Chương 14: Sai lầm một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: WOZHENMINGBUJIAOSUJIN

Đây là chương 2 trong bản truyện gốc.

-------------------------------------------

Cuộc đời của Hoàng tử Andre có thể tóm gọn trong một câu nói:

"Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con."

***

[Dưới góc nhìn của Hoàng tử Andre]

Lịch sử nói rằng cuộc hôn nhân của cha mẹ ta là chuyện tình bi kịch nhất thế giới này. Ta cũng đã luôn nghĩ như vậy.

Thân mẫu sinh ra ta là Đức vua của Vương quốc Argen. Người đã kết hôn với cha ta ngay sau khi kế thừa ngai vàng. Cả hai đã cùng nhau đạt được rất nhiều thành tựu chỉ trong một năm cai trị. Sau đó, cha ta qua đời tại một đám tang. Để trả thù cho ông ấy, thân mẫu của ta đã đem về một chiến thắng quân sự để củng cố vị thế cho đất nước này. Khi đó, ta mới chỉ là một đứa bé nằm trong vòng tay của ông ấy. Vương quốc này đã được bình ổn dưới sự trị vì của ông ấy.

Ta được sinh ra sau khi cha ta qua đời. Ta chưa bao giờ biết mặt cha.

Khi còn nhỏ, ta hỏi thân mẫu của mình rằng tại sao ta chưa từng gặp cha, bởi vì mọi đứa trẻ khác đều có cha.

Người đã ôm ta trong vòng tay, liếc nhìn Julian đứng bên cạnh rồi mỉm cười trả lời:

"Con có ta chưa đủ à?"

Ta rất sợ thân mẫu của mình, vì vậy, ta đã gật đầu.

Julian đã kéo ta tới gần anh ấy: "Anh thì chỉ có cha, không có mẹ. Chúng ta có thể dựa vào nhau."

Thực ra, thân mẫu chưa từng làm đau ta. Chỉ là người ấy quá bận rộn với trách nhiệm của một vị quân vương. Người nói rằng sẽ cố gắng hết sức để làm một thân mẫu tốt, còn ta cũng không đòi hỏi quá nhiều.

"Ta thực sự xin lỗi!" - Thân mẫu của ta đã nói như vậy: "Andre, nếu ta đã làm gì sai, hãy tha thứ cho ta. Ta chỉ biết cách dạy dỗ ra một vị hoàng tử, ta không biết cách làm một người mẹ."

Chuyện đó không quan trọng.

Dù sao thì không phải ai cũng là người thừa kế duy nhất trong hoàng gia.

Những người thừa kế sẽ thường tụ họp lại với nhau. Mọi người đều có anh chị em, nhưng ta thì không. Mỗi khi ta nhìn thấy một đứa bé được anh chị chăm bẵm, sẽ là nói dối nếu như bảo rằng ta không ghen tị. Ta quay về tìm thân mẫu, hỏi rằng tại sao người không sinh thêm con cái, kể cả người có tái hôn thì ta cũng không buồn đâu.

Thân mẫu của ta, trong bộ trang phục đen tuyền, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Sau khi cha con qua đời, ta đã thề rằng sẽ không tái hôn. Andre, con không thể chỉ nhìn vào những thứ người khác có mà con không có. Con phải tập trung vào những thứ trong lòng bàn tay mình. Cha con cũng chẳng bao giờ suy ngẫm về việc này. Ngoài ra, con có Julian mà! Cậu ấy yêu thương con hơn bất kỳ người anh trai nào trên thế giới này. Đó là món quà tuyệt vời nhất mà ta có thể tặng cho con. Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con."

Ta bò xuống khỏi giường của người: "Thật ạ? Julian nói rằng anh ấy không có mẹ. Người có thể trở thành mẹ của anh ấy không?"

Đôi mắt của thân mẫu đột nhiên ánh lên tia chua chát: "Bất cứ ai cũng có thể, Andre à, ngoại trừ ta."

Sau này, ta đã nói với Julian về cuộc trò chuyện giữa ta và thân mẫu. Julian cũng mỉm cười hệt như ông ấy: "Bệ hạ nói đúng. Ngài ấy chỉ có thể làm mẹ của em thôi. Ngài ấy làm như vậy là vì muốn tốt cho em."

Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con.

Mười tiếng này đã trở thành tấm bùa ám ảnh cả đời ta.

Khi ta lớn hơn một chút, ta bắt đầu theo chân thân mẫu để học tập. Julian trở thành thầy giáo của ta.

"Ta muốn mời thầy cũ của mình về dạy con," - Giọng nói của ông đầy nuối tiếc: "Nhưng ngài ấy mất rồi."

Trên mặt Julian là ý cười kỳ lạ.

"Thần sẽ cố hết sức để dạy dỗ Điện hạ." - Anh ấy nói tiếp: "Miễn là Bệ hạ không can thiệp vào chuyện dạy học của thần."

Ông ấy mỉm cười: "Đương nhiên rồi. Nếu cha mẹ ta cũng can thiệp vào chuyện học tập của ta, có lẽ bây giờ ta đã không như thế này."

Thầy giáo của thân mẫu, señor Pep Guardiola, là một con người vĩ đại đã đi vào huyền thoại. Bất cứ nơi nào ngài ấy đặt chân tới, theo sau đó sẽ là vinh quang. Julian thừa hưởng phương pháp dạy học của ngài ấy, nhưng sau này, anh đã thừa nhận rằng bản thân mình thất bại.

"Lý do thất bại không phải lỗi của anh đâu," - Anh ấy vuốt ve mái tóc ta: "Mà là em đấy, Andre à. Em là một con người."

Ta đã nghĩ rằng anh ấy đang mắng ta.

Chẳng lẽ thân mẫu và anh ấy không phải là người hay sao?

Rất nhiều năm sau, khi một viên đạn ghim thẳng vào hộp sọ của ta trên con tàu chiến mà cha để lại, ta lặng người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của thân mẫu khi ông ấy ôm lấy ta, lòng cuối cùng cũng hiểu được ý mà Julian muốn nói ngày hôm đó.

Ta chỉ là con người, còn họ là quái vật.

***

Khi ta chính thức đi học, ta được thân mẫu tặng cho một món quà. Một bản sao của cuốn "Quân vương" đã cũ, bìa sách đã mờ.

"Học cho tốt." - Julian nói với ta: "Phải thuộc lòng mọi lời trong cuốn sách này. Đây là nền tảng cơ bản của em đấy!"

Chưa đầy một tháng, ta đã ghi nhớ toàn bộ cuốn sách và hào hứng đọc một mạch cho thân mẫu. Người rất vui vẻ.

"Con thích chương nào nhất?"

Ta lắc lắc cái đầu nho nhỏ: "Con chẳng thích chương nào cả! Những ý tưởng trong này viết rất đúng, nhưng chúng quá lạnh lùng. Mẹ, con đã run rẩy khi đọc chúng."

Nét mặt của ông ấy trở nên sững sờ.

"Con không nên nghĩ như vậy khi đọc cuốn sách này." - Ông ấy nhíu mày: "Tiểu thuyết, kịch nói, thơ ca, những thứ đó đều là để đánh giá và cảm nhận, nhưng những cuốn sách như "Quân vương" mới là để áp dụng. Con nên nói với ta rằng cuốn sách này hữu dụng với con như thế nào, chứ không phải cảm nhận của con về nó, đã hiểu chưa?"

Ta cúi gằm mặt, lẩm nhẩm từng lời.

Quân vương nên ủy thác cho người khác phụ trách những vấn đề dễ gây chỉ trích và giữ sự thanh lịch có lợi cho chính mình.

Quân vương luôn phải có những lý do chính đáng để biện minh cho sự phản trắc của mình.

Một quân vương, đặc biệt là một vị tân vương, không thể sống theo tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, bởi vì ông ta đôi khi sẽ phải bất tín, tàn bạo, vô nhân tính, phản bội lại Chúa trời để giữ vững vương miện trên đầu mình.

Khi áp những nguyên tắc này lên thân mẫu, mọi thứ khiến ta rùng mình.

Ghi nhớ những điều này chỉ là nền tảng. Bước tiếp theo sẽ là mổ xẻ tầng nghĩa của từng từ, và nhiệm vụ này được tiến hành bởi Julian.

Ta nhớ lời thân mẫu dạy và không còn để cảm xúc đánh giá cuốn sách này nữa. Ta coi nó như một cây bút, một khẩu súng, một thanh kiếm trong tay mình. Ta nói với ông ấy về những ý nghĩ này và Người rất hài lòng, nhưng trên mặt lại phảng phất nét u buồn.

"Con ngoan... Ta đã dẫn con vào con đường chẳng thể quay đầu rồi, nhưng đó là định mệnh của con. Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con."

Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con.

Câu nói này còn khiến ta run rẩy dữ dội hơn cả "Quân vương".

Khi ta học tới chương 17 trong cuốn sách, ta đã hỏi Julian một câu.

"Quân vương" nói rằng "Tốt hơn hết là vừa được sợ và vừa được yêu, nhưng nếu một vị vua phải lựa chọn, sẽ an toàn hơn cả thảy nếu như ông ta được e sợ." Nhưng mẹ ta là một vị vua tốt, dân chúng không sợ hãi Người."

Julian lắc đầu: "Chương 19," - Anh ấy thậm chí còn không cần lật mở cuốn sách: "Trong đó nói rằng, "Rất khó để đồng thời làm hài lòng cả quân đội và người dân. Dân chúng yêu hoà bình, họ yêu một người trị vì hiền lành và khiêm nhường. Quân đội lại muốn một quân vương mạnh mẽ, nhẫn tâm và tham lam." Em hỏi anh rằng tại sao Bệ hạ được yêu nhưng không được sợ, bởi vì đó chính là cách thức của Người. Ngài ấy khiến những kẻ cầm vũ khí phải yêu mình và khiến những người tay không tấc sắt phải sợ mình. Để làm được như vậy, ngài ấy đã phải chịu đựng mọi khó nhọc và khinh thường mọi xa hoa. Bệ hạ đã hạ sinh em trên một con tàu chiến và sau khi lâm bồn, ngài ấy chỉ đơn giản tẩy rửa rồi bế em lên boong tàu. Sinh con xong, ngài ấy vẫn ăn những thứ mà binh lính ăn, sống cùng một khoang tàu với bọn họ, chỉ uống nhiều hơn một ly sữa so với đãi ngộ của binh nhất. Nhưng những thứ đó chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Cái cốt lõi ở đây, em phải nhớ rằng chiến thắng mới là nền tảng sống còn. Nếu em không thể thắng trận, dù có hạ sinh bao nhiêu đứa trẻ trên chiến trường cũng chẳng để làm gì."

"Em hiểu rồi. Để có được cả hai, người ta cần khiến cho những kẻ nên sợ mình phải sợ mình, và những người nên yêu mình phải yêu mình. Nhưng làm sao để giành được chiến thắng? Thắng trận rồi thì làm gì nữa? Làm sao để khiến người khác yêu mình?"

"Đây là một chủ đề cần bàn luận sâu hơn," - Anh ấy nói: "Anh sẽ chỉ cho em biết làm thế nào để khiến mọi người yêu mình. Nó rất đơn giản! Em phải biết cách nói dối."

"Ý anh là sao?"

"Em thuộc lòng điều đó rồi mà. "Quân vương nên ủy thác cho người khác phụ trách những vấn đề dễ gây chỉ trích và giữ sự thanh lịch có lợi cho chính mình." Khơi mào chiến tranh sẽ khiến cho một vị vua bị đặt vào tình thế dễ bị chỉ trích. Như vậy, nguyên nhân tuyên chiến phải được hợp thức hoá, tức là "những lý do chính đáng để biện minh cho sự phản trắc của mình"."

Ta lập tức run rẩy.

Mọi người mô tả cuộc chiến mà thân mẫu đã trải qua như sau: Tại Berlin, cố Thủ tướng Hà Lan đã muốn ám sát thân mẫu nhưng thay vào đó, một viên đạn lạc đã cướp đi mạng sống của ông ấy. Cha ta thì bị một tay lính gác của hoàng gia Hà Lan ám sát chỉ sau đó vài ngày. Hung khí là một khẩu súng trường được sản xuất tại Manchester, vì vậy những người Hà Lan đã tuyên chiến với vương quốc của ta và đổ bộ xuống cảng biển Buenos Aires. Thân mẫu đã dẫn đầu hạm đội hải quân được cha ta xây dựng để chống lại liên minh giữa Hà Lan và Berlin, cuối cùng đã chôn vùi đám tàn quân của kẻ địch trên chính mảnh đất này.

Nhưng Julian có vẻ đang ám chỉ rằng chính thân mẫu mới là người khơi mào cuộc chiến.

Ta đem chuyện này đi hỏi ông ấy. Người giật mình, sau đó mỉm cười và nhìn Julian, như thể đang tán dương anh ấy.

"Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà ta giao cho con." - Ông ấy nói: "Đi đi, sử gia bé nhỏ của ta. Đi tìm sự thật đi! Toàn bộ tài liệu là của con. Con có thể tìm đọc mọi thứ và hỏi bất kỳ ai, ngoại trừ ta."

Cụm từ "sử gia bé nhỏ" khiến ta nhớ tới một người. Ta đã tìm tới Enzo Fernandez.

Enzo có một bộ râu, trông chẳng khác gì một ông già, bên hông dắt một thanh kiếm rất đẹp, vai đeo đầy huân chương. Anh ấy chẳng có vẻ gì là một sử gia, thế nhưng lại luôn nói rằng: "Thần là sử gia của hoàng tộc. Thần có thể nói cho Điện hạ biết nên tìm đọc sách nào."

Ta bĩu môi: "Ta đọc hết rồi, nhưng ta không nghĩ đó là sự thật."

"Tại sao vậy?"

"Ta không cho rằng mẹ mình vô tội tới vậy."

Enzo dường như rất bất ngờ.

"Đó là tất cả những gì thần có thể nói với Điện hạ." - Anh ta nói như vậy, rồi trầm ngâm một lúc và chỉ vào thanh kiếm bên hông mình: "Điện hạ nghĩ sao về thanh kiếm này?"

Ta nhìn nó. Có một viên hồng ngọc đỏ thẫm được khảm trên chuôi kiếm, đỏ như máu chảy.

"Đẹp lắm. Mẹ ta đã ban cho ngươi à?"

"Thanh kiếm này có một linh hồn quỷ dữ đã vấy máu rất nhiều người. Điện hạ có thích súng không? Thần có thể dạy người cách bắn tỉa, có lẽ vào một ngày nào đó."

Mắt ta sáng lên: "Được!"

Enzo đã cho ta một ý tưởng mới, và ta bắt đầu với hai kẻ giết người.

Ta đã tới tìm Paredes để đặt câu hỏi. Montiel và Lautaro, hai người đã được thăng chức vì hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ đức vua trong cuộc ám sát bất thành của Van Gaal.

Người ta đồn rằng Paredes là nhân tình của thân mẫu. Ta đã hỏi anh ta câu đó, nhưng anh ta chỉ lắc đầu và phủ nhận.

"Bệ hạ không xấu xa như những gì người ngoài nói. Bệ hạ rất chung thuỷ với cố Hoàng quân, từ sau khi họ kết hôn và cho tới ngày nay."

"Vậy tại sao người đời lại nói như vậy?"

"Bởi vì Bệ hạ quá tốt đẹp." - Paredes trả lời ta: "Mọi người đều ảo tưởng về việc được ngài ấy yêu, nhưng chẳng ai có được phước lành đó. Họ dựng nên những câu chuyện về những người thân cận với ngài ấy. Học cách đối mặt với những lời vu khống là điều mà mọi quân vương đều phải làm. Nhưng thần không chối việc bản thân có những ảo mộng vượt quá nguyên tắc giữa thần tử và quân chủ."

"Rất nhiều người đều mơ mộng như vậy, phải không?"

"Đúng vậy. Julian nói với Điện hạ rằng Bệ hạ được những người cầm súng rất yêu. Ngoài việc dẫn dắt chúng ta tới với chiến thắng, ngài ấy còn có sự hấp dẫn khiến người ta phải vì ngài mà mê mẩn, nguyện nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài. Ví dụ như, chính bản thân thần. Ngài ấy là hình bóng vấn vương trong trái tim thần. Thần nguyện làm rất nhiều chuyện vì ngài ấy, bởi vì thần biết rằng ngài ấy làm mọi chuyện mà chẳng hề vụ lợi, ngài ấy chỉ đặt Argen trong tim mình."

Ta ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: "Còn việc ngươi nổ súng bắn ngài Van Gaal thì sao?"

"Ông ta đột nhập vào khách sạn, ập tới trước cửa phòng Bệ hạ và bị bắn chết. Thần, Montiel, Enzo và Lautaro đều đã nổ súng. Khá là trùng hợp. Khả năng bắn súng của Lautaro khi ở Châu Âu rất tốt, nhưng khi quay trở về quê hương thì toàn trượt. Enzo cũng không nhắm bắn tốt lắm, nhưng sau đó thì nó đã được cải thiện."

"Ai đã hạ lệnh cho các ngươi?"

"Ai có thể làm như vậy chứ?"

"Mẹ ta ư?"

"Bằng không thì trên lý thuyết, thần nằm dưới thẩm quyền cha của Điện hạ. Khi đó, Van Gaal đã vượt mặt chúng thần và toan mở cánh cửa. Nếu ở vị trí của thần, Điện hạ sẽ làm gì?"

Ra là như vậy!

"Nhưng tại sao ngài Van Gaal lại tới tìm họ?"

"Về việc này, làm sao thần biết được? Tại sao Điện hạ không hỏi lý do khiến người Hà Lan muốn chiếm cảng biển của chúng ta?"

"Ta biết rồi. Sách của Enzo nói rằng Hà Lan đã mua rất nhiều nô lệ da đen ở thị trấn Cape. Họ muốn lợi dụng cảng biển của chúng ta để trao đổi."

"Đúng vậy! Thế tại sao họ nhằm đúng lúc cố vương của Berlin băng hà để khai chiến?"

"Khi đó, mẹ cảm thấy rằng Bệ hạ Lahm, cố Điện hạ Bastian và cha ta đều là học trò cũ của Van Gaal. Mẹ nghĩ rằng Bệ hạ Lahm sẽ ủng hộ ông ta trong cuộc chiến. Cha ta nắm quyền hải quân còn mẹ ta chưa từng lãnh đạo một cuộc chiến nào. Kẻ địch sẽ chiếm thế thượng phong..." - Ta đã nằm lòng mọi bài học lịch sử của mình, rồi đột nhiên, tâm trí ta bừng tỉnh: "Van Gaal tới tìm cha ta. Nếu cha ta không đồng ý trở thành đồng phạm với ông ấy, ông ấy sẽ giết cha ta!"

Paredes ngập ngừng: "Điện hạ thông tuệ... Tình hình khi đó, quả thực có thể được hiểu như vậy. Dù sao thì lão già đó đã chết rồi!"

"Nhưng như thế thì liên quan gì tới mẹ ta? Van Gaal không phải kẻ ngốc. Tại sao ông ta lại cố khơi mào phản loạn khi mẹ ta vẫn còn sống?"

Paredes nhìn lên trời cao, rồi lại quay sang nhìn một thiếu niên mới 13 tuổi như ta, não bộ dường như đang cân nhắc từng lời sắp nói ra: "Khi đó, Bệ hạ không muốn cuộc chiến này nổ ra. Ngài ấy muốn giải quyết vấn đề thông qua đàm phán hoà bình. Thế nên trước lễ tang của cố vương Berlin, Bệ hạ, Van Gaal, Lahm, Guardiola và con rùa mặt đen ở Paris, đã có một buổi gặp mặt. Họ nói chuyện rất lâu nhưng không thể đi đến một hiệp ước. Van Gaal có lẽ đã muốn đợi tới một lúc nào đó khi Bệ hạ không ở gần để tìm cố Điện hạ Thomas. Có lẽ... ông ta đã nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

"Thần không biết... Có lẽ ông ta nghĩ rằng đó là lúc thích hợp để tìm cố Điện hạ..."

Ta nghĩ về thân mẫu.

Nếu ta là người, vương quốc còn non trẻ của ta sắp đối mặt với một cuộc chiến tranh. Mọi nỗ lực đàm phán hoà bình của ta đều thất bại, và phối ngẫu của ta có mối quan hệ thân thiết với kẻ thù. Vậy ta sẽ làm gì?

Mặt ta dần dần trở nên trắng bệch.

***

Ông ấy đã chủ động hỏi ta về tiến trình cuộc điều tra.

"Con đã tìm được chưa?"

Ta gật đầu. Ta không thể nói dối người đã sinh ra mình.

"Vậy thì hãy kể cho ta nghe đi." - Ông ấy lại gần ta và ngồi xuống.

Ta ngẫm nghĩ một lúc rồi cất lời: "Trước đám tang của cố vương Berlin, để ngăn chặn Bệ hạ Lahm và ngài Van Gaal tới tìm cha, người đã bố trí Montiel và Julian ở bên cạnh ông ấy để Van Gaal không thể lại gần. Sau khi đám tang kết thúc, người gửi tin cho Van Gaal, dụ ông ta tới khách sạn để gặp cha. Và khi ông ta đến, người đã hạ lệnh nổ súng. Có phải vậy không?"

Người ấy gật đầu: "Tiếp đi!"

"Nếu Van Gaal chết ở trong khách sạn của người, Hà Lan sẽ nổi cơn thịnh nộ đối với chúng ta và cuộc xâm lược ban đầu sẽ biến thành cuộc chiến trả thù. Nhưng kể cả khi Van Gaal không bỏ mạng trong cuộc ám sát này, người kế nhiệm ông ta cũng không thể nào từ chối tham chiến vì áp lực của dân chúng Hà Lan. Koeman vừa nhậm chức và quyền kiểm soát quân đội của ông ta kém hơn Van Gaal, nhưng nếu tinh thần binh lính lên cao, phép màu có thể xảy ra. Vì vậy, người đã sắp xếp một vụ ám sát chính cha của con, người thực hiện là Enzo, rồi đổ lỗi cho hoàng gia Hà Lan, đúng không?"

Ta tiếp tục nhận được một cái gật đầu.

"Tại sao người lại thừa nhận?" - Ta nghe thấy giọng mình run rẩy.

"Tại sao không nên thừa nhận? Nếu con ở trong hoàn cảnh đó, con cũng sẽ làm như vậy."

"Nhưng người đã giết cha của con!"

Ông ấy chỉ mỉm cười: "Nếu ta không giết chàng, chàng cũng sẽ giết ta. Nghĩ đi, Andre! Nếu là con, một Alpha, chảy trong huyết quản là dòng máu cao quý của hoàng tộc Berlin - một quốc gia hùng mạnh và thịnh vượng, nhưng con phải tha hương tới một nơi xa xôi và phải tuân theo mọi mệnh lệnh của phối ngẫu Omega của mình. Trước mặt con đang là cơ hội để lật đổ người vợ luôn đàn áp mình, con sẽ làm gì?"

"Nhưng cha sẽ không làm như vậy!" - Ta hét lên: "Cha rất yêu Người!"

"Con còn chưa gặp chàng ấy, làm sao con biết là cha con yêu ta?"

"Con đã nhìn thấy tấm ảnh đó! Con nhìn thấy biểu cảm của cha. Con biết rằng cha rất yêu Người!"

Ông ấy lắc đầu: "Con không nhìn thấy ta nắm tay chàng ấy sao? Con nghĩ chàng ấy không biết rằng ta đang lợi dụng chàng à?"

"... Người có yêu cha của con không?"

Người ấy im lặng hồi lâu, dường như đang do dự, rồi chầm chậm trả lời: "Tình cảm của ta dành cho chàng ấy rất phức tạp. Trong cuộc hôn nhân của chúng ta, ta không yêu một ai khác. Sau khi chàng ấy qua đời, ta cũng không để ai vào trong lòng. Nếu định nghĩa tình yêu theo tiêu chuẩn chung của mọi người, ta có lẽ đã yêu chàng ấy."

"Vậy tại sao Người lại giết ông ấy?"

"Tình yêu và nhu cầu là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Giống như ta yêu con, Andre à, nhưng nếu có lúc phải hi sinh con, ta sẽ không do dự. Tương tự như vậy, nếu phải hi sinh bản thân ta trong thời khắc quan trọng."

Cơ thể ta bắt đầu run rẩy. Ông ấy nhìn sâu vào đôi mắt ta.

"Julian báo cáo với ta rằng con đặt câu hỏi về việc được yêu và được sợ. Giờ thì con có câu trả lời chưa?"

Ta đã có rồi.

Thân mẫu được yêu bởi vì Người đã làm mọi thứ vì lợi ích quốc gia và chưa bao giờ có một động cơ ích kỷ nào. Ông ấy được sợ vì người sẵn sàng hi sinh bất kỳ ai, miễn là điều đó có lợi cho Argen, bao gồm cả bản thân mình và chính ta. Ông ấy đã chinh phục cả mảnh đất này bằng lý trí sắt đá, ngôn từ mật ngọt, bản tính vị tha, suy nghĩ cẩn trọng, nhưng cái giá phải trả là chính tình yêu và gia đình của người. Ông ấy sẽ vứt bỏ mọi thứ mà một quân vương không cần.

"Mẹ..."

"Sao thế?"

"Người làm con sợ..."

"Ta đã chọn con gái của Lahm làm phối ngẫu cho con" - Ông ấy mỉm cười: "Sau khi kết hôn và sinh hạ người kế vị, con có thể bắt đầu trị vì đất nước này."

Lahm là bác của ta, đồng thời cũng là hoàng đế của Berlin. Ta nghi ngờ rằng hắn cũng là một trong những người đã tham gia vào âm mưu ám sát cha ta. Những chuyện này xảy ra ngay trong lòng Berlin, hắn không thể nào không biết điều gì.

Ta hỏi thân mẫu về việc Lahm có tham gia vào cuộc ám sát hay không, và người gật đầu.

"Hắn là vị vua mà ta ngưỡng mộ nhất." - Như thể đột nhiên nhớ lại điều gì đó, ông ấy tiếp lời: "Lahm cũng phải gánh lấy cái chết của em trai ruột mình. Cha của con đã phải mang cái tội đó trong suốt nhiều năm trời."

Ta giật mình: "Cố Điện hạ Bastian ư? Hoàng tử Bastian Schweinsteiger từng đính ước với người ư?"

Ông ấy thở dài, trên khuôn mặt của Người là nỗi u buồn lạ lẫm mà ta hiếm khi nhìn thấy.

"Bastian..." - Cái tên đó chầm chậm được thốt ra: "Đáng lẽ ra chàng ấy không nên bị kéo vào chuyện này. Khi đó, mọi bằng chứng đều chỉ về phía cha của con, thậm chí tới chính chàng cũng tự nghi ngờ rằng mình đã giết Bastian vì hơi men của rượu. Bởi vì vụ án đó, mối quan hệ của ta và chàng chẳng thể vãn hồi. Tới khi chàng nằm xuống, Lahm mới chính miệng thừa nhận với ta."

"Cái gì cơ?"

"Bastian là vật cản lớn nhất trên con đường kế vị của Lahm. Hắn tin rằng chỉ có cái chết của chàng mới có thể hoá giải mối hiểm hoạ này mãi mãi. Hắn tin rằng sau cái chết của Bastian, ta chắc chắn sẽ phải tìm mọi cách để kết hôn với Thomas. Thế nên hắn đã cho người ám sát Bastian trong chính quán rượu của cha con, để ta và Thomas chẳng có nổi một ngày êm đẹp sau khi kết hôn, để luôn có một vết rạn nứt trong mối quan hệ với Berlin. Như vậy thì sau này, nếu chiến tranh nổ ra, Thomas sẽ không đứng về phía ta. Ta ngưỡng mộ cách làm của hắn, nhưng ta ghê tởm con người của hắn. Bị hắn biến thành một thứ công cụ là vết nhơ lớn nhất đời ta."

"Tại sao?"

"Hắn thực sự coi thường ta, và ta cũng đã coi thường cha con. Trong suốt đám tang ở Berlin, cha con đã luôn nghe theo sự sắp xếp của ta. Lahm khi đó mới nhận ra hắn đã sai lầm như thế nào. Thomas chắc chắn sẽ không trở thành đồng minh của hắn và những người Hà Lan để chống lại ta, thế nên hắn đã quyết đoán đổi phe. Sau đó, hắn bằng lòng với việc sử dụng cái chết của cha con như một cái cớ để gây chiến với Hà Lan, hy vọng rằng ta có thể làm suy yếu sức mạnh của Hà Lan để bán lại vũ khí cho ba quốc gia còn lại ở Châu Âu. Sau khi ta giành được chiến thắng, hắn tới gửi lời xin lỗi với ta. Đây là người duy nhất mà ta có mối hận thù cá nhân, và ta sẽ không chết cho đến khi ta thấy thân xác hắn mục rữa."

Những sự thật này đã vượt quá sức chịu đựng đối với tâm hồn mong manh của ta. Ta đã ốm suốt một tháng trời sau khi nghe những điều này. Cuối cùng, khi ta nhìn thấy thân mẫu của mình, ta nhận được một khuôn mặt đầy vẻ thất vọng.

"Ta không ngờ con lại yếu đuối tới như vậy. Con vẫn chưa sẵn sàng, Andre à!"

Ta chưa sẵn sàng để từ bỏ nhân tính.

Ta không có một trái tim dũng cảm như vậy.

Cuộc hôn nhân của ta đã được thúc đẩy ngay sau khi ta vừa khoẻ lại. Họ gửi cho ta những bức ảnh của hai vị công chúa đến từ Berlin, một người rất xinh đẹp và người kia trông giống cha của ta. Trên thực tế, ta không biến thái tới vậy. Nếu khuôn mặt của cha ta được lắp vào một cô gái thì sẽ chẳng đẹp đẽ tí nào, nhưng ta vẫn khăng khăng lựa chọn công chúa thứ hai. Đây có lẽ là bằng chứng duy nhất cho thấy ta có thể thành công chống lại người đã sinh ra mình. Thân mẫu không thực sự quan tâm tới việc ta sẽ kết hôn với ai trong hai vị công chúa. Ông ấy chỉ quan tâm tới việc liệu ta có kết hôn với con gái của Lahm hay không. Con trưởng hay con thứ, đối với Người đều không quan trọng. Điều quan trọng là duy trì mối quan hệ với Berlin.

Ta có một trận cãi vã nảy lựa với ông ấy, thậm chí còn chĩa súng vào mặt Người.

Ông ấy không cử động, hai mắt nhắm nghiền rồi nói với ta: "Mặc dù con là con ta, nhưng con thực sự làm ta ghê tởm."

Khi Julian biết về chuyện này, anh ấy không nói gì. Anh chỉ ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi thở dài: "Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Cố Hoàng quân sợ hãi nhất là khi Bệ hạ thờ ơ với ngài ấy."

Trong mọi trường hợp, ta cực kỳ ghét cuộc hôn nhân này.

Argen giờ đây đã không còn là Argen trong quá khứ. Berlin giờ đây cũng không còn là Berlin trong quá khứ.

Cuộc chiến năm xưa đã khiến danh tiếng của thân mẫu lan rộng khắp Tân thế giới. Sau đó, ông ấy tiếp tục làm việc chăm chỉ để hoà giải mối quan hệ với các quốc gia khác trên lục địa này. Kể từ đó, quân đội của ông ấy đã thừa thắng tiến lên. Người dân Argen được sống và làm việc trong hòa bình. Vàng, kim cương và thịt bò của chúng ta đã được giao thương trên toàn thế giới. Nhưng ở Berlin, tranh đấu nội bộ đã nhấn chìm đất nước này so với các quốc gia khác ở Châu Âu. Những vùng thuộc địa hải ngoại cũng bắt đầu bị thu hẹp lại.

"Bệ hạ đang dọn đường cho ngài." - Julian nói: "Tình hình hiện tại đã khác năm xưa. Khi đó, chúng ta cần tiền của Berlin và Berlin cần tài nguyên của chúng ta. Giờ đây, Berlin cần tiền của chúng ta và chúng ta cần địa vị của Berlin. Nếu Điện hạ muốn ngồi vào bàn đàm phán nơi những kẻ được hưởng lợi chia chác chiến lợi phẩm, Điện hạ cần một người giới thiệu và Lahm là ứng cử viên tốt nhất."

Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi Julian: "Thế nếu chúng ta gây chiến với Berlin thì sao?"

Julian lắc đầu: "Không đáng. Berlin ở quá xa chúng ta. Điện hạ muốn đánh tới lãnh thổ của họ à?"

Ta nghĩ về thân mẫu và bắt đầu chán ghét cuộc đời mình.

Cuối cùng thì ta cũng được "thoả ước nguyện" và kết hôn với người con gái thứ hai của kẻ đã giết cha ta. Sau lễ cưới, ta bắt đầu việc trị vì đất nước này. Kể từ đó, ta không bao giờ gọi Người là "mẹ" nữa.

Ta đối xử rất tốt với vợ mình, tốt tới mức Bệ hạ sẽ nổi giận mỗi khi nghĩ tới đứa con trai như ta. Thành thật mà nói, ta cũng động lòng với nàng. Giống như những gì Người từng nói, trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta, ta không yêu một ai khác. Sau khi nàng ấy qua đời, ta cũng không để ai vào trong lòng. Nếu định nghĩa tình yêu theo tiêu chuẩn chung của mọi người, ta có lẽ đã yêu nàng ấy.

Nàng ấy mất vì biến chứng khi lâm bồn, còn ta có một đứa con trai.

Người nói rằng sẽ mang con ta đi để ta tập trung vào công việc của mình. Lại là mười chữ "Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con".

Ta vâng lời Người.

Sau khi nắm giữ quyền lực, ta mới nhận ra mọi chuyện khó khăn như thế nào. Người đã đưa Julian và con trai ta tới sống ở Paris. Trong mắt người ngoài, ta là đứa con đã đẩy thân mẫu của mình ra đi.

Bố vợ thậm chí còn viết một lá thư chỉ trích ta. Ta chỉ bật cười khi nhận được lá thư đó. Ai trong số những kẻ đó không dính máu của người khác trên tay mình? Sao họ dám buộc tội ta là đồ bất hiếu?

Ta ghét cuộc sống như vậy. Một đêm nọ, ta đã có một giấc mơ. Ta mơ về những kim tự tháp trong sa mạc, trước mỗi kim tự tháp là một nhân sư có khuôn mặt rất giống thân mẫu của ta. Dần dần, gương mặt của những nhân sư đó đã biến đổi thành ta.

Ta viết thư cho Julian và kể với anh ấy về giấc mơ này. Anh ấy trả lời rằng, xin chúc mừng, Điện hạ rồi sẽ trở thành một quân vương thành công.

Ta không muốn trở thành quái vật, nhưng thân mẫu của ta và Julian, hai con quái vật, khiến ta trông thật vô nhân tính. Khi ánh dương soi chiếu, ta mỉm cười và nhe nanh vuốt. Khi mặt trăng lên cao, ta quay trở về làm một con người và thức trắng đêm cho tới hừng đông.

Ta cho rằng, có lẽ đây là cách mà thân mẫu của ta tồn tại qua mỗi đêm kể từ sau khi cha ta nằm xuống. De Paul từng là một cận vệ của ông ấy. Anh ta nói rằng tình cảm mà ông ấy dành cho cha của ta sâu sắc hơn những gì mà anh ta tưởng tượng. Cha ta có một sự chiếm hữu độc nhất vô nhị đối với thân mẫu của ta, tới mức người dân Argen không thể hiểu được. Có lẽ trong mắt ông ấy, điều này nhắc nhở ông ấy rằng bản thân ông cũng là một con người. Sau cái chết của cha, ông ấy không bao giờ đón nhận những lời tán tỉnh của bất kỳ ai nữa. Kể từ khi nàng công chúa của ta qua đời, ta cũng đã từ chối liên hôn với các gia đình hoàng gia khác.

Thân mẫu gửi điện tín, nói rằng Người vẫn chăm sóc rất tốt cho Benjamin. Thằng bé mới chỉ 8 tuổi nhưng đã có thể thuộc lòng "Quân vương".

Ta không mảy may cảm thấy tự hào, chỉ có nỗi buồn còn lại. Thằng bé sẽ lặp lại con đường mà ta đã đi. Ta hy vọng rằng thằng bé sẽ từ bỏ nhân cách của mình ngay từ đầu.

Khi ta đưa ra quyết định cho người Berlin thuê cảng Buenos Aires và đồn trú ở nơi đây, mọi người đều cho rằng ta bị điên. Bất cứ nơi nào mà ta đặt chân đến, người dân cũng sẽ diễu hành và giơ cao các biểu ngữ chống lại ta.

Ta không giải thích lý do. Ta nghĩ rằng sau này sẽ có người thay ta làm điều đó. Ta cũng không biết cái "sau này" sẽ là bao lâu, là 10, 20, 30 hay 40 năm sau. Có khi cả trăm năm nữa cũng nên. Dù sao thì cũng sẽ có người làm điều đó.

Bức điện tín của thân mẫu tới, chỉ vỏn vẹn hai câu hỏi:

"Con định làm gì? Có giống như ta nghĩ hay không?"

Ta nhanh chóng phản hồi:

"Con đúng là không giấu nổi Người."

Nửa tháng sau, Julian trở về và mang theo một lá thư viết tay của ông ấy:

"Nếu muốn làm như vậy, con phải giữ sạch tay mình. Tốt nhất là không được làm chuyện đó trên lãnh thổ của mình. Thứ mà con cần, chúng ở trong hành lý của Julian."

Julian nhìn ta đốt cháy lá thư và nở một nụ cười nhăn nhó như sắp khóc: "Nó giống hệt những lời mà Señor Pep từng nói với mẹ ta."

Ta sững sờ.

"Anh gọi ông ấy là gì cơ?"

"Là mẹ ta."

Ta nhắm mắt lại. Đáng lẽ ra ta nên nhận ra từ lâu rồi mới phải! Ta nên nghĩ tới khả năng này từ lâu rồi mới phải!

Ta ôm chầm lấy anh ấy và bật khóc nức nở.

"Anh trai, tại sao em phải sống như vậy? Tại sao anh phải sống như vậy? Mẹ, cha, anh và em, cả Benjamin nữa, tại sao chúng ta đều phải sống như vậy?"

Julian cũng ôm chặt ta vào lòng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Ngài ấy làm vậy là vì muốn tốt cho em."

Đây là hoàng tộc. Bởi vì trong tay họ là thứ quyền lực tối cao của một vương quốc, nên họ phải cẩn trọng. Bởi vì trách nhiệm trên vai họ nặng nề như núi, cơ thể họ mới run lên vì sợ hãi. Bởi vì mỗi sai lầm đều chẳng thể vãn hồi, họ mới cảm thấy như dưới chân mình là lớp băng mỏng, mỗi ngày đều giống như đang đi bên bờ vực thẳm.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Julian đã quay về.

Ta tuyên bố rằng sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cha mình và cũng là để chúc mừng hiệp định cho thuê cảng biển được ký kết giữa Berlin và Argen. Ta sẽ đưa Benjamin 9 tuổi của mình đến tham dự. Buổi lễ sẽ diễn ra trên con tàu chiến "Müller" và quân đội hộ tống sẽ tới từ hai quốc gia.

Dân chúng mắng chửi ta bị điên và chẳng xứng đáng làm một vị vua, kể cả đứa con sống ở Paris của ta, một đứa bé mới 9 tuổi nhưng đã có thể đọc làu làu một đoạn trích trong "Quân vương".

"Một quân vương phải biết tránh những việc có thể khiến ông ta bị căm ghét hoặc bị coi thường."

Ta gửi điện tín hỏi thân mẫu về chương yêu thích của Người trong cuốn sách đó. Người trả lời rằng đó là chương thứ 25.

Chương đó chẳng nói gì về quân sự hay chính trị. Chương đó nói về vận mệnh.

"Ta ví vận mệnh như một con sông hung bạo. Trước cơn lũ lớn, mọi người đều bỏ chạy, mọi người đều đầu hàng."

Vận mệnh của ta cũng là một dòng sông, và nó sắp đi đến điểm kết.

Ta sắp bị bắn vào đầu từ hướng của ngài đại sứ Berlin và sẽ tử vong ngay tại chỗ. Sau cuộc khám nghiệm, thứ ghim vào đầu ta sẽ là một viên đạn sử dụng thuốc súng đen 11mm bắn ra từ nòng súng trường Gewehr 71, sản xuất tại Rừng Đen của Công quốc Berlin và được trang bị cho những người lính bảo vệ buổi lễ ở trên tàu. Kẻ ám sát sẽ cắt cổ tự vẫn ngay sau khi nổ súng.

Rồi "Müller" sẽ bị vấy máu. Cơn thịnh nộ của người Argen sẽ lên đến đỉnh điểm. Các nhà ngoại giao và quý tộc của Berlin sẽ bị tàn sát tới khi chẳng còn ai. Làn sóng phản chiến sẽ nổ ra ở Berlin, bố vợ của ta sẽ phải thoái vị và lưu vong, tới cầu xin thân mẫu cho phép ông ta tị nạn và cuối cùng bỏ mạng ở cảng Buenos Aires.

Trước đó, thân mẫu sẽ xuất hiện trong đám tang của ta, đeo mạng che mặt màu đen với những sợi chỉ vàng ở ngoài viền, trông vô cùng trang nghiêm và buồn bã.

Khi viên đạn ghim thẳng vào trán ta, ta đã thấy Người.

Người bế theo đứa con 9 tuổi của ta và rời khỏi con tàu chiến mà không chút hoảng sợ, cũng không ngoái đầu lại.

Đừng nhìn, con trai!

Đừng quay đầu lại!

***

Vào ngày thứ hai sau buổi lễ trưởng thành của Hoàng tử Benjamin, trước mặt vị Tổng giám mục trong buổi lễ xưng tội bên giường bệnh, Andrés đệ Nhất - vị vua thứ hai thuộc vương tộc Lionel xứ Argen, hồi tưởng về buổi chiều năm xưa khi được phối ngẫu của mình dẫn tới nhà thờ.

Tổng giám mục giơ cây thánh giá lên môi của nhà vua để ngài ấy đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, rồi ông khe khẽ nói:

"Con thú nhận với Chúa toàn năng về những tội lỗi trong suy nghĩ, lời nói và hành động của con. Những tội lỗi của con, những tội nghiệp của con. Vì điều này, con khẩn cầu Thánh nữ đồng trinh trọn đời, Đức mẹ Maria, những thiên thần, những vị thánh, cầu nguyện cho con với Chúa, Chúa của chúng ta. Amen!"

"Bệ hạ, người có thể bắt đầu lời thú tội được rồi."

Vị vua đã trăm tuổi, trên môi nở một nụ cười.

"Ta đã giết rất nhiều người, hầu hết là kẻ thù của ta, bao gồm cả phối ngẫu và con trai của ta."

"Ta đã lừa dối rất nhiều người, hầu hết là kẻ thù của ta, bao gồm cả phối ngẫu và con trai của ta."

"Nhưng ta không có gì để hối tiếc. Ta làm những chuyện đó không vì bất kỳ động cơ ích kỷ nào. Vì đất nước này, ta đã hiến dâng cả cuộc đời mình mà không hề dè dặt."

Tổng giám mục hơi bất ngờ.

"Bệ hạ không hối tiếc điều gì sao? Không một chút nào hay sao?"

Vị vua ngẫm nghĩ một lúc.

"Có một chuyện..."

"Thưa Bệ hạ, đó là chuyện gì?"

Vị vua mỉm cười, hơi thở yếu ớt dần.

"Ta không nên..."

"Ta không nên đưa chàng ấy ba đồng tiền vàng đó."

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro