Phần Không Tên 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 31

Bức ảnh

Phác Xán Liệt trải hai cái đệm ở phòng khách, đủ dày và đủ rộng để hai chị em Âu Dương ngủ. Biên Bá Hiền cáu kỉnh không chịu nhường giường, hắn cũng không đành lòng để Biên Bá Hiền ngủ sô pha hay ngủ đất. Lòng tốt có lớn đến mấy cũng không thể để người nhà mình chịu ủy khuất được không phải sao?

Sáng sớm hôm sau, Phác Xán Liệt ra ngoài tìm nhà cho hai người. Cứ ở nhà hắn như vậy không phải biện pháp hay, thứ nhất làm ảnh hưởng đến danh dự của con gái nhà người ta, thứ hai là hắn cũng không thích.

Biên Bá Hiền gặm bánh bao giờ mới ý thức được chuyện mình làm không thỏa đáng lắm, ôm chầm lấy Độ Khánh Tú vừa bê sữa cho y, "Về thu dọn cho bọn họ một phòng."

Độ Khánh Tú có chút buồn bực, không phải hôm qua xụ mặt không cho người ta ở sao?

"Ca. . . Anh thay đổi nhanh quá, hôm qua em đã nói là không có phòng trống rồi, có 'họ hàng' nhà ai ở hai ngày rồi đi luôn như thế không."

Biên Bá Hiền đập vào gáy nó, "Biết nói dối mà không biết làm sao cho nó logic à? Động não chút đi!"

Chuyện đã đến mức này không thể trách được Độ Khánh Tú, y cũng biết điều đó. Trong đầu âm thầm tự vả hai cái, lòng dạ hẹp hòi kết quả là tự hại mình, lại còn làm phiền Phác Xán Liệt.

Dặn dò xong lại cảm thấy chưa đủ, "Cậu linh động một chút, đừng cho phòng tốt quá, phòng dột thì nói là cảnh vật trang trí, cách âm kém thì nói là tự tạo BGM. Nhưng phải nhìn sắc mặt Phác Xán Liệt, không được quá kém. Tóm lại, cậu liệu mà làm đi."

Độ Khánh Tú vẻ mặt đau khổ, nó cảm thấy yêu cầu này quá khó. Bấm ngón tay một hồi lâu vẫn không tính toán được có nơi nào thuộc quyền sở hữu của nhà mình phù hợp với yêu cầu mà có thể ở ngay được không.

"Bá Hiền ca, nếm thử cái này đi." Âu Dương Minh bê một đĩa salad tới tranh công.

Biên Bá Hiền vừa nghe hắn gọi tên mình liền nhức đầu, "Không ăn."

"Sao vậy, em nếm thử rồi, rất ngon. Đều là những loại trái cây anh thích ăn, nếm thử một miếng đi."

"Tôi bị dị ứng được chưa?"

Âu Dương Minh vẻ mặt buồn rầu, "Dưa hấu, lê, táo, không phải đều là những quả anh vừa mới ăn sao."

"Tôi bị dị ứng với sốt salad được chưa?"

Biên Bá Hiền trừng hắn, sốt là do Phác Xán Liệt mua, trái cây là do Phác Xán Liệt nhập, cậu chỉ gọt rồi trộn mấy cái mà đòi được khen á? Mơ đi.

Tiểu tử này nhìn thấy y trong cục cảnh sát, mắt liền sáng lên. Liên tục tiếp cận y, nói y đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ. Biên Bá Hiền nhổ nước bọt vào người hắn, đàn ông mà so với tiên nữ cái gì. Nhưng Âu Dương Minh không để ý, không chỉ khen y mà còn trao toàn bộ tâm ý vừa gặp đã yêu cho y. Khiến cho người trong cục cảnh sát nhìn y với ánh mắt kỳ quái, cười rất mờ ám.

Mấy ngày tiếp theo, hai người dọn đến khu nhà Độ Khánh Tú tài trợ. Cũng không xa, chỉ cách hai con đường. Cũng may Âu Dương Minh còn là học sinh, ngày nào cũng phải đi học nên thỉnh thoảng mới gặp. Nhưng tiểu thư Âu Dương thì tới từ sáng sớm, tối mịt mới chịu về.

Chưa đến bảy giờ đã thấy đứng ở cửa, cầm hai túi đồ ăn sáng nóng hổi, chờ Phác Xán Liệt mở cửa. Biên Bá Hiền biết phần của y chỉ là hàng tặng kèm thôi. Sau đó ở lại tiệm trái cây cả ngày, hai ngày nay doanh thu tăng vùn vụt. Làm cho Phác Xán Liệt có muốn đuổi đi cũng không mở miệng được, hơn nữa người ta còn đảm nhiệm cả hai bữa cơm. Mùi vị không tệ, lại còn dọn dẹp rửa bát.

Phác Xán Liệt khó xử, Biên Bá Hiền biết. Người ta không có chỗ đi, không có việc làm, chủ động tới đây giúp đỡ. Ông chủ cho ít tiền, người ta cũng không chê ít, còn tặng kèm thêm quản lý việc nội trợ. Bỏ tâm tư qua một bên thì Biên Bá Hiền thấy Âu Dương Mẫn rất tốt. Chỉ là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ (*).

(*) ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, người người trong thiên hạ đều biết

Ông chủ Phác rất bận, hôm nay điện thoại hoàn toàn phát huy tác dụng, từ sáng đến tối vang lên không ngừng. Nghe xong điện thoại lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng, một ngày ra ngoài đến ba bốn lần. Hỏi hắn, hắn chỉ nói là trong nhà có việc. Biên Bá Hiền cũng không hỏi nhiều, ở một mình với Âu Dương Mẫn nên càng lúng túng.

Mắt không thấy thì tâm mới thanh tịnh nên Biên Bá Hiền dứt khoát lánh sang tiệm cà phê nhỏ của Ngô Thế Huân. Ngồi một buổi chiều, điểm tâm cũng ăn rồi, cà phê cũng uống no rồi, tinh thần phấn chấn rồi mới trở về.

"Không phải chỉ là một cô gái thôi sao, xem anh sợ đến mức nào kìa." Ngô Thế Huân cười y.

"Trẻ con như cậu thì biết cái gì, thiên hạ chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó đối phó nhất. Đàn bà lòng dạ hiểm ác, lại chiếm ưu thế về mặt dư luận xã hội, ầm ĩ với cô ta, anh còn mất mặt hơn." Biên Bá Hiền cầm lấy miếng bánh quy nhét vào trong miệng.

"Không nói chuyện này nữa," Ngô Thế Huân lại gần, "Lần trước em còn định bảo lãnh cho anh nhưng mà anh lại tự ra được, thật lợi hại."

Biên Bá Hiền nhìn ra sự hoài nghi trong mắt Ngô lão thất, "Anh không đâm người, anh cũng không phụ trách quán. Bọn họ bắt anh một chút chứng cứ cũng không có, còn có thể giam giữ trái phép sao?"

"Nhưng nói thế nào anh cũng là một người chết. . ." Cậu nở nụ cười đầy ẩn ý, "Khi còn sống là một tội phạm bị truy nã, muốn bỏ qua cho anh cũng không dễ dàng."

"Nói gì mà xúi quẩy vậy." Biên Bá Hiền tựa lưng vào ghế, một chút kích động cũng không có, móc chứng minh thư từ trong ví ra, "Nhìn thấy không, anh vẫn còn sống sờ sờ ra đây."

Trên chứng minh thư viết rõ ràng ba chữ "Biện Bạch Hiền", bên dưới là một dãy số, giống y như thật.

"Liệt ca làm xong giấy chứng tử cho anh rồi, anh có ngu đâu mà để mình trống hồ sơ. Tìm người làm chứng minh thư rồi hack máy tính của cục, thêm thông tin vào." Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân cầm cái thẻ lên soi, giải thích, "Anh cùng lắm cũng chỉ coi là anh em sinh đôi thất lạc từ nhỏ của Biên Bá Hiền thôi, nếu không thì chính là hâm mộ cậu ta quá mức, chạy sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ cho giống y xì."

Người đối diện liếc nhìn y một cái, để chứng minh thư xuống ý bảo y hãy cất kỹ, khôi phục sắc mặt bình thường, "Được đó, Tứ ca thật thông minh."

Biên Bá Hiền nhíu mày, cười một cái, từ chối cho ý kiến.

Ngô Thế Huân không tiếp tục vấn đề này nữa làm cho Biên Bá Hiền thở phào nhẹ nhõm.

"Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, các địa bàn đều thu hẹp lại. Liệt ca rất tức giận, có lẽ ngày mai phải về Lâu họp một chuyến."

Giống như để kiểm chứng lời này của cậu, điện thoại của hai người đồng thời rung lên.

<Tám giờ, uống trà buổi sáng.>

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhăn mày.

"Sao vậy, xảy ra chuyện à?" Biên Bá Hiền bình thường không quá quan tâm đến chuyện của mấy người ở tầng cao này.

"Mất một kiện hàng, khoảng mấy triệu." Ngô Thế Huân nhấp một ngụm cà phê, ngữ khí có phần nghiêm trọng, "Là khách hàng mới, người nước ngoài. Lần đầu tiên gặp mặt, kết quả gặp lũ cảnh sát ở bến tàu. Trong lúc vội vã đã làm mất một rương."

Cậu nói rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng lúc đó rất nguy cấp. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, lúc dỡ hàng lại gặp cảnh sát. Mỗi lần vận chuyển hàng hóa đều tính toán kỹ thời gian địa điểm, xác định xung quanh không có cảnh sát thường xuyên qua lại mới bắt đầu tiến hành. Trừ phi có nội gián, ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác.

Biên Bá Hiền nhíu mày, thầm kêu không ổn.

Chuyện này đương nhiên không tốt, y có "tiền án", là kẻ tình nghi lớn nhất. Tính toán làm tròn thì y vào bang cũng được ngót nghét nửa năm, quá trình luôn cẩn thận tỉ mỉ đột nhiên xảy ra chuyện, đương nhiên mọi nghi ngờ sẽ dồn lên đầu y. Còn thông báo trước thời gian họp, coi như là cho y chút thời gian để tìm bằng chứng cho mình.

Biên Bá Hiền cả đêm không ngủ, ngày hôm sau mắt thâm quầng. Lúc ra ngoài thấy Âu Dương Mẫn đang đắp mặt nạ, y sờ lên mặt mình, tự nhủ nếu tối nay còn sống trở về cũng nên dùng chút mỹ phẩm dưỡng da.

Phòng họp hiếm khi đông đủ thế này, Biên Bá Hiền ngồi xuống bên cạnh Đao Nhị. Ngô Thế Huân ở bên tay phải y, nháy mắt với y một cái, mấp máy môi dưới. Nhìn vẻ mặt ung dung của cậu ta, xem ra cậu ta đã liên lạc với Liệt ca, chắc là vấn đề không lớn.

Đương nhiên, vị trí chủ trì đã có người ngồi. Vẫn không thấy mặt, ông chủ quay lưng về phía mọi người, chỉ thấy ngón tay khớp xương rõ ràng đặt trên tay vịn, trong tay kẹp một điếu thuốc.

Tầm mắt của Biên Bá Hiền bị động tác gõ vào tay vịn của hắn thu hút, động tác nhỏ trong vô thức này giống hệt Phác Xán Liệt. 1% không giống, có lẽ là ở điếu thuốc.

"Có lẽ mọi người đều đã nghe chuyện ở cảng Bắc," Đao Nhị phát cho mỗi người một tờ giấy, "Xem đi, đã bao nhiêu năm rồi mới xảy ra chuyện như vậy! Hoặc có thể nói là, đã bao nhiêu năm rồi còn xảy ra chuyện như vậy!"

Người thô nên lúc nổi giận nói cũng to. Trong thời gian ngắn, cả phòng đều im bặt, lặng ngắt như tờ. Biên Bá Hiền cầm tờ giấy lên liếc qua rồi để xuống bàn, trên đó chỉ ghi một ít số liệu, lợi nhuận những năm gần đây và tổn thất lần này, cũng như yêu cầu bồi thường của khách hàng. Nói thật, đến bây giờ y vẫn không biết rõ Liệt Nhân Hội buôn lậu cái gì. Nhưng số tiền lớn như vậy, cũng không có nhiều lựa chọn.

"Hừ" Khương Ngũ cười lạnh, phá vỡ im lặng, "Chuyện này có gì mà phải bàn, ai là nội gián trong lòng người đó tự biết."

Lời vừa nói ra mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nhưng Biên Bá Hiền biết tầm mắt của mọi người đều quét qua người y.

"Lão Ngũ, nói chuyện phải có chứng cứ." Bạch Tam đẩy gọng kính, giọng quở trách nhưng thật ra là đang cổ vũ.

"Cũng không phải một mình tôi nghĩ vậy, trước đây Tứ ca làm gì, mọi người đều biết. Người có nhiều cơ hội tiếp xúc với cảnh sát nhất, không phải anh ta thì là ai." Khương Ngũ đứng dậy rót một chén trà, tự tay đưa cho Biên Bá Hiền, "Tứ ca, anh nói có phải không."

Biên Bá Hiền cười cười, cầm lấy chén trà bình tĩnh nhấp một ngụm, "Ngũ đệ nói vậy thì oan cho tôi quá, từ khi vào hội đến nay, tôi chỉ xử lý vài chuyện vặt vãnh. Chuyện vận chuyển hàng có liên quan gì đến tôi đâu, tôi có muốn báo cảnh sát cũng chẳng có tin tức mà báo."

"Ôi chao, nghe kìa, đây chính là đang trách Liệt ca không biết trọng nhân tài phải không?" Có người phụ họa theo.

"Lão Ngũ, có chứng cứ không?" Đao Nhị nói.

Khương Ngũ đã dự tính trước hừ một tiếng, "Chứng cứ? Mấy hôm trước A Bá A Lại đâm con trai của cục trưởng Tống, anh ta là tội phạm truy nã nhưng lại có thể ra khỏi cục cảnh sát mà không mất một cọng lông nào. Như vậy đã đủ chưa?"

Không đợi những người khác lên tiếng, hắn móc một tập ảnh từ trong túi áo ra, "Được, cứ cho là anh ta phúc lớn mạng lớn, mồm miệng lanh lợi, biết ăn biết nói nên thoát ra được. Vậy, còn cái này thì giải thích thế nào?"

"Kim Chung Nhân, đội trưởng đội điều tra đặc biệt số 3. Tứ ca, chắc anh có quen chứ hả?"

Biên Bá Hiền sắc mặt trắng bệch, trong tập ảnh trên bàn chỉ có hai nhân vật chính, một là y, một là Kim Chung Nhân. Có thể thấy rõ hai người đang nói chuyện, thậm chí còn có một số hành động cực kỳ thân mật. Địa điểm chụp là tiệm trái cây của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền có thể nhận ra, phần lớn là ảnh chụp hôm Kim Chung Nhân chất vấn y có phải là nằm vùng không. Còn lại chỉ có một mình Kim Chung Nhân, đứng ở góc đường, nhìn về phía tiệm của Phác Xán Liệt.

Theo dõi? Hay là tình cờ đi ngang qua?

Biên Bá Hiền đứng phắt dậy, muốn cầm ảnh lên nhìn cho rõ. Nhưng Khương Ngũ lại ấn chặt xuống không thả, "Tứ ca, đừng vội, để mọi người nhìn cho rõ đã."

"Từ trước đến giờ tôi rất tự luyến, không cho tôi xem ảnh fan của tôi chụp sao?"

Hai người giằng co một hồi, dùng sức đến mức gân xanh trên tay cũng nổi lên. Đột nhiên có một điếu thuốc rơi đúng vào giữa hai người, ở bên trên đống ảnh.

"Cầm tới đây."

Biên Bá Hiền nhíu mày, bởi vì thanh âm nghe rất rõ ràng, giống Phác Xán Liệt tới bảy tám phần. Còn hai ba phần là do hơi khàn khàn, nhưng không biết có phải giả vờ hay cố tình che giấu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro