Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây tiếp theo, Hoàng Mộng Thuần chợt ý thức được một vấn đề: Anh đang trần truồng phải không?

"A a a a a a a a a a!!!" Hoàng Mộng Thuần sợ hãi hét lên vài tiếng, trong chốc lát hai tay che lên rồi lại che xuống, cuối cùng che toàn bộ phía dưới.

Minh Linh: "......"

Không đúng, đều là đàn ông với nhau, anh che làm cái gì?

Minh Linh nghẹn lời nhưng không khỏi nhìn thêm vài lần, chậc chậc chậc, dáng người thật sự rất mlem! Trong lúc rối ren đảo mắt , cậu bỗng nhiên phát hiện ra có cái gì đó là lạ.

...... Khoan đã, anh ta cứng à?!

Minh Linh vô thức đưa mắt nhìn về phía giữa hai tay Hoàng Mộng Thuần, sau khi thấy rõ, nội tâm chấn động dữ dội.

—— Má, cậu còn tưởng đó chỉ là chai dầu gội đầu!!!

Minh Linh vội vàng xoay người, xuất phát từ tâm lý muốn sống, trầm ngâm giải thích: "Thật xin lỗi, đàn anh, vừa rồi tôi gọi anh mấy lần nhưng anh lại không để ý tới tôi. Nên tôi mới mở cửa đi vào, tôi thật sự xin lỗi..."

Hoàng Mộng Thuần cúi đầu nhìn em trai đang ngẩng đầu, rồi quay sang nhìn Minh Linh với đôi chân trần đưa lưng về phía anh.

Chân Minh Linh rất thẳng, khi hai chân khép chặt, đầu gối, bắp chân và mắt cá chân đều có thể chạm vào nhau, nhưng có lẽ bởi vì cậu là Beta có khả năng sinh sản nhất định, nên mông cũng không quá nhỏ. Áo che đi đôi chân, nhưng giữa hai bắp đùi gợi cảm, lấp ló hiện ra một khe hở dụ hoặc.

Dường như nếu cắm vào trong, nhẹ nhàng đung đưa, có thể cảm nhận sự chặt chẽ và mịn màng này.

Ý thức được mình có chút tục tĩu, Hoàng Mộng Thuần lắc mạnh đầu vài cái, làm nước văng tung tóe ra khắp sàn nhà. Anh không thể nghĩ tới nữa, càng nghĩ tới, trong lòng lửa nóng càng dâng lên.

"Em..." Hoàng Mộng Thuần ho khan một tiếng, hắng giọng có chút khàn khàn, "Em đi xuống dưới trước chờ tôi. Tôi có cách để giải quyết."

Minh Linh lập tức đáp "Cảm ơn đàn anh", rồi đóng cửa lại.

Hoàng Mộng Thuần nghe thấy tiếng Minh Linh xuống cầu thang, mùi hương mê hồn trong mũi cũng dần dần tan biến, anh lúc này mới buông tay ra, một vật thô to lập tức nảy lên, thậm chí còn lắc lư hai cái.

Hoàng Mộng Thuần nghĩ đến khe hở ở chân vừa rồi, rất muốn tự mình sờ vài cái, nhưng bây giờ là kỳ phát tình thứ hai, anh chỉ có thể thủ dâm dưới tình hình thuốc hàng ngày mất đi công dụng.

Nghĩ đến lần đầu tiên phát tình đã trải qua đau đớn, Hoàng Mộng Thuần ngược lại hy vọng lần thứ hai phát tình sẽ nhanh chóng đến, dù sao trải qua sớm thì cũng sớm giải thoát.

Nếu cả hai lần phát tình đều không tìm được thuốc thích hợp, thì sau này mỗi lần phát tình, không muốn dùng Beta hoặc Omega để giải quyết, có thể dùng thuốc đặc hiệu thuộc chuyên nghiên cứu của quân đội. Loại thuốc này tổn thương nhất định đối với cơ thể, nhưng so với động dục mất đi ý thức giống như chó điên thì bộ dạng còn tốt hơn.

.

Hoàng Mộng Thuần bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lông bên cạnh tùy tiện lau, sau đó tìm một cái quần ngủ để mặc rồi đi ra ngoài. Hình dạng cương cứng của thân dưới cực kỳ rõ ràng, quần ngủ mùa hè rộng rãi lại mỏng manh, thậm chí còn phác họa hình dáng đến ngay cả lỗ nhỏ trên quy đầu cũng có thể nhìn thấy.

Minh Linh ngước mắt lên, thấy thứ kia vung lắc đi về phía cậu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Vừa rồi không phải còn che lại ư?

Sao lúc này lại bỏ ra?

Thậm chí hành động còn có chút phóng túng?

Hoàng Mộng Thuần cũng biết hành vi của mình là khiếm nhã nên vội vàng giải thích: "Tôi đến kỳ phát tình, không thể mặc quần lót." Siết chặt quá, rất khó chịu.

Minh Linh: "..."

Động dục?

Đó có phải là thời kỳ phát sinh tỷ lệ tử vong và tàn tật cao nhất trong những lưu ý khi quan hệ tình dục của AB?

Minh Linh "vù" một cái nhảy dựng lên, "Đàn anh, tôi đi trước. Tôi không thể để bọn họ cản trở việc nghỉ ngơi bình thường của anh được." (Rén rồi thì nói đi con 💀)

"..." Hoàng Mộng Thuần im lặng một giây, người này sao có thể ghét bỏ đến mức ngay cả diễn cũng không làm nữa?

Nhưng nhìn bộ dáng Minh Linh lúng túng không dám nhìn thẳng anh, Hoàng Mộng Thuần lại không hề tức giận, chỉ giả vờ bình thường nói: "Thời kỳ phát tình của Alpha một khi xác nhận đã bắt đầu thì không thể rời khỏi phòng. Những người khác cũng không được phép vào phòng. "

"Vậy bây giờ anh đã xác nhận sao?" Cơ bắp Minh Linh căng lên, đang định vọt về phía cửa thì Hoàng Mộng Thuần nói: "Còn chưa tới."

Hoàng Mộng Thuần thực sự muốn noi theo Tô Âm, ở thời khắc quan trọng cũng có thể chơi xấu, chọc ghẹo mọi người chơi. Nhưng anh vẫn không học được, chỉ có thể đi về phía cửa, giả vờ không thèm để ý nói: "Đây là lần thứ hai tôi phát tình. Không thể làm tình trong thời gian này."

Anh mở nắp ẩn ở cửa, ngón tay đặt trên nút, lúc này mới quay đầu nhìn Minh Linh, "Em vẫn rời đi?"

Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt của Minh Linh, hai mắt sáng ngời nói: "À, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh thì tôi nhất định sẽ ở lại chăm sóc anh!"

Hoàng Mộng Thuần quay đầu lại nhấn nút xác nhận, khóe miệng anh cong lên mà không hề nhận ra, nhếch lên một nụ cười có chút sung sướng.

·

Một nhóm Alpha đến khu ký túc xá cấp S.

Bởi vì số lượng Alpha cấp S khan hiếm, số lượng phòng ốc đương nhiên không quá nhiều. Đặc biệt ở khu bắc chỉ có 15 tòa nhà lẻ loi, trong đó có 7 tòa được xếp thành một hàng. Dựa theo lời chỉ dẫn của Denzel, họ suy luận rằng Minh Linh có thể đang trốn một trong những ngôi nhà này.

Đối với một Beta không có vòng tay cấp S, muốn mở được những khu này, độ khó không kém gì việc yêu cầu cậu đi solo với thủ lĩnh trùng tộc.

Cho nên, chỉ có thể là có người mời vào.

Mọi người tới lui quan sát bảy căn nhà, chỉ có ba căn nhà đang được sử dụng. Căn cứ vào danh sách đăng ký do Denzel cung cấp, lần lượt là Tô Âm, Hoàng Mộng Thuần và một đàn anh cuối cấp.

Trong khoảng thời gian này, đàn anh đang tiến hành biện hộ chuyên nghiệp. Theo người trong cuộc, tức là nhân viên cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho từng ký túc xá tiết lộ, thì đàn anh này ngay thời điểm đó vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm làm phân tích, căn bản là không có trở về.

Mà Tô Âm, Hoàng Mộng Thuần...

Mọi người tự giác đi về phía khu nhà nơi Tô Âm đang ở. Dù sao toàn trường đều biết Tô Âm không chỉ thích người đẹp và dâm phụ, mà còn thích làm chuyện xấu.

Denzel không xuất hiện, một số Alpha cấp A trong đám người liền tự giác đứng ra, đi tới gõ cửa.

Đằng sau cửa là Tô Âm đang ngồi trước quang não phân tích số liệu huấn luyện hôm nay. Là người đứng đầu trong chuyên ngành chỉ huy năm nhất, y thật sự chỉ có danh tiếng xấu mà thôi.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Tô Âm khẽ nhíu mày. Y không thích bị quấy rầy khi đang học, lúc này rồi mà còn ai đến gõ cửa?

Tô Âm trượt màn hình ánh sáng, giám sát ở cửa truyền bộ dạng của những người ngoài cửa đến màn hình, thậm chí còn tri kỷ hiển thị thông tin nhân sự bên cạnh.

Năm nhất?

Tô Âm khó chịu trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại hưng phấn, tân sinh viên không tham gia trò chơi săn bắt, mà lại tới tìm y, điều này chỉ chứng tỏ trong sự kiện đã xảy ra chuyện lớn. Y nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa, thậm chí trong quá trình đi còn giơ tay lên nhảy vài điệu Waltz.

Khi cánh cửa sắp mở ra, Tô Âm trở về là đàn anh biến thái cùng khuôn mặt tươi cười. Hai tay y đút túi đứng ở bên trong, cửa phòng chậm rãi mở ra dưới sự khống chế của y.

Một đám tân sinh viên năm nhất nhìn có chút non nớt, đứng ngoài cửa giống như chim cút.

"Đã muộn như vậy rồi, mấy em có chuyện gì sao?" Tô Âm ân cần hỏi.

Mặc dù y nhìn rất hiền lành, nhưng ai lại không biết cái danh hung ác của y?

Vì vậy, người cầm đầu thận trọng hỏi: "Đàn anh Tô, xin hỏi Minh Linh có trong phòng anh không?"

Minh Linh?

Tô Âm càng hưng phấn hơn. Y không ngờ Minh Linh dưới tình hình chọc đến Mộ Nhan, còn có thể tham gia trò chơi săn bắt đúng giờ.

Thậm chí còn để cho đám đàn em này tìm đến đây.

Thật sự khiến y cảm thấy... Gặp nhau quá muộn mà!

Tuy nhiên...

"Cậu ta không có ở đây." Tô Âm không khỏi có chút thất vọng đáp.

Trong mắt đám đàn em lộ rõ hai chữ —— không tin. Nhưng mà Tô Âm lại là anh lớn, còn con mẹ nó là chỉ huy chuyên nghiệp.

Phải biết rằng không chỉ đầu óc tốt là có thể vào chuyên ngành chỉ huy, mà phải là đầu óc tốt lại có thể đánh nhau mới có thể làm chỉ huy.

Đám người ở đây ấy hả, nếu thật sự đánh nhau, cho dù hợp tác cũng không đánh lại Tô Âm. Càng đừng nói nhà bên cạnh là bạn tốt của y —— Hoàng Mộng Thuần.

Trong lúc không khí giằng co, một tia ánh đỏ lọt vào mắt mọi người.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đèn đường ngoài nhà của Hoàng Mộng Thuần đã chuyển sang màu đỏ.

Hả?

Chẳng lẽ là thời kỳ động tình của Hoàng Mộng Thuần đến, cho nên đem Minh Linh về phòng?

Lúc mọi người suy đoán như vậy, Tô Âm cười khúc khích nói: "Hẳn là không phải cậu ta. Đầu tiên là cậu ta không thích Beta, tiếp theo thì đây là lần thứ hai cậu ta phát tình."

Nhóm đàn em gật đầu lia lịa. Với lời giải thích này, quả thật không phải ở trong phòng của đàn anh Hoàng. Ngay cả A không ưu việt, cũng sẽ không quan hệ trong lần động dục thứ hai, huống chi là một người cấp S như Hoàng Mộng Thuần. =))

Thuộc tính của A càng xuất sắc thì càng phải dùng thuốc kìm hãm nó trong hai lần phát tình đầu tiên, nếu trong thời gian này dùng tình dục để giảm triệu chứng, thì sau này mỗi lần động dục, có uống thuốc cũng vô dụng.

Tuy nhiên, khi trùng triều ập đến, có phát tình hay không cũng không còn quan trọng. 

·

Đám đàn em lại dời tầm mắt về phía Tô Âm, trong mắt mang theo oán hận, như muốn nói: Đàn anh, buông tha cho bọn em đi~.

"Thật sự không có ở đây!" Tô Âm nhấn mạnh xong, còn chủ động tránh người ra, "Nếu không tin, mấy em có thể vào tìm."

Nhóm đàn em nhanh chóng lui lại vài bước, giao tiếp bằng mắt với nhau. Trao đổi xong, mọi người nhất trí mở diễn đàn, đăng trong bài viết —— Minh Linh đang ở trong phòng đàn anh Tô Âm, Denzel, nếu mày muốn có tín chỉ thì tự mình đi tìm đi.

Thông tin như vậy còn chưa cập nhật, tin nhắn của quản trị viên đã đến trước.

『 Thông báo khẩn cấp: Vì lý do bất khả kháng, Minh Linh (Beta) sẽ kết thúc trò chơi săn bắt trước thời hạn, các học viên đã hẹn Minh Linh vui lòng tranh thủ thời gian hẹn người khác. 』

Tất cả đàn em đồng loạt trừng mắt.

Bất khả kháng?!

Đèn trong khu bên cạnh tỏa ra ánh sáng đỏ ái muội, tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía đó. Lần này không phải nhìn đèn, mà là ngôi nhà đó.

...... Mẹ nó quá không bình thường!

Lần thứ hai phát tình, ai lại đi quan hệ chứ?!

Biểu hiện của mọi người ở hiện trường khiến Tô Âm ý thức được một ít khả năng không thể tưởng tượng nổi. Y đi nhanh vài bước ra khỏi cửa, vươn đầu nhìn về phía sân bên cạnh. Cảm giác cấp S được kích hoạt, y quả thật cảm nhận được một hơi thở xa lạ trong phòng của đối phương.

Nhưng... Không thể nào?!

Hoàng Mộng Thuần điên rồi sao?!

Tô Âm vội vàng xoay người trở về phòng, đóng cửa lại cái "rầm", dùng máy liên lạc gọi cho Hoàng Mộng Thuần. Y bấm số liên lạc ba chiều.

Bên kia rất nhanh liền bắt máy, Hoàng Mộng Thuần nửa thân trần ngồi trên ghế sofa xuất hiện trước mặt Tô Âm.

"Có chuyện gì?" Giọng của Hoàng Mộng Thuần có vẻ hơi ghét bỏ, tựa hồ không muốn trả lời cuộc gọi của Tô Âm.

Tô Âm không nhìn thấy Minh Linh trong phạm vi video, nhưng y biết đối phương nhất định đang ở đó.

"Mày đang làm gì vậy?" Tô Âm có chút tức giận hét, "Mày quên cơ thể của mày là cái thể chất gì à?"

Hoàng Mộng Thuần: "Mày tức giận cái gì?"

Tô: "Tại sao mày đưa Minh Linh về phòng? Mày không phải muốn quan hệ với cậu ta khi mày phát tình đó chứ?"

Hoàng: "Không có làm! Tao không có điên. Sao tao có thể làm cái đó trong thời gian này được."

"Wow!" Tô Âm bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, tựa vào ghế ngồi, có chút đắc ý nói, "Bạn tôi ơi, mày có cái gì đó không đúng."

Hoàng: "... Có cái shit ấy!" (Cảm ơn bạn @dosuavaocaphe nghen.)

Tô: "Câu trả lời của mày không phải là 'Tao sẽ không làm điều đó với cậu ta', mà là 'Tao sẽ không làm trong thời gian này'."

Hoàng: "... Có gì khác nhau?"

"Chậc chậc chậc..." Tô Âm vừa lắc đầu, vừa lắc lư ghế dựa của y với biểu tình xem kịch, còn lần nữa kết luận, "Mày không đúng~"

Y thậm chí còn thể hiện điều đó thông qua giọng hát.

Hoàng: "......"

Hoàng Mộng Thuần trực tiếp tắt liên lạc.

Thật sai lầm, anh không nên nhận video mới đúng!

·

Minh Linh ngồi trên ghế ở bàn ăn bên cạnh, chờ Hoàng Mộng Thuần gọi điện thoại xong. Người bên kia đeo tai nghe, nên cậu không thể nghe thấy gì ngoại trừ những chuyện Hoàng Mộng Thuần nói.

Nhưng "không thể làm điều đó trong gian đoạn này" là một tin tức tuyệt vời cho cậu.

Thấy Hoàng Mộng Thuần không vui cúp máy, Minh Linh do dự một lát, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Đàn anh, tôi có thể làm gì cho anh bây giờ?"

Hoàng Mộng Thuần nghiêng đầu nhìn lại.

Hai chân khép lại, bàn chân chạm nhau, đôi tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng thấy... có chút dễ thương.

Chờ đã...

Hoàng Mộng Thuần có chút bối rối. Anh thực sự không ổn. Nếu không làm sao lại nghĩ Beta này đáng yêu. Mặc dù Beta là người khác giới, nhưng không có nằm trong phạm vi lựa chọn bạn đời của anh. Thân là một A cấp S, xuất phát từ lợi ích của gia tộc, anh phải kết hôn với O.

Huống chi cha anh từ khi còn nhỏ đã nói với anh rằng —— AO kết hợp mới là lựa chọn tự nhiên, bất kể từ pheromone hay là thân thể, đều phù hợp với nhau một cách hoàn hảo.

Vì vậy từ nhỏ đến lớn, anh luôn cảm thấy mình nên tìm một người yêu Omega.

Nhưng bây giờ, anh vậy mà cảm thấy Minh Linh thật dễ thương.

Chẳng lẽ anh hiểu lầm đánh giá cao Minh Linh có thể làm việc lớn, là vì ấn tượng tốt?

"Em không cần làm gì cả." Hoàng Mộng Thuần suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên lạnh lùng giải quyết, thói quen thích góp vui đã bắt đầu ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

"Trong tủ lạnh có đồ ăn thức uống, em cần thì có thể tự mình lấy. Kỳ động dục của tôi sẽ kéo dài bảy ngày. Sau khi kết thúc, em có thể rời đi."

Dặn dò xong, Hoàng Mộng Thuần trở lại tầng trên.

Minh Linh ngoan ngoãn không nói chút nào trong toàn bộ quá trình. Cậu không biết nhiều về A, đối với cấp S còn hiểu ít hơn —— dù sao ngay cả trên mạng cũng không có nhiều thông tin về loại người này, vì vậy bây giờ cậu chỉ có thể đưa ra kết luận phiến diện về sự thờ ơ đột ngột của Hoàng Mộng Thuần.

—— Haizz, đàn ông, sau khi biết không thể địt thì ngay cả giả vờ cũng không làm nữa.

·

Đêm đó, Minh Linh khởi động robot dọn dẹp phòng xong rồi ngủ quên trên sofa.

Sáng sớm hôm sau, Minh Linh mở tủ lạnh ra, lập tức bị hoa mắt bởi các loại nguyên liệu nấu ăn rực rỡ sắc màu bên trong, cùng dịch dinh dưỡng với nhiều hương vị khác nhau.

Cái tủ lạnh này vậy mà có tận bốn cánh cửa!

Những con tôm ở một trong các ngăn tủ thậm chí vẫn còn sống!

Con tôm này thực sự dài và dày hơn cả cẳng tay!

Minh Linh không chần chờ lấy một con ra, suy nghĩ một chút lại lấy thêm hai con nữa cùng một ít nguyên liệu khác. Cậu sống một mình nhiều năm như vậy, vì để duy trì vóc dáng của mình, đương nhiên không thể luôn ăn đồ ăn mang đi, thế cho nên tài nấu nướng đã sớm được luyện ra.

Hương vị không phải quá tuyệt vời, nhưng cũng được coi là ngon.

Minh Linh nhanh chóng tự làm cho mình tôm cháy tỏi bằm, lại thêm món cải ngồng luộc và hấp một nồi cơm lớn.

Sau khi đồ ăn được bưng ra bàn, cậu đứng dậy đi lên tầng hai. Khi đứng trước cửa phòng ngủ của Hoàng Mộng Thuần, cậu do dự vài giây nhưng vẫn gõ cửa.

"Đàn anh, tôi nấu xong cơm xong rồi. Anh vẫn còn chưa ăn sáng, nên là anh có muốn xuống ăn trưa không?"

Bên kia không trả lời.

Để đảm bảo an toàn, Minh Linh nói: "Lát nữa tôi bưng cơm lên, để trước cửa cho anh. Nếu anh muốn ăn, có thể tự mình ra ngoài lấy."

Dù sao cũng là kỳ phát tình, vẫn nên giảm bớt tiếp xúc, tuyệt đối không gia tăng độ khó cho đối phương trong kỳ động dục.

Minh Linh tự giác làm chuyện này rất chu đáo. Cậu xuống nhà lấy một cái tô lớn, múc đầy cơm vào, lại đặt hai con tôm đã bóc vỏ lên trên, thêm mấy cây cải ngồng, sau đó nhanh chóng chạy lên, đặt tô cơm ở cửa.

Vì quan tâm đến thân phận cấp S của Hoàng Mộng Thuần, cậu còn kéo một cái bàn nhỏ từ bên cạnh tới đây chỉ để đặt tô.

Toàn bộ hành động cực kỳ nhanh chóng, động tác quay đầu của Minh Linh còn nhanh hơn chớp mắt.

Ai ngờ, cửa phòng lặng lẽ mở ra, giọng nói khàn khàn của Hoàng Mộng Thuần từ bên trong vọng ra.

"Giúp, giúp tôi rót một ly nước..."

Minh Linh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng Mộng Thuần cả người đỏ bừng lên, giống hệt vỏ tôm hấp chín trên đĩa dưới lầu. Cậu vội vàng chạy xuống lấy một chai nước, sau đó lại lao lên đưa cho Hoàng Mộng Thuần.

"Đàn anh, anh không sao chứ?" Minh Linh không dám tới gần, cậu biết Alpha trong khoảng thời gian này rất nguy hiểm.

Hoàng Mộng Thuần lắc đầu, đóng cửa lại rồi lùi trở về.

Minh Linh suy nghĩ một lúc, chuyển vị trí từ ghế sofa dưới lầu đến góc cầu thang. Bằng cách này thì khi Hoàng Mộng Thuần mở cửa, có thể phát hiện ngay lập tức, không đến quá gần Hoàng Mộng Thuần, gia tăng độ khó cho đối phương.

Chạng vạng, Hoàng Mộng Thuần quả thật lại mở cửa lần nữa, lần này vẫn là xin nước.

Minh Linh vội vàng mang nó đến cho anh. Chờ Hoàng Mộng Thuần đóng cửa, Minh Linh đi xuống nhà mang theo mấy chục chai nước và đặt toàn bộ lên bàn.

Vào lúc rạng sáng, cánh cửa lại mở ra.

Minh Linh vẫn chưa tỉnh.

Hoàng Mộng Thuần khắp người mang theo hơi nước, nhìn thấy chai nước trước mặt, trong lòng anh hơi ấm lên, sau đó cầm vài chai vào trong phòng.

Chiều ngày hôm sau, Hoàng Mộng Thuần thậm chí còn không mở cửa.

Trong thời gian này, Minh Linh đã dùng quang não của Hoàng để đăng nhập vào diễn đàn ẩn danh. Trên trang chủ diễn đàn, tất cả đều là tin tức Hoàng Mộng Thuần đưa cậu về nhà trong kỳ phát tình thứ hai.

Phía dưới là một bài trả lời rõ ràng – Đàn anh Hoàng có bị điên không?

Xen lẫn trong đó, còn có: Con đĩ kia chẳng lẽ đánh thuốc đàn anh?

— Con điếm! Rác rưởi! Mày dám làm cùng học trưởng Hoàng, tao muốn giết mày!

Vẻ mặt của Minh Linh là "người này bị sao vậy", sau đó lặng lẽ ghi lại một tên người vào cuốn sổ nhỏ.

Sau khi màn đêm buông xuống, Minh Linh bấm thang máy để lên lầu, bổ sung mấy chai nước trên bàn, còn lấy thêm mấy hộp dịch dinh dưỡng cao cấp từ trong tủ lạnh. Cậu cảm thấy đàn anh Hoàng có thể cần bổ sung chút năng lượng.

Làm xong những thứ này, Minh Linh vội vã trở lại góc, tiếp tục tìm kiếm các loại tin tức, nhân tiện mở sách giáo khoa tiểu học, bắt đầu xóa mù chữ cho mình.

Rạng sáng ngày thứ ba, Minh Linh vẫn ngủ ở trong góc. Cậu kéo tấm thảm lên để dễ ngủ hơn. Ngoài ra thì trò chơi săn bắt đã kết thúc, không có người phá hư, càng làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn, ngủ một giấc say sưa.

Nhưng đêm nay, cậu mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn. Dường như có một cái lò sưởi đang thiêu đốt trước mặt cậu, tất cả sức nóng đều dồn về phía cậu.

Minh Linh mơ màng mở mắt ra, nương theo ánh sáng của các loại đèn ngủ nhỏ trong phòng, cậu nhìn thấy Hoàng Mộng Thuần đang ngồi xổm bên tay phải mình, hô hấp dồn dập, khó chịu nhíu chặt mày, nhưng ánh mắt lại có vẻ hơi xấu hổ.

"Anh sao vậy, học trưởng?" Minh Linh không sợ lắm. Cậu tin tưởng tính tự chủ của cấp S, không đến mức tự hủy tiền đồ của chính mình, cho nên cậu chỉ chậm rãi ngồi dậy.

Nhưng có lẽ hôm nay bộ quần áo cậu thay rộng hơn trước, khi cậu đứng dậy thì cổ áo cũng tụt xuống, còn chưa kịp ngồi dậy hẳn thì cổ áo đã tụt xuống vị trí ngực phải, vừa vặn bị đầu vú ngăn lại, mới không triệt để lộ hàng.

Cảnh tượng này giống như tia lửa rơi trúng thùng xăng.

Hoàng Mộng Thuần vốn bởi vì thuốc không có tác dụng mà cố gắng kìm nèn cơn nóng của kỳ phát tình mang lại, lập tức có chút áp chế không được.

"Minh Linh..." Hoàng Mộng Thuần khàn giọng nói, "Tôi muốn sờ ngực em."

Minh Linh ngây ngẩn cả người.

Cậu vừa nghe gì thế?

"Ngực?"

Lúc Minh Linh đang kinh ngạc, Hoàng Mộng Thuần chậm rãi vươn tay áp sát vào ngực phải của Minh Linh. Anh cũng không có lập tức sờ lên, mà ngước nhìn Minh Linh như thể đang cầu xin sự đồng ý.

Minh Linh có chút mù mịt.

Ngực?

Nửa đêm khuya khoắt không ngủ, lại muốn sờ ngực?

Ngực đàn ông thì có cái gì để sờ?

Vì vậy, cậu ngây thơ trả lời: "Vâng!"

Hơi thở của Hoàng Mộng Thuần trở nên gấp gáp hơn. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào ngực Minh Linh, làn da ấm áp, xúc cảm có chút mềm mại, không giống như anh nghĩ.

Anh nghĩ rằng làn da ở đây sẽ trơn tru, nhưng  lại rất mịn màng và đàn hồi.

Mặc dù nó khác nhau, nhưng vẫn cảm giác có chút kỳ lạ. Ngón tay anh từ từ trượt xuống, chạm vào mép cổ áo rồi đẩy nhẹ xuống khiến cả đầu vú lộ ra bên ngoài.

Nó vẫn như cũ dựng đứng lên, hồng hồng mềm mại.

Hoàng Mộng Thuần dùng ngón trỏ khẽ xoa đầu vú của Minh Linh, sức lực như thể đang vuốt ve. Xúc cảm tuyệt diệu truyền ngược  xuống thân dưới của Hoàng Mộng Thuần, làm cho dương vật của anh cứng hơn. Cảm giác kỳ lạ thông qua các dây thần kinh của núm vú, cũng được truyền đến hạ thân của Minh Linh

Minh Linh bỗng nhiên cảm thấy dương vật và âm đạo của cậu dường như bị một dòng điện cực nhẹ kích thích, cảm giác tê dại.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Mộng Thuần để cho các ngón tay khác tham gia vào. Tay phải của anh xuyên qua cổ áo, xoa nắn toàn bộ ngực Minh Linh từ trên xuống dưới.

Ngực thực sự quá nhỏ để bóp lấy. Bàn tay Hoàng Mộng Thuần lại rất to, khi anh duỗi ra, ngực của cậu hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh. Anh thậm chí không có cách nào nắm lấy, chỉ có thể dùng bàn tay xoa nắn, ngực mềm mại, đầu vú càng ngày càng cứng rắn áp vào lòng bàn tay anh.

Càng sờ, hơi thở của Hoàng càng gấp gáp, anh thò tay kia xuống, nhanh chóng tuốt dương vật của mình.

Minh Linh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là bị sờ ngực mà thôi, nhưng cả người cậu lại tê dại, hai tay chống đỡ thân thể không khỏi mềm nhũn ra.

Rốt cuộc, khi Hoàng Mộng Thuần dùng sức bóp vú của cậu một lần nữa, Minh Linh không thể kìm lòng được, rên khẽ một tiếng: "Ưm..."

Trong nháy mắt, Minh Linh bất ngờ bị Hoàng Mộng Thuần đẩy ngã xuống đất.

Điện quang thạch hỏa (光石火) / Điện quang hỏa thạch (光火石): ánh chớp; tia đá lửa, vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua, hành động cấp tốc, bỗng nhiên phát động.

"Rẹttt" một tiếng, chiếc áo rộng thùng thình đã bị Hoàng Mộng Thuần xé toạc.

Hoàng Mộng Thuần trở người lại rồi hơi tựa ngồi trên bụng cậu, nhìn chằm chằm ngực cậu trong khi sục dương vật của mình.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Mộng Thuần hừ nhẹ một tiếng, quy đầu to lớn chạm vào đầu vú của Minh Linh, dương vật co giật vài cái, chất lỏng lạnh lẽo phun ra, bắn đầy tinh dịch lên nửa khuôn mặt của Minh Linh đến ngực phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro