34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn mười mấy ngày nữa là nhập học, Hàm Ân Tĩnh đột nhiên nhớ ra,Nhất Trung có một quy củ không cần nói, cuộc thi khai giảng, nói theo cách khác khi vừa nhập học chuyện đầu tiên là thu bài tập nghỉ đông, chuyện thứ hai chính là thi cử.

Lớp thực nghiệm của Nhất Trung rất khác biệt so với trường khác, lớp thực nghiệm của các trường học khác theo hệ thống ba năm, mà Nhất Trung là hế thống học kỳ, nói theo cách khác, những trường học kia chỉ cần thi kỳ thi phân khoa để xét vào lớp thực nghiệm, trừ khi phạm sai lầm lớn bị đá ra, còn không thì sẽ vẫn luôn là học sinh của lớp thực nghiệm, Nhất Trung không giống, mỗi một học kỳ sau thi khi xong bạn phải đảm bảo số điểm không thể thấp hơn tổng số học sinh của lớp thực nghiệm, nếu thấp hơn sẽ bị đá đến lớp cơ bản, còn lớp cơ bản có muốn trở thành học sinh của lớp thực nghiệm thì phải cố gắng vượt lên.

Loại chế độ như vậy có thể đảm bảo điểm số của lớp thực nghiệm, còn đảm bảo được danh tiếng của trường học so với các trường khác.

Cuộc thi khai giảng lần này sẽ không quýêt định ở lại hay ra đi của lớp thực nghiệm, nhưng ý nghĩa của nó vẫn rất quan trọng, bởi vì cuộc thi này sẽ quýêt định vị trí của cả học kỳ, nói theo cách khác là dựa theo hạng chọn vị trí. Nếu như thứ hạng càng lùi về sau cũng chỉ có thể lựa chọn những vị trí mà người trước không cần.

Lúc Hàm Ân Tĩnh nhớ tới chuyện này là khi đang cùng Phác Trí Nghiên nấu cơm trưa, vừa dùng dao mổ bụng cá để ướp gia vị, trong đầu vừa thiết kế phương án học tập cho Phác Trí Nghiên.

"Tĩnh, cá cắt xong chưa ?" Phác Trí Nghiên cảm thấy dầu đã nóng, quay ra hỏi Hàm Ân Tĩnh.

"Sắp xong." Hàm Ân Tĩnh nhanh chóng lấy các loại gia vị xát lên cá, "Nghiên , kỳ thi khai giảng cậu sẽ làm được chứ ?"

"Kỳ thi khai giảng ? ? ! !" Phác Trí Nghiên mở to hai mắt, Hàm Ân Tĩnh cảm thấy biểu cảm trên mặt của Phác Trí Nghiên không khác gì nghe được tin dữ.

Hàm Ân Tĩnh cảm thấy rất là kỳ lạ, theo lí mà nói, Phác Trí Nghiên không nên sợ thi cử như vậy, dù gì mỗi lần thi mình rất cố gắng giúp cậu ấy ôn tập, đem những bài có thể thi cùng nhất định thi đều giải thích rõ ràng từng bước, nhưng không biết tại sao, mỗi lần vừa nghe tới kỳ thi, Phác Trí Nghiên vẫn giống như nghe được tin tức gì đó cực kỳ kinh khủng.

"Nghiên, cậu phản ứng thật là mạnh !" Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng để cá vào chảo, âm thanh như sét đánh lập tức vang lên, phòng bếp tràn đầy mùi thơm.

Phác Trí Nghiên nhịn lại nước miếng sắp chảy ra, lập tức đã quên chuyện thi cử.

"Tĩnh, thơm quá à!"

"Đợi lát ăn nhiều chút." Hàm Ân Tĩnh luôn hi vọng Phác Trí Nghiên có thể mập thêm chút, cô ấy quá gầy, rõ ràng mỗi ngày đều ăn không ít, nhưng vẫn không phát triển.

"Cậu không phải ốm như mình sao chứ!" Phác Trí Nghiên nói, mỗi lần ăn cơm Hàm Ân Tĩnh đều nhất định bắt mình ăn nhiều chút, cậu ấy luôn cảm thấy mình quá gầy, nhưng Phác Trí Nghiên cũng cảm thấy Hàm Ân Tĩnh rất gầy, tựa hồ muốn chứng minh quan điểm của mình, Phác Trí Nghiên muốn đến ngắt eo Hàm Ân Tĩnh , Hàm Ân Tĩnh vốn đang khom người canh chừng cá, kết quả bởi vì phải lấy hành bên cạnh, Hàm Ân Tĩnh chợt đứng dậy, tay của Phác Trí Nghiên vốn là muốn ngắt eo Hàm Ân Tĩnh, liền biến thành ôm chầm lấy.

Phác Trí Nghiên có chút bối rối, rõ ràng hai người vẫn thường xuyên ôm nhau, nhưng giờ phút này Phác Trí Nghiên cảm thấy tim mình không kịp đập. Có thể cảm giác được nhịp tim của Hàm Ân Tĩnh. Phác Trí Nghiên thấy tiếng tim đập của mình đã áp đảo đối phương.

"Nghiên ?" Hàm Ân Tĩnh cho là Phác Trí Nghiên giống như trước kia vẫn ôm đùa giỡn, "Mình muốn đi lấy hành."

Phác Trí Nghiên giật mình, buông tay ra. Trong lòng trống rỗng làm cho Phác Trí Nghiên cảm thấy mất mát.

Hàm Ân Tĩnh đem ra để ra dĩa, sau đó rãi hành lên.

"Xong rồi, cậu đi lấy chén đũa, mình bưng cá ra." Hàm Ân Tĩnh đem dĩa cá ra ngoài.

Phác Trí Nghiên cười khúc khích cầm chén đũa đi theo ra ngòai.

Hàm Ân Tĩnh thấy gương mặt kia đang cười khúc khích, không thể không nói, đẹp vẫn rất chiếm ưu thế, đổi một người khác hành động như vậy sẽ làm người ta không dám nhìn thẳng, Hàm Ân Tĩnh cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Phác Trí Nghiên rất đáng yêu. Hàm Ân Tĩnh nghĩ vì Phác Trí Nghiên đẹp nên mới vậy, cô ấy quên còn có một câu gọi là tình nhân trong mắt thành Tây Thi ...

Hai người sau khi ăn cùng nhau rửa chén xong, Phác Trí Nghiên kiếm cớ trở về phòng, giống như ở Thủ đô, hai người ở phòng riêng.

Phác Trí Nghiên mở máy tính, vào trang tìm kiếm trăm độ.

Không thể không nói, internet rất là....

Còn nhớ lúc đầu khi phát hiện mình xảy ra cảm giác khác thường với Hàm Ân Tĩnh, Phác Trí Nghiên arất vui mừng.

Thật ra thì phát hiện thích một người, người kia đối với mình rất là đặc biệt, đem mình nâng niu trong tay, đây là chuyện làm người ta vui mừng.

Khi đó Phác Trí Nghiên lần đầu gặp chuyện như vậy, tim đập rộn ràng đến không ngủ được. Giống như uống nước tăng lực, ở trên giường lăn qua lộn lại, lúc này, Phác Trí Nghiên thấy máy vi tính trên bàn sách.

Trong lòng Phác Trí Nghiên nảy ra một chủ ý, mở máy vi tính lên, lên website 100 độ đánh chữ "Tôi hình như đã thích bạn của mình rồi. Làm sao bây giờ? Thật kích động !"

Trên màn hình hiện lên các câu trả lời, Phác Trí Nghiên tùy tiện click một cái.

Là mục xin giúp đỡ.

Người tạo chủ đề nói cô ấy thích bạn nam của mình. Cầu mọi người nghĩ kế.

Phác Trí Nghiên nghĩ một chút, cũng không khác bao nhiêu, chỉ là mình thích bạn nữ thôi. Sau đó nhìn người khác bình luận.

Khi thấy từ "Sắc dụ", Phác Trí Nghiên đỏ mặt, cái này rất không ổn, Phác Trí Nghiên cảm thấy nếu như thật sự dùng sắc dụ, đúng là không biết người nào dụ người nào, cảm thấy mình nên xem chút nữa, hi vọng có thể tìm được phương pháp có ích, kết quả không nghĩ tới xuống thêm một bình luận chính là người tạo chủ đề nói mình đã tu thành chánh hỏa, cảm tạ mọi người.

Phác Trí Nghiên kích động! Nhất định là mình chưa từng trải mới cảm thấy phương pháp này không ổn! Lúc này, Phác Trí Nghiên ý thức được mình nên lập tức hành động, nếu không mình khẳng định đấu không lại đám sói trong trường học đang nhìn chằm chằm Hàm Ân Tĩnh! Hơn nữa sau này không thể cùng lớp rồi! Phác Trí Nghiên ý thức được nguy cơ có thể xảy ra, không được! Mình cũng phải nhờ mọi người tư vấn dùm mới được.

Phác Trí Nghiên tìm mục trợ giúp của 100 độ, tạo chủ đề.

"Tôi thích bạn thân của mình, cầu xin hiến kế!" Phác Trí Nghiên không biết phải nói như thế nào, vì vậy hoàn toàn bắt chước chủ topic đã xem.

Chưa bao lâu đã có người bình luận.

Bình luận một : Tỏ tình !

Bình luận hai : Tỏ tình ! 

Bình luận ba : Tỏ tình !

Bình luận bốn : Tỏ tình ! (giữ vững đội hình, nhìn về phía trước !)

Bình luận năm : Tỏ tình !

Người tạo chủ đề : Nhưng tôi không dám nói .....

Bình luận bảy : Tôi cược một cây dưa leo, người tạo chủ đề không phải là nữ thì chính là nương pháo*!

*Nương pháo : đàn ông tánh như đàn bà.

...........

Sau lại, những bình luận sau đều thảo luận giới tính của người tạo chủ đề.

Phác Trí Nghiên thấy không có gì hữu dụng thì không nhìn nữa.

Thật lâu cũng không có lên nhìn, hôm nay trong lòng thật sự rất kích động, Phác Trí Nghiên cảm thấy mình có chút không thể nhịn được.

"Hôm nay, tôi ôm cô ấy một cái, thật kích động! Rất kích động!"

Mới vừa đăng một hồi, đã có người bình luận.

Bình luận mười lăm : Trải qua giám định, người tạo chủ đề có bệnh đói khát da thịt .....

Bình luận mười sáu : Bình luận mười lăm rất rõ ràng rồi....

Người tạo chủ đề : Cái gì gọi là bệnh đói khát da thịt ?

Bình luận mười tám : Sặc... thằng dưới trả lời!

Bình luận mười chính : Ách... thằng dưới đáp đi!

.............

Phác Trí Nghiên không xem nữa, nằm lại trên giường.

Trong lòng giống như chứa một con nai con đang chạy loạn.

Cảm thấy thật là hạnh phúc, Sở Lăng nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trong nhà chỉ có mình cùng Hàm Ân Tĩnh.

"Tĩnh, có chuyện gì ?" Phác Trí Nghiên mở cửa, mắt không dám nhìn Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh cũng không phát hiện việc này, "Chuyện lần trước mình nói với cậu, cậu cảm thấy thế nào ?"

Lần trước nói ? Lần trước nói cái gì ? Phác Trí Nghiên cảm thấy có chút nhứt đầu, trong khoảng thời gian này suy nghĩ của mình có chút loạn, không nhớ ra Hàm Ân Tĩnh nói lần trước đó là lần nào.

Nhìn dáng vẻ của Phác Trí Nghiên bây giờ cũng biết là không nhớ ra, Hàm Ân Tĩnh nhắc nhở, "Khiêu vũ."

Phác Trí Nghiên mới nhớ ra mấy ngày trước Hàm Ân Tĩnh có hỏi qua mình có muốn học khiêu vũ hay không ?

Hàm Ân Tĩnh vì lúc trước hai người còn là Thực tập sinh, trong lớp học có tiết khiêu vũ. Lúc đó hai người đều không có căn bản, mỗi ngày đều phải tập hơn bảy tám tiếng, có lúc nửa đêm còn nhìn thấy Phác Trí Nghiên yên tĩnh múa trên hành lang chật hẹp, cảnh tượng ấy khi đó cảm thấy không có gì, nhưng sau này mỗi lẫn nhớ lại thì cảm thấy rất đau lòng. Sau này Phác Trí Nghiên nhất định sẽ vào học viện điện ảnh, đến lúc ấy, khẳng định những học sinh khác trong trường hầu như đều là đa tài đa nghệ, cho nên Hàm Ân Tĩnh mới hỏi.

"Khiêu vũ...." Phác Trí Nghiên có chút không muốn, bản thân không phải là không thích khiêu vũ, nhưng mà sau này không cùng lớp với Hàm Ân Tĩnh rồi, vốn là thời gian gặp nhau đã ít đi, nếu như mình còn học khiêu vũ, thời gian gặp nhau lại càng ít hơn, mình mới biết tâm ý của bản thân không lâu, không muốn bị người khác nhanh chân giành trước ! Đến lúc đó không có chỗ để khóc.

Nhưng mà đây là chuyện Hàm Ân Tĩnh hi vọng mình học. Nghĩ như vậy, mọi băn khoăn trước đó đều bị ném đi.

Phác Trí Nghiên nở nụ cười, "Được, mình đi học."

"Cậu muốn mình dạy hay tìm giáo viên học ?" Hàm Ân Tĩnh cười rất ôn nhu, không chút nào cảm thấy mình đang nói nhảm.

Nếu bây giờ bắt mình nhảy như lúc trước thì không quá được, bởi vì thân thể không đủ mềm mại, nhưng vẫn có một ít thứ được ghi tạc vào đầu không thể quên được, chính là năm đó giáo viên huấn luyện mình.

Nghe được câu hỏi của Hàm Ân Tĩnh, Phác Trí Nghiên cảm nhận sâu sắc hiểu được câu nói, Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*! Trước một giây mình vẫn còn lo lắng vấn đề gặp mặt, giờ phút này Hàm Ân Tĩnh liền tặng cho mình một kinh hỉ lớn như vậy.

*Núi chặn nước cạn tưởng rằng không còn đường, âm thầm sau liễu hoa nở tươi đẹp có thôn trấn.

"Đương nhiên là cậu !" Mắt Phác Trí Nghiên sáng lên nhìn về phía Hàm Ân Tĩnh.

"Lúc mới tập có thể rất mệt mỏi, nhưng từ từ về sau sẽ rất dễ dàng." Hàm Ân Tĩnh thật ra cũng không quá muốn mình dạy, sợ bản thân tâm mềm, không thể thấy Phác Trí Nghiên mỏi mệt, không muốn thấy Phác Trí Nghiên khổ sở. Nhưng Phác Trí Nghiên nhất định phải học khiêu vũ.

Kiếp trước học khiêu vũ thay đổi Phác Trí Nghiên rất nhiều, từ vóc người, thể chất, đến khí chất. Hàm Ân Tĩnh không mong nhiều lắm, cô chỉ hi vọng Sở Lăng khoẻ mạnh. Phác Trí Nghiên là chuẩn trạch nữ, không thích động, không thích ra cửa, Hàm Ân Tĩnh đã từng rất cố gắng mỗi sáng sớm lôi kéo Phác Trí Nghiên chạy bộ, nhưng đã dùng hầu như tất cả biện pháp, Phác Trí Nghiên vẫn là nằm lì trên giường, một bộ cậu đánh chết mình mình cũng không dậy, thấy thế Hàm Ân Tĩnh vừa buồn cười vừa thấy lo lắng.

"Tĩnh dạy mình, có cực khổ hơn nữa mình cũng không sợ!" Phác Trí Nghiên nhớ tới có bình luận thoạt nhìn không tệ, trong lòng suy nghĩ thế nào thì nói như vậy. Phác Trí Nghiên cũng nơi ra những lời trong tim mình.

"Đây chính là cậu nói, đến lúc đó không cho giả vờ đáng thương nha."

"Sao có chuyện đó, cô gái có thể chịu được cực khổ không ngại gian lao giống mình như vậy sao có thể làm việc đó." Phác Trí Nghiên nhớ tới có một bình luận nói mình nhất định là chưa đủ man(mén lỳ), nên thật lâu vẫn chưa cua được Hàm Ân Tĩnh. Vì vậy mình muốn phải thể hiện khí phách của mình mọi lúc mọi nơi.

"Chịu khổ cực thì chưa nhìn thấy, mình chỉ thấy đến một tên ăn hàng...." Hàm Ân Tĩnh nói rất nhỏ nhưng Phác Trí Nghiên có thể nghe thấy.

Phác Trí Nghiên cảm thấy mấy người trên mạng làm sao có thể cua được người khác vậy? Tại sao mọi thứ đến chỗ mình đều không thể dùng được vậy ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro