Chương74: Du lịch New Zealand (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

Kết thúc một ngày quay chụp, sau khi tắt camera Kỳ Nhạc Nhạc cuối cùng có thể hoàn toàn thả lỏng rồi.

"Nhạc Nhạc em vào phòng tắm rửa trước đi."

Kim Nam Joon cảm thấy bọn họ không sao cả, vài người tắm chung cũng không có quan hệ, nhưng Kỳ Nhạc Nhạc thì khác, con gái luôn dành nhiều thời gian cho việc tắm rửa mà.

Kỳ Nhạc Nhạc cũng không từ chối, cô muốn tắm rửa sớm một chút để có thể nghỉ ngơi sớm một chút, cũng nhường cho người phía sau nhiều thời gian hơn, mấu chốt là cô đối với việc những người đàn ông tắm cùng nhau có một (trăm triệu) điểm thích thú.

Cô lấy một bộ nội y dày và ấm áp mang từ nhà qua đây, nhanh chóng vào WC tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào phòng của cô và Min Yoon Gi sẽ ở hôm nay để đắp mặt nạ. Thời tiết hiện tại của New Zealand có chút khô ráo, mặt của cô bất đầu nổi mụn rồi.

Trong khi đang mày mò, có một nguồn nhiệt dán sau lưng cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai của cô.

"Yoon Gi oppa?"

Kỳ Nhạc Nhạc vừa định quay đầu lại nhìn anh, liền cảm giác được mùi bạc hà nồng đậm xông vào chớp mũi, giây tiếp theo cô cảm nhận được nụ hôn của anh, môi răng va chạm hai đầu lưỡi dây dưa với nhau khiến cho cô có cảm giác choáng váng. Nụ hôn của Min Yoon Gi rất dịu dàng, anh nâng mặt cô, trân trọng trằn trọc.

Đầu óc của Kỳ Nhạc Nhạc trở nên trống rỗng, cái gì cũng chưa phản ứng lại.

"Nha đầu ngốc, phải thở chứ!"

Min Yoon Gi buông cô ra, nếu không Kỳ Nhạc Nhạc có thể sẽ tắt thở.

Kỳ Nhạc Nhạc từng ngụm từng ngụm hít thở, trong khi Min Yoon Gi không hề thở dốc, đừng bao giờ cùng rapper hôn nhau, nếu không người sẽ tắt thở chính là bạn đó!

"Oppa! Anh đừng, đừng, đột nhiên..."

Kỳ Nhạc Nhạc càng nói càng nhỏ lại, bởi vì người trước mặt cô mặt không đỏ tim không đập, cô cảm giác mình nói cái gì phản ứng của anh đều không ăn thua ahh!

"Đừng đột nhiên cái gì?"

Min Yoon Gi cười nghịch ngợm hỏi.

Kỳ Nhạc Nhạc nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, tức giận nói :

"Anh! Anh mà khi dễ em nữa, em liền đi phòng bên cạnh ngủ!"

Thấy cô sắp nổ tung tới nơi, Min Yoon Gi mới ngừng trêu chọc cô.

"Bảo bối mau đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa đấy."

Sau đó anh cầm quần áo đi vào toilet tắm rửa. Nhân lúc anh không có ở đây Kỳ Nhạc Nhạc lập tức trèo lên giường ở tầng trên nằm xuống, cô cần phải ngủ ở tầng trên, như vậy Min Yoon Gi sẽ không thể tùy tiện trêu chọc cô nữa.

Chờ khi Min Yoon Gi quay lại lần nữa, Kỳ Nhạc Nhạc tay cầm điện thoại nằm trong chăn ngủ ngon lành, anh nhẹ nhàng đem điện thoại trong ray cô rút ra, rón rén tắt đèn ngủ và nằm xuống giường bên dưới ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị đã trôi qua~~~

Mặt trăng trên bầu trời dần lặng xuống và một ngày mới ở New Zealand lại bất đầu, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, Min Yoon Gi bị ánh sáng làm cho tỉnh dậy, trước tiên anh ngẩn đầu nhìn xem Kỳ Nhạc Nhạc có tỉnh hay không?

"Hmm, oppa mấy giờ rồi?"

Kỳ Nhạc Nhạc cho rằng rất nhanh nữa sẽ xuất phát, cho nên cô cố mở mắt và ngồi dậy.

"Không sao, còn sớm lắm em ngủ thêm một lát nữa đi."

Min Yoon Gi đem màn kéo lại, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Sáng sớm Jeon Jung Kook đã đi đến một ngọn núi tuyết gần đó mang về một tảng băng tuyết khổng lồ hào hứng muốn cho Kỳ Nhạc Nhạc xem 'bảo bối' ở trong tay, nhưng lại bị Min Yoon Gi chặn lại ở cửa.

"Hyung! Sao anh lại cản em chứ?"

Jeon Jung Kook đã một đêm không gặp Kỳ Nhạc Nhạc, hiện tại cậu có chút nhớ cô.

"Cô ấy còn đang ngủ, đừng làm phiền cô ấy."

Min Yoon Gi kéo cậu ấy đi, không còn cách nào khác, Jeon Jung Kook đành phải đem khối tuyết đó để ở bên ngoài.

Trên thực tế vì bên ngoài khá ồn ào nên Kỳ Nhạc Nhạc không ngủ được nữa, vì vậy cô quyết định nằm chơi điện thoại một chút.

Lúc này Park Ji Min ở bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa sổ từng phòng để đánh thức các anh em còn đang ngủ nướng của mình, thời điểm gõ tới của phòng của Min Yoon Gi và Kỳ Nhạc Nhạc anh hơi do dự một chút, nhìn qua rèm cửa một chút, phát hiện cô đã thức mới dám gõ cửa sổ.

Kỳ Nhạc Nhạc đi đến cửa sổ đem rèm kéo ra, nhìn thấy Park Tí Nị đội một chiếc mũ len có chút ngốc đang nỗ lực nói chuyện với cô.

"Cái gì nha?"

Tâm trạng của cô hiện tại rất tốt, đáp lại anh bằng một nụ cười thật tươi.

"Dậy và đi ăn sáng thôi, Nhạc Nhạc."

Park Ji Min sợ cô không nghe thấy, làm một động tác ăn cơm, Kỳ Nhạc Nhạc hiểu động tác của anh, cô làm cử chỉ OK một cái, chờ đến khi cameraman đi theo Park Ji Min bước đến bên cửa sổ, cô mới nhận ra mình còn chưa chải đầu hay rửa mặt gì cả, xong rồi, hình tượng cằn cỗi của cô không còn nữa rồi (*﹏*;) (*﹏*;)

Chương hôm nay hơi ngắn nà!
Park Tí Nị sao mà anh dễ thương quá vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro