In (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Yujin x Jang Wonyoung
An Yujin (alpha) x Jang Wonyoung (omega)
Đây là fanfic, nên mọi việc diễn ra trong fic đều là tưởng tượng. Vui lòng không công kích cá nhân nào hoặc bình luận khiếm nhã.

_______________________________

Sau khi IVE đứng đầu bảng xếp hạng thì tan rã vì các thành viên không gia hạn hợp đồng, sau đó các thành viên phát triển theo con đường mình muốn đi và đều đạt được kết quả tốt, thậm chí còn tụ họp lại trước khi kết thúc giai đoạn bận rộn nhất. Tuy nhiên, An Yujin thực sự bị cản trở bởi đoàn làm phim đã không thể giữ lời hẹn tham gia họp nhóm.

Mọi người trong bàn ăn nhất trí quyết định gọi điện cho An Yujin để thẩm vấn cô, ngay khi cuộc gọi được kết nối, em út Leeseo đã nhấn loa ngoài.

Trong điện thoại chỉ có một lời đáp lại mệt mỏi: "Lâu quá không nghe thấy giọng chị, em có nhớ chị không?"

Mọi người vội vàng trả lời Yujin, sau đó chị cả Gaeul nói đùa: "Nếu bữa tối tiếp theo em không đến, bọn chị sẽ không chơi với em nữa. Tại sao em lại vắng mặt với tư cách làm nhóm trưởng chứ?"

Leeseo vui vẻ nói: "Lần sau nếu chị lại vắng mặt, chị Yujin sẽ trả tiền khao bọn em đấy". Liz và Rei đều đồng ý, trong khi Wonyoung im lặng và lặng lẽ uống bia.

Mọi người có mặt đều nói vài lời với Yujin để hồi tưởng lại quá khứ, nhưng Wonyoung thì không, vì vậy Yujin đã nhầm tưởng rằng Wonyoung không có mặt và bắt đầu nhắc đến Wonyoung với cô.

"Nhân tiện, Wonyoung cũng không có ở đây. Gần đây chị thấy tin em ấy sẽ tham gia sân khấu cuối năm. Khó khăn thật đấy".

"Ừm... Wonyoung, cậu ấy ... vâng, cậu ấy bận quá nên không đến". Liz trung thực nói, ý muốn cắt ngang lời của Yujin, nhưng Wonyoung ngồi đối diện đã làm cử chỉ kịp thời với cô, cô phải nhanh chóng thay đổi ý định.

"Ừ, đã lâu không gặp, chị rất nhớ mọi người". An Yujin dừng một chút rồi nói: "Chị cũng nhớ Wonyoung".

Yujin nói lời này, mọi người không tự chủ được nhìn về phía Wonyoung, nàng ngẩng đầu lên như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin khi nhìn vào màn hình điện thoại đang nói chuyện. Chị ấy nói như vậy có nghĩa là gì? Wonyoung tò mò không biết bây giờ Yujin đang nghĩ gì.

Sau khi tan rã, họ gần như không liên lạc với nhau, chỉ thỉnh thoảng gật đầu chào nhau trong các sự kiện và rồi đi làm việc riêng như những người xa lạ. Nhưng họ không đối xử với các thành viên khác như vậy, họ vẫn giữ liên lạc với nhau trên KKT, cởi mở nói về những điều thú vị về nhóm trước khi tan rã và đăng ảnh nhóm lên Instagram. Chỉ có đối phương dường như là kẻ thù không đội trời chung, quyết định cho đến chết không giao tiếp với nhau, sau khi tan rã, không còn dấu vết hòa hợp với nhau, dường như bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của đối phương. Sự đối xử khác biệt rõ ràng như vậy đã gây ra chủ đề cũ về sự nghi ngờ về sự không tương thích trong Tòa Tháp Đôi vào thời điểm đó.

Câu nói "Chị cũng nhớ Wonyoung" của Yujin đã đọng lại trong tâm trí nàng rất lâu. Nàng không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi một lời như thế, nhưng Yujin hiếm khi bộc lộ nội tâm của mình một cách thẳng thắn, và thậm chí còn hơn thế... Chủ yếu là dành cho người hâm mộ và các thành viên cùng nhóm. Khi đối mặt với nàng, chị ấy giỏi che giấu sự lo lắng của mình, chị ấy chỉ cười ngượng ngùng và nói đừng lo lắng.

Wonyoung ghét cảm giác mất kiểm soát, nàng luôn cố gắng hết sức để trở nên hoàn hảo và cố gắng hết sức để mọi người sẽ khen ngợi nàng không chút do dự, mọi thứ đều diễn ra như nàng muốn.

Tuy nhiên, An Yujin đã làm mọi thứ đổ vỡ.

Wonyoung không còn nghĩ về quá khứ nữa, hiện tại nàng rất hạnh phúc, nhưng lý do chỉ là vì Yujin nói nhớ nàng. Sau bữa tối, cùng với Gaeul và Rei, nàng uống một lúc hai lon bia và nửa chai soju, sau khi uống xong nàng đã bất tỉnh trên bàn, Gaeul uống rất giỏi và vẫn còn rất tỉnh táo, Rei ngã vào vòng tay Leeseo trong tình trạng say khướt.

Liz không quen uống rượu và được quản lý đón sớm, Leeseo người có nhiệm vụ quan trọng đưa Rei về nhà. Gaeul thấy mọi người gần như say và chuẩn bị về nhà.

Leeseo cẩn thận giúp Rei tạm biệt Gaeul và rời đi trước. Hiện tại chỉ còn lại cô và Wonyoung đang bất tỉnh trên bàn, Gaeul lúc này bắt đầu lo lắng về việc làm thế nào để đưa Wonyoung về nhà. Nàng không nặng, chủ yếu là vì việc đỡ một người bất tỉnh lên quá khó, và sự chênh lệch chiều cao khủng khiếp giữa họ khiến việc này càng trở nên khó khăn hơn.

Khi Gaeul đang đau khổ, một cuộc điện thoại như thiên thần gọi đến, cô ngay lập tức trả lời cuộc gọi, nói vài câu rồi cúp máy. Chờ khoảng mười phút, Wonyoung vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, xem ra nàng thật sự đang buông thả mình.



Một người con gái mặc áo khoác kaki và đeo khẩu trang đen đẩy cửa bước vào, trên người cô có chút lạnh lẽo của mùa đông, Yujin nhìn Gaeul ở bàn, sau đó ánh mắt cô rơi vào Wonyoung, người đang ngủ bên cạnh.

"Cuối cùng cũng chịu đến? Đáng tiếc mọi người gần như đã giải tán rồi". Gaeul nhẹ giọng trêu chọc.

"Em đang vội. Chị nói như thể em cố ý không đến. "

An Yujin ban đầu dự định hôm nay sẽ chụp ảnh ngoài trời cả ngày, dự định hoàn thành công việc trước rồi mới có cơ hội đến chơi với mọi người.

"Được rồi, nếu không được thì đừng cố gắng quá. "

"Em biết. "

Quay lại hiện tại, Yujin vừa quay phim xong đã gọi điện cho Gaeul, vừa nghe tin Wonyoung say rượu, cô lập tức chạy tới, rõ ràng đang là mùa tuyết rơi nhưng cô lại đổ một lớp mồ hôi mỏng trên trán vì lo lắng..

"Wonyoung giao cho em, em đi trước đi, lát nữa chị gọi tài xế tới đón".

"Được rồi, chị về nhà an toàn".

Với sự giúp đỡ của Gaeul, Yujin từ từ cõng nàng trên lưng, sau khi xác nhận rằng nàng đã ổn định trên lưng cô, Yujin nhẹ nhàng giữ mông Wonyoung và đẩy nó lên để nàng có thể ngả lưng thoải mái hơn.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong phòng và bên ngoài đột nhiên tăng lên, sợ Wonyoung bị cảm lạnh, cô quàng khăn quàng cổ cho nàng đường phố vắng tanh vào ngày tuyết rơi, đèn đường phát ra ánh sáng ấm áp để thắp sáng con đường trống trải phía trước.

An Yujin không có dũng khí bắt đầu cuộc gặp mặt, cô và chỉ có thể gặp nhau thông qua lời mời chung do người khác khởi xướng. Hy vọng Wonyoung có thể yên tâm ngủ một giấc, nếu không lúc tỉnh lại sẽ khó giải thích vì sao nàng lại ở đây và dậy vào giữa đêm.

Nhưng đó thực sự là một bữa tối bí mật, các nhà hàng đặt trước đều ẩn trong ngõ hẻm, Yujin đã cõng Wonyoung một quãng đường dài mới bước ra khỏi con hẻm, sau đó bắt một chiếc taxi bên đường. Sau khi Yujin dùng một tay mở cửa ghế sau, cô không biết làm thế nào để đưa nàng vào xe, tài xế thấy vậy liền tắt máy bước xuống xe, như muốn giúp đỡ.

Yujin thực sự không muốn người lạ chạm vào nàng, nhưng lúc này cô bất lực nên ra hiệu cho tài xế giúp Wonyoung, cô ngồi xuống, sau đó đặt nàng vào ghế sau xe trong tư thế nằm. để nàng có thể nghỉ ngơi.

Sau một hồi bận rộn, cô và nàng chen vào ghế sau, trước đó Wonyoung bị tiếng nói chuyện của họ đánh thức, nhưng nàng dường như vẫn chưa tỉnh táo.

An Yujin mệt mỏi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, Wonyoung vô thức lẩm bẩm, giọng nói lười biếng của nàng thật đáng yêu. Yujin nghe rõ từng chữ, cúi đầu mỉm cười, nhìn người đang ngủ say như mèo con trước mặt với đôi mắt trong veo, đầu nàng tựa vào lòng cô. Tay trái cô nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng xoay những loạn tóc nàng theo vòng tròn.

________________________________

Ahihi chap đầu nhẹ nhàng thế thôi, chap sau dồn dập hong chịu nổi đâu nhe🌚🌚

🚨Bản dịch có thể không chính xác 100%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro