Phần Không Tên 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 44

Vạch trần

Độ Khánh Tú lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý. Đứa trẻ này khiến cho Biên Bá Hiền rất hài lòng, một là vì nó tin tưởng người đại ca này vô điều kiện, hai là vì nói là làm, quyết đoán lại tốc độ. Lúc Biên Bá Hiền xuất viện, Độ Khánh Tú gần như đã lục tung cả công ty nhà mình lên.

"Thật sự không có gì cả." Độ Khánh Tú uống một hơi hết cốc nước, "Ca, có phải anh nghĩ nhiều không. Theo như những gì em biết về Xán Liệt ca, anh ấy quang minh lỗi lạc, làm việc ngay thẳng, sao có thể lén lút làm chuyện gì sau lưng anh được? Với lại, anh điều tra anh ấy làm gì."

Biên Bá Hiền không định nói thật với nó, dù sao cũng dính dáng quá nhiều, đến lúc đó nói không rõ ràng, lại còn liên quan đến cha mẹ nó thì phiền phức lắm.

"Cậu đừng hỏi nhiều, anh không điều tra anh ấy, chỉ là muốn hiểu, hiểu anh ấy hơn thôi." Biên Bá Hiền gãi đầu, "Cậu nghĩ kỹ lại một lần nữa xem, thật sự không có gì à?"

"Ca, em ở nhà cướp việc của người làm, thư phòng, phòng ngủ, gác xép, két sắt tất cả đều đã mở ra rồi, cái gì cũng không có. Hơn nữa cứ ba ngày em lại chạy đến công ty hai lần, vừa tới đã lấy hết sổ sách của người ta, đòi kiểm tra, dọa người ta sợ muốn chết, còn tưởng em muốn cướp chức tổng giám đốc của bọn họ."

Biên Bá Hiền nghe xong lông mày liền nhíu lại. Manh mối rõ ràng nhất cũng đã bị chặt đứt, vốn tưởng rằng mình chỉ cách chân tướng của vị tiên nữ này một lớp giấy, ai ngờ lại là một ngọn núi.

Y cũng từng nghĩ tới chuyện tìm kiếm số liệu trên mạng. Nhưng ở nhà chưa từng thấy Phác Xán Liệt dùng máy tính bao giờ, trong cuộc họp của Liệt Nhân Hội cũng không sử dụng đồ công nghệ cao, tất cả chỉ nói miệng, nghe bằng tai và nhớ bằng đầu. Vậy thì, tìm những bản hợp đồng giấy là phương pháp nhanh nhất. Nhưng Biên Bá Hiền đã quá coi nhẹ việc này, Phác Xán Liệt làm việc rất cẩn thận, thật sự rất nghiêm ngặt, căn bản không tìm ra sơ hở, thảo nào suốt một thời gian dài như vậy cảnh sát không có biện pháp tóm hắn.

"Được rồi, không có việc gì đâu, cậu bận rộn lâu như vậy vất vả rồi, lúc nào rảnh anh mời cậu ăn cơm." Biên Bá Hiền vỗ vai Độ Khánh Tú, nắm cả người cưỡng chế hắn đi ra ngoài cửa.

"Ơ, anh, anh còn chưa nói Xán Liệt ca rốt cuộc đã đi đâu, anh tìm anh ấy có chuyện gì mà."

Còn đi đâu được nữa? Đi trốn anh chứ đi đâu.

Biên Bá Hiền nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại cười híp mắt, còn nhét hai vé xem phim vào tay Độ Khánh Tú, "Còn có thể có chuyện gì được, lo lắng cho anh ấy thôi. Hai hôm trước anh nhận được một cặp vé xem phim, định cùng lão Phác đi xem, ai ngờ người này lại cút đi đâu mất rồi. Cho cậu đấy, đi chơi vui vẻ."

"Tuyệt quá! Wow, tấm vé này em đã chờ rất lâu rồi!" Độ Khánh Tú cầm vé kích động mãi không thôi, toàn bộ tiếng kinh hô đều bị Biên Bá Hiền chặn lại ngoài cửa.

Y dựa vào cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm. Móc điện thoại trong túi ra, sau khi mở khóa màn hình liền xuất hiện một tin nhắn mới.

<Rút lưới.>

"Rút lưới" và "Thu lưới" chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau. Cái thứ hai là chỉ trong lưới có cá, kéo lưới về, còn cái thứ nhất ý là cho dù có thu hoạch được gì hay không cũng phải thu lưới về. Đây là ám hiệu cấp trên nhắn cho Biên Bá Hiền, bảo y rút lui.

Nhưng lần này y thả mồi câu, một nửa đã vào bụng cá, muốn thu lại đâu phải chuyện dễ.

Còn nữa, vụ án của Liệt Nhân Hội ngay cả một manh mối rõ ràng cũng chưa có đã phải kết án? Trong lòng Biên Bá Hiền có chút khó chịu, ứ lại không thể tiêu tan. Chỉ còn vài bước nữa thôi, sao có thể cam chịu dừng tay. Cho dù không phải vì ý định nằm vùng ban đầu, thì dựa vào tình cảm của y đối với Phác Xán Liệt mà nói, y vẫn phải làm cho rõ ràng.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, một thân một mình, lại mờ mịt không biết phải làm sao. Y ấn mi tâm rồi lại xoa huyệt thái dương. Nếu như lúc này Phác Xán Liệt chủ động gọi điện thoại cho y, rồi lại bày tất cả tài liệu ra trước mặt y, nói cho y biết, "Đúng, chính là anh, anh chính là thủ lĩnh của Liệt Nhân Hội, là ông chủ lớn của em." Như vậy thì thật là tốt, người với người thì phải tin tưởng nhau chứ.

Phì, Biên Bá Hiền nhổ một cái, ra sức vò đầu mình, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Cấp trên không cho y điều tra, đương nhiên y không thể vì thế mà thu tay lại. Y phải nghĩ kỹ xem, có chỗ nào Phác Xán Liệt thường bí mật lui tới không. Y hối hận trước kia không lén đi theo Phác Xán Liệt, tốt xấu gì cũng nhìn xem mỗi ngày hắn làm gì. Bây giờ thì mù tịt, ngoại trừ chú Cung, Độ Khánh Tú ra, không có lối thoát nào khác.

Biên Bá Hiền ở trên giường ngây người suốt hai ngày, lăn qua lộn lại, lúc thì nhảy dựng lên, lúc thì ôm đầu đập vào tường. Mỗi ngày buổi sáng sau khi mở mắt và buổi tối trước khi nhắm mắt đều phải lật tung căn nhà một lần, muốn tìm chút dấu vết. Ban ngày lật lại toàn bộ suy nghĩ từ đầu, buổi tối thì thay đổi góc độ, đứng trên lập trường của Phác Xán Liệt để suy nghĩ. Còn tiếp tục như vậy nữa, Biên Bá Hiền cảm thấy mình sẽ trở thành tâm thần phân liệt mất.

Căn nhà vắng vẻ không có Phác Xán Liệt khiến y cảm thấy hoảng, chỉ mới vài ngày, nỗi nhớ người nọ đã mãnh liệt như thủy triều. Biên Bá Hiền thầm mắng mình, rõ ràng còn đang nghi ngờ hắn mà vẫn có thể nhớ hắn được. Y đau xót nghĩ, nếu như bây giờ Phác Xán Liệt đột nhiên xuất hiện, y có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, giả vờ mất trí nhớ, cùng hắn lăn lộn thống khoái ở trên giường.

Thật sự không có ranh giới cuối cùng, ai đã khiến cho năng lực kiềm chế của y kém như vậy? Một chút nhớ nhung cũng không nhịn được.

Lúc Biên Bá Hiền mở to mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường biểu thị hai giờ chiều, tiếng tí tách kia giống như đã lên dây cót cho y. Y chợt ngồi bật dậy, cứ như vậy khoảng 10 phút, biểu cảm trên mặt càng ngày càng phong phú.

Y đột nhiên lau vết mì tương đen trên khóe miệng, cầm quần áo trên ghế lên, tùy tiện mặc một bộ rồi vội vàng đi ra ngoài. Hôm nay chính là ngày Phác Xán Liệt chuyển giao xe của y, lần đầu tiên lái, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, mùi vị nào cũng có.

Biên Bá Hiền nắm tay lái, nhớ tới cái kỹ năng lái xe nghèo nàn này của mình đều là do một tay Phác Xán Liệt dạy dỗ. Kỹ thuật drift lóa mắt kia mình còn chưa học lỏm được, chỉ có thể nhớ lại và thưởng thức ngày tháng tươi đẹp đó. Sao lại không nghĩ ra chứ, một ông chủ tiệm trái cây bình thường thì luyện ở đâu ra được kỹ thuật tốt như vậy.

Y còn muốn lái xe đưa Phác Xán Liệt đi hóng gió, không ngờ lần đầu tiên tự mình lái xe lại là đi bắt chứng cứ phạm tội của Phác Xán Liệt. Chán nản nghĩ, xe chậm rãi chạy tới cuối phố Giáp, ở đó có một mảnh đất, trống trải lại không có người, gần đây mới được bán, đã bắt đầu hiện lên hình dáng ban đầu của trang trại trồng trái cây.

Chính là mảnh đất Biên Bá Hiền mua cho Phác Xán Liệt.

Tài liệu lúc đầu nhất định là để trong nhà, sau đó chuyển qua cho chú Cung. Lúc Biên Bá Hiền bắt đầu nghi ngờ chú Cung, hai người thông đồng với nhau, tài liệu đã bị chuyển đi rồi. Trùng hợp là Biên Bá Hiền mua một mảnh đất không ai thèm, tặng kèm thêm giấy tờ bất động sản coi như một món quà. Bên trong có một két sắt, để hợp đồng trái cây và hợp đồng bảo vệ, tỏ vẻ biết ơn, vui mừng khôn xiết, chẳng phải đây là một nơi giấu "báu vật" tuyệt vời sao?

Biên Bá Hiền hận đến nghiến răng, trong lòng không hy vọng lục soát được cái gì. Nhưng càng đến gần với chân tướng dự cảm lại càng mãnh liệt, giống như người này mang theo vòng thánh, trốn không thoát.

Đừng để tôi lục soát ra được cái gì! Biên Bá Hiền thầm mắng, còn chưa bước vào bên trong, cảm giác bất an đã tăng thêm mấy phần.

Biên Bá Hiền vừa bước vào thì xe của Phác Xán Liệt tới nơi. Hắn mở cửa kính xe, còn có thể liếc thấy bóng lưng của Biên Bá Hiền ở phía xa.

"Liệt ca, có cần ngăn lại không?"

Phác Xán Liệt liếc một cái, người nọ lập tức im bặt.

"Về hết đi."

Hắn nhận lấy chìa khóa xe, đuổi người đi. Lát nữa Biên Bá Hiền đi ra nhất định sẽ làm loạn, hắn phải chịu, phải nhịn, phải để cho y xả giận. Không biết sẽ làm loạn đến mức độ nào, cũng không biết có dỗ được hay không.

Phác Xán Liệt dựa vào đầu xe hút một điếu thuốc, một Liệt ca lúc nào cũng có thể giảm nguy hiểm xuống ba chữ số thập phân, nhưng lúc này lại không có cách gì, đối với biến số Biên Bá Hiền, một chút khái niệm cũng không có. Không biết y nghỉ hai ngày là có thể hết giận hay là cả đời này cứ như vậy mà tạm biệt.

Hắn nhả khói một hồi lâu, lại đợi thêm một lúc nữa, lúc sắp hết kiên nhẫn mới nhìn thấy Biên Bá Hiền vẻ mặt chán nản đi từ bên trong ra. Cơ thể cứng nhắc, nhưng vẫn bày ra bộ dạng tiêu sái không có vấn đề gì.

Biên Bá Hiền không quá kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Phác Xán Liệt, chỉ hơi sửng sốt một lát, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Phác Xán Liệt nhìn nụ cười kia liền biết không ổn.

"Hừ, ăn mặc thì cũng đứng đắn đấy, không ngờ bên trong lại là một người tâm thần phân liệt."

Biên Bá Hiền xông lên túm cổ áo Phác Xán Liệt ấn vào cửa xe, "Được lắm, không đi làm diễn viên thì phí phạm tài năng. Buôn lậu bất chính còn chưa đủ xài phải mở thêm một tiệm trái cây để kiếm thêm thu nhập sao? Chuyện không thành thì đào một cái bẫy chờ tôi nhảy vào?"

Mắt y đỏ lên, mạch máu như muốn nổ tung, đỏ ngầu. Phác Xán Liệt nhìn mà đau lòng, rất muốn xoa huyệt thái dương cho y, bảo y đừng tức giận, bình tĩnh lại. Nhưng hắn không nói gì, mím môi không chớp mắt nhìn Biên Bá Hiền nổi trận lôi đình.

"Tại sao không nói gì, trong lúc nhất thời không biết nên dùng thân phận nào để nói chuyện với tôi à?" Biên Bá Hiền cười nhạt một tiếng, đấm lên mặt Phác Xán Liệt, không hề nương tay, đấm cho hắn chảy máu mũi luôn, "Người như anh, phải băm vằm làm trăm mảnh. Có phải tôi ngu lắm không, tha thiết mong chờ dâng giấy tờ đất tới trước mặt anh, xin anh nhận lấy, vừa đúng lúc cho anh một chỗ để giấu những thứ bẩn thỉu này đúng không!"

Biên Bá Hiền cảm thấy trong lòng như có một cái máy xay đang khuấy động tim y, tấm lòng của y bị vấy bẩn, bị Phác Xán Liệt chà đạp lên. Y rất muốn đấm người này hai phát nữa, nhưng nhìn thấy máu mũi đỏ thẫm lại không nỡ xuống tay.

"Chơi tôi rất vui đúng không, cứ như một thằng ngu. Tặng đất thì không nói làm gì, lại còn tự cởi sạch trèo lên giường. Tôi không chỉ ngu mà còn buông thả. . . Xán Liệt con mẹ nó sao anh có thể làm như thế, tại sao lại làm như vậy với thứ tôi tặng anh. . . Anh dùng nó như vậy mà vẫn có thể yên lòng sao!"

"À mà anh có lòng sao? Anh đã bao giờ nói thật chưa?" Biên Bá Hiền chậm rãi nhắm mắt lại, sức lực toàn thân dường như tan hết, đầu ngón tay buông lỏng, chứng cứ có chữ ký Phác Xán Liệt kia rơi xuống đất, lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Y tựa vào vai Phác Xán Liệt, thở dài một hơi, ". . . Anh bảo tôi phải tin những lời yêu thương anh nói như thế nào đây?"

Phác Xán Liệt im lặng một hồi lâu, lâu đến mức khiến cho Biên Bá Hiền tưởng rằng hôm nay chỉ có mình y độc thoại. Nhưng sau khi một đàn chim vỗ cánh bay qua, y nghe thấy Phác Xán Liệt cúi đầu ghé vào tai y nói, "Còn em, không phải em cũng không nói thật sao?"

"Chúng ta, kẻ tám lạng người nửa cân, cảnh sát Biên đừng chó chê mèo lắm lông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro