” La Diệp tiên sinh gầm lên, nhưng hình như quá kích động mà ảnh hưởng đến thương thế, ông ấy mặt lộ thần sắc thống khổ, cúi đầu ra sức thở hổn hển.

Ta cầm lấy cái túi nhỏ bên người, từ trong lấy ra máy tính bảng.

“Matt.”

“Gì vậy?” Cậu ta cảm thấy hứng thú hỏi: “Thật hiếm thấy, đôi chủ tớ hai người hôm nay hứng thú đối với tôi thật là cao, từ khi cậu cầm máy tính bảng đến bây giờ, số lần gọi tôi hôm nay là nhiều nhất!”

Ta không có hứng thú đùa giỡn với cậu ta, trực tiếp chuyển máy tính bảng đối vào La Diệp tiên sinh, từ trên xuống dưới di động một lượt: “Matt, cậu có thể nhìn thương thế của vị tiên sinh này, chỉ đạo tôi xử lý làm sao không?”

“Nhìn rõ không?” Ta có chút lo lắng hỏi: “Ông ấy đã chảy rất nhiều máu, quần áo là màu đậm, cậu có thể nhìn không rõ lắm —-“

“Tôi nhìn thấy rất rõ, phải lập tức cầm máu!” Giọng của Matt trở nên hết sức nghiêm túc: “Charles, bên tay cậu có những công cụ phẫu thuật gì… quên đi, tám phần không có, cậu có thể tìm được cái gì thì nói hết cho tôi.”

Ta lập tức nói: “Tôi có thể dùng huyết năng hóa ra bất cứ công cụ gì, chỉ cần cậu miêu tả cho tôi nghe, nếu như có thể để tôi xem một chút thì càng tốt.”

“Chờ tôi!” Matt trả lời một câu, nghĩ đến hẳn là đi lấy công cụ phẫu thuật rồi.

“Đi tìm a Dạ!” La Diệp tiên sinh cực độ phẫn nộ mà nhìn ta, ta chỉ là nghĩ biện pháp dùng huyết năng cố định máy tính bảng ở trên vai, để cho Matt có thể nhìn thấy tình trạng vết thương, lại không trở ngại ta xử lý thương thế.

Sau khi cố định xong, lại liếc thấy La Diệp tiên sinh để súng ở trên huyệt Thái Dương của chính mình.

Ta lộ ra răng nanh nhào tới, cắn vào bên cổ của La Diệp tiên sinh một cái…

“Cậu cắn ông ấy làm gì?” Trên vai truyền đến tiếng của Matt, cậu ta sững sờ nói: “Quyết định không cứu mà ăn luôn sao?”

Ta đỡ La Diệp tiên sinh từ từ ngã xuống, nói: “Răng nanh của vampire có thể phóng ra một loại dịch thể, có hiệu quả tương tự thuốc tê, trước dùng để thay thế thuốc tê.”

Nhưng ta rất ít dùng, bởi vì mình rất ít hút máu từ trên thân người khác, nếu như thật sự ra tay, phần lớn cũng không cần loại thủ đoạn này.

“Oh, vẫn muốn cứu là được, vậy cậu trước hết nhìn thử những dụng cụ phẫu thuật này.”

Lấy máy tính bảng xuống, ta cẩn thận quan sát những dụng cụ mà Matt chụp, may là lúc trước để học tập năng lực của Poseidy, hóa ra thuẫn và kiếm tốt hơn, đã đi sâu nghiên cứu huyết năng, muốn hóa ra những công cụ trước mắt hẳn là không phải chuyện quá khó.

“Cắt quần áo của ông ấy, để tôi kiểm tra thương thế một chút… vết súng bắn trước hết đừng quản, xử lý mấy cái vết thương lớn trước, cậu có vải sạch và kim chỉ không?”

Ta nhíu mày nói: “Chỉ có ba cái khăn tay, mặc dù chưa dùng qua, nhưng cũng không có khử trùng, kim chỉ trái lại có.”

Trong cái túi nhỏ bên người có túi kim chỉ, để phòng thiếu gia lâm thời có nhu cầu khâu vá cúc áo.

Matt dứt khoát nói: “Chung quy tốt hơn không có, làm từng cái, những vết thương khác trước hết gia tăng áp lực cầm máu, ặc, cậu chỉ có hai tay, đây nên làm sao đây…”

“Tôi có thể dùng huyết năng để phụ trợ, cậu cứ việc đề xuất chuyện cần làm, nếu thật sự làm không được, tôi sẽ nói cho cậu.”

“Được.”

Trên đường xử lý, chuông điện thoại vang lên, ta ấn nút khuếch âm, sau đó để điện thoại ở túi trước ngực, tiếp tục xử lý vết thương.

Thiếu gia dùng giọng sốt ruột nói: “Charles! Anh không sao chứ? Có bị công kích không?”

“Thiếu gia, tôi không sao, nhưng La Diệp tiên sinh bị thương rồi, tôi đang xử lý vết thương, phiền ngài tìm tới từ bên trái, khoảng chừng tám trăm mét, tòa nhà có tấm biển màu đỏ, lầu ba.”

Làm theo giảng giải của Matt, trước hết khâu lại mấy vết thương sạch sẽ, đồng thời ghi nhớ vị trí ba vết súng thương, cái này chờ trở về xử lý sau.

Toàn bộ xử lý hoàn tất, nhìn La Diệp tiên sinh hô hấp vẫn rất bình ổn, ta cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Matt hưng phấn nói: “Charles, cậu thật có thiên phú làm bác sĩ ngoại khoa, có cân nhắc chuyển ngành không? Cậu làm phẫu thuật ngay cả thuốc tê và dao phẫu thuật cũng không cần dùng! Siêu tiết kiệm! Đến bệnh viện nhà tôi đi, mời cậu giá cao!”

Ta cười khổ, nếu có thể, vẫn là hi vọng đừng có nhiều cơ hội làm phẫu như thế.

“Không được! Charles phải làm quản gia của tôi, không thể làm bác sĩ ngoại khoa.”

Ta giật mình, quay đầu nhìn, thiếu gia và Diệp Nhân đang đứng ở phía sau ta: “Thiếu gia! Hai người đến lúc nào?”

Diệp Nhân chỉ vết thương trên đùi trái của La Diệp tiên sinh nói: “Từ lúc anh bắt đầu may vết thương đó.”

Dó là vết thương xử lý kế cuối, ta vậy mà hoàn toàn không có phát hiện thiếu gia và Diệp Nhân đến.

“Charles anh thật lợi hại!” Thiếu gia tán thán nói: “Không ngờ An Đặc Khiết papa thật sự trong thời gian ngắn như thế đã dạy anh rất tốt!”

Chung quy mà nói, là Matt dạy ta rất tốt, cũng không đúng, ta căn bản vẫn chưa được dạy tốt!

“A Dạ, a Dạ, con không sao chứ?” La Diệp tiên sinh rên rỉ vài tiếng, hình như cảm giác rất không thoải mái, nhưng ông ấy lại càng quan tâm thiếu gia: “A Dạ?”

Thiếu gia vội vàng đi lên đỡ La Diệp tiên sinh dậy.

“Có bị thương không?” La Diệp tiên sinh trên dưới đánh giá thiếu gia.

“Không có.” Thiếu gia nói như thế, nhưng kỳ thực trên người cậu ấy có không ít trầy xước, nhất là lòng bàn chân, vết bẩn và vết máu xen lẫn cùng một chỗ, nhưng thiếu gia sợ rằng cũng không phải nói dối, thương thế mức độ này xác thực sẽ khiến cậu ấy coi như không có bị thương.

Vốn cho rằng thiếu gia ít nhất sẽ hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ấy cái gì cũng không có nói, chỉ là ôm La Diệp tiên sinh lên, nói: “Chúng ta về khách sạn.”

Lên xe, La Diệp nhìn thiếu gia, sắc mặt vừa vui mừng vừa cao hứng, nhưng ông ấy hiển nhiên rất mệt, không có sức lực nói thêm cái gì, không bao lâu liền có chút mê man.

Thiếu gia nhìn ông ấy, thần sắc hết sức phức tạp, ta đến bây giờ đều không thể nhìn ra thiếu gia đối với việc La Diệp tiên sinh đến rốt cuộc là mang theo tâm tình tích cực hay tiêu cực.

“Thiếu gia, hai người gặp phải công kích sao?” Ta khẽ giọng dò hỏi.

Thiếu gia gật đầu, biểu tình thoáng chốc trở nên trầm trọng.

“Ngài phải quay phim, có thể không có thời gian điều tra, phải chăng muốn để cho Melody đi tra đây?”

Thiếu gia có chút vô lực mà nói: “Không cần điều tra, là đội tài quyết.”

Đội tài quyết… ta đột nhiên hiểu rồi.

Là lão gia!

Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, điện thoại liền vang lên, bây giờ số lần điện thoại vang lên càng ngày càng nhiều rồi, phần lớn là tìm thiếu gia, nhưng người tìm ta cũng trở nên nhiều rồi, ví dụ như Matt và Curtis.

“Charles, a Dạ rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Vừa tiếp lên, liền nghe thấy giọng phẫn nộ của Tiêu Đạo: “Đã nói bảy giờ quay, bây giờ đã tám giờ, muốn làm chảnh cũng nên tới rồi!”

Ta vội vàng giải thích: “Chú của thiếu gia xảy ra một số chuyện, cho nên qua xử lý một chút, bây giờ đã sắp đến khách sạn rồi.”

Tiêu Đạo ngoài miệng mắng chửi một hồi, cuối cùng rống: “Mau chóng đến cho tôi!”

“Vâng!”

Thiếu gia quay đầu nhìn ta.

“Là Tiêu Đạo, chúng ta để lỡ thời gian quay rồi.”

Thiếu gia gật đầu, nói: “Charles, anh lát nữa giúp tôi mang chú ấy trực tiếp đi lên, Diệp Nhân, anh cũng đi theo lên, đừng rời khỏi bọn họ, nếu như tôi về phòng quá muộn, các người cứ trực tiếp ngủ đi!”

Nói đến đây, cậu ấy chăm chú nhìn hai mắt của ta, nói: “Charles, gần đây có thể sẽ rất bận, cho nên anh phải ngoan ngoãn đi ngủ, không được chờ tôi đấy!”

“…Vâng.”

Số người ở hiện trường đại sảnh khách sạn chỉ có mười mấy người, xem ra có một số người hẳn là qua trước rồi, Tiêu Đạo hai tay khoanh ngực, biểu tình trên mặt là nổi giận rồi, đang chờ thiếu gia trở về tính sổ, ngay cả những người khác mặt cũng lộ bất mãn.

Thiếu gia trước khi đi lên thấp giọng nói: “Charles, mang chú đến lầu.”

“Vâng.” Ta có chút lo lắng, cùng Diệp Nhân đỡ La Diệp tiên sinh đi lên trước.

Thiếu gia vừa đi đến trước mặt mọi người liền khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Cậu cũng biết hả?” Tiêu Đạo chửi ầm lên: “Cậu vẫn còn là cái người mới tôi nói cho cậu biết, đừng có thích chảnh chọe như thế, lúc trước còn tưởng cậu là đứa trẻ ngoan hiếm có, không ngờ chưa được bao lâu đã bắt đầu biến dạng rồi!”

Tiêu Đạo mắng không ngừng, trợ lý bên cạnh ông ta căng thẳng thấp giọng nói: “Tiêu, Tiêu Đạo, cậu ta thế nhưng là em trai của Nhật Hoàng!”

Tiêu Đạo trừng anh ta một cái, rống: “Thì làm sao? Tôi quá quen với a Dạ rồi, vừa lại đâu phải lần đầu tiên mắng té tát cậu ta, lần nào quay phim chưa từng mắng cậu ta? Ông đây vẫn không phải còn sống rất tốt đó sao! Sợ cái rắm!”

Mắng trợ lý xong, ông ta quay đầu lại tiếp tục mắng thiếu gia, nhưng thiếu gia một câu cũng không có nói, chỉ là cúi đầu nghe giáo huấn, trên người cậu ấy chỉ có mặc áo thun phong phanh và quần lửng, vẫn không có mang giày, dưới chân dơ bẩn, thoạt nhìn thật là hết sức đáng thương…

Ta đi đến bên cạnh thiếu gia, hết sức muốn cùng khom lưng xin lỗi với cậu ấy, nhưng lại không thể.

“Giả vờ bộ dạng đáng thương cái gì? Ngay cả giày cũng không mang, nếu như bị thương, đến lúc đó làm sao mà quay? Vết thương trên mặt cậu còn chưa đủ nhiều sao? Có tin tôi hủy hợp đồng với cậu không hả!”

Phía sau truyền đến tiếng sợ hãi của thiếu gia: “Tại quá vội, quên mang giày, xin lỗi…”

Ta không nhịn được quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy trợ lý và người ngoài tới tấp khuyên nhủ: “Tiêu Đạo, đừng giận nữa!”

Tiêu Đạo vốn đầy mặt giận dữ, nhưng đột nhiên cảm giác kỳ quái, nhìn về hướng người khuyên nhủ, chỉ nhìn thấy bọn họ từng người mặt lộ vẻ không nỡ mà nhìn thiếu gia, thần sắc bất mãn vừa rồi phần lớn biến mất tăm.

“Mấy người vừa rồi không phải mắng còn hăng hơn tôi sao? Bây giờ làm sao biến dạng hết rồi?”

Trợ lý nhỏ giọng mà nói: “Cậu ấy thoạt nhìn thật đáng thương, hình như thật sự không phải cố ý mà!”

Tiêu Đạo lộ ra biểu tình như nhìn thấy quỷ, ông ta quay đầu hồ nghi mà nhìn thiếu gia, thiếu gia đang len lén nhìn ông ta, bởi vì cúi đầu, cho nên lén nhìn lên một cách dè dặt, vừa phát hiện Tiêu Đạo đang nhìn mình, lập tức thu hồi ánh mắt, lần nữa cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình, trên mặt đều là biểu tình sám hối.

Tiêu Đạo trên dưới đánh giá thiếu gia, khiến người sau căng thẳng đến có chút không biết làm sao, động một chút cũng không dám động, chỉ có ngón chân bất an mà vặn vẹo.

“Dáng vẻ đáng thương này của cậu hình như vẫn thật sự không tệ? Tạo hình sư! Gọi tạo hình sư qua đây cho tôi!”

“Huh?”

Thiếu gia có chút bối rối mà ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đạo gào thét tạo hình sư, cậu ấy rất quen nếp mà ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, tùy ý tạo hình sư bày bố, cuối cùng nhân viên khách sạn đi lên mời bọn họ đừng ở giữa đại sảnh làm tạo hình, một đoàn người lúc này mới cuồn cuộn mà vọt lên xế hộp màu đen, nghênh ngang mà đi.

Nhìn đến đây, ta cuối cùng cảm giác yên tâm một chút, quay đầu nhìn lại phát hiện sắc mặt của La Diệp tiên sinh vô cùng tái nhợt.

“La Diệp tiên sinh! Xin lỗi, chúng tôi bây giờ lên lầu ngay!”

La Diệp tiên sinh kéo ra một nụ cười, nói: “Đừng lo, thấy anh quan tâm nó như thế, ta cũng rất cao hứng.”

Âm thanh của ông ấy yếu ớt đến khiến ta kinh hãi, vội vàng đỡ ông ấy đến phòng.

Trên đường, ta có chút ảo não nói: “Diệp Nhân, lần sau nếu như tôi vừa lại phân tâm, làm phiền nhắc tôi một chút.”

Diệp Nhân nghi hoặc hỏi: “Đây cũng là phạm vi công việc của tài xế?”

Ta có chút cứng họng, nhưng Diệp Nhân không chờ ta trả lời, đã tự mình mà nói: “Anh là quản gia, cũng còn phải làm bác sĩ. Được, lần sau nhắc nhở anh.”

Trở về phòng, ta cẩn thận kiểm tra vết thương trên người La Diệp tiên sinh, tổng cộng có ba vết đạn, đây khiến người trong lòng có chút bất an…

“Hẳn là có hai viên đạn kẹt ở bên trong.” La Diệp tiên sinh tự mình mở miệng nói.

Quả nhiên như thế, đây hình như không phải thương thế ta nên xử lý.

La Diệp tiên sinh cảnh giác nói: “Anh hãy thề không đưa ta đi bệnh viện, nếu không ta đi ngay bây giờ!”

Ngẩng đầu lên, ta thành khẩn nói: “La Diệp tiên sinh, tôi tất phải nhắc nhở ngài, tôi cũng không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp, sợ rằng trên xử lý có vấn đề rất lớn, nếu gây ra bất cứ hậu quả không tốt gì, vậy thì quá khiến người tiếc nuối rồi.”

Nói cho văn vẻ, ta là học sinh của viện y học, nhưng đi học mới mấy ngày, trường học đã nghỉ rồi —- hơn nữa ta vẫn không phải tự mình thi vào; mặc dù, dưới mệnh lệnh của An Đặc Khiết tiên sinh, ta từng cắt các bộ phận của cơ thể người, nhưng đó dù sao cũng là người chết; vừa rồi dưới chỉ đạo của Matt, ta đã tiến hành khâu nhiều chỗ, nhưng dù sao đó cũng là khâu, đối với quản gia mà nói khâu vá là môn bắt buộc, chỉ là từ khâu vải biến thành khâu da, khác biệt cũng không lớn lắm.

Nhưng bây giờ là muốn từ trên thân người sống lấy đạn ra!

“Ta thấy anh xử lý rất tốt, cứ làm như vừa rồi là được.”

“Trên vấn đề khâu vết thương có lẽ còn được, nhưng của ngài là thương do súng, còn có đạn đang kẹt trong cơ thể, sợ rằng tôi không có biện pháp xử lý.”

La Diệp tiên sinh từ trên giường bò lên, sắc mặt lập tức tái đi một lớp, mồ hôi trên trán rậm rạp, nhưng ông ấy không nói nửa câu, chỉ là miễn cưỡng đứng lên, bất luận ta ngăn cản làm sao, ông ấy đều kiên quyết đẩy tay ta ra, đi về phía cửa một cách lảo đảo.

Mặc dù Diệp Nhân ngăn ở cửa, không thể để cho La Diệp tiên sinh rời khỏi, nhưng lấy tình trạng thân thể của La Diệp tiên sinh, thực sự chịu không nổi bất cứ chấn động nào.

“Nhân danh phụ thân đại nhân mà thề, tôi tuyệt đối sẽ không đưa ngài đi bệnh viện.”

La Diệp tiên sinh ngừng lại bước chân, quay người nhìn ta, cười một cái: “Anh là đứa trẻ thật thà.”

Tôi lớn hơn ngài cả trăm tuổi. Thở dài, ta đi lên, há mồm cắn người, nhìn người bệnh đang hôn mê, lần nữa mở máy tính bảng.

“Matt, dạy tôi làm sao lấy đạn…”

May là trong tủ có khăn trải giường thứ hai, nếu như để cho nhân viên khách sạn đến thay đổi, nhìn thấy máu tươi đầy giường nói không chừng sẽ trực tiếp báo cảnh sát xử lý.

Cẩn thận nhìn La Diệp tiên sinh ở trên giường, sau khi xác định hô hấp của ông ấy bình ổn, ta quay đầu nói: “Diệp Nhân, anh ở đây trông La Diệp tiên sinh được không? Ơ, xin hỏi anh có thiện trường chiến đấu không?”

Vừa lại do dự một chút, ta lại hỏi: “Anh có ngại ra tay đánh nhau không?”

“Tôi rất mạnh, thích đánh nhau!” Diệp Nhân dứt khoát nói: “Anh muốn đi đâu? Thiếu gia bảo anh ngoan ngoãn ngủ.”

“Tôi nhớ đến thiếu gia vẫn chưa có ăn cơm tối, cho nên muốn đi mua chút đồ ăn, chờ thiếu gia về là có thể ăn rồi, chỉ là đi mua đồ ăn khuya, trở về sẽ ngủ.”

Diệp Nhân suy nghĩ một chút: “Được.” Anh ta nằm nghiêng ở trên salon dài, mở tv chuyển kênh lung tung.

Ta nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Diệp Nhân, lúc các người gặp phải công kích, anh có ra tay không? Thiếu gia có ngăn cản anh không?”

“Có ra tay.” Diệp Nhân trước gật đầu sau đó lắc đầu: “Không, thiếu gia chỉ nói thân thủ của tôi rất tốt.”

Chỉ ngăn cản ta sao? Ta không khỏi có chút hối hận lúc đầu lập ước định với thiếu gia không đánh nhau, nhưng lúc đó thì lại đâu biết thiếu gia là một… chủ nhân khiến người nguyện ý vì cậu ấy ra tay đây?

Tìm lúc nào trò chuyện với thiếu gia mới được.

Đi tới nhà ăn, bây giờ đã sắp mười một giờ rồi, nhưng nhà ăn vẫn có mười mấy người, ta nhìn thời gian buôn bán của nhà ăn, chỉ đến mười hai giờ, quả nhiên vẫn là có thể mua về, mặc dù khách sạn có phục vụ tận phòng, nhưng sợ rằng thiếu gia không muốn đánh thức chúng ta.

Gọi mười mấy loại món ăn, bánh mì và sữa, hi vọng đây đủ cho thiếu gia ăn, mặc dù để lâu, mùi vị luôn là sẽ trở nên kém, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng —-

“Hey!”

Ta quay đầu nhìn, một cô gái đang đứng ở bên cạnh, cô ta mặc lễ phục đuôi cá màu bạc tinh tế, môi to son đỏ chót, ngũ quan không tính là vô cùng đẹp đẽ, nhưng dưới trang điểm kỹ lưỡng, cũng là tương đối xinh đẹp.

“Anh thật là đẹp trai.” Vừa nói, cô ta vậy mà vươn tay muốn sờ mặt của ta.

Ta lùi về sau một bước né tránh, mặc dù không ít lần gặp qua những cô gái lớn mật, nhưng cô ta mặc lễ phục chính thức như thế, lại làm ra hành động thế này, thực sự cũng không thấy nhiều.

Cô ta thất vọng nói: “Anh dễ coi như thế, chẳng trách không thèm nhìn tôi.”

Ta lịch sự mà nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là vừa mới gặp mặt, không quen tới gần quá mức.”

“Có quan hệ gì?” Cô gái đầy hàm ý mà nói: “Có muốn trực tiếp đi?”

“Thật là ngại, tôi vẫn đang làm việc.”

Ta có chút xấu hổ, nếu như việc này xảy ra ở trên đường của Tà Dương thị, đây trái lại tốt hơn nhiều, bởi vì nam nữ, nữ nữ, nam nam bắt chuyện lẫn nhau trên cơ bản là một trong những cảnh phố của Tà Dương thị, nhưng trường hợp bây giờ xác thực là ở nhà ăn của Thần Tinh thị, người ngoài đã đang nghiêng mắt quan sát và thì thầm, cảm giác thực sự khiến người lúng túng.

“Làm việc?” Cô gái này hình như không tin lời ta, cười lạnh một tiếng: “Là công việc gì đến mười một giờ vẫn chưa thể tan ca? Chẳng lẽ anh một ngày phải làm việc hai mươi giờ sao?”

Ta bình tĩnh trả lời: “Tôi là một quản gia, chỉ cần chủ nhân muốn, hai mươi bốn giờ đều là thời gian làm việc.”

“Quản gia? Thì ra có quản gia đẹp trai như anh sao?” Cô ta hình như cuối cùng cũng tin rồi, nhưng tình huông lại không có trở nên tốt hơn, cô ta vừa nói vừa từng bước đến gần: “Nếu như quản gia đều đẹp trai như anh, vậy tôi cũng muốn mời một người đây!”

Ta lùi rồi lại lùi, cũng sắp lùi đến ban công rồi, không nhịn được vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Xin hỏi đồ ăn tôi gọi có chưa?”

“Tôi giúp ngài dò hỏi nhà bếp một chút.” Biểu tình trên mặt nhân viên phục vụ hết sức vi diệu, muốn bảo trì mỉm cười chuyên nghiệp, nhưng lại giống như đang cười lén hơn, biểu tình hết sức không đạt, không chủ động giúp khách giải vây càng là không đạt.

Nhưng bây giờ không phải lúc chấm điểm cho nhân viên phục vụ, hẳn là phải nghĩ làm sao giải quyết khốn cảnh trước mắt mà không thất lễ.

“Được rồi, không phá anh nữa, anh thoạt nhìn thật đáng thương.”

Đang lúc không biết làm sao, đối phương lại tự mình lùi một bước, đây khiến ta thở phào một hơi lớn, nếu như cô ta chỉ là muốn đùa giỡn ta, mặc dù cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng trái lại không sao.

“Anh có thể đứng ở đây chờ tôi không?” Cô ta đau khổ khẩn cầu: “Một lát là được.”

Ta có chút khó xử, nhưng nhân viên phục vụ đang đứng ở chỗ không xa hai tay bắt chéo, tỏ vẻ đồ ăn chưa có xong, đứng ở chỗ này trái lại không sao, thế là ta gật đầu.

Cô ta nhào lên liền hôn một cái, mặc dù chỉ là ôm và hôn má theo lễ tiết, nhưng đối phương là một người xa lạ, cộng thêm người ngoài đang nghiêng mắt quan sát, cũng thật sự khiến người lúng túng.

Cô ta chạy về phía ban công, tiếng cười như chuông, mặc dù bề ngoài hết sức chín chắn, nhưng cử chỉ lại ngây thơ hồn nhiên, nhất thời khiến ta không để ý chuyện vừa rồi như thế nữa, chỉ là người ngoài bắt đầu thì thầm, tiếng nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng vẫn có thể nghe thấy không ít, phần lớn… đều không phải lời gì tốt.

Hai tay của cô ta chống ở trên ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài, mặc dù ban công có chỗ ngồi lại không có ai ngồi, bởi vì gió hết sức lớn, không thích hợp dùng bữa, thỉnh thoảng đi ra ngắm cảnh đêm cũng cảm giác gió quá mạnh rồi.

Xoay người một cái, cô ta vậy mà ngồi lên lan can của ban công, ngâm nga hát, đối với nguy hiểm của bên ngoài, cô ta thoạt nhìn lại hết sức thích chí.

Ta vội vàng nói: “Thế này quá nguy hiểm rồi, xin xuống đi!”

Cô ta quay đầu cười: “Cám ơn! Cuối cùng có thể cùng người đẹp trai như anh nói chuyện thật là tốt.”

Cuối cùng?

Lễ phục đuôi cá màu bạc đột nhiên biến mất, ta dùng cực tốc phóng lên, cúi đầu nhìn xuống, bóng dáng màu bạc đó đang rơi xuống một cách nhanh chóng.

Thấy vậy, ta lập tức nhảy xuống, nhưng lại không thể theo kịp tốc độ rơi của cô ta, cô ta ngẩng đầu nhìn ta một cái, có chút nhạ dị, sau đó bật cười, tiếp đến nhanh chóng rời khỏi ta mà đi, cuối cùng biến thành một vệt máu tung tóe tràn ra.

Chầm chậm rơi xuống bên cạnh vũng máu, ta có chút tiếc nuối, vừa rồi nếu như trực tiếp nhảy xuống, mà không phải ở chỗ lan can nhìn một cái mới nhảy, vậy có lẽ vẫn kịp cứu cô ta.

Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, ý nghĩ đầu tiên mặc dù có nghĩ đến tự sát, lại cũng hoài nghi cô ta là đã tiến hành cải tạo, thậm chí là phi nhân, cho dù nhảy lầu cũng không sao, chỉ là vẫn đang đùa giỡn ta… ta quên ở đây là Thần Tinh thị, mà không phải Tà Dương thị.

Lần thứ hai rồi, lần thứ hai nhìn thấy tự sát, mà ta mới tới ba ngày.

Có lẽ…

Tòa thành thị này thật sự có chỗ nào đó không ổn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro