Phần 48. Khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hành đạp ga, chuẩn bị lái xe ra khỏi gara đỗ xe nhưng lập tức lùi lại.

Khương Thanh Nguyên đã biến thành husky, đang nằm trên ghế, khó hiểu nhìn chằm chằm lão cha, chỉ thấy Khương Hành vỗ vỗ đầu mình.

"Suýt chút nữa thì quên mất." Đẩy cửa ra, nhanh chóng giải thích với nó: "Đợi ta trong xe một lát."

Sau đó ra khỏi xe đi về phía thang máy bên trong trung tâm mua sắm.

Một lúc sau, Khương Hành trở lại mang theo vài cái túi, tất cả đều là túi mua sắm từ các cửa hàng trong trung tâm thương mại gồm đồ ăn vặt, đồ ăn nhẹ, đồ ăn bán thành phẩm, cái gì cũng có.

Khương Hành đặt tất cả túi lên ghế  khách, tùy ý Khương Thanh Nguyên chọn món nó muốn ăn rồi khởi động xe về nhà.

Nơi trông giữ thú cưng sẽ cung cấp thức ăn cho những thú cưng, nhưng Khương Thanh Nguyên nghĩ những thứ ở đó không ngon, hơn nữa tại sao nó lại phải ăn cùng một máng lớn với những con chó khác chứ, nếu nhỡ may những con chó kia bị bệnh dại hoặc bệnh nào đó thì sao?

Mà từ khi còn nhỏ Khương thiếu gia nó đã cẩm y ngọc thực, giờ thành hồn người da chó cũng không thể vượt qua cửa ải của tâm lý được.

Cho nên từ khi được ba đưa đến trung tâm trông thú cưng tối qua cho đến bây giờ được cha mình đón về, Khương thiếu gia đói đến mức bụng dán vào lưng, chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này.

Khương Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào túi thức ăn bốc hơi thơm ngát đầy tràn bánh kẹo mà cha đưa cho nó.

Sau đó, nó liếc nhìn Khương Hành đang lái xe phía trước.

Chiếc Porsche màu đen phóng ra khỏi bãi đỗ xe, ánh nắng dịu nhẹ đổ xuống như thác nước bên ngoài phủ lên người Khương Hành một lớp ánh sáng vàng mịn, ranh giới ánh sáng và bóng tối rõ ràng khiến diện mạo ba chiều của Khương Hành càng thêm sâu sắc.

Giờ phút này, Khương Thanh Nguyên đột nhiên hiểu ra hình dung từ "Dáng người của cha cao lớn vĩ đại" được viết trong bài văn của các bạn học khi còn học tiểu học là như nào rồi.

Đó là khi bạn đói, ngay cả khi bạn không nói ra nhưng cha sẽ đi mua cho bạn những món ăn ngon.

Xem ra Khương Hành không ngứa mắt như nó vẫn hay tưởng tượng.

Nó khịt khịt cái mũi đột nhiên cay cay của mình, cúi đầu lấy ra một cái bánh dừa nhỏ, mở túi ra, thưởng thức thật nhanh nhưng cũng thật cẩn thận.

Nó cảm thấy bánh dừa bình thường trong mắt hôm nay lại ngon đến lạ.

Cảm xúc động lòng của Khương Thanh Nguyên kéo dài cho đến khi về đến nhà, Khương Hành đẩy cửa ra, đưa một túi đầy thức ăn cho Ngô Đồng người đã bước ra khỏi phòng và đang bị thiếu thốn thức ăn trong tủ lạnh.

Nói "Cậu có đói không? Những thứ này là mua cho cậu, không biết bây giờ cậu muốn ăn gì nên tôi đã mua nhiều một chút.”

Khương Thanh Nguyên vốn nghĩ lương tâm của Khương Hành đã trỗi dậy nên mới mua đồ để lấp đầy dạ dày cho nó: "..."

Mọe nó, nó đúng là còn non và xanh lắm!

Tình cha ấm áp bất ngờ ập tới hóa ra lại là ý này.

Chú hề hóa ra là nó.

Khương Hành, ông đi ch.ết đi cho tôi!

So với lúc còn ở trong phòng tắm, nước da của Ngô Đồng không quá trắng, nhưng vẫn không có chút sắc máu, thân hình gầy gò dường như sẽ bay đi khi có một cơn gió thổi qua.

Cậu đứng trong phòng bếp nhìn túi nilon do Khương Hành đưa cho, bàn tay rơi bên hông vô thức nắm lấy mép bàn phía sau, giống như muốn trốn.

Đôi môi đáng lẽ phải hồng hào lại trắng bệch khác thường, cậu nhỏ giọng: "Cảm ơn thầy Khương..."

Cậu dừng lại, nhìn thấy con husky ngồi chồm hỗm trên ghế sofa đang cuốn tổ, sững sờ một lát, sau đó ký ức bị mất đêm qua cuối cùng cũng quay trở lại, cậu kinh ngạc chỉ vào con husky kia, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Khương Hành, nhẹ giọng hỏi tại sao con husky lại ở đây.

Khương Thanh Nguyên lập tức lo lắng đến mức quên cuộn tổ, cái đuôi quặp chặt vào giữa hai chân.

Xong rồi, đừng nói là bị lộ đấy nhé?

Khương Hành nói loạn, cười nhẹ: "Lúc ra ngoài mua bữa sáng tôi đi ngang qua trung tâm chăm sóc thú cưng, thấy con husky nhìn quen mắt nằm bên cửa sổ, vì vậy liền đi vào hỏi, xác nhận nó là Bì Đản nên đã tiện thể đón nó."

Câu này hợp tình hợp lý, không có chút sơ hở nào, Ngô Đồng tin tưởng, Khương Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Để husky trong khu thú cưng qua đêm, Ngô Đồng cảm thấy có lỗi muốn chạm vào nó để an ủi.

Tuy nhiên, ngay khi cậu bước tới một bước, chóp mũi lại nhíu mạnh, ngay lập tức lùi lại phía sau.

Ánh mắt Khương Hành quét qua đầu ngón tay đang nắm chặt đến mức hơi trắng bệch trên mép bàn của Ngô Đồng, trong lòng thầm thở dài.

Lúc này hắn cũng không định kích thích Ngô Đồng quá nhiều, hắn chỉ đặt bàn tay đầy thức ăn lên bàn xoay trên bàn, ngón tay dùng một lực nhẹ, phần bàn xoay đầy thức ăn chậm rãi tiến lại gần Ngô Đồng.

Khương Thanh Nguyên đứng sang một bên, có chút bối rối khi thấy tình huống này.

Cái này dường như không giống với cảnh tượng mà nó đã thấy của Omega sau khi những thằng bạn mất nết đã đánh dấu được Omega.

Người không biết còn cho rằng Khương Hành lợi dụng sức kháng cự yếu ớt của Ngô Đồng mà cường thế đánh dấu cậu, vì vậy Ngô Đồng lúc này mới sợ hắn như vậy.

Khương Hành đột nhiên cho nó một ánh mắt ra hiệu nó đi ra chỗ khách chơi.

Khương Thanh Nguyên cười khẩy.

Đi thì đi.

Nó mới không thèm quan tâm đến chuyện ở đây làm gì.

Vốn dĩ đã không muốn nhìn thấy Khương Hành rồi, thấy cảnh ông ta ngọt ngào với ba mình, Khương Thanh Nguyên nó sợ sẽ bị nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ.

Khương Thanh Nguyên đá đá chân sau như kiểu ghê tởm vì bị vấy bẩn tâm hồn, bước ra ngoài đắm mình dưới ánh mặt trời trong nhà hoa kính.

Việc Khương thiếu gia nó phá chuyện tốt của Khương Hành, chừng nào ông ta và ba nó chưa đến được với nhau, thì lúc đó đó nó ra tay vẫn còn chưa muộn.

Khương Thanh Nguyên cầm điện thoại trên người đi đến phòng hoa kính, bắt đầu cẩn thận lựa chọn cha dượng theo ấn tượng của nó về Alpha tốt bụng nổi tiếng trong làng giải trí về yêu vợ của gần 20 năm sau.

Bàn xoay ở một đầu bàn đầy thức ăn chậm rãi trượt về phía đối diện Ngô Đồng, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu, Khương Hành rút tay về, nhưng thấy Ngô Đồng đã lâu không nhúc nhích.

Em ấy vẫn sợ mình.

Khương Hành chua xót nghĩ trong lòng.

Nhưng nếu phải làm lại từ đầu, hắn vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Đưa Ngô Đồng về nhà, đánh dấu em ấy, đi ra ngoài mua thuốc ức chế.

Bởi vì không còn cách nào tốt hơn để giải quyết hơn thế.

Lần phát tình này của Ngô Đồng đến một cách mãnh liệt và dồn đập khiến Khương Hành mất cảnh giác, hắn thậm chí còn không biết Ngô Đồng đã chuẩn bị thuốc ức chế hay chưa, cũng không biết em ấy sẽ đặt chúng ở đâu.

Theo thói quen của Ngô Đồng trong quá khứ, em ấy sẽ đặt thuốc ức chế vào bàn cạnh giường ngủ trong phòng ngủ chính, trong những chuyến công tác, thuốc ức chế sẽ được để trong túi ngăn thứ hai ở phía bên trái ngăn giữa của vali.

Nhưng từ khi Ngô Đồng dọn vào Hạc Tê Loan, theo nguyên tắc tôn trọng sự riêng tư cá nhân của Ngô Đồng, Khương Hành đã không xem camera giám sát ở nhà nữa nên cũng không biết cậu được Lạc Dương sắp xếp ở phòng nào.

Mặc dù hắn biết tất cả mọi thứ, nhưng hắn lại không biết bắt đầu từ đâu.

Người ta thường nói không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, hoặc là có tài nhưng không có chỗ để thể hiện.

Do đó, cách đánh dấu tạm thời này vẫn là giải pháp tối ưu.

Tuyến thể ở sau gáy Omega là chỗ những dây thần kinh đau phân bố ít nhất, vết thương đã lành thành vảy máu chỉ sau một đêm, Ngô Đồng khó có thể cảm nhận được cơn đau nữa, nhưng cậu cảm thấy hai dấu răng chồng lên nhau rất nóng.

Như thể tuyến thể vẫn bị cắn bởi vết răng đánh dấu Alpha và nhiệt độ ẩm ướt của miệng.

Các pheromone lưu thông trong cơ thể là Alpha, được giải phóng dọc theo tuyến thể của chúng, hương thơm mùi thông nhẹ nhàng rõ ràng chỉ nhẹ nhàng quấn vào bên trong, nhưng nó cho thấy một cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Ngô Đồng cố gắng kìm nén sự cồn cào trong dạ dày trống rỗng của mình và từ từ đến gần bàn.

Với mỗi bước, pheromone Alpha trong không khí đều trở nên dày hơn.

Ngô Đồng biết Khương Hành không có ý đó. Anh ấy đã cố gắng hết sức để kiềm chế pheromone của mình, nhưng nhận thức của cậu quá nhạy bén... Hay đúng hơn, tâm lý quá nhạy cảm.

Sắc mặt Ngô Đồng lại tái nhợt.

Trái tim Khương Hành hơi thắt lại, hắn lùi lại hai bước: "Nếu tôi ở đây sẽ khiến cậu không thoải mái... Vậy tôi sẽ đi trước, Tiểu Đồng cậu cứ từ từ mà ăn.”

Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Ngô Đồng thấp giọng ngăn hắn lại: "Thầy Khương."

Khương Hành khựng lại.

Ngô Đồng chỉ vào bữa sáng xa hoa do Khương Hành mang về trên bàn, nở ra nụ cười bất đắc dĩ nhưng vẫn xinh đẹp: "Cùng nhau ăn cơm cũng không sao, đồ ăn quá nhiều, tôi không ăn hết được."

Khương Hành muốn nói, nếu không ăn xong thì có thể để trong tủ lạnh.

Thì Ngô Đồng đã nói trước: "Cho vào tủ lạnh rồi lấy ra sẽ không ngon nữa, những thứ này ăn bây giờ mới ngon.” Khương Hành khó có thể từ chối.

Ngô Đồng kéo một chiếc ghế gần đó ra, ngồi xuống, lấy ra một túi chứa bánh bao nhân thịt heo nướng, mở gói ra cắn một miếng nhỏ. Thịt lợn nướng nhân mỏng và to, vỏ bánh mịn ngay lập tức được ngâm trong nước súp đậm đà sau một lần cắn.

Đôi môi có hình dạng đẹp đẽ bị nhuộm súp lộ ra một chút đỏ.

Khương Hành chậm rãi đi về phía bàn ăn, luôn chú ý đến biểu cảm của Ngô Đồng, ngay khi người nọ lộ ra một chút khó chịu, hắn liền lập tức dừng lại.

Tuy nhiên, cho đến khi đi đến bàn ăn vẫn không hề nhìn ra Ngô Đồng có chút khó chịu nào.

Khương Hành kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngô Đồng nhét nửa miếng bánh bao nhân thịt lợn nướng vào miệng nhai cẩn thận, nửa bên má bên phải phình ra từng cái một, đôi mắt trong veo ướt át, trông giống như một con chuột đồng.

Cậu nhẹ giọng hỏi: "Thầy Khương, sao anh lại ngồi xa như vậy?"

Khương Hành xoa xoa thái dương, thái dương dần dần bắt đầu sưng đau nói: "Tôi sợ nếu đến gần cậu, tôi sẽ khiến cậu không thoải mái."

Thức ăn vừa nuốt xuống dường như đột nhiên bị chặn lại trong cổ họng, không thể lên xuống, cậu trì độn.

Hơi thở nhẹ nhàng của Ngô Đồng đột nhiên ngưng trệ.

Một số người để đến gần cậu hơn, gầm lên lớn tiếng ở bên ngoài cánh cửa đóng kín trong nhà cậu, đập mở nó như những con thú hoang trên cánh cửa gỗ mỏng manh mà cậu sử dụng để ẩn náu.

Và một số người đã hạ thấp phẩm giá của Alpha để giữ cho cậu không bị khó chịu, sẵn sàng ngồi lặng lẽ cách cậu ba mét, im lặng nhìn cậu.

Ngô Đồng biết mình không nên trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác, và trừng phạt những người vô tội không cố ý làm điều đó.

Nhưng đây là một cơ chế tự vệ vật lý mà cậu vô tình trồng lên, bản thân cậu không biết làm thế nào để phá bỏ nó.

Vào buổi chiều oi ả đó, bà nội Dương đã hạ gục tên khốn đã đột nhập vào nhà, ôm lấy cậu đã sợ hãi đến mất trí, chỉ để lại thân hình run rẩy.

Bàn tay già nua của bà nội Dương siết chặt vũ khí, an ủi "Không sao, bà ở đây", đồng thời nhìn chằm chằm vào Alpha thấp kém, vì sợ hắn sẽ tỉnh lại giữa chừng.

May mắn thay, bà nội Dương đã đủ tàn nhẫn, sau khi cảnh sát đến, Alpha thấp kém đã bị còng tay không còn đường lui và bị hai cảnh sát đưa vào xe giải đi.

Sau khi một cảnh sát Alpha đến hỏi thăm tình hình cụ thể của bà nội Dương, hắn nhìn về phía Omega nhỏ đã mất hồn trong vòng tay của bà, cậu gần như là nạn nhân của vụ án này.

Cảnh sát Alpha hỏi: "Bà có thể cho tôi mượn đứa trẻ một lúc được không, chúng tôi cần ghi chép lời khai."

Bà cụ Dương do dự ôm lấy cơ thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy đưa vào trong vòng tay của cảnh sát.

Sĩ quan Alpha nhận lấy lịch sự cảm ơn bà.

Tuy nhiên, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.

Sau khi từ trong vòng tay bà nội Dương đi ra, Omega nhỏ có vẻ ngoan ngoãn mềm mại chịu đựng sự sợ hãi đột nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng hét toáng lên, tiếng la hét lan rộng khắp tòa nhà ống đúc này, mọi hộ gia đình đều đẩy cửa sổ ra ngoài, tò mò kiểm tra tình hình.

Sĩ quan Alpha sợ hãi đến mức không bỏ lỡ cơ hội để cậu ngã.

Nhưng Omega nhỏ giãy giụa vô ích, há miệng, lộ ra hàm răng sữa nhỏ trắng nõn gọn gàng, bản năng của con vật nhỏ sau khi căng thẳng trỗi dậy, cậu cắn vào vai sĩ quan Alpha.

Gần như cắn xuống một miếng thịt.

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Cảnh sát Alpha đau đớn run run cánh tay, bà nội Dương sửng sốt, vội vàng ôm lấy Tiểu Đồng đang cắn cánh tay Alpha ra. Omega nhỏ mất hồn suýt chút nữa cắn cả bà nội Dương, nhưng cuối cùng lại nghe được giọng nói quen thuộc dịu dàng và quan tâm của bà dỗ dành.

Hầu hết cảnh sát trong đồn cảnh sát đều là Alpha, họ thay phiên nhau đến gần, nhưng họ không thể làm gì khác hơn là làm cho Omega nhỏ kêu lên đến khàn cả giọng.

Cuối cùng, một cô gái beta trong đội hậu cần đã được điều đến, cuối cùng đã hoàn thành bảng điểm khó khăn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv