Chương 137. Tết đến rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

Vài ngày nữa là đã tới đêm Giao Thừa rồi, bởi vì ba mẹ cô không thể tới Hàn Quốc được, Kỳ Nhạc Nhạc chỉ có thể đón năm mới đầu tiên ở đất nước xa lạ này.

Hai ngày trước các thành viên đã bàn bạc với nhau, để mọi người trong nhà đến đây ăn Tết cùng với cô, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.

Buổi tối hôm nay, bảy người xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ở trở về, Kỳ Nhạc Nhạc giống như là một tôn đại Phật vậy được Jeon Jung Kook bế từ phòng ngủ ra ngoài, cô bị yêu cầu phải thành thành thật thật ngồi yên ở trên ghế sofa, còn Kim Tae Hyung lại mang một chiếc chăn tới, quấn cô chặt chẽ đến nổi chỉ có đầu mới được lộ ra ngoài.

Không biết nấu ăn Kim Nam Joon và Kim Tae Hyung liền ngồi ở bên người nói chuyện tán gẫu với cô, Kỳ Nhạc Nhạc gần đây ít khi nào sôi nổi như vậy, cho nên dù vết thương trên người còn rất đau như vẫn cười rất vui vẻ.

Không lâu sau có tiếng mở cửa, ba mẹ của các thành viên mang theo mấy túi đồ lớn tiến vào ký túc xá.

"Nhạc Nhạc à, sao con lại nhập viện nữa thế?" Mẹ Jeon người đầu tiên chạy tới, nhìn kỹ Kỳ Nhạc Nhạc đang được quấn chăn bọc thành một quả cầu, chỉ còn mỗi đầu lộ ra ngoài kia.

"Xin chào bác trai, bác gái ạ." Kỳ Nhạc Nhạc không thể cúi đầu xuống, cũng không thể đứng dậy nên chỉ có thể gật đầu chào các trưởng bối.

"Có phải là cái thằng Jeon Jung Kook không lo chăm sóc tốt cho con có đúng không?" Mẹ Jeon lập tức suy luận, muốn đi tìm con trai mình để xứ lý nó.

"Không có, không có ạ, các oppa đều chăm sóc con rất tốt ạ, là tại chính con đi đứng không cẩn thận để bị ngã nên vết thương mới nứt ra ạ."

Mà Jeon Jung Kook đang phụ ở trong bếp, lại không biết thiếu chút nữa mình đã bị mẫu thân đại nhân của mình tẩn cho một trận rồi.

Kim Nam Joon và Kim Tae Hyung cũng vội vàng nhường chỗ ngồi cho các trưởng bối, vì thế Kỳ Nhạc Nhạc ngồi ở chính giữa sofa không tiện hoạt động, bị các bác gái vây quanh lại.

Có bác gái nói cô gầy, có bác lại nói cô đáng thương, ở trong mắt của các bà Kỳ Nhạc Nhạc chính là một búp bê sứ là mục tiêu mà mọi người ưu tiên bảo vệ.

Bọn họ bận rộn đến 8 giờ tối, trong sự nhiệt tình của BTS và các bác trai họ đã làm ra ba bàn ăn lớn, bởi vì quá đông người, Jeon Jung Kook và Park Ji Min còn đi đến phòng của mình lấy mấy cái bàn và ghế dựa ra. May mắn thay ký túc xá này cũng rất rộng lớn, nếu không cũng sẽ không đủ chỗ cho hơn 20 người ngồi ăn cơm.

"Nào, Nhạc Nhạc em cẩn thận một chút nhé!" Jung Ho Seok cẩn thận đỡ cô ngồi xuống chiếc bàn gần nhất, cô và các thành viên ngồi một bàn, các bác trai ngồi một bàn, và các bác gái ngồi một bàn.

Kim Nam Joon và Jeon Jung Kook ngồi ở trước TV mâm mê hơn nữa ngày, thành công kết nối với đài đang chiếu trương trình tạp kỹ Đêm hội mùa xuân của đài CCTV. Kỳ Nhạc Nhạc nghe thấy trong TV truyền đến thanh âm quen thuộc, và khung cảnh náo nhiệt ở trước mắt mà không nhịn được đỏ hốc mắt.

"Oppa, cảm ơn các anh." Kỳ Nhạc Nhạc nhìn lát nấm bào ngư thanh đạm mà Kim Seok Jin chuyên môn nấu cho cô mà không nhịn được rơi nước mắt.

"Bảo bối à, sao em lại khóc rồi?" Min Yoon Gi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc nữa, đêm 30 Tết thì không được khóc nhé!"

"Thích ăn cái gì thì cứ nói, oppa gấp cho em." Park Ji Min nhìn thấy cô khóc mà không nhịn được đau lòng, Nhạc Nhạc chính là quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi làm cho bọn họ đau lòng.

Ăn xong một bữa tối phong phú, cái gì cô cũng khong cần làm cả, được Kim Nam Joon nhẹ nhàng bế lên đặt trên ghế sofa, các bác gái tuy rằng không hiểu tiếng Trung. Nhưng cũng rất vui vẻ mà cùng cô ngồi xem tivi, Kỳ Nhạc Nhạc ngồi một bên bận rộn xem xong lại dịch ra cho mọi người hiểu.

Chờ sau khi hoàn thành tất cả công việc, các bác trai và các thành viên liền cùng nhau bưng ghế đến ghế sofa mà ngồi xuống. Trong ký túc xá bây giờ không khác gì một gia đình lớn cả.

Lúc này ba mẹ Kỳ gọi video tới, các thành viên và ông bà thông gia thay phiên chào hỏi nhau, ba mẹ Kỳ thấy con gái ăn Tết ở Hàn Quốc cũng náo nhiệt vui vẻ như vậy thì cũng không còn lo lắng gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại, các trưởng bối lấy ra bao lì xì đỏ mà họ đặc biệt chuẩn bị cho Kỳ Nhạc Nhạc, mặc cho cô cứ liên tục từ chối, nhưng họ vẫn cường ngạnh mà đưa cho cô được mới thôi.

Các thành viên, từng người cũng lấy bao lì xì ra, ở trong mắt họ không phải cô chỉ là một đứa trẻ vừa mới bước qua tuổi 20 chưa có việc làm ổn định gì sao? Việc nhận lấy lì xì đỏ là việc đương nhiên rồi.

Vì thế trong một đêm Kỳ Nhạc Nhạc đã nhận được 21 bao lì xì, hơn nữa tất cả chúng đều nặng. Cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, bây giờ cô có nên được tính là phất lên một đêm nhờ vào bao lì xì không nhỉ?

Chỉ là năm nay không được ăn Tết ở quê nhà, nhưng mà cô cũng rất vui ah!
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro