Phần 47. Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bãi đậu xe chật kín xe cộ, ánh đèn trắng sáng mát mẻ được lát dày đặc dọc theo con đường đến cuối ánh mặt trời ấm áp màu vàng nhạt, nơi có lối ra sáng sủa.

Nhưng Khương Hành cảm thấy mình đã đi vào ngõ cụt, quấn chặt trong hàng ngàn sợi dây thừng mỏng vô hình, không thể động đậy, gần như nghẹt thở.

Thực tế nó trái ngược hoàn toàn với kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, tâm trí mê man trong trạng thái mơ hồ khiến hắn tự hỏi điều gì đã xảy ra.

Hắn dựa vào vô lăng bọc da đen, tìm kiếm manh mối trong ký ức đã lâu nhưng vẫn còn tươi mới.

Sau bảy ngày điên cuồng, nhịp tim và hơi thở lộn xộn trở lại yên tĩnh, không khí trôi nổi mùi pheromone mơ hồ của AO pha trộn, mùi ngọt ngào của hương cam quýt đan xen với hương thông yên tĩnh, cũng giống như hai người ôm nhau ngủ ngon lành trên chiếc giường trắng lộn xộn.

Khương Hành là người đầu tiên mở mắt ra.

Trong bảy ngày, hai nam nhân hoàn toàn mất trí và hoàn toàn dựa vào bản năng để thở và di chuyển, họ đã biến căn phòng khách sạn sạch sẽ và gọn gàng thành một phiên bản bị chiến tranh tàn phá, quần áo, giường, và mọi thứ trên giường, bàn, ghế dài và phòng tắm của họ bị ném vào một mớ hỗn độn.

Khương Hành hạ mắt xuống, Omega trong tay đã hoàn toàn kiệt sức, vẫn đang chìm đắm trong giấc ngủ.

Hắn nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Ngô Đồng ôm ra, bỏ qua đống lộn xộn trên sàn nhà, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Hắn tắm nhanh, sau đó xả một bồn nước rồi mang Omega của mình vào làm sạch.

Đầu tựa vào vô lăng, Khương Hành chỉ cảm thấy một lực hút xuống kéo mình xuống một cách đều đặn, đồng thời thân thể hơi nóng.

Hắn nghĩ có lẽ là do điều hòa trong xe quá ấm, nhưng sau khi liếc nhìn Khương Thanh Nguyên vẫn còn tức giận không biết nhiệt độ xung quanh, hắn xua tan ý định tắt điều hòa tiếp tục hồi tưởng.

Khi bồn tắm cuối cùng cũng được xả đầy nước, Khương Hành pha một ít tinh dầu thông có thể làm dịu thần kinh rồi điều chỉnh mức độ ấm nóng của nước.

Tuy nhiên, khi cánh cửa được mở ra, bóng dáng màu trắng đang ngủ yên trên giường đã biến mất không dấu vết.

Khương Hành bước ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy Ngô Đồng đang đứng thông gió bên cửa sổ góc phòng khách của phòng khách sạn này.

Trong vòng bảy ngày, phòng khách cũng bị làm địa điểm tàn sát, nhưng Khương Hành đã sẵn sàng bồi thường toàn bộ chi phí cho phòng khách sạn, vì vậy hắn không có gánh nặng tâm lý khi khi phạm tội và làm không thương xót chút nào.

Nhưng so với phòng ngủ chiến trường chính của bọn họ, mùi pheromone trong phòng khách không nồng nặc cho lắm, cửa sổ nhỏ đang được Ngô Đồng dùng để thông gió mấy ngày qua chưa từng đóng lại, phòng khách là tịnh độ duy nhất không bị pheromone pha trộn của AO cướp bóc một cách vô đạo đức.

Pheromone trong không khí gần như không còn, Khương Hành vừa mới đánh dấu Omega yêu thích của mình, tự nhiên có chút không vui.

Nhưng hắn đã ngụy trang một cách hoàn hảo, ngay cả khi Omega mặc áo choàng tắm màu trắng tắm dưới ánh mặt trời vàng, sạch sẽ như một vị thần, trên người phủ đầy những vết xanh tím, cậu quay đầu lại một chút phòng thủ khi nghe thấy động tĩnh phía sau, nhưng sau đó cậu cũng chỉ giả vờ không nhận ra điều gì.

Chỉ là loại cảnh tượng này, đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải, khuôn mặt gần như lạnh lẽo của Khương Hành đỏ bừng, hắn ho nhẹ che giấu sự ngượng ngùng, sau đó chậm rãi hỏi: "Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi, ngoài mệt mỏi và đau nhức bình thường ra còn có chỗ nào khó chịu không?"

Hồi đó, giống như hôm nay, hắn vừa đến gần Ngô Đồng vừa nói chuyện.

Nhưng hôm nay, hắn đã hết hoảng sợ khi đối mặt với một tình huống bất ngờ, lúc nãy hắn vì bản tính Alpha của mình, khoảng cách năm sáu mét giữa hắn và Ngô Đồng khiến hắn vô cùng khó chịu, nóng lòng muốn tới gần, vô hình trung tuyên bố là đồ đạc của mình, cho dù không có ai chứng kiến.

Mà phản ứng của Ngô Đồng lúc năm đó lại phù hợp với em ấy bây giờ một cách đáng ngạc nhiên.

Ngô Đồng từ chối tiếp cận của Khương Hành.

Vì phong độ và không muốn khiêu khích Ngô Đồng, Khương Hành ngoan ngoãn đóng băng tại chỗ.

Hắn nắm bắt được những cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt Ngô Đồng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào thời điểm đó, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là sự bối rối, xấu hổ, choáng ngợp và tự hỏi làm thế nào để đối mặt với đối tác mà em ấy có thể dành cả cuộc đời một cách tự nhiên sau khi trải qua cấp độ gần như quan trọng nhất trong cuộc đời.

Tuy nhiên, qua nhiều năm, khi Khương Hành nhớ lại lần nữa, hắn chợt nhận ra dư quang lóe lên ở cuối mắt Ngô Đồng là chấn động đến mức nào.

Nó giống như khi Ngô Đồng bị choáng váng trước gương hôm nay, như thể em ấy đang ở trong một cơn ác mộng.

Sợ hãi, ghê tởm.

Choáng váng, bất lực.

Khương Hành đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi vô lăng.

Một ánh sáng lóe lên trong tâm trí hắn, nhưng bộ não hơi đờ đẫn của hắn hơi đình trệ vì cái lạnh yếu ớt đã không bắt kịp nó.

Hắn vòng tay lái trong sự thất vọng, âm thanh lớn của ô tô vang lên trong bãi đậu xe, vang vọng từ xa.

Trong ký ức của hắn, hắn đứng tại chỗ, sự bình tĩnh và tinh tế thông thường của hắn về cảm xúc của con người dường như được đưa hết vào bụng cho chó ăn rồi, bị Ngô Đồng liếc nhìn từ khóe mắt, hắn liền đứng đó như trời trồng.

Hắn lục lọi trong bụng mình một lúc lâu rồi nói: "Nước trong phòng tắm chuẩn bị cho em đã xong rồi."

Ngô Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói mà không thèm nhìn lại: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Em ấy không muốn tắm rửa?

Nhưng... Ánh mắt Khương Hành dời xuống từ sau mái tóc mềm mại của Ngô Đồng, trượt xuống bả vai gầy gò mà hắn đã hôn hàng ngàn lần trong bảy ngày qua như cánh bướm dưới áo choàng tắm, cuối cùng rơi xuống vạt áo choàng tắm nơi bắp chân trắng thẳng của Ngô Đồng dần dần đông cứng lại dưới dạng nước.

Mặt Khương Hành đột nhiên đỏ hơn một chút.

Nếu em không muốn rửa nó thì đừng rửa. Khương Hành thầm vui mừng.

Chuông cửa vang lên, Khương Hành liếc nhìn cánh cửa, nói: "Tôi gọi một ít đồ ăn đặc biệt cho em, mấy ngày qua ngoại trừ chất dinh dưỡng ra em cũng không ăn được gì nhiều..."

Ngô Đồng lại từ chối: "Thầy Khương, tôi xin lỗi, người đại diện của tôi mấy ngày nay không tìm được tôi có lẽ sắp phát điên rồi, tôi sắp đi, những thứ này... Cảm ơn ý tốt của anh."

Nói những lời từ chối cuối cùng, cuối cùng cậu cũng quay đầu lại liếc nhìn hắn.

Sau lưng cậu có ánh sáng, không thể nhìn rõ khuôn mặt, Khương Hành chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu như một tờ giấy.

Lúc đó, Khương Hành nghĩ rằng đó là do Ngô Đồng cảm thấy không khỏe.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì... Có lẽ là không phải vậy.

Nó thực sự có thể là vì khó chịu.

Nhưng không nhất thiết là do những cơn đau nhức của thể xác tạo nên.

Điện thoại reo lên kéo suy nghĩ của Khương Hành ra khỏi trí nhớ.

Khương Hành lấy điện thoại ra xem, người tìm hắn là một nam Alpha nổi tiếng tên là Hoàng Dương, nghề nghiệp là người dẫn chương trình.

Nếu hắn nhớ không lầm, người dẫn chương trình game show quay trong nhà do Ngô Đồng ghi hình trong thời gian này chính là Hoàng Dương.

Bây giờ hắn lại tới tìm mình là có ý gì?

Khương Hành hắng giọng trước khi trả lời điện thoại.

Còn chưa kịp chào hỏi thì Hoàng Dương đã vội vàng hỏi: "Hành ca, Omega tên Ngô Đồng kia là người của công ty anh hả?"

Cái tên "Ngô Đồng" giống như một công tắc vô hình đối với Khương Hành, lập tức đầu óc hắn thanh tỉnh một chút.

Hắn nhăn mày, không phủ nhận: "Ừm, có việc gì sao?"

Một hồi chuông báo động đột nhiên vang lên trong lòng hắn.

Danh tiếng của Hoàng Dương trong giới không thể tách rời với Ngô Đồng ở kiếp trước, nhưng Ngô Đồng lại lợi dụng sắc đẹp để hành động, giao dịch với Alpha đạt được tài nguyên trên quy tắc chỉ làm giao dịch tiền, không giao dịch da thịt.

Còn Hoàng Dương thì cuộc sống riêng tư cực kỳ hỗn loạn, Khương Hành từng nghe nói hắn gọi tận hơn chục Omega trong một đêm. Vài năm sau hắn bị AIDS rồi nhảy lầu tự sát.

Nếu không phải chương trình hắn dẫn thực sự có chất lượng tốt, xếp hạng cao, lại có nghệ sĩ thả nước, sắp tới sẽ có chỗ đứng đầu thì Khương Hành cũng không để Ngô Đồng có liên quan tới hắn.

Nhưng bây giờ, người này vẫn còn sống, càng không biết sau này vì những hành vi chơi bời của mình mà trả giá đắt, trên khuôn mặt đen sì của Khương Hành, hắn hưng phấn hỏi thăm Ngô Đồng.

"Hành ca, anh có thông tin liên lạc của Ngô Đồng trong tay không, anh có thể đưa cho tôi không? Làm ơn đó."

Không đợi Khương Hành nói không đồng ý, Hoàng Dương đã nhớ lại cảnh ghi hình chương trình ngày hôm đó.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi còn tưởng rằng đây chính là Omega định mệnh mà mình đã tìm kiếm nhiều năm rồi cơ!" Hắn đã tìm kiếm hơn mười năm kể từ khi trưởng thành đến nay, đã tìm kiếm hàng trăm hàng ngàn Omega.

"Đẹp trai như vậy, mặc dù trông mềm mại đem lại cảm giác thương xót như người khác, nhưng cậu ta cũng có chút cá tính, cực cay.

Tôi đứng cách xa cậu ta, cậu ta nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi tiến lại gần cậu ta, cậu ta đột nhiên trừng mắt nhìn tôi như một con chim xù lông ấy hahahaha. Hành ca, anh không thể tưởng tượng được ánh mắt của cậu ta đâu, rất sắc bén. Nhưng cũng rất dễ thương."

"Sống mấy năm nay rồi mà vẫn còn có một Omega xù lông lên khi có một Alpha đến gần, làm sao có thể ngây thơ như thế được cơ chứ, chắc chắn là hàng sạch!"

"Tiếc là mấy ngày trước tôi mới ra khỏi cục, người đại diện coi tôi rất chặt, cho nên lúc đó tôi không thể hỏi được thông tin liên lạc của Ngô Đồng, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đến gặp anh."

"Hành ca, anh có thể giúp tôi lấy wechat của cậu ấy được không? Số điện thoại cũng được, làm ơn đó~"

Khương Hành có tính cách tốt, bất kể là địa vị trong giới hay là xuất thân gia đình bên ngoài giới, về cơ bản hắn đứng trên đỉnh kim tự tháp, có rất nhiều bạn bè.

Nhưng hôm nay, Khương Hành ngẫm nghĩ xem có phải mình đã quá bất cẩn trong việc kết bạn hay không.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn phát hiện Hoàng Dương gặp hắn trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của tiền bối trong giới này, lúc đó Hoàng Dương chủ động nói chuyện với hắn, theo nguyên tắc thà có thêm một người bạn còn hơn có thêm một kẻ thù, Khương Hành đã cho hắn thông tin liên lạc.

Bởi vì không phải là hết bạn nên sau này hai người hiếm khi liên lạc với nhau.

Nhìn chung, mặc dù tầm nhìn của hắn đối với mọi người cần phải được củng cố, nhưng cũng không tệ lắm, Khương Hành thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lạnh lùng từ chối yêu cầu của Hoàng Dương, sau khi cúp điện thoại, hắn tìm được một tay săn ảnh chuyên theo dõi Hoàng Dương, đồng thời mua ảnh giường chiếu của Hoàng Dương bị người đại diện của Hoàng Dương mua lấy với giá cao, đồng thời lịch sự nhờ hắn chỉnh sửa và gửi những bức ảnh này đi trong vòng nửa giờ. Cứ như vậy Khương Hành đã mua cho hắn ta một cái hot search.

Nói xong, Khương Hành quay đầu nhìn Khương Thanh Nguyên đang mải mê lựa chọn cổ phiếu, đang chuẩn bị tìm một đường màu xanh lá cây tuyệt vời sẵn sàng để đọ sức với cha mình.

Lúc nó chuẩn bị thanh toán, trên mặt đột nhiên bị một bàn tay thon gầy chặn lại, thanh toán thất bại, Khương Thanh Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Khương Hành.

"Làm cái gì đấy?"

Sao nó lại có một người cha phiền phức như vậy chứ!

Khương Hành há hốc mồm, ho khan hai lần, hỏi: "Hoàng Dương và Tiểu Đồng có chuyện gì sao?"

"Hoàng Dương là ai?" Khương Thanh Nguyên nhanh chóng nhớ ra: "À, chính là cái tên biến thái cố gắng quấy rối ba nhưng không thành công."

"Quấy rối ba con nhưng không thành công?" Khương Hành cành khó hiểu.

Nói đến người này, Khương Thanh Nguyên đột nhiên trở nên hứng thú, bĩu môi chế nhạo: "Con từng thấy người tự tin, nhưng con chưa bao giờ thấy ai đã xấu lại còn tự tin nhờn nhờn như vậy. Hắn làm ba ghê tởm đến nỗi nôn ngay tại chỗ."

Khương Thanh Nguyên thề nói: "Con không nói đùa đâu, ba thật sự nôn đấy, nôn ngay trước mặt tên A mập kia luôn."

Khương Hành ngơ ngác nhìn Khương Thanh Nguyên phàn nàn Hoàng Dương ghê tởm như thế nào, đột nhiên tìm thấy sợi dây từ quả cầu gai hỗn loạn.

Vội vàng hỏi: "Lúc đó Hoàng Dương đã làm gì khiến Tiểu Đồng nôn?"

Khương Thanh Nguyên đang phàn nàn chân giậm mạnh xuống đất bỗng dừng lại, cặp lông mày vẫn đang nhăn trên mặt, trông rất buồn cười.

Nó nhớ lại một lúc: "Hình như chưa có làm gì cả... Hắn chỉ đến gần ba hơn có vài bước hay sao ấy?"

Gãi gãi đầu, nó nói: "Sau đó hình như có thả ra một chút pheromone. Con phải nói thật gã này đúng là vô duyên, Alpha ở nơi công cộng mà còn giải phóng pheromone trước mặt Omega! Con cũng tức đến nỗi cũng tiết ra pheromone rồi bóp nghẹt hắn trở lại!"

Khi đó, hai Alpha đang đối mặt với nhau rất căng thẳng, trình độ pheromone của Hoàng Dương không thể so sánh với Khương Thanh Nguyên, vẻ mặt càng ngày càng khó nhìn.

Nhưng cho dù hắn có tụt lại phía sau, hắn cũng không thể thua một trợ lý trước mặt Omega được, nếu không sau này hắn sẽ ngẩng đầu lên trước mặt Omega như thế nào được nữa. Hoàng Dương mạnh mẽ cùng Khương Thanh Nguyên chiến đấu trên võ đài pheromone.

Ngay khi hai người bọn họ suýt nữa nổ ra chiến đấu tay đôi, sắc mặt Ngô Đồng tái nhợt bằng mắt thường có thể thấy được, cậu chạy vào phòng tắm, sau đó là tiếng nôn mửa.

Khương Thanh Nguyên nói: "Lúc đó con còn mắng Hoàng Dương, nói pheromone của hắn ghê tởm ba con, cho nên ba mới nôn."

Đúng vậy.

Hai mắt Khương Hành đột nhiên mở to trống rỗng, hắn vô thần nhìn dư ảnh của cây cột trước mặt, đột nhiên trong não có hai sợi dây đứt nối liền với nhau.

Ngô Đồng chán ghét và nôn ói với pheromone của Hoàng Dương.

Nhưng chính xác hơn, em ấy nôn vì ngửi thấy mùi pheromone của Alpha.

Trong ánh sáng ban mai của khách sạn ngày hôm đó Ngô Đồng kháng cự lại tất cả những thứ liên quan đến Alpha, Khương Hành rất đau lòng, nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của cậu.

Nhìn thấy Ngô Đồng mặc áo choàng tắm trở về phòng ngủ với khuôn mặt tái nhợt, ngoại trừ đôi chân thon dài đang di chuyển ra thì không có chút dịu dàng ôn nhu phụ thuộc vào Alpha sau khi Omega làm xong chuyện đó cả.

Một lát sau, cậu bước ra khỏi phòng ngủ, ăn mặc không quá gọn gàng, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi trắng đã bị đứt, vải áo mềm nhẹ bị nhàu nát khắp người.

Cả người dường như bị cuốn hút và tan vỡ trong bảy ngày này, cậu đạm thanh nói với Khương Hành: "Tôi sử dụng phòng tắm của anh, anh không phiền chứ?" và "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày này, tạm biệt" rồi mở cửa rời đi.

Khương Hành thất vọng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cánh cửa bằng đồng mở ra rồi đóng lại.

Mùi pheromone trong phòng bị gió thổi bay qua các vết nứt trên cửa sổ, hơi nóng của phòng tắm dần trở nên lạnh lẽo.

Lạc Mẫn không để hắn có nhiều thời gian cảm thấy buồn, nhanh chóng gọi điện hỏi hắn xong chưa, nếu đã xong việc rồi thì nhanh lên thông báo.

Khương Hành không biết đã xảy ra chuyện gì khiến mọi chuyện khác với cảnh tượng mà hắn tưởng tượng của hai người họ sau khi tỉnh lại.

Nhưng người đại diện dục gấp, vì vậy hắn phải hạ tâm trí xuống rồi đặt mình vào công việc trong một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, trong khi làm việc, hắn vẫn không thể không tránh khỏi thất thần.

Ngô Đồng lúc thần trí mê man đã bị hắn dỗ dành mở khóa màn hình điện thoại, Khương Hành nhập số của mình vào điện thoại của Ngô Đồng rồi ghim ở trên cùng.

Hắn rất mong Ngô Đồng tìm đến hắn, cho dù là muốn hỏi hắn vì sao đêm đó hắn không khống chế được bản thân, tốt nhất là muốn hắn giải thích, yêu cầu hắn chịu trách nhiệm, để Khương Hành có thể thuận theo tự nhiên bày tỏ suy nghĩ của mình.

Nhưng hắn không đợi được Ngô Đồng gọi đến.

Ngược lại hắn thấy hot search Ngô Đồng cùng với một gã nam nhân có tên tuổi lớn.

Đó là một nam nghệ sĩ Alpha vừa trở nên nổi tiếng với một web drama tình yêu không não, hắn có tham gia cùng một sự kiện với Ngô Đồng.

Fan của nam nghệ sĩ đến thăm ban, họ tình cờ quay được cảnh Ngô Đồng tức giận mắng nam nghệ sĩ, cảnh cáo hắn "Đừng con mẹ nó chạm vào tôi", và tát hắn một cách giận dữ. Fan hâm mộ rất muốn bảo vệ nghệ sĩ nhà mình nên đã đăng video vào siêu thoại của nam nghệ sĩ, fan hâm mộ của hai bên xé nát nhau, mà họ thực sự xé nhau thật trên hot search.

Sau khi Ngô Đồng biết về sự việc này, cậu đầy bướng bỉnh trực tiếp yêu cầu ban tổ chức sự kiện cung cấp đoạn video camera giám sát hoàn chỉnh rồi đăng lên mạng.

Camera giám sát có hình ảnh và âm thanh trung thực ghi lại mọi hình ảnh xảy ra vào thời điểm đó: Nam nghệ sĩ đến chào hỏi Ngô Đồng, háo hức muốn chụp ảnh với Ngô Đồng, Ngô Đồng cũng vui vẻ đồng ý.

Ban đầu, cả hai vẫn duy trì khoảng cách chụp ảnh nhóm bình thường, nhưng nam nghệ sĩ ngày càng dán sát vào cậu, gần như bám lấy Ngô Đồng. Ngô Đồng không chịu nổi, nghiêng người sang một bên. Khi nam nghệ sĩ nhìn thấy cậu chạy trốn thì đi theo cậu, cuối cùng thấy Ngô Đồng sắp thoát khỏi máy quay, vì vậy hắn trực tiếp nắm lấy vai Ngô Đồng.

Sắc mặt Ngô Đồng đột nhiên thay đổi, cậu thấp giọng nói: "Anh có thể không chạm vào tôi không?" Vào thời điểm này, mặc dù cậu không thoải mái, nhưng nói chung cậu vẫn khiêm tốn và lịch sự.

Nhưng nam nghệ sĩ như mù, hoặc hắn ta không coi trọng lời nói của cậu chút nào. Nắm tay chặt hơn, hắn mở một nụ cười đồi bại nói: "Chỉ là ảnh thôi mà, tôi cũng có làm gì đâu."

Ngay sau đó, chính là cảnh quay bị fan kia quay được.

Ngô Đồng chịu đựng đến cực hạn, cảnh cáo không có hiệu quả, cho nên không cần phải chịu đựng nữa.

Sau khi dạy dỗ Alpha xong cậu liền rời đi.

Khương Hành lúc này mới nhớ tới phương hướng cậu rời đi, chính là phòng tắm của địa điểm tổ chức sự kiện.

Sau khi camera giám sát được công bố, đã có nhiều ý kiến khác nhau trên mạng trong một thời gian, có người đứng ở hai bên. Có người nói Ngô Đồng làm rất tốt, Alpha không tôn trọng Omega xứng đáng bị như vậy, cũng có người nói Ngô Đồng bắt nạt người ta quá, Alpha không làm gì sai.

Ngô Đồng sớm đã luyện nên một trái tim mạnh mẽ, sau khi công bố đoạn video, cậu bỏ qua tất cả các chuyển động trên mạng rồi tiếp tục hoàn thành công việc của mình theo đúng phong cách.

Kiếp trước, Ngô Đồng bị cô lập trong sự cố thức ăn cho chó có độc, Bì Đản ch.ết dưới tay Vương Lị và công ty không hoạt động, cậu tuyệt vọng không một xu dính túi, bà nội Dương bị cắt đứt tiền viện phí nên ra đi sớm.

Có một sự khác biệt lớn giữa Ngô Đồng trong trí nhớ của Khương Hành và Ngô Đồng không gặp quá nhiều thăng trầm và sạch sẽ như một tờ giấy trắng bây giờ.

Ngô Đồng trong trí nhớ bóng bẩy nhưng cực kỳ tinh tế, rõ ràng đôi mắt hoa mai trong veo sáng ngời nhưng thường bộc lộ sự xảo quyệt và tính toán như cáo, sắc sảo nhưng không phàm tục. Nhưng trong trí nhớ lâu hơn của Khương Hành, Ngô Đồng đang trò chuyện và chơi đùa với các bạn cùng lớp trong câu lạc bộ kịch ở lễ kỷ niệm trường học của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, rõ ràng cũng giống như Ngô Đồng lúc này đang ở bên cạnh hắn.

Khương Hành nghĩ rằng có thể bà nội Dương và Bì Đản mất trong sự cố thức ăn cho chó có độc đã thay đổi hoàn toàn Ngô Đồng.

Ngô Đồng hiểu rằng mình phải giàu có để không bị bắt nạt.

Trừ việc bán mình, bất cứ điều gì cậu cũng có thể trả giá để đổi lấy.

Cậu tiếp xúc di chuyển giữa Beta, Omega và thậm chí Alpha giàu có và tiềm năng một cách dễ dàng.

Dùng cử chỉ đàm phán để trao đổi nguồn lực cho các nhà đầu tư sẵn sàng đặt cược vào chính họ. Lợi nhuận và lãi suất duy nhất của cậu là tiền, ngoài ra không có gì khác.

Tất nhiên cậu cũng từng bị va vào tường cụt.

Nhưng chưa từng bỏ cuộc.

Cuối cùng, cậu đã gặp được cơ duyên, nhận được kịch bản bộ phim đầu tiên khiến cậu nổi tiếng.

Trong những năm suy tàn Ngô Đồng đã không bỏ lại những kỹ năng cơ bản của mình, và sử dụng các kỹ năng diễn xuất hoàn hảo tuyệt vời để diễn giải vai chính mà cậu đóng trong bộ phim. Kịch bản mới lạ và hoàn chỉnh, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên hoàn hảo, bộ phim này trở thành hit.

Nguồn lực tốt dần dần đổ vào.

Ngô Đồng cũng tiếp xúc với người ngày càng nhiều hơn, bao gồm cả các loại Alpha.

Khương Hành nghĩ có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với Alpha, Ngô Đồng vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn đến mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vì mục đích muốn đạt được nên phải nhẫn tâm đem mình vào, cậu phải nghiến răng kiên trì, ít nhất là cho đến lúc Alpha rời đi.

Khi tiếp xúc với ngày càng nhiều Alpha, Ngô Đồng trở nên mạnh bạo.

Cho đến bảy ngày đó, việc đánh dấu trọn đời của Khương Hành đã đánh thức sự ghê tởm và sợ hãi gần như bị Ngô Đồng khắc vào tủy xương, cuối cùng bị áp chế.

Vào buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh táo lại, không biết Ngô Đồng đã phải dùng bao nhiêu tự chủ để ngăn bản thân không được kéo hắn cùng nhảy khỏi dãy phòng khách sạn gần ba mươi sáu tầng ch.ết chùm đây?

Khương Hành cười khổ.

Em ấy nói em ấy đã sử dụng phòng tắm trong phòng, vì vậy những gì em ấy làm trong phòng tắm là dọn dẹp mớ hỗn độn trên cơ thể để em ấy không cảm thấy khó chịu khi mặc quần áo... Hay là quá ghê tởm bởi pheromone Alpha tràn ngập căn phòng, thậm chí cả cơ thể của chính mình đến nỗi khiến em ấy nôn đến tái mặt như vậy?

Khương Hành không biết gì hết.

Kể từ khi ra mắt, do yêu cầu của kịch bản và cách trình bày hình ảnh của tác phẩm, Ngô Đồng đã không tiếp xúc thân mật với Alpha hơn cái ôm vai hoặc ôm kéo rèm, cảnh trên giường thì dùng thế thân và trong nhiều cảnh phổ biến khác.

Nhưng lần đó, Ngô Đồng đã tát nam nghệ sĩ Alpha đang ôm vai mình.

Nỗi ám ảnh Alpha từ trong xương tủy của em ấy có bùng phát trở lại không? Giống như chán ghét pheromone do Hoàng Dương phóng thích một cách vô đạo đức và so với bị hắn đánh dấu.

Khương Hành mím đôi môi khô khốc nhìn Khương Thanh Nguyên đang ngồi bên cạnh đã mua thành công cổ phiếu xanh thả nổi, đang chờ giá tăng giảm.

Mà Ngô Đồng cũng không cự tuyệt Khương Thanh Nguyên, có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này do em ấy sinh ra, máu mủ tình thâm hơn ao nước lã.

Khương Thanh Nguyên quay đầu lại như có chút cảm giác: "Nhìn con làm gì?"

"Không có gì, chỉ là ta đột nhiên ghen tị với con một chút." Khương Hành nói.

Khương Thanh Nguyên không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe Khương Hành nói ghen tị với mình, nó liền cho rằng Khương Hành ghen tị với bộ não thông minh lanh lợi của nó.

Khương Hành nói: "Tiểu Nguyên, ta giao con hai nhiệm vụ."

Khương Thanh Nguyên nhíu mày: "Dựa vào gì chứ?"

"Ta có thể đem đống cổ phiếu con vừa mua của công ty kia chuyển nó từ xanh sang đỏ."

Có cả loại chuyện tốt này? Khương Thanh Nguyên vội vàng đồng ý: "Mau nói đi!"

"Sau này đừng để bất kỳ Alpha nào chạm vào ba con."

Cái này còn cần phải nói sao? Khương Thanh Nguyên nhíu mày: "Còn gì nữa?"

"Còn có..." Khương Hành liếc mắc lên liếc mắt xuống nhìn nó, bất lực thu hồi ánh mắt, sợ nếu nhìn nhiều hơn hắn sẽ bị mù.

"Biến trở lại thành husky đi, trần truồng lâu như vậy không lạnh hả?" Hắn khởi động chiếc Porsche của mình rồi nói: "Đã đến lúc về nhà rồi."

"?"

Khương Thanh Nguyên nhìn xuống người mình.

"Douma!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv