Chương35:_Chú gấu Kim Nam Joon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E

ditor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

Lập hồ sơ kéo dài một giờ đồng hồ mới kết thúc, Jung Ho Seok có chút mệt mỏi lái xe chở cô về ký túc xá, sáu thành viên còn lại từng người lái xe về nhà.

Chỉ có Kin Nam Joon vui vẻ một mình, Jeon Jung Kook đang lái xe nhìn thấy anh mình cười như vậy, trong lòng chua xót, ai bảo cậu là em út, đến tháng sau mới đến phiên cậu.

Khi mọi thứ trong ký túc xá được dọn dẹp xong xuôi, Kỳ Nhạc Nhạc nhận được điện thoại của mẹ Kỳ, có chút kỳ lạ, mẹ cô luôn mặc kệ cô, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì sao?

"Con nghe, mẹ ơi." Trong lòng cô có chút khó hiểu.

[Nhạc Nhạc, tuần sao chở về một chuyến đi!]

"A, con trở về, trong nhà có chuyện gì sao?"

Kỳ Nhạc Nhạc vừa nghe liền có chút sốt ruột, mẹ biết cô hiện tại đang trong kỳ thích ứng, như thế nào lại bảo cô trở về?

[Cũng không có chuyện gì, chính là anh họ con kết hôn, kêu con trở về ăn đám.]

Kỳ Nhạc Nhạc và người anh họ này khá thân thiết, bởi vì họ sống gần nhau, lại là con của chị gái của mẹ cô.

Cô nghĩ nghĩ, trở về ăn đám, rồi ở nhà chơi trong một tuần, mang theo Nam Joon oppa trở về, vừa lúc dẫn anh đi xem ẩm thực ở thành phố C. (ps: Nam Joon oppa không biết nấu ăn, ăn ở nhà hàng Hàn Quốc ngán quá, vừa lúc trở về ăn cho thỏa thích.)

"Được ạ, con nhất định sẽ trở về."

[Con gái, vậy con có mang con rể về chung không?]

Mẹ Kỳ nóng lòng hỏi thử, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, chưa kể các con rể, mỗi người đều đẹp trai và tài giỏi như vậy.

"Chắc chắn rồi, đến lúc đó để anh ấy ngồi trong phòng mà chúng ta sẽ ngồi, anh ấy không tiện lộ mặt." Kỳ Nhạc Nhạc có chút lo lắng, Kim Nam Joon bị phát hiện, sẽ khiến anh gặp rắc rối.

[Mẹ hiểu, mẹ hiểu, vậy quyết định như vậy nha!] Mẹ Kỳ mừng rỡ cúp điện thoại, vội vàng đi báo tin tốt này cho ba Kỳ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện Jung Ho Seok trên giường của Park Ji Min đã rời đi, khi cô mở cửa ra thì có một chú gấu cao lớn, ngốc nghếch, từ cửa thò đầu vào. Thấy cô tỉnh dậy, anh ngượng ngùng cười với cô, mẹ ơi! Anh cũng quá đáng yêu đi, Kim Nam Joon.

"Nhạc Nhạc, tỉnh rồi sao? Anh, anh có mua một ít bánh bao, mau tới ăn đi! "

Anh có chút ảo não, chính mình không biết nấu ăn, tuần này anh nên sắp xếp thế nào để đảm bảo dinh dưỡng cho cô đây?

Kỳ Nhạc Nhạc thật ra cũng cảm thấy không có gì. "Oppa, anh đã ăn chưa? "

Sau khi nhận được câu trả lời, cô liền bất đầu ăn một bữa vui vẻ, sau khi ăn xong, cô thấy Kim Nam Joon đi dọn phòng, vì vậy cô cũng nhanh chóng thu dọn bàn ăn .

Phải tiến hành đánh dấu thời điểm lần đầu tiên, đội trưởng thường ngày đẹp trai và thông minh của BTS, hiện tại giống như một chú gấu ngốc tay chân luống cuống, thậm chí còn không biết để chân ở đâu, cho dù cô có nhìn như thế nào, cũng thấy sự tương phản này rất đáng yêu.

"Oppa, anh ngồi đi!"

"Anh, anh, anh ngồi ở đâu?"

Kim Nam Joon dũng khí của anh cháy đâu hết rồi? Quả thật đáng yêu khiến cô có chút ngượng ngùng hạ miệng.

"Ngồi nằm trên sô pha là được! "

"Oh, oh, oh". Kim Nam Joon run rẩy ngồi xuống, cơ thể vô cùng cứng ngắc. Kỳ Nhạc Nhạc lần này đi nhanh một bước, dùng tay ấn vào tuyến mùi, mùi gỗ mun nồng nặc có phần cay đắng, tràn ngập cả căn phòng, tạo cho người ta cảm giác dày đặc và xa xưa.

Cô dùng một tay xe miếng dán ức chế, khung cảnh khu vườn nhiệt đới tươi tốt của hoa mộc lan, bạc hà và tuyết tùng hiện ra trước mắt. Kim Nam Joon trước giờ chưa có cảm giác như vậy, giống như con cá thiếu nước giống nhau, khát cầu càng nhiều tin tức tố.

Cô không cho anh cơ hội chiếm thế thượng phong, bằng không cô sẽ không giữ được Kim Nam Joon, vì vậy trước tiên cô kẹp chặt hai cánh tay vô lực của anh, rồi nhanh chóng rót tin tức tố vào tuyến mùi của anh ấy.

Mùi gỗ mun cay đắng và nồng nặc, lan tràn từ cổ họng cô rồi truyền đến toàn thân.

Cô cảm giác chính mình như đang ở trong một thư viện cổ xưa lại yên tĩnh hoặc một cung điện cổ kính, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Chờ cô hoàn toàn tỉnh lại, cô đã trời đất quay cuồng ngã vào ngực của Kim Nam Joon, Kim Nam Joon sốt ruột muốn đem cô bế lên, lại không cẩn thận đem ly trà trên bàn pha lê đổ đầy ra sàn nhà.

"Oppa, em...em còn khỏe, anh đem em...đặt... Đặt lên sô pha là được."

Vẫn là đừng di chuyển, cô nằm ở chỗ này tương đối ổn.
.
.
.
(Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro