01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tôi muốn, tôi có thể xin em kết hôn với tôi không?

   Chứng rối loạn pheromone của Đồng Miên lại xảy ra lần nữa.

   Chín giờ sáng, trong lúc cậu đang học, giáo sư đang giảng phân tích kinh tế vĩ mô. Viết được một nửa, mặt mũi cậu ửng hồng xin thầy nghỉ, vội vàng trốn vào phòng vệ sinh cuối hành lang. Từ cặp sách lấy ra loại thuốc ức chế hiệu quả nhất, cắn nát cổ thủy tinh mỏng manh, thuần thục dùng một tay đâm mũi kim vào cánh tay.

   Nước thuốc màu vàng nhạt rót vào tĩnh mạch, gáy cậu dựa vào vách ngăn nhà vệ sinh, trước mắt một trận choáng váng.

   Bình thường nhà vệ sinh ở cuối hành lang này chẳng có tác dụng gì.

   Nhưng hôm nay lại có người vào, có người bước vào, bị pheromone Omega nồng đậm bên trong dọa sợ, lẩm bẩm hỏi: "Doume, có Omega động dục?"

   Người nọ gõ vào vách ngăn nhà vệ sinh: "Này? Có ai ở trong không? Cần giúp gì không?"

   Đồng Miên có cảm giác người đến là một Beta.

   Bởi vì cậu rất nhạy cảm với pheromone của Alpha, ngay cả khi Alpha không ở giai đoạn động dục, cậu cũng có thể ngửi thấy mùi pheromone tràn ra từ họ, hay bị dị ứng. Mà trên người người nọ không hề có mùi pheromone nào, không phải Alpha, cũng không phải Omega lấy miếng dán ức chế chặn pheromone tràn ra ngoài.

   Nhưng ngay cả Beta cũng có thể ngửi thấy mùi pheromone Omega trong phòng này. Đồng Miên biết chứng rối loạn lần này của mình đoán chừng rất nghiêm trọng.

   Cậu dùng răng cắn miếng ức chế có tác dụng mạnh, dán chặt sau gáy. Sợ không chặn được, lại đưa tay lục lọi trong cặp sách, chuẩn bị tìm cái tiếp theo, ngoài miệng nhỏ giọng đáp: "Không sao, không cần, tôi ở lại một lát sẽ ổn."

   Beta bên ngoài hơi chần chờ: "Bạn học, cậu thật sự không sao chứ?"

   Đồng Miên lại tìm một miếng dán ức chế, dán lên lớp thứ hai, khàn giọng trả lời: "Không sao."

   Đồng Miên ở trong phòng vệ sinh rất lâu, nhìn đồng hồ, đến giờ tan học mới ôm cặp sách từ trong phòng đi ra. Trong phòng vệ sinh chứa đầy mùi hoa nhài nồng nặc, cậu kiễng chân mở cửa sổ nhỏ trên đỉnh phòng vệ sinh, muốn thông gió; có thể bớt mùi có còn hơn không. Lại đợi một lát, từ gương nhìn thấy sắc hồng trên mặt và cổ của mình đã biến mất, cậu mới ra ngoài. Về phòng ngủ.

   Trên đường gặp vài bạn học quen mặt, thấy cậu, rất vui: "Thầy tiểu Đồng, cậu đã làm xong bài tập kinh tế tài chính chưa? Cậu có thể cho bọn tớ mượn tham khảo không?"

   Đồng Miên mím môi, nói: "Về gửi PDF cho cậu."

   Hỏi xong chuyện chính, vẻ mặt bạn học quan tâm: "Thầy tiểu Đồng, cậu sao vậy? Sắc mặt kém ghê, không sao chứ?"

   Đồng Miên không nói gì, lắc đầu.

   Bạn học cùng lớp đều gọi cậu là thầy tiểu Đồng, bởi vì cậu là đùi bài tập để ôm của nhóm học viện, khoa tài chính phức tạp.

   Phòng ngủ của họ tổng cộng có 4 người, ngoại trừ cậu là 1 Omega, 3 người khác đều là Beta, không có pheromone đánh nhau, sinh hoạt của Đồng Miên cũng khá thoải mái.

   Về phòng ngủ tắm rửa xong thay bộ quần áo, cậu đem mình quấn vào trong chăn, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

   Mỗi lần rối loạn kích thích pheromone trở nặng, cũng kèm theo choáng váng, sốt cao và ham muốn d*c vọng. Cậu ngủ thẳng đến 5 giờ chiều mới dậy, nhận ra chứng rối loạn của mình vẫn chưa biến mất.

   Lần này so với mấy lần trước còn nghiêm trọng hơn.

   Trước kia chỉ cần ngủ một giấc sẽ khá hơn, lúc này hoàn toàn không có, thậm chí cả phòng ký túc xá cũng bị mùi hoa nhài của Omega chiếm hết.

   May mà tòa nhà của họ chỉ có Beta và Omega, nếu không đoán chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.

   Điện thoại reo.

   Cậu mơ màng nghe máy, liếc nhìn màn hình, là một dãy số lạ.

   Đối diện nói: "Xin chào? Xin hỏi có phải bạn học Đồng Miên không?"

   Giọng Đông Miên khàn khàn: "Xin chào, ngài là?"

   "Tôi họ Chu, là thư ký của ngài Đoạn Việt Chinh quỹ Trung Văn. Ngài Đoạn muốn hẹn ngài gặp mặt, không biết ngài có thời gian không?"

   Đồng Miên cố sức đỡ trán, mơ màng hỏi: "Đoạn, Đoạn gì? Quỹ gì?"

   "Tôi thấy hai ngày trước cậu có gửi sơ yếu lý lịch thực tập cho quỹ Trung Văn CCFund, là Trung Văn mà cậu biết. Ngài Đoạn là CEO của Trung Văn, không biết cậu đã nghe qua chưa?"

   Đồng Miên lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn một ít.

   Cậu chần chừ hỏi: "Hai người muốn... phỏng vấn tôi? CEO trực tiếp phỏng vấn thực tập sinh sao?"

   Quỹ Trung Văn là quỹ đầu tư tư nhân nổi tiếng bắt nguồn từ phố Wall, 5 năm trước mới được phép vào Trung Quốc, là quỹ đầu tư tư nhân đô la hàng đầu mà sinh viên khoa tài chính rất khao khát. Có thể gia nhập Trung Văn làm một phần thực tập, sẽ là bá vương trong trường.

   *Phố Wall (Wall Street) là một con phố nằm ở khu tài chính của thành phố New York, Hoa Kỳ.

   Đồng Miên không muốn bá vương. Cậu chỉ định đi theo dòng người, tìm công việc thực tập trong năm cuối. Đầu tư sơ yếu lý lịch, đầu tư vào các công ty hàng đầu trong ngành, cũng đầu tư vào các công ty chứng khoán nhỏ lộn xộn trong nước.

   Thư ký Chu nói: "Không phải. Là ngài Đoạn muốn hẹn ngài một lần, có lẽ, có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài, ngài đừng lo."

   "Chuyện gì?" Đồng Miên ôm chăn ngồi dậy, nghi ngờ: "Bàn với tôi? Nhưng tôi không quen ngài Đoạn."

   Đầu dây bên kia đổi người.

   Tiếng nói trầm ổn dịu dàng vang lên: "Xin chào bạn học Đồng Miên, tôi là Đoạn Việt Chinh."

   "Ngài, chào ngài?"

   Đoạn Việt Chinh nói: "Nói như vậy rất đường đột, nhưng do trùng hợp. Tôi nhận được báo cáo độ phù hợp pheromone của chúng ta, độ phù hợp cao đến 99%. Tôi muốn, tôi có thể xin em kết hôn với tôi không?"

   Đông Miên bối rối.

   Cậu cho rằng mình nghe nhầm: "Đợi, đợi đã?"

   --

   Đoạn Việt Chinh hẹn gặp Đồng Miên ở một quán cà phê gần trường học.

   Trước khi ra ngoài Đồng Miên đã thay hai miếng dán ức chế, lại tiêm một liều thuốc ức chế, mới miễn cưỡng giấu đi mùi hoa nhài bay tán loạn xung quanh. Lần hỗn loạn này kéo dài quá lâu, khiến tinh thần cậu lúc nào cũng bất ổn.

   Tình trạng này kéo dài cho đến khi cậu xuống ký túc xá, nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce bóng loáng đỗ ở đó.

   Rất nhiều bạn học gia thế tốt, dưới lầu ký túc xá thường xuyên thấy xe sang, nhưng hào phóng như vậy lại rất hiếm, cậu liếc mắt nhìn từ xa một cái.

   Biểu tượng nữ thần ở đầu xe rất bắt mắt.

   Cửa sau chiếc xe kia đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước xuống. Cao, vai rộng, không thể nhìn rõ mặt. Dưới ánh đèn đường, cứ như vậy liếc mắt nhìn qua, ấn tượng đầu tiên của Đồng Miên với đối phương là Alpha, có loại cảm giác anh tuấn cao quý.

   Đồng Miên không thích tiếp xúc với Alpha, cậu dị ứng với nhiều - hoặc hầu hết pheromone Alpha.

   Cậu bị rối loạn pheromone. Loại bệnh này do di truyền từ mẹ cậu, là bệnh di truyền nhiễm sắc thể giới tính Omega, tỷ lệ mắc bệnh trong đám người đại khái có 10%, không hiếm gặp. Loại bệnh này cần pheromone có độ phù hợp cao của Alpha an ủi, hoặc nghiêm trọng hơn một chút, cần ôm, hôn, trao đổi thậm chí kết hợp đánh dấu, trị liệu lâu dài mới có thể chữa khỏi.

   Tổng thể mà nói, không khó trị.

   Nhưng cùng lúc, cậu cũng mắc chứng rối loạn căng thẳng pheromone hiếm gặp. Loại bệnh này không phải là bệnh di truyền, mà vì lúc mẹ mang thai đã chịu rất nhiều khổ cực, dẫn đến việc tuyến sinh dục của cậu phát triển không tốt, qua tuổi dậy thì bị đè nén lâu dài, biến thành triệu chứng căng thẳng. Loại bệnh này rất hiếm gặp, Omega bị bệnh sẽ cực kỳ kháng cự pheromone Alpha, nặng hơn có thể dị ứng, hôn mê thậm chí sốc. Để điều trị, nên cách ly lâu dài, tránh xa đám người Alpha, hoặc cần Alpha có độ phù hợp cực cao phối hợp với trị liệu loại bỏ mẫn cảm.

   Cực cao, cao đến 98 - 99%, cái gọi là định nghĩa y học "phù hợp hoàn mỹ". Rất hiếm, gần như không thể.

   Hai bệnh này cộng lại, liền dẫn đến chứng rối loạn của Đồng Miên không có cách nào trị liệu, chứng căng thẳng cũng rất nghiêm trọng.

   May mà y học hiện đại phát triển, khi rối loạn phát tác, Đông Miên có thể dùng thuốc ức chế mạnh mẽ áp chế. Nhưng các bác sĩ cũng nói với cậu; nếu cậu dùng tiếp, cuối cùng sẽ đột ngột phát bệnh hoặc tuyến sinh dục sẽ trực tiếp teo lại.

   Đồng Miên nghĩ đến tâm sự của mình, cụp mắt cúi đầu nhìn thời gian, vòng qua chiếc xe sang trọng kia, khép khăn quàng cổ đi về phía đường chính của trường học.

   Hẹn đối phương lúc 7 giờ, bây giờ cậu ra cổng trường, bắt xe, chắc sẽ đến kịp.

   Lại thấy người Alpha cao lớn kia trực tiếp đi về phía cậu.

   Đối phương dừng lại trước mặt cậu, cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói dịu dàng: "Chào bạn học Đồng Miên."

   Đồng Miên đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt, chớp chớp, chần chừ hỏi: "Ngài Đoạn?"

   Cậu thấy rõ mặt Đoạn Việt Chinh.

   Rất đoan chính, thuộc về một loại Alpha anh tuấn. Mi cong, sống mũi cao, môi lại mỏng, có vẻ hơi lạnh lùng.

   Khuôn mặt đó thường xuất hiện trên trang nhất của các bản tin tài chính.

   Cậu nhạy cảm với pheromone Alpha, lại cảm thấy trên người Đoạn Việt Chinh không có loại hơi thở khiến da cậu ngứa ngáy. Mùi bạc hà thoang thoảng tươi mát, khiến cậu thoải mái, thậm chí cảm giác mê mang do chứng rối loạn mang đến cũng phai nhạt không ít.

   Đoạn Viễn Chinh nói: "Là tôi. Tôi qua đón em đến nơi hẹn hò."

   Lỗ tai Đông Miên đỏ lên: "Không, không có hẹn hò. Chúng ta chỉ bàn chuyện bình thường."

   Đoạn Việt Chinh nói: "Bàn chuyện kết hôn."

   Tuy hắn mở miệng khiến Đồng Miên xấu hổ, nhưng hành động rất lịch sự. Mở cửa xe cho Đồng Miên, bàn tay đặt lên khung xe, tránh cho trán cậu đụng vào. Đợi Đông Miên ngồi vào, hắn mới đi theo vào ghế sau."

   Tài xế thấy vậy, tự giác nâng tấm ngăn xe lên.

   Lần đầu Đồng Miên ngồi trong loại xe sang trọng này, còn rất tò mò, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, lặng lẽ nhìn.

   Hơi sang trọng.

   Đoàn Việt Chinh ngồi cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc giới thiệu: "Làm quen một lát, bạn học Đồng Miên, tôi tên là Đoạn Việt Chinh. Năm nay 28 tuổi, nam, Alpha, hiện đang làm việc trong một quỹ tư nhân." Hắn dừng lại, "Vốn định chờ em ở chỗ đã hẹn, nhưng, lại muốn gặp em sớm hơn, vậy nên đường đột đến đón em."

   Đồng Miên mở to hai mắt, không tự chủ được sờ vành tai mình, nhỏ giọng nói: "Chào ngài Đọan. Tôi tên là Đồng Miên. Tôi, 20 tuổi, năm hai, còn đang đi học."

   Đoạn Việt Chinh nói: "Chúng ta kém nhau 8 tuổi. Em có ngại chênh lệch tuổi tác không?"

   Đồng Miên lắc đầu.

   Đoạn Việt Chinh nói: "Tôi cũng không ngại vợ tôi nhỏ tuổi hơn tôi." Hắn nhìn vào mắt Đồng Miên, mỉm cười, "Em rất đáng yêu."

   Đồng Miên quay mặt đi, cậu chưa từng tiếp xúc gần gũi với Alpha đến vậy, rất xấu hổ, cũng không biết nói gì. Một lát sau, mới chậm rãi nói: "Ngài Đọan, anh đừng nói vậy, cố ý trêu chọc người khác. Tôi sẽ không bị anh lừa đâu."

   Tác giả có lời muốn nói:

   Mở thêm!

   Bản thảo truyện còn tồn kho, chỉ có 10 vạn chữ, là miếng bánh ngọt rất ngắn, hi vọng mùa hè này có thể mang đến cho mọi người một ít vui vẻ ——

   Ngày họp trước V hoặc ngày mai, bình thường đúng 9 giờ tối, theo cập nhật BXH. Sau đó sẽ thả toàn bộ bản thảo lưu trữ vào V.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro