[15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[15] Thường Hành tạo kết với Omega

Bạch Tiểu Đường tức khắc hơi hoảng loạn, nhìn mặt Thường Hành, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt.

Hắn thấy vậy, cúi lại gần hôn nước mắt cậu, không hề tỏ vẻ gấp gáp mà ôm cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve dọc theo vết đỏ trên eo bụng cậu.

"Sợ không?" Thường Hành hôn tai Bạch Tiểu Đường.

Bạch Tiểu Đường đầu tiên là lắc đầu, lại do dự gật đầu: "Tôi sợ... mình không rời khỏi anh được."

"Không rời khỏi thì thôi, em sợ cái gì?" hắn buồn cười hôn đôi môi ướt mềm của cậu, "Hơn nữa rõ ràng là tôi quấn lấy em, có lúc nào em dính lấy tôi chưa?"

Khóe miệng Bạch Tiểu Đường có ý cười, biết Thường Hành dỗ mình vui vẻ, thở dài dậy ngồi xuống dục căn của hắn.

Thường Hành ôm eo cậu khàn giọng hỏi: "Không sợ à?"

Bạch Tiểu Đường xấu hổ buồn bực véo lỗ tai hắn, bị Thường Hành đâm đến kêu sợ hãi liên tục.

"Sao..." cậu hoảng loạn túm cánh tay Thường Hành, bị đâm cho xóc nảy phập phồng, giây lát đã không còn sức, "Sao lại nhanh... như vậy..."

Hắn ôm lấy eo cậu thở dài: "Lúc trước khi em chưa muốn tạo kết, tôi nào dám bắt nạt em?"

Bạch Tiểu Đường thở hổn hển run rẩy, mông bị đâm kích thích không thôi, dòng nước ấm áp chảy khắp nơi, cậu run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần mơ màng, chất dẫn dụ ngọt ngào tràn ngập khắp phòng, làm trán Thường Hành thấm ra mồ hôi.

"Lúc này phát tình tôi cũng sẽ không tha cho em." Hắn bóp núm vú Bạch Tiểu Đường nhỏ giọng nói, thẳng lưng dùng dục căn nóng bỏng không ngừng đâm cửa tử cung ướt mềm của cậu, lại nắm dương vật phấn nộn của cậu xoa nắn.

Biểu tình trên mặt Bạch Tiểu Đường khi thì say mê khi thì đau đớn, thân thể ở dưới thân Thường Hành vặn vẹo không thôi, đôi chân mảnh khảnh lúc thẳng lúc co, có lẽ là bị kì phát tình tra tấn mất đi lý trí. Thường Hành càng thêm thương tiếc làm nhẹ, nâng gáy Bạch Tiểu Đường dịu dàng hôn môi cậu. Cậu kháng cự theo bản năng giờ phút này sụp đổ, dính vào người hắn dùng miệng huyệt ướt mềm cọ cái cán dữ tợn.

"Hôm nay không giống hôm qua..." Thường Hành nhẹ nhàng hít một hơi, ấn chân Bạch Tiểu Đường động thân cắm vào, đâm đến cửa tử cung cũng không lui về phía sau, ngược lại tàn nhẫn đâm vào trong.

Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, giọt nước miếng tràn ra khóe miệng, móng tay chậm rãi lướt qua vai Thường Hành, lại đột nhiên run lên.

Hắn thở dốc, rút ra một cái chớp mắt lại hung hăng đâm vào. Cậu run lẩy bẩy, cửa tử cung cũng theo từng lần rút ra đâm vào thô bạo có dấu hiệu mở ra. Trong mắt Bạch Tiểu Đường chứa đầy nước mắt, khoảnh khắc bị đâm mở cậu khóc gọi một tiếng: "Thường Hành!"

"Đừng sợ, là tôi." Thường Hành cắn răng hôn giọt nước mắt trên gò má cậu, từng chút chen một vào cửa tử cung nóng ướt chặt hẹp, hoàn toàn lấp đầy Bạch Tiểu Đường, "Có đau không?"

Cậu yếu ớt gật đầu, từ trong ngực Thường Hành ngã xuống giường, ánh mắt nhìn hắn từ phức tạp đến yếu ớt không muốn xa rời, làm Thường Hành cũng không chịu nổi, cười khổ đè lên người cậu: "Tôi sẽ không rời khỏi em, Tiểu Đường em đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Tôi..." giọng Bạch Tiểu Đường khàn khàn còn kèm theo khóc nức nở, "Tôi sợ..."

"Tôi không cho em cảm giác an toàn sao?" hắn bóp eo cậu chậm rãi động, mở hết tử cung, dục căn quét qua vách động non mềm, kích thích Bạch Tiểu Đường run run, miệng huyệt phun trào ra càng ngày càng nhiều nước.

Cậu hốt hoảng qua làn nước mắt nhìn mặt Thường Hành, bỗng nhiên muốn nói hết thảy cho hắn, nói cho hắn mình là "vợ trước" chưa từng gặp mặt của anh hắn, nói cho hắn biết trong lòng cậu chứa nhiều oán hận không ai biết, lại nói cho... eo Bạch Tiểu Đường bị đâm đột nhiên cong lên, cậu siết chặt ga giường đau đớn giãy giụa: "Đau..."

"Em thất thần." Thường Hành bực bội nắm gáy cậu, lúc hắn động tình cảm xúc cực kỳ không ổn định, đáy mắt như có ánh lửa, "Em vừa mới nghĩ gì?"

"Thường Hành..." Bạch Tiểu Đường sợ hãi, ôm cổ hắn thử dán đến gần cọ cọ.

Thường Hành hơi ngưng thở, nhẹ tay đè cậu lên giường lần nữa, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Chỉ cho phép nghĩ đến tôi."

Bạch Tiểu Đường rưng rưng gật đầu, dùng môi vuốt ve mặt hắn, dáng vẻ thật cẩn thận khơi lên dục vọng nguyên thủy của Thường Hành.

"Tôi muốn đánh dấu em hoàn toàn." Hắn bướng bỉnh hôn cậu, động tác đầy tàn nhẫn, "Như vậy em chỉ có thể nghĩ đến một mình tôi."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy người run rẩy, cậu không rõ mình sợ hãi hay là kích động, nhưng cái ôm của Thường Hành quá ấm áp, như là chiếu sáng từng chỗ âm u trong lòng cậu.

Cậu ôm mặt Thường Hành cọ mũi hắn, hô hấp dây dưa bên nhau, Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên nức nở nói: "Mau đánh dấu tôi."

Thường Hành là ánh sáng bất ngờ xuất hiện trên con đường đời âm u của cậu. Bạch Tiểu Đường tham lam quyến luyến sự ấm áp này, lý trí cũng không ngăn cản được.

"Tuân mệnh, Juliet của tôi." Hắn cảm thấy mỹ mãn cười cười, đột nhiên tách chân Bạch Tiểu Đường ra đâm vào. Hai người ôm càng ngày càng chặt, như thể nửa đời sau này không thể chia lìa.

Sự nhẫn nại của Omega phát tình không theo kịp Alpha, Bạch Tiểu Đường bắn rất nhiều lần, Thường Hành vẫn đang tập trung rút ra đâm vào. Vì thế cậu không tự chủ được mà trốn, sợ lửa tình càng châm càng to, nhưng Thường Hành sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy.

Hắn túm tay Bạch Tiểu Đường đè cậu trên giường, vừa đâm vừa cắn gáy cậu. Tới giờ phút này Thường Hành lại dịu dàng, nâng cánh mông cậu chậm rãi đâm, dục căn thô dài bị dâm thủy làm ướt nhẹp. Cho đến khi giữa mày Bạch Tiểu Đường không có vẻ đau đớn nữa, hắn mới đẩy nhanh tốc độ, càng thêm thô bạo, không màng cậu kêu sợ hãi phát tiết tình dục ở sâu trong huyệt đạo của cậu.

Trong khoảnh khắc tạo kết, cậu ngơ ngác ngã xuống giường, hơi thở quen thuộc lại xa lạ nhanh chóng tràn ngập khắp người, bá đạo như chính Thường Hành. Cậu như thể không còn thuộc về mình, mà Thường Hành lại trở thành một phần trong sinh mệnh của cậu. Cảm giác này giống như hai trái tim cùng chung nhịp đập.

"Thường Hành?" Bạch Tiểu Đường run rẩy vươn tay.

Hắn ôm cậu vào lòng hôn: "Em là của tôi."

Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên phát hiện mình khát khao chất dẫn dụ của Thường Hành, như thể ngửi thế nào cũng không đủ dính vào người hắn, mà miệng huyệt bị dục căn căn lấp đầy cũng bắt đầu co lại, khao khát mút lấy.

"Còn sợ không?" Thường Hành cẩn thận rút ra đâm vào vài cái, thấy Bạch Tiểu Đường có thể chịu đựng mới bắt đầu động eo.

"Sợ." Giọng Bạch Tiểu Đường nhỏ như muỗi kêu, "Sợ anh rời khỏi tôi."

"Không đâu." Thường Hành đặt chân cậu lên vai, nâng mông cậu đâm, tư thế này đi vào sâu, Bạch Tiểu Đường còn có thể thấy miệng huyệt dâm mĩ bị đâm mở, càng thêm động tình, dâm thủy phun trào ra từ miệng huyệt theo rãnh mông chảy hết xuống giường,

"Hóa ra sau khi tạo kết em sẽ biến thành như vậy." Ngón tay Thường Hành cọ xát rãnh mông cậu, "Đánh dấu em sớm một chút thì tốt rồi."

Bạch Tiểu Đường nghe mà xấu hổ, ôm cổ Thường Hành thúc giục hắn nhanh cắm.

Hắn không nhịn được bật cười: "Tốc độ này em đã sắp sướng đến hôn mê, sao tôi dám nhanh hơn?"

"Thường Hành..." Bạch Tiểu Đường vốn muốn xấu hổ buồn bực mắng một câu, ai ngờ giọng nói khàn khàn lại đầy giọng mũi, cứ như là làm nũng.

Thường Hành mềm lòng, cậu chưa bao giờ làm nũng, ngay cả chịu thua cũng ít, hiện giờ tạo kết mới dính người. Hắn thật sự lấy làm lạ, hận không thể móc tim của mình ra cho Bạch Tiểu Đường xem, làm người này hiểu rõ mình yêu cậu biết bao nhiêu. Nhưng Thường Hành gặp gỡ Bạch Tiểu Đường đã đuối lý, những lời hoa mĩ học ở Paris bị vứt hết ra sau gáy, trừ nói câu "Anh yêu em" nhiều lần, đến cuối cùng hắn chỉ biết gọi tên cậu.

Nhưng Bạch Tiểu Đường dính lấy Thường Hành ba ngày, kì phát tình sắp qua cũng tỉnh táo lên không ít, tuy rằng vẫn không rời khỏi hắn được, nhưng không dễ dỗ như trước.

"Đau quá." sáng sớm cậu tỉnh lại đã đẩy vai Thường Hành lăn sang bên cạnh, "Mau rút ra."

Hắn không nỡ rút ra, đâm vài cái đáng thương dụ dỗ: "Em chảy nước rồi..."

"Thường Hành." Bạch Tiểu Đường mở to mắt, buồn bực đá chân, "Sưng rồi."

Hắn đảo mắt, vội rút ra lấy thuốc mỡ ở đầu giường: "Vậy chúng ta bôi thuốc."

Bạch Tiểu Đường mệt người vô lực, trở mình không quan tâm Thường Hành. Hắn chủ động nhích qua, sợ cậu khó chịu, sờ vết thương đã khép lại của Bạch Tiểu Đường, lại chạm vào vết sẹo ở hai chân cậu, cuối cùng thở dài hôn đóa hoa hải đường ở đầu vai cậu, thì thầm nói một câu "Anh yêu em".

"Tôi nghe ngán cả rồi." Bạch Tiểu Đường che tai nhào lên cắn hắn.

Thường Hành ôm cậu cười trốn, lại kề bên tai cậu trêu ghẹo: "Nghe ngán sao em còn đỏ mặt?"

"Anh đúng là phiền muốn chết." Cậu xấu hổ buồn bực oán giận, náo loạn một hồi lại bất động, thở hồng hộc ngã xuống giường rên rỉ.

Hắn thấy cậu mệt mỏi thì xoa bóp eo giúp cậu, Bạch Tiểu Đường không tự chủ được chui vào lòng Thường Hành, vùi mặt ở cổ hắn nhăn mũi ngửi.

"Tạo kết tốt thật." Thường Hành nghiêng đầu hôn chóp mũi cậu.

"Tôi mệt muốn chết..." Bạch Tiểu Đường nhẹ giọng oán giận, "Chỉ có anh sướng."

"Em không sướng à?" hắn nhướng mày không quá vừa lòng, xoa miệng huyệt ướt dầm dề của cậu.

Bạch Tiểu Đường há miệng cắn Thường Hành một cái, không tình nguyện thì thầm: "Qua loa đại khái."

Hắn không vui, xoay người đè cậu làm bộ muốn cắm: "Anh phải nghe em nói thật."

Bạch Tiểu Đường hoảng sợ, che miệng huyệt sưng đỏ kêu ngừng, lại nói lảng sang chuyện khác.

Thường Hành lại quyết tâm ép cậu, cậu vừa chuyển đề tài tay đã bị kéo lại, dục căn nóng bỏng chọc miệng huyệt chờ cắm: "Sướng không?"

Bạch Tiểu Đường cắn môi không hé răng.

"Sướng không?" Thường Hành ưỡn eo đâm vào một chút.

Cậu nhỏ giọng rên rỉ lắc đầu, bị cắm thô bạo làm khóc: "Sướng... Sướng."

Nhưng giờ Thường Hành không dừng được nữa, ôm Bạch Tiểu Đường khuyên can mãi dỗ cậu lại thân thiết với mình một hồi, lúc này mới lòng đầy sung sướng ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng mà tắm được một nửa lại nghe ngoài cửa phòng ngủ có hạ nhân thông báo người nhà họ Thiệu đã tìm đến cửa.

Thường Hành đang ôm hai chân Bạch Tiểu Đường chơi trò lưu manh, nghe vậy thì tức giận, ồn ào "Không rảnh", cầm vòi hoa sen rửa bắp đùi dính đầy tinh dịch của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro