Chương 31 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tasdiparoa

Chương 31: Nhóc thứ hai chào đời (End)

Kể từ ngày đó, Cố Dịch Thanh bắt đầu lấy lòng Trương Thần dù cố ý hay vô ý.

Kể từ khi Trương Thần chấp nhận lời bày tỏ tình yêu của hắn thì hắn suốt ngày giống như một con chim công động dục vậy, mỗi ngày đều ăn mặc rực rỡ, cố gắng thu hút tình cảm của bạn đời bằng vẻ ngoài xinh đẹp của mình.

Đáng tiếc hắn dụ dỗ sai mục tiêu rồi, mục tiêu mà hắn dụ dỗ không phải là một con công cái mà là một người đàn ông cứng nhắc, uy lực của khuôn mặt xinh đẹp này liền bị giảm đi rất nhiều.

"Hôm nay anh có đẹp trai không?" Hôm nay Alpha lại bắt đầu đắc ý phô bày bản thân, kỳ thật không khó nhận ra Cố Dịch Thanh rất thích cái đẹp, hắn có vô số loại quần áo đếm không có xuể, thậm chí Trương Thần chưa bao giờ thấy hắn mang trùng bộ nào.

Trương Thần nhìn vẻ mặt muốn khen ngợi của hắn, cậu cười một tiếng rồi nói:"Không đẹp trai, nhưng mà rất xinh đẹp."

Alpha được khen, rõ ràng là rất vui mừng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt không hài lòng:"Sao lại khen chồng mình xinh đẹp chứ?" Kỳ thực trong lòng hắn đã vui mừng rồi, thậm chí mỗi lần Trương Thần nói như vậy hắn còn mang bộ quần áo đó  đến ba ngày không thay.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, bụng của Trương Thần càng ngày càng lớn, mỗi lần Trương Thần ngơ ngác nhìn xuống cái bụng to, Cố Dịch Thanh sẽ cảm thấy áy náy trong chốc lát, sau đó hắn sẽ nghĩ rất nhiều cách khác nhau để đánh lạc hướng vợ mình dời đi lực chú ý vào nó.

Suy cho cùng, đứa trẻ này không phải do Trương Thần tự nguyện thụ thai mà là hắn cưỡng ép thắt nút trong cơ thể cậu dẫn đến có con, mặc dù Cố Dịch Thanh biết Trương Thần rất thích trẻ con và sẽ không làm gì bọn trẻ, nhưng hắn vô thức sợ hãi, sợ Trương Thần bởi vì đứa con này mà chán ghét mình.

Sự thật đã chứng minh rằng phỏng đoán của hắn không phải là thừa.

Mỗi lần Trương Thần nhìn cái bụng to này, những việc xấu xa của Cố Dịch Thanh làm với cậu trong quá khứ sẽ vô thức hiện lên trong lòng cậu, cho dù người này đã bắt đầu thay đổi, không còn đánh đập hay sỉ nhục cậu nữa thì Trương Thần vẫn không dám tin hắn.

Ngay cả khi bây giờ hắn bắt đầu lấy lòng mình, nhưng liệu mình thực sự có thể tha thứ cho những gì hắn đã làm trong quá khứ không? Beta thỉnh thoảng cũng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng nhìn thấy Trương Ưu Ưu và Alpha cùng nhau chơi vui vẻ, Trương Thần ngơ ngác nghĩ, cho dù Cố Dịch Thanh không được tha thứ thì sao? Mình có thể làm gì được đây? Chạy? Hắn sẽ không để mình đi. Gọi cảnh sát? Ai quan tâm chứ? Chắc cũng bị bắt về như lúc trước......Cầu cứu người ngoài? Không, mày không được làm tổn thương người khác nữa.

Vậy còn có thể làm gì được nữa đây? Nếu thực sự muốn tự do, e rẳng chỉ có cách duy nhất là chết. Chẳng lẽ phải ở bên Cố Dịch Thanh cả đời này à? Loại người mưa nắng thất thường này.....

Trương Thần lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, cậu sao có thể suy nghĩ như vậy? Dù thế nào đi nữa cũng không nên có ý nghĩ về cái chết.

Nếu Alpha luôn có thể đối xử tốt với cậu, ở bên cạnh hắn cũng không hẳn là chuyện xấu.....Trương Thần quay đầu liếc nhìn Cố Dịch Thanh, khuôn mặt xinh đẹp của hắn như không phải của người thật vậy, dù sao hắn cũng đẹp như vậy......cậu có thể coi hắn như vợ mình mà, chắc điều này cũng có thể đi.

Trương Thần đột nhiên đỏ mặt khi nhìn thấy ánh mắt của Alpha hướng về mình và nở một nụ cười rất quyễn rũ, Trương Thần né tránh ánh mắt như xuyên thấu của Cố Dịch Thanh, vội vàng uống một ngụm nước rồi cố gắng kìm nén sự hoảng loạn vừa rồi.

Khi bụng của Trương Thần ngày càng lớn, sự chăm sóc của Cố Dịch Thanh dành cho Trương Thần cũng ngày càng ân cần, thậm chí đến mức điên rồ, ngay cả khi Trương Thần đi vệ sinh hắn cũng phải đứng canh gác ở ngoài cửa, nếu không phải Trương Thần cứ nhất quyết đòi tự mình làm thì hắn còn muốn đi vào giúp Trương Thần đi tiểu.

Nói thật, Trương Thần đã quá quen rồi, không biết có phải bởi vì cậu là Beta hay không nên phản ứng mang thai của cậu cũng không mạnh, khẩu vị không tệ nhưng lâu lâu vẫn có nôn ra, đứa bé trong bụng tựa hồ biết việc này không dễ dàng cho cậu nên ít khi gây phiền toái cho cậu lắm, điều này khiến Trương Thần cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Màn đêm buông xuống, cậu nằm trên giường bị Alpha ôm chặt, Trương Thần cũng lười thoát khỏi hắn, chỉ cần không đè lên đứa bé thì cho hắn muốn làm gì thì làm. Lúc trước khi cậu làm việc ở công trường còn ngủ chung với mấy chục người, lúc thì có người gác chân lên lúc thì đặt tay lên nên Trương Thần cũng quen với nó rồi.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà thắc mắc, liệu đứa trẻ này có phải là Beta không? Cậu muốn nó là một Beta, tốt nhất là một đứa trẻ Beta như cậu. Vì dù là Alpha hay Omega thì nó đều sẽ mang trong mình dòng máu của một Alpha quý tộc và chẳng giống mình chút nào.....

Cũng giống như Ưu Ưu vậy, nếu không phải chính cậu sinh ra con bé thì cậu cũng không tin được đó là con của mình.

Mong muốn lớn nhất của Trương Thần trong cuộc đời này là cưới được một người vợ đảm đang và có một đứa con như cậu để sống trong yên bình và ổn định, nhưng giấc mơ này không còn có thể thực hiện được nữa, điều duy nhất có thể thực hiện được là con.

Cậu đã có một đứa rồi, nhưng cậu thường xuyên cảm thấy đó không phải là con mình, mặc dù rất yêu Trương Ưu Ưu nhưng khi nhìn khuôn mặt giống Cố Dịch Thanh của con bé thì trong lòng cậu luôn có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, chẳng qua Trương Thần vẫn không thể chấp nhận sự thật mình sinh con cho một người đàn ông khác, cậu cảm thấy mình không nên sinh con......càng không bị một người đàn ông đè xuống đụ, nhưng những chuyện này đã xảy ra.

Tóm lại, cậu hy vọng đứa trẻ này có thể là Beta, dù không phải là Beta thì ít nhất hãy thương hại cậu để con giống cậu một chút thôi cũng được.....dù biết mình không đẹp bằng Cố Dịch Thanh và trở thành Beta thì chẳng có ích lợi gì cả nhưng cậu vẫn chỉ muốn như vậy thôi.

Nghĩ nghĩ rồi Beta mê man mà ngủ đi.

Ngày dự sinh sắp đến, sáng sớm Trương Thần đột nhiên cảm thấy đau đớn khó tả, cậu ôm cái bụng đau đi xuống lầu tìm Alpha, Cố Dịch Thanh đang chơi với Trương Ưu Ưu nên không ở bên Trương Thần một lúc.

Khi hắn nhìn thấy Trương Thần thì cậu đã sắp trụ không được nữa, hắn vội vàng thả con búp bê trong tay rồi lao lên cầu thang bồng Trương Thần xuống, Cố Dịch Thanh biết Trương Thần đây là đang sắp sinh rồi.

Hắn nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi đưa cậu đến bệnh viện, Trương Thần đau đến tái nhợt cả mặt, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu sắp ngất đi, vẻ mặt Cố Dịch Thanh càng sốt ruột hơn nhưng cũng không biết phải làm gì, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến quá trình sinh con ra, cuối cùng hắn cũng biết Beta đã phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào.

Đến nơi, Cố Dịch Thanh liền bồng Beta người ướt đẫm mồ hôi lạnh chạy nhanh vào trong bệnh viện, đây quả thực là một hình ảnh vô cùng lóa mắt, Alpha quý tộc với làn da trắng đang ôm một Beta với làn da màu mật cùng cái bụng trông rất to, người nào tinh mắt cũng biết được mối quan hệ của hai người là gì, nhưng đây không phải là vấn đề, mấu chốt ở đây là sự kết hợp này khá khó tin.

Trương Thần nhanh chóng được bố trí vào phòng mổ, vì cậu là Beta và không có đường sinh để đứa trẻ chào đời nên phải sinh mổ, nhìn bác sĩ đẩy cậu vào phòng sinh, Cố Dịch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm đi một chút, đầu tóc rối bù mặc dù vẫn rất đẹp nhưng cũng hơi bừa bộn, hắn không dám ngồi xuống khi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Beta trước khi vào phòng sinh, thậm chí còn không có dũng khí để bước vào xem.

Trước khi vào, bác sĩ nói với hắn rằng cậu là Beta mà mang thai đến đứa hai đã là một kỳ tích rồi nên trong quá trình sinh nở sẽ khó tránh khỏi xảy ra tai nạn, điều này đã khiến trái tim vốn đang hồi hộp của Cố Dịch Thanh càng thêm căng thẳng hơn.

Trong phòng sinh, ý thức của Trương Thần có chút mơ hồ, cậu nhớ tới lần trước khi sinh Ưu Ưu hình như cũng không có nghiêm trọng lắm, Ưu Ưu cũng là sinh mổ, cậu vì tiết kiệm tiền nên chỉ tiêm thuốc gây tê được nửa người, lúc đó cậu cũng không cảm thấy đau đớn gì.

Cậu nhìn ánh sáng trắng nóng hổi lóe lên trước mắt mình, bác sĩ mặc quần áo bảo hộ đi tới đi lui làm gì đó với cậu, cậu chịu không nổi nữa rồi, cậu rất muốn ngủ nhưng lại không muốn cứ ngủ đi như thế này, cậu rất muốn biết đứa trẻ này là Alpha hay Beta trước khi ngủ.....

Đột nhiên, cậu nghe thấy một cô gái hét lên rất rõ ràng:"Là con trai!" Cậu rất muốn ngồi dậy và muốn xem đứa trẻ đó có giống mình không? Tóc có màu gì? Nó có phải là Beta không? Nhưng cậu không thể ngồi dậy được, thậm chí không thể nói chuyện, ý thức của cậu đang bị kéo đi, trước khi bình minh, cậu rơi vào bóng tối vô tận.

Trương Thần tỉnh lại vào một buổi chiều, hôm đó trời nắng đẹp, cậu cảm thấy khát nên rất muốn uống nước vì vậy cậu động đậy muốn ngồi dậy, động tác của cậu đã kinh động đến người bên cạnh, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn có mái tóc vàng dài mềm mại, đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương, vẻ mặt rất hốc hác như thể đã lâu không được nghỉ ngơi.

Trương Thần ngơ ngác nhìn một hồi, mới giật mình biết đây chính là Cố Dịch Thanh, "A...." Vì sao mắt anh lại có màu xanh thế? Cậu mở miệng, nhưng giọng cậu khàn khàn đến mức không thể nói gì cả.

Nhìn thấy cậu tỉnh lại, Cố Dịch Thanh thoạt đầu rất là vui mừng, sau đó lại lo lắng nói:"Em muốn uống nước không? Em đừng có cử động, để anh đi lấy cho!" Nhìn bộ dáng này của Trương Thần, hắn nhanh chóng đi lấy nước nhân tiện báo cho bác sĩ biết Trương Thần đã tỉnh.

Sau khi được cho uống nước, Trương Thần cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cậu hắng giọng, nhìn vào mắt Cố Dịch Thanh rồi hỏi:"Sao mắt anh lại chuyển sang màu xanh vậy?"

Cố Dịch Thanh không ngờ rằng sau khi tỉnh lại điều đầu tiên mà cậu hỏi lại là vấn đề này, nhất thời dở khóc dở cười, nói:"Mắt của anh vốn là màu xanh lam, anh mang kính áp trồng là vì lúc trước....." Hắn dừng lại một lúc lâu rồi nói tiếp nhưng lại có chút xấu hổ:"Chị gái cho rằng anh đang làm bẽ mặt gia đình khi cứ quậy phá ở bên ngoài nên bắt anh mang kính áp trồng màu đen.....để anh ngụy trang, mang lâu nên cũng quen...."

Tuy Cố Dịch Thanh vẫn biết dù có giấu thì mọi người cũng sẽ biết thôi, Cố Liên Hâm đương nhiên cũng nghĩ thế.

Lúc này Trương Thần mới làm sáng tỏ nghi vấn lớn ở trong lòng, cậu nghĩ, chả trách đôi mắt Ưu Ưu có màu xanh lam.

Cậu đột nhiên cảm thấy Cố Dịch Thanh có chút buồn cười, trước đây cậu luôn cho rằng Cô Dịch Thanh là một kẻ biến thái độc ác và hung bạo, chưa từng nghĩ hắn cũng có một mặt mà không ai biết như này.

Hỏi xong vấn đề này, Trương Thân liền nghĩ đến gì đó rồi hỏi:"Sao anh lại ngủ bên cạnh em vậy? Mà con đâu rồi?"

Cố Dịch Thanh không dám nhìn Trương Thần, hắn lương tâm cắn rứt nói:"Em  không biết đâu, từ khi em ra khỏi phòng phẫu thuật đã hôn mê tận năm ngày, bác sĩ nói em chảy quá nhiều máu nên bị sốc, anh sợ...." hắn không nói gì nữa nhưng Trương Thần cũng hiểu được.

Thực ra có những chuyện Trương Thần không biết mà Cố Dịch Thanh cũng không muốn nói cho cậu biết, bởi vì Beta không thích hợp để sinh con, trong thời gian ngắn mà mang thai tận hai lần, túi thai đã hoàn toàn vỡ nát, cậu không thể mang thai được nữa.

"Anh sợ em chết cho nên mới ở chỗ này bảo vệ em đúng không?" Trương Thần không chút do dự nói ra lời mà Alpha không dám nói.

Cố Dịch Thanh gật đầu, hắn thực sự rất sợ Trương Thần chết, lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt cậu đã tái nhợt đến mức bác sĩ cũng đã viết ra giấy báo nguy kịch.

Ngày đêm hắn bị ác mộng dày vò đến mức tỉnh giấc, trong cơn ác mộng, Trương Thần mỉm cười đẩy hắn ra rồi nhảy ra khỏi tòa nhà cao tầng, dù hắn có cố đến mức nào vẫn không thể giữ được cậu, tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng thì là hình ảnh Trương Thần nằm hôn mê trên giường bệnh dù có đánh thức thế nào cậu cũng không tỉnh lại.

Lần đầu tiên Alpha cảm thấy mình yếu đuối đến như vậy, nếu Trương Thần thật sự muốn rời đi theo cách đó thì hắn phải làm gì để giữ cậu lại đây? Yêu? Trương Thần thật sự sẽ yêu hắn sao? Hắn sợ, hắn rất sợ, hắn sợ Trương Thần cứ như vậy rời bỏ hắn.

Trương Thần vốn muốn hỏi giới tính của đứa trẻ, nhưng cậu chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã bước vào và khám sức khỏe tổng thể cho cậu, trước khi rời đi còn dặn dò rất nhiều, bị nhiều thứ làm gián đoạn nên giờ cậu cũng không biết phải mở miệng hỏi chuyện đó như thế nào.

Có thể vì mới tỉnh lại nên cậu cảm thấy có chút mệt mỏi nên định ngủ lại, nhưng nhìn Alpha đang rất lo âu ngồi bên cạnh giường, Trương Thần có chút không đành lòng liền nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của hắn, bàn tay hắn rất lạnh còn đang run nhè nhẹ, cậu an ủi sờ sờ nó hai lần, mơ mơ màng màng nói:"Không sao đâu....em chỉ đi ngủ thôi."

Nằm viện suốt một tháng nhưng Trương Thần vẫn chưa có cơ hội để hỏi về giới tính của đứa trẻ, có thể là trước đây cậu thường xuyên lao động chân tay, hoặc cũng có thể do Trương Thần quá nghèo nên không dễ bị mắc bệnh nên cậu bình phục lại rất nhanh, nếu không phải vì Cố Dịch Thanh nhất quyết muốn cậu ở lại viện một tháng thì có lẽ cậu đã sớm xuất viện rồi.

Sau một tháng sinh con ra thì Cố Dịch Thanh mới thông báo cho mẹ và em gái Trương Thần biết, hắn hoảng sợ nói với Trương Thần vì quá lo lắng cho cậu nên quên mất việc này chư không phả hắn cố ý không nói. Trương Thần thấy hơi buồn cười, bộ dáng hắn như một chú cún con vừa mới làm sai chuyện gì đó vậy, cậu ôm lấy hắn rồi nói:"Em biết chồng không cố ý mà."

Hôm trước bà Trương có đến bệnh viện, bà chỉ đến thăm con và không nói gì nhiều, bà không phải là người hay la mắng, bà rất yêu con nhưng cũng không muốn can thiệp nhiều vào chuyện riêng của con.

Bà hiểu rất rõ đứa con này của mình, bà biết Trương Thần tuy không được thông minh nhưng thằng bé vẫn biết mình đang làm gì.

Trương Thần đã gặp con và rất thất vọng xen lẫn với bực bội. Đứa trẻ vẫn có mái tóc vàng, mắt xanh, gen Alpha rất mạnh, mạnh đến nỗi chèn ép đi dòng máu xấu xí của cậu.

Lúc đó đứa bé còn quá nhỏ nên không thể nhận ra nó giống ai, cho nên trong lòng Trương Thần vẫn có chút mong chờ.

Giờ nhìn lại con khiến Trương Thần hoàn toàn thất vọng, đứa trẻ này nhìn rất xinh đẹp đáng yêu như Trương Ưu Ưu lúc còn nhỏ, nhưng xinh đẹp đáng yêu tức là không có giống cậu rồi.

Khoảnh khắc Trương Thần nhìn thấy diện mạo của đứa trẻ, câu liền biết đứa trẻ này không bao giờ có thể là Beta nhưng nếu không phải là Beta thì lớn lên nó sẽ rất được mọi người yêu quý.

Rời khỏi bệnh viện, Alpha bế đứa nhỏ trên tay và đưa nó lên xe, Trương Thần đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, năm đó cậu cũng theo cách đó ôm Ưu Ưu ra khỏi bệnh viện nhưng bên cạnh lại không có Cố Dịch Thanh, cậu đã tự mình đi bộ suốt quãng đường đó.

Ngồi trong xe, nhìn đứa bé đáng yêu trong lòng mình, Trương Thần muộn màng hỏi:"Con tên gì vậy?"

"Con vẫn chưa có tên." Alpha trả lời.

Trương Thần nhíu mày, con đã sinh ra hơn một tháng rồi, là người làm ba làm mẹ vậy mà còn chưa đặt tên cho con.

"Vậy.....anh đã kiểm tra giới tính của con chưa?" Trương Thần lại hỏi.

"Đã kiểm tra rồi, con là Alpha nam, giống như anh vậy! Lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai giống anh cho xem!" Alpha trông rất vui vẻ, trong giộng điệu tràn đầy sự tự hào.

Tâm trạng của Trương Thần nhanh chóng tụt dốc, cậu ừ một tiếng, mặc dù cậu biết đưa bé này không thể là Beta nhưng sau khi nghe tận tai, cậu vẫn không khỏi buồn bã.

Cố Dịch Thanh hiển nhiên cũng nhận ra tâm tình không vui của cậu, "Em sao vậy.....có phải vì con cùng giới tính với anh nên em không thích đúng không...." thậm chí giọng nói hắn còn có chút thất vọng và tủi thân.

Có gì mà thất vọng chứ, người nên thất vọng là cậu đây nè, Trương Thần lắc đầu, cậu nói không, đứa trẻ này là Alpha cũng tốt, ít nhất về sau sẽ không bị người ta khinh thường.

Lần này Cố Dịch Thanh không nói gì nữa, hay đúng hơn là hắn không biết nên nói gì.

Khi về đến nhà, Ưu Ưu đã một tháng không gặp ba mẹ nên giờ trên khuôn mặt dễ thương của em đã chứa đầy nước mắt rồi, Trương Thần đưa đứa bé trong tay mình cho em xem và nói với em rằng đây là em trai mà ba ba sinh cho Ưu Ưu đó thì em mới miễn cưỡng dừng lại hành động khóc nháo lên.

Omega nhỏ rất tò mò đứa em trai mới ra đời này của mình, em đi vòng quanh em trai một vòng rồi cuối cùng đưa ra kết luận:"Em trai nhỏ quá!"

Trương Thần dở khóc dở cười, nói:"Ưu Ưu khi con còn nhỏ cũng bé xíu y như vậy đó."

Cuối cùng, tên của đứa bé này là Cố Cẩm Nguyên, do Trương Thần đặt, cậu khômg biết ý nghĩa  của nó là gì, chỉ thấy hay nên đặt thôi.

Vì trong nhà có thuê giúp việc nên Trương Thần cũng không cần phải tự mình chăm sóc đứa bé nhưng vẫn phải cho con bú sữa, lúc trước khi ở bệnh viện cậu vẫn còn chịu đựng được nhưng gần đây cơn đau nhức ở ngực lại càng ngày càng trầm trọng hơn, con uống sữa rất ít nên sữa không có bị hút hết, nửa đêm cậu phải thường xuyên lén lút đi vắt sữa ra ngoài nhưng vẫn không xi nhê gì.

Vì thế cậu cố nén lại xấu hổ, một ngày nọ khi ăn cơm, cậu mới mở miệng hỏi Cố Dịch Thanh:"Anh mua cho em một cái máy hút sữa được không...."

Alpha hỏi lại như thể không nghe rõ:"Cái gì? Mua cái gì cơ?"

Trương Thần xấu hổ tức giận đến mức muốn tìm lỗ nào mà chui vào, nhưng rồi nghĩ đến bộ ngực đau nhức của mình, cậu đành phải cắn răng nói:"Mua cho em một cái máy hút sữa......"

Alpha lần này đã nghe rất rõ ràng, hắn ôm lấy Trương Thần rồi bắt đầu sờ mó ngực cậu, Trương Thần nhanh chống nắm lây tay hắn nhưng cậu căn bản không thể phản kháng lại vì sức lực của Alpha rất lớn

Alpha còn trêu chọc, vừa sờ vừa nói:"Cần gì phải mua máy hút sữa.....anh hút cho em không phải tốt hơn à?"

Trương Thần muốn phản kháng nhưng không ngờ cơ thể mình chỉ cần bị Alpha sờ mấy cái đã có cảm giác, tiểu Trương Thần phía trước bị kích thích đã cương lên, Trương Thần cảm thấy rất xấu hổ, cơ thể này bị Cố Dịch Thanh chơi đùa suốt ngày đêm nên đã biến tướng, trở thành một thằng điếm mà chỉ cần đàn ông chạm vào đã thấy nứng.

Đây là sự thật cậu không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận.

Giai đoạn cuối mang thai cộng với việc ở cữ sau sinh con thì đã hơn 3 tháng Cố Dịch Thanh không quan hệ với Trương Thần rồi, trước đây cậu không nghĩ tới nhưng sau này  Trương Thần mới nhận ra, Cố Dịch Thanh sao có thể kiên trì như vậy được? Đừng nói là ra ngoài tìm người khác giải quyết nha.....

Cũng không thể không có khả năng này mà phải không? Trương Thần nghĩ.

Nhưng Trương Thần đã nghĩ oan cho Cố Dịch Thanh rồi, hắn mỗi ngày ở nhà đều nghiêm khắc tuân thủ nam đức, hầu như đêm nào cũng tự mình thủ dâm, khi thật sự chịu không nổi hắn cũng chỉ nhẹ nhàng đụ giữa hai chân vợ khi vợ đang ngủ say, thời gian càng dài,  Cố Dịch Thanh càng cảm thấy mình đã chịu đựng đến cực hạn rồi

Cho nên khi chạm vào bộ ngực mềm mại của vợ, hắn thật sự không kiềm chế được.

Cuối cùng hắn vẫn không mua máy hút sữa cho cậu, ngày nào cũng mặt dày đi bú sữa của con, còn thẳng thừng nói rằng nếu khômg có hắn thì Trương Thần sẽ không có thai, không có thai thì không có sữa, cho nên sữa thuộc về hắn.

Đối mặt với Alpha vô lý gây rối, Trương Thần cũng bó tay.

Từ xuân sang đông, hoa trong vườn nở rồi tàn, Trương Thần đã không còn phải chỉ hưởng thụ phong cảnh trong thế giới nhỏ bé này nữa, Alpha cho cậu tự do rồi, cậu không thể ngồi nhàn rỗi vậy được nên liền lập tức đi kiếm việc.

Không phải là việc giao hàng, đời này Trương Thần không muốn đi giao hàng nữa, trải nghiệm đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cậu, sao cậu còn dám làm lại nữa.

Công việc cậu đã tìm được cũng khá  nhàn hạ, làm nhân viên phục vụ tromg một nhà hàng, thực ra Cố Dịch Thanh không muốn, rất rất không muốn, hắn thật sự không hiểu nổi, thứ mình không thiếu nhất chính là tiền vậy mà vợ mình lại đi làm thuê cho người khác, nhưng hắn không chịu nổi khi vợ cứ nhất quyết đòi đi, nếu hắn không cho cậu đi thì cậu sẽ mặc kệ hắn, hắn cũng không còn cách nào đành phải mỗi ngày đi đón vợ khi tan làm.

Nhưng sau một thời gian, vợ không chịu cho hắn đến đón nữa, nói rằng xe quá ngầu, ông chủ thấy không hay.

Thực ra ông chủ không chỉ cảm thấy khó chịu,thậm chí còn nghĩ rằng Trương Thần bị điên, mỗi ngày cậu ta đều được một chiếc xe hơi sang trọng đưa đón nhưng cậu ta vẫn đến nhà hàng nhỏ này để làm bồi bàn, thấy ai giống cậu ta không?

Trương Thần làm không phải vì tiền, cậu chỉ không muốn mình nhàn rỗi thôi, ở nhà cả ngày khiến cậu khó chịu.

Một lần, sau giờ làm việc, Trương Thần đột nhiên muốn đi bộ về nhà, cậu nhận ra dọc đường có rất nhiều hoa và cây cối, ánh mặt trời lặn chiếu rọi trên lá cây trông thật đẹp và yên tĩnh. Đột nhiên, một chiếc ô tô xuất hiện bên cạnh cậu, chủ xe kéo cửa kính xuống, chính là Cố Dịch Thanh.

Ánh hoàng hôn khi buông xuống cũng hắt vào hắn, chiếu rọi lên mái tóc vàng óng của hắn giống như đang phủ một tầng lá vàng, trông thuần khiết đến mức khiến người ta thất thần, hắn nhìn Trương Thần, mỉm cười ôn hòa nói:"Lên xe đi, chúng ta về nhà thôi."

(HOÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro