chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109: ai khinh thường ai?

Thứ sáu, một đoàn bốn người Cao Lãm trở về thành thị. Dù sao cũng đã cho ba người debut hơn một tháng, thế nhưng vẫn chưa có quá nhiều tiếp xúc ngoại thế, đây cũng không phải là bước đi tốt. Vì vậy, Cao Lãm thu xếp lịch trống, thứ ba tuần sau sẽ dẫn cả ba người đi chụp ảnh quảng bá cho bộ phim sắp xong. Châu Sương Hoa thì còn một phân đoạn, Hạ Mộc Liên cùng Trầm Lan độ chừng một tuần bấm máy liên tục cũng sẽ hoàn phim. Lúc này chụp ảnh quảng bá vỗ độ nóng cũng là thích hợp.

Cao Lãm vừa về thu xếp cho "gà cưng" nghỉ ngơi xong. Hẹn lịch chụp ảnh với nhϊếp ảnh gia vân vân, vốn định về thăm Cao mẹ một chuyến, dù gì cả tháng nay nàng công tác dính thân, cũng nên phân tâm cho gia đình chút đỉnh rồi. Ý định là như thế, bất quá ngoài ý muốn vẫn phát sinh. Cao Lãm vừa xuống xe, tính toán gọi cho Cao Huyền Nguyệt đến đón mình cùng về nhà chính Hoàng gia, thế nhưng còn chưa rút điện thoại, Cao Lãm từ xa đã thấy chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật chạy đến.

Có một số tin đồn đãi trong giới thượng lưu, chỉ bằng nhìn xe hay vật dụng cũng biết được chủ nhân tôn quý. Chiếc xe Ferrari đắt tiền màu đỏ này không nằm ngoài là được một vị "chủ nhân" trong giới thượng lưu luôn chào đón. Đắc giá như vậy, vừa nhìn xe liền biết danh tính chủ nhân rồi.

Cao Lãm híp mắt cười nhàn nhạt, chưa tìm ngươi, ngươi đã vội vàng tìm ta. Cũng tốt, miễn cho ta phải phí phạm tinh lực.

Người đến là Tần Diêu, cô ta mở cửa xe tiến xuống, so với lần đầu tiên gặp mặt tông xe thì bây giờ có vẻ tay lái tốt hơn nhiều, dừng xe bước xuống cùng động tác đập đóng cửa xe vô cùng điệu nghệ, toát lên vẻ cá tính sang chảnh của một vị tiểu thư như mèo Ba Tư cao quý. Ha, so về việc biến đổi bản thân đa dạng phong phú, e rằng Tần Diêu phải là đắc đạo cùng thâm hậu vô cùng.

Hình tượng bạch liên hoa đeo lên hoài, người ta nhìn cũng chán. Phải thi thoảng thi đổi tí phong cách thì mới tạo được ấn tượng độc đáo cùng mới lạ. Đó là lý do vì sao đời trước trong tình sử Cao Huyền Nguyệt dày cộm, chỉ có Tần Diêu thủ đoạn thâm sâu chiếm cứ vị trí chính thất. Còn luận về Cao Lãm, nàng quá thẳng thừng cùng không nể nang mặt mũi, không chiều lòng được Cao Huyền Nguyệt, do vậy mới đi đến loại kia kết cục. Tuy nhiên, bây giờ lại rất khác.

Trông thấy Cao Lãm, trong mắt Tần Diêu chợt lóe qua một đạo hàn quang nhưng rất nhanh thì tăm tối thay thế. Cao Lãm hôm nay mặc một một quần áo chức nghiệp nhưng thoải mái, áo sơ mi trắng tinh khôi cùng quần tây xám tro, cổ tay áo xoắn lên khuỷu tay, cổ tay thon gọn đeo đồng hồ bạch kim, dáng dấp tà tứ lại có phần thanh lịch cấm dục. Đơn thuần đứng bên đường cũng đã đủ trở thành cảnh đẹp ý vui, một vị lãnh mỹ nhân chính thống. Tông đồ của Cao Lãm hoàn toàn trái ngược với bộ váy body ôm sát mà Tần Diêu đang mặc, bộ váy điệu đà đắc tiền may bằng ren trắng. Thoạt nhìn liền hai người đối lập nhau vô cùng.

Tần Diêu vẽ sắc mặt thành thạonhư vẽ giun, thoắt một cái đã biến ra bộ mặt cười tươi như hoa, tiến đến niềmnở: "Là Lãm Lãm sao? Lâu rồi chúng ta mới gặp mặt đó chứ!"

Cao Lãm tiết tấu không biếnhóa, thong dong sửa cổ áo, lại cúi mắt nhìn đồng hồ đeo tay, không thèm phâncho Tần Diêu một cái liếc mắt, nhàn nhạt nói: "Ta có quen biết ngươisao?"

Tần Diêu bị câu nói của CaoLãm làm nghẹn khí một phen, quá không khách khí rồi. Bất quá Tần Diêu vẫn nặnra nụ cười tự nhiên và tự cho là ưu nhã. Điềm đạm đáng yêu nói: "Lãm Lãmkhông nhớ ta cũng không sao. Lúc trước chúng ta từng gặp nhau đâu. Lúc đó,ngươi còn là a di của Huyền Nguyệt nữa! Bây giờ không phải là thân thích luônrồi sao, sau này còn thỉnh ngươi chiếu cố ta cùng Huyền Nguyệt, còn có TĩnhLiên a di nữa a, lúc nào cũng nhắc ngươi!"

Cao Lãm bán mị mắt, nguy hiểmnhìn Tần Diêu, con ả này còn lân la đến chuyện nàng từng là tiểu di của CaoHuyền Nguyệt. Thậm chí cả Cao mẹ cũng còn dám động chạm đến. Coi bộ, tay cũngkhông phải tầm thường dài. Cao Lãm nhìn Tần Diêu từ đầu đến chân, nhếch môi mộtcái, miệt ý trong mắt chập chờn: "Ngươi có tư cách để xen vào chuyện nhàta?"

Ngụ ý: "Một kẻ ngoại nhânnhư ngươi thì biết cái đách gì mà khua môi múa mép chuyện nhà ta?"

Tần Diêu bị câu nói này làmcho không hài lòng, thậm chí trong lòng còn bực tức cùng khó chịu. Mấy năm quaai ai cũng nghiễm nhiên xem nàng ta thành nữ chủ nhân nhà họ Hoàng. Đi đến đâuđều có người tâng bốc nịnh bợ, thậm chí là có kẻ muốn trải sẵn thảm lau châncho "Hoàng phu nhân" là nàng ta. Cửa nhà họ Hoàng, chỉ còn thiếu đemcỗ kiệu vàng ròng đến đón nàng ta về thôi. Thế mà bây giờ lại có người dùngđiệu bộ khinh thường nghi vấn như vậy, làm nàng ta thực sự khó chịu. Như thểbản thân là vua chúa nhưng lại bị một con giun dế nghi ngờ thân phận(?).

Tần Diêu nhíu chặt mày, lạicười cười: "Sao lại nói như vậy? Dù sao chúng ta cũng sắp là người mộtnhà. Có khi ta còn phải nể trọng gọi Lãm Lãm một tiếng tiểu di đâu, à mà thôi,vẫn là muội muội thì khả ái hơn nhiều. Ngươi nói có đúng hay không a?"

Cao Lãm bật cười, điệu cườinồng đậm tà tứ cùng trào phúng: "Ngươi ảo tưởng cũng không có tầm thườngmãnh liệt đâu. Ngươi nói thử xem, nếu ta đã lên giường với Cao Huyền Nguyệt,thì ngươi gọi ta bằng gì thì hợp lý nhỉ?"

Câu này vừa dứt lời tức thìmặt mày Tần Diêu tái mét. Nàng ta đã phí rất nhiều công sức cùng tiền của mớibới móc lại được chuyện của ba người Cao mẹ khi chưa về Hoàng gia. Đó là Cao mẹtừng nhận nuôi một muội muội, bất quá lại dưỡng dục như thân sinh nữ nhi, cảmtình rất tốt. Về sau này cảm thấy xưng hô không hợp lý nữa nên thuận thế trởthành nghĩa nữ. Đó là Cao Lãm vừa du học trở về không lâu, thực tế sau chuyệnđiện thoại lần trước, Tần Diêu tra cũng không tra được nửa điểm manh mối, cảmthấy cực kì tức giận. Định bụng ra tay từ vị muội muội này thử xem sao, từ đốiphương tra thử xem con ả hồ ly tinh nào dám la liếʍ đến người của nàng ta. Aimà ngờ, chính con hồ ly tinh đó lại ngay trước mắt thừa nhận. Tần Diêu tâm tìnhnhất thời hạ xuống, sắc mặt cũng lạnh đi hơn nửa.

Không phải là không có khảnăng, Cao Lãm cùng Cao Huyền Nguyệt không có huyết thống, từ nhỏ lại lớn lêncùng với nhau, cảm tình sâu đậm. Bị biến chất cũng là có khả năng.

Tần Diêu đè giọng, ngữ khí đãthêm một phần gai nhọn: "Ngươi ăn nói cho đàng hoàng, không khéo nói đùalại khiến nhiều người hiểu lầm. Ngươi còn nhỏ, đừng vì vài câu bỡn cợt mà ảnhhưởng thanh danh."

Ý trong lời của Tần Diêu rấtgiống như khuyên nhủ. Là một vị chị dâu khuyên nhủ em chồng nên chu đáo cách ănnói. Thế nhưng vào tai Cao Lãm lại nực cười lạ lùng.

Nàng mỉa mai: "Ngươi làđang tự cho mình thành thê tử Cao Huyền Nguyệt rồi à? Giở giọng dạy đời ta,ngươi cho rằng ngươi là ai? Nói cho ngươi biết, một ngày còn ta, ngươi sẽ khôngcó nửa điểm tư cách bước vào nhà họ Hoàng, cũng càng không có cửa bò lên giườngcủa Cao Huyền Nguyệt đâu. Tự lượng sức mình cùng bớt hoang tưởng lại đi, Tầntiểu thư."

Có một số chuyện, so về khoảngđộc khẩu, Cao Lãm cũng chưa chịu thua ai bao giờ.

Ngữ khí Tần Diêu phút chốc caolên, không cần trang sắc mặt nữa, lạnh lùng nhìn Cao Lãm: "Ngươi! Saongươi có thể làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, mê hoặc người khác khônglẽ ngươi cảm thấy cao hứng? Huống hồ, đó còn là nghĩa tỷ của ngươi!!"

"Biết làm sao được a. Bảntính ta chính là thích kí©h thí©ɧ như vậy, ngươi không phục thì đã sao, vốn dĩngươi họ Tần, chúng ta là chuyện nhà họ Hoàng. Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gìmà nói?" Cao Lãm cười cợt, lần nữa đâm vào chỗ đau của Tần Diêu là ả tachỉ là ngoại nhân. Ẩn trong đáy mắt Cao Lãm là khinh thị cùng hận ý. Nhìn thấyTần Diêu tức muốn nổ phổi, hận không lao đến đánh mình, tâm tình Cao Lãm tốtđến lạ.

Ha, đời trước ngươi thích nhấtlà trang thiện lương để người khác đồng tình ngươi, biến ta thành kẻ độc ác hồly tinh. Vậy để bây giờ ta cho ngươi thấy, hồ ly tinh thực sự là như thế nào.

Tần Diêu trong bụng là ngànsuy vạn nghĩ, nhìn thấy điệu bộ cợt nhả của Cao Lãm nàng ta chỉ hận không laođến cào nát bản mặt hồ ly tinh này. Cô ta làm sao có thể giở loại thủ đoạn tutiện, muốn cướp đi hôn phối của mình như thế?! Đúng là tiện nhân! Còn là mộtcái tiện nhân dâʍ đãиɠ đến không chịu nổi. Nhất định không thể bại trong taycon tiện nhân này!! Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Diêu hiện lên rắn rết cùng độcđịa. Cao Huyền Nguyệt là nàng ta đã nhìn trúng, gia sản họ Hoàng cùng vị tríHoàng phu nhân quyền quý cũng đã định là của nàng ta, tuyệt đối không được để"cẩu thí" đoạt mất.

Chợt giữa lúc giằng co, điệnthoại Cao Lãm vang lên khe khẽ. Nàng rút điện thoại trong túi áo khoác ra, ha,thật đúng lúc. Là Cao Huyền Nguyệt cơ đấy.

Cao Lãm chậm rãi đi đến trướcmặt Tần Diêu, thản nhiên nghe máy, còn cố tình bật loa lớn: "Alo?"

"Lãm Lãm, ngươi đã vềchưa, để ta đến đó ngươi có được không?" Lời Cao Huyền Nguyệt ôn nhutruyền ra.

Tần Diêu nghe thấy những câunày mặt tái mét, lúc nãy nàng gọi cho Cao Huyền Nguyệt, đối phương còn lạnhlùng từ chối mời ăn. Thoắt cái lại gọi cho tiện nhân này ôn nhu đủ điều, đúnglà không thể chấp nhận. Không lẽ Cao Huyền Nguyệt bị con khốn hồ ly tinh này mêhoặc đến nỗi quên mất ai mới là hôn thê của mình(?).

Cao Lãm nhướn mày, ý vị khıêυkhí©h, song chỉ lạnh nhạt trả lời Cao Huyền Nguyệt: "Cho ngươi mười lămphút đến đường X, ngã tư số ba đón ta."

Cao Huyền Nguyệt vội vàng đápứng ngay: "Hảo, ngươi đợi một điểm, đừng đi đâu, ta đến đó ngay.Ngươi..."

Hình như Cao Huyền Nguyệt cònđịnh nói thêm gì đó, nhưng Cao Lãm đã lạnh lùng treo máy. Lại xoay qua nhìn TầnDiêu, nàng ta chính là phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, như thể muốn đâm mấy cái lỗtrên người nàng vậy.

Tần Diêu lạnh băng thốt:"Kẻ như ngươi không xứng với nàng, mưu mô giở thủ đoạn dơ bẩn như vậy. Nếungươi thật sự lên giường với nàng rồi, thứ nàng muốn ở ngươi cũng chỉ là tiếtdục! Ta khinh thường nhất chính là omega chỉ giỏi nằm dưới thân kẻ khác nhưngươi, không có tiền đồ!"

Cao Lãm cất điện thoại đi,điệu bộ chả sao cả, điềm nhiên nói: "Cho dù là thế thì đã sao. Còn có vàingười, muốn trở thành công cụ phát tiết du͙© vọиɠ mà còn không được. Ta nói, cóđúng hay không?"

Cao Lãm dùng khóe mắt nhìn TầnDiêu, nồng đậm khinh thường. Cáo không ăn được nho, chỉ giỏi mồm miệng chê nhoxanh.

"Ngươi!!" Tần Diêuthật sự điên lên. Chỉ vào mặt Cao Lãm định nói gì đó.

"Chát!!"

Tiếng tát tay vang dội đaynghiến, vang lên lạnh lùng, người đi đường vài người nghe thấy hiếu kì ngừnglại nhìn.

Bên má Tần Diêu bỏng rát,không thể tin cùng khϊếp sợ, hung hăng nhìn Cao Lãm. Mấp máy môi: "Ngươi?Ngươi đánh ta?"

Cao Lãm cười nhạt, rút khăn ralau chùi bàn tay như ngọc của mình. Bình bình nói: "Ta ghét nhất chính lànhững kẻ chỉ vào mặt ta. Đặc biệt là ngươi, ta càng không ưa nổi."

Cao Lãm đã không ưa thì đánhcho bỏ ghét, đây chính là Cao Lãm. Huống hồ thù hằn với Tần Diêu rõ mồm một, dovậy đánh mà để sảng khoái, tội gì không làm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro