chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147: hoàn

Nguyên Huyên Như mất, sau đám tang Nguyên Huyên Như một tuần. Cao Lãm cũng lụn bại không thể dậy nổi, nàng thậm chí còn không đủ dũng khí đối diện sự thật tàn khốc, nàng không thể tin. Nguyên Huyên Như với nụ cười hay thẹn thùng gọi "gia chủ", vậy mà đã vĩnh viễn không thể trông thấy lại được nữa.

Cao Lãm mất hết sáng chói cùng khí chất cường nhân thường ngày. Lần đầu tiên, người ta trông thấy một Cao Lãm bị ưu thương dằn vặt đến suy yếu như vậy. Có thể nói, cái chết của Nguyên Huyên Như đã làm Cao Lãm thụ đả kích rất lớn, trong thời gian ngắn, không tài nào gượng dậy. Cao Lãm khóc không nhiều, nàng chủ lẳng lặng khóc chứ không gào lên. Nhưng khi nàng khóc, có thể thấy nỗi đau xé lòng của nàng.

Tần Diêu đã bị tù tội, nhưng điều đó cũng không khiến Cao Lãm khá hơn bao nhiêu. Nỗi thương tâm của nàng, khó mà nguôi ngoai được.

"Cộc, cộc."

Cao Huyền Nguyệt gõ cửa phòng, cũng không đợi có người đáp, nàng đã mở cửa vào trong. Bên trong đèn phòng u ám, Cao Lãm ngồi lẳng lặng trên ghế dựa đặt cạnh cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi lộm độp, căn bản không nửa điểm ánh sáng, tịch liêu đến hãi hùng. Nếu không phải trong phòng còn lò sưởi ấm áp, chắc đã làm người ta lạnh lẽo vì không có nửa điểm sinh khí. Ưu thương cùng tĩnh lặng bao trùm, đè nén đến đáng sợ.

Cao Huyền Nguyệt bưng khay thức ăn tiến đến, đặt khay xuống bàn nhỏ cạnh ghế dựa. Cao Lãm vẫn không phản ứng, yên ắng nhìn ngoài cửa sổ không ánh sáng. Trong mắt nàng vô thần trống rỗng, như thể nàng đang chờ một thứ gì đó. Nhưng là chờ cái gì? Nàng không biết, mà cũng không ai biết. Cảm giác này, khiến nàng trở nên hư ảo đến đáng sợ.

"Lãm Lãm, đã gần một tuần rồi. Ngươi... Đừng như thế nữa." Cao Huyền Nguyệt nhẹ giọng, trong lời toàn bộ là đau xót. Nàng muốn chạm vào Cao Lãm, muốn lay Cao Lãm thoát khỏi cỗ ưu thương này, nhưng lại vô phương làm được. Bởi nàng biết, Cao Lãm thực sự đang rất cần một khoảng thời gian, tiếp nhận sự thật này. Có thể nói, với Cao Lãm, dù rằng ngắn ngủi nhưng Nguyên Huyên Như đã khiến Cao Lãm nhớ mãi không quên, ấn tượng khắc cốt ghi tâm.

Xuất phát điểm, Cao Lãm chỉ là vì muốn tìm một thân nhân máu mủ làm chỗ bám víu, cùng đền bù tiếc nuối của đời trước, nàng chỉ đơn thuần, muốn đối đãi tốt với Nguyên Huyên Như một chút. Đơn giản chỉ vì Nguyên Huyên Như là tỷ tỷ nàng.

Thế nhưng, càng về sau, mọi thứ càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Cuối cùng biến thành như ngày hôm nay. Nguyên Huyên Như mất, lấy đi một lỗ trống trong lòng Cao Lãm, còn là cực độ áy náy. Có phải vì nàng đã khiến Nguyên Huyên Như quá ỷ lại, có thể do nàng đã hành xử quá sai lầm, mới khiến Nguyên Huyên Như trở nên như vậy.

Cao Lãm không hiểu. Càng nghĩ,nàng càng thêm nặng nề.

Nghe lời khuyên nhủ của CaoHuyền Nguyệt, Cao Lãm chỉ lành lạnh nói: "Ra ngoài."

Hai chữ lạnh lùng của Cao Lãm,triệt để cảnh cáo Cao Huyền Nguyệt. Nàng đã nhân nhượng vì Cao Huyền Nguyệt rấtnhiều, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, không thể vượt qua điểm mấu chốt củaCao Lãm. Cao Huyền Nguyệt không có quyền xen vào chuyện giữa Cao Lãm cùngNguyên Huyên Như, đây chính là điểm mấu chốt.

Cao Huyền Nguyệt yên lặng,nàng rũ mắt nhìn Cao Lãm hồi lâu, toàn bộ là đau lòng vì đối phương. Nhưng rồinàng vẫn ly khai. Chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa phòng, nàng lại kiềm lòngkhông đậu, hỏi một câu: "Nếu người hôm nay nguội lạnh thi hài là ta, ngươicó như bây giờ không?"

Cao Lãm mất hồi lâu mới phảnứng, không quay lại nhìn Cao Huyền Nguyệt, chỉ nhíu mày: "Ngươi có ýgì?"

"Lãm Lãm, toàn bộ làNguyên Huyên Như cam tâm tình nguyện làm vì ngươi. Nàng cứu ngươi thoát chếtchứ không phải trông mong ngươi trở thành như bây giờ. Đừng như vậy nữa, LãmLãm. Không phải ngươi đã chấp nhận tha thứ cho ta, sau chuyện của cả hai đờigiày vò, ngươi cũng đã chịu bỏ xuống, khoan dung với ta. Hà cờ gì ngươi khôngkhoan dung với chính mình? Lãm Lãm, buông xuống cho nhẹ lòng, ngươi không cólỗi. Một người cặn bã như ta, ngươi còn có thể tiếp nhận, sao lại không thểkhoan dung với chính mình?"

Cao Lãm yên lặng.

Sáng hôm sau, chậu hoa báchhợp Nguyên Huyên Như tặng Cao Lãm đã nở. Nhìn từng đóa hoa nở rộ thấm đẫm sươngsớm kia, Cao Lãm ngẩn người rất lâu. Giọt nước mắt trượt xuống khỏi má mà khônghay.

Nguyên Huyên Như nói rằng nàngcười như hoa bách hợp, chứ đâu biết rằng hoa bách hợp đúng ra là đẹp như NguyênHuyên Như.

Tình yêu Nguyên Huyên Như dànhcho Cao Lãm, trong sáng như hoa bách hợp, thuần khiết mộc mạc. Dù cho có bị máutươi vùi dập, đóa hoa vẫn nở đẹp đến thấu lòng. Có thể nói, cả đời này, Cao Lãmsẽ chẳng thể tìm thấy một đóa hoa bách hợp đẹp như thế nữa.

"Nếu ngươi đã chọn nàng,hãy sống hạnh phúc luôn cả phần của ta."

Cao Lãm nhớ lại câu nói ngàyhôm ấy của Nguyên Huyên Như, cái ngày máu tươi thấm đẫm ấy.

...

Cao Lãm mỉm cười đáp lại HạMộc Liên nghi hoặc: "Tháng sau là lễ kết hôn của ta. Đành phải dành hômnay chúc mừng ngươi đoạt được giải Ảnh hậu."

Cao Lãm thoát khỏi ưu thương,trở lại bình thường. Nhưng điều đầu tiên nàng làm, vẫn là hoạt động giới giảitrí. Mãi cho đến mùa đông lạnh băng băng qua đi, qua rất nhiều tuyết rơi cùnghàn khí, hôm nay đầu xuân ấm áp, nàng mới có dịp đến để mời Hạ Mộc Liên dự hônlễ.

Nhùn tấm thiệp mời đỏ chóitrên tay Cao Lãm, Hạ Mộc Liên hô hấp như lỡ đi một nhịp, nhói lên kì lạ. Nhưngnàng đã là Ảnh hậu, thần tình cảm xúc đã không còn là một người dễ hiển lộ,ngoài mặt, nàng cười thong thả như thường: "Ân, ta nhất định sẽ tới. Chúcmừng ngươi. À đúng rồi, Sương Hoa, hôm đó ngươi có thể đi cùng ta không?"

Châu Sương Hoa giành giải nữphụ xuất sắc nhất năm, trên người dạo này rất nhiều việc. Nhiều đến mức nàngphải làm việc một ngày đến 12h, căn bản rất bận. Nhưng nếu đã là hôn lễ của CaoLãm, bọn họ làm sao có thể không đến đây, cho nên rất vui vẻ mỉm cười:"Tất nhiên là đi được rồi!"

Cùng Cao Lãm tán gẫu một lúc,mãi đến khi điện thoại Cao Lãm rung lên, nàng có hẹn dùng bữa tối với Cao HuyềnNguyệt, đàng đi trước. Nhìn bóng lưng Cao Lãm đi xa, Hạ Mộc Liên cùng ChâuSương Hoa đều bần thần vô hồn. Lại nhìn tấm thiệp còn đặt trên bàn lạnh lẽo,không hiểu sao, trước mắt lại có điểm mong lung.

Khi cả hai đã về lại nhà mình,đóng cửa cô độc trượt xuống khỏi ván cửa lạnh băng, lúc này mới đủ dũng khí bậtkhóc nức nỡ, tự ôm lấy mình. Tiếng khóc lớn dần lớn dần theo nỗi bi ai cùngcực. Là trầm luân, là tương tư nhưng không thể nói ra. Chỉ có thể từ xa nhìnngười ta hạnh phúc. Lòng đau, tâm cũng đau, nhưng vô phương khắc chế.

Rõ ràng, nàng là đến báo tinvui, sao lòng ta lại đau đến như vậy?...

...

Cao Lãm thành hôn cùng CaoHuyền Nguyệt, động thái này của nàng thuyết minh, nàng đã buông xuống hết mọi chuyệntrong quá khứ, hảo hảo sống cho hiện tại cùng tương lai. Căn bản bao nhiêu nămqua, dằn vặt thế đã đủ. Đã đến lúc, Cao Lãm học được một lần khoan dung. Dùrằng khái niệm khoan dung này quá đỗi lạ lẫm với nàng.

Cao Huyền Nguyệt tất nhiên caohứng không kịp, ngày kết hôn với Cao Lãm, nàng đã trịnh trọng đeo nhẫn cưới quýgiá vào ngón tay Cao Lãm. Trong đôi hoa đào nhãn vừa ẩm ướt, vừa hạnh phúc,nàng thì thào: "Cảm ơn ngươi đã chấp nhận ta một lần nữa."

Cao Lãm mỉm cười nhàn nhạt:"Đừng cảm ơn ta. Hãy cảm ơn lão thiên gia đã cho chúng ta cơ hội làm lạitừ đầu."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro