[25]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[25] Bạch Tiểu Đường bị cắm trước kì phát tình

"Muốn nhìn anh mặc à?" Thường Hành ôm cậu vào trong lòng buồn cười hôn, dùng sức cắm ngón tay vào miệng huyệt ướt đẫm của Bạch Tiểu Đường, "Em đúng là đã thiếu đánh lại dâm."

Cậu bị cắm không ngừng nhếch mông lên, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ. Thường Hành chịu đựng tình dục ôm cậu vào trong lòng hung hăng cắn tuyến thể: "Đừng phát tình, giờ phát tình thật sự em sẽ bị anh chơi chết đấy."

"Muốn nhịn... mà không nhịn được..." Bạch Tiểu Đường tựa vào đầu vai Thường Hành thở dốc, "Anh đừng cắm nữa."

Thường Hành hừ lạnh một tiếng: "Là em phát dâm quyến rũ anh."

Cậu nghe vậy túm cà vạt Thường Hành, dính vào người hắn, dẩu mông phun dâm thủy ở bắp đùi Thường Hành.

Hô hấp Thường Hành cứng lại, hắn xoay người buồn bực nói: "Bạch Tiểu Đường!"

Bạch Tiểu Đường xuống khỏi người hắn, chui vào chăn lăn vào trong lòng Thường Hành cọ cọ: "Hình như anh làm em..."

"Chán chưa?" hắn lôi cậu lại, lại ấn gáy cậu ôm cậu vào lòng, "Làm em phát dâm?"

Cậu nghe vậy tức giận đá chân: "Là anh làm kì phát tình của em đến sớm!"

"Không phải vì em mặc quần áo này quyến rũ anh đấy thôi?" Thường Hành không cam lòng phản bác, nhéo cánh mông cậu xoa xoa.

"Đừng... Thường Hành đừng..." cậu thở dốc dần dần thấy nóng lên, ngẩng đầu lên dán vào lòng Thường Hành, "Trong nhà vẫn có việc mà..."

Thường Hành lưu luyến thu tay, ôm eo Bạch Tiểu Đường hôn mấy cái: "Vốn dĩ không muốn làm em phát tình, ai biết em còn có bản lĩnh từ chối anh chứ?" Thường Hành càng dán càng chặt, "Em là Omega của anh, sao anh từ chối được?"

Vì thế mặt Bạch Tiểu Đường lại nổi lên vệt hồng tình dục, cậu thở hổn hển kẹp chặt hai chân, nhưng mà Thường Hành lại cố chấp nhét tay vào giữa hai chân cậu xoa, lúc cậu thật sự sắp phát tình mới thu tay lại, đưa Bạch Tiểu Đường vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt.

Bạch Tiểu Đường đã hoàn toàn mơ hồ, ôm cổ Thường Hành cọ tới cọ lui, trán còn vẻ sóng tình chưa tan. Lúc này hắn lại đau lòng, vuốt dấu hôn trên người cậu do mình tạo ra tự trách không thôi.

"Thường Hành, anh... anh dữ quá..." cậu ngồi trong lòng Thường Hành ngây ngốc, lẩm bẩm, "Trước kia em không chảy nhiều nước như vậy."

Thường Hành đặt cậu bên giường, nén cười ngồi xổm xuống lau bắp đùi ướt dầm dề cho cậu: "Kiên nhẫn một chút, nếu lúc này chúng ta lăn lộn mấy ngày mấy đêm thì trong nhà cũng có chuyện."

Bạch Tiểu Đường ngoan ngoãn gật đầu, ngã xuống giường ngáp một cái, sau đó tìm nguồn nhiệt kéo hắn ôm lấy. Thường Hành nằm cạnh cậu, chờ Bạch Tiểu Đường sắp ngủ mới nhẹ tay nhẹ chân xoay người, ôm cậu vào trong lòng nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau cậu dậy vẫn mơ màng, dùng trán kề cổ Thường Hành hừ hừ: "Hình như... sắp phát tình."

Hắn sờ đầu cậu, quả nhiên cơn sóng tình vẫn chưa rút đi, trong lòng Thường Hành biết mình làm quá trớn đành ôm cậu dỗ: "Nhịn chút, mấy ngày nay anh cắn em nhiều chút, chờ anh Cửu tìm được tẩu tử rồi chúng ta cũng có thể an tâm."

Bạch Tiểu Đường nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng không nhịn được dán vào lòng hắn, được một lúc hô hấp lại nóng lên. Hắn đành phải kéo cậu ra, thật sự không khống chế được ôm cậu vào phòng tắm rửa mặt.

Omega trong cơn sóng tình dính người vô cùng, tuy rằng vẫn có chút lý trí biết mình không thể phát tình vào lúc này, nhưng một khi Thường Hành tới gần là cậu không nhịn được ngây ngốc vùi vào lòng đối phương, da thịt kề cận, một lát giữa hai chân cũng có nước chảy xuống.

Thường Hành gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nếu thỏa mãn dục vọng của Bạch Tiểu Đường thì phải trì hoãn chuyện anh hắn và tẩu tử, nếu đẩy cậu ra thì lại thực sự không nỡ, vì thế hai người họ nằm trên giường lăn qua lăn lại, tuy rằng không mây mưa nhưng Bạch Tiểu Đường ướt chẳng khác gì trong kì phát tình.

Náo loạn mấy ngày, Thường Cửu cũng quay về Thượng Hải, tìm được sòng bạc gặp Thường Hành.

Thường Hành luống cuống tay chân mặc quần áo cho Bạch Tiểu Đường, lại kéo tay cậu đi gặp Thường Cửu. Bạch Tiểu Đường hơi ngây người, hai người nhà họ Thường nói chuyện, cậu lại ngẩn người, lại không tự chủ được dán vào người Thường Hành hà hơi vào tai hắn. Thường Hành cắn răng đẩy cậu ra, Bạch Tiểu Đường lại dán lên, không ồn ào không quậy phá, chỉ ngoan ngoãn dính vào người hắn, mông uốn éo, không cần xem động tác, chỉ ngửi chất dẫn dụ cũng biết là cậu sắp phát tình.

"Người nhà họ Thiệu nhờ người chuyển lời nhắn cho anh, nói có tin tức của tiểu Xuyên." Sắc mặt Thường Cửu tối tăm vô cùng.

Biểu tình của Thường Hành khẽ thay đổi: "Anh đừng tin, chắc chắn bọn chúng lừa anh."

"Dù chúng lừa anh thì anh cũng không từ chối được." Thường Cửu bực bội vò đầu, "Đây là manh mối duy nhất để anh tìm được tẩu tử của các em."

Thường Cửu nói đến đây, Bạch Tiểu Đường vẫn đang cố sức bò lên lưng Thường Hành, dùng cả tay cả chân, nghiêm túc đến độ khiến hắn cũng không nỡ kéo cậu xuống.

"Anh nói đi, chúng em có thể giúp anh chuyện gì?" Thường Hành kéo cậu xuống khỏi lưng, lại kéo đến trước người ôm chặt.

Thường Cửu nhíu mày suy tư thật lâu, móc hai khẩu súng ra đặt lên bàn: "Nhà họ Thiệu hẹn anh đêm nay gặp mặt ở đây, hai đứa cầm súng phòng thân, thuận tiện giúp anh nghe ngóng tin tức, cạy ra miệng người nhà họ Thiệu là tốt nhất, không cạy được..." hắn cười khinh thường đứng dậy, "Hai đứa xem mà giải quyết là được, anh giải quyết hậu quả."

Thường Hành nghe xong, lòng xao động bất an lại bắt đầu hưng phấn, ai ngờ Bạch Tiểu Đường còn kích động hơn hắn, thấy nòng súng lóe sáng, không dính lấy hắn nữa, bổ nhào vào bàn trà cầm lấy súng cười ngây ngô.

"Bạch Tiểu Đường." Thường Hành bất mãn hừ hừ.

Đáng tiếc cậu không nghe thấy, vểnh mông, một lòng một dạ dùng ngón tay vuốt báng súng.

"Bạch Tiểu Đường!" hắn xoa gáy cậu ôm người vào lòng, "Phát tình thì thành thật ôm anh đi, lấy súng làm gì?"

Bạch Tiểu Đường lại kích động tựa vào vai Thường Hành thì thầm: "Thường Hành, đại ca cho em súng, cuối cùng em cũng không cần mang dao nữa... Súng này đẹp thật đấy!"

"Bạch Tiểu Đường, anh cảnh cáo em..." Thường Hành cảnh cáo, "Em đã bắt đầu phát tình rồi, anh động ngón tay là có thể cắm em mềm, cho nên mấy ngày nay đừng hòng chọc anh, không muốn bị anh chơi chết thì an phận chút."

"Nhưng đây là súng mà..." cậu lưu luyến vuốt báng súng, thấy Thường Hành nhướng mày muốn giận, mới "bộp" một tiếng vứt súng lên bàn trà, chui vào lòng hắn như miếng cao dán.

Vì thế Thường Hành ôm cậu vừa lòng hừ hừ: "Thế này còn tạm được."

Bạch Tiểu Đường lén hắn thè lưỡi, híp mắt thoải mái dễ chịu nằm trong lòng Thường Hành nghỉ ngơi.

"Đêm nay làm thế nào?" Thường Hành thấy Bạch Tiểu Đường chịu thua cũng không uy hiếp cậu nữa, "Người nhà họ Thiệu muốn đến sòng bạc, chắc chắn là anh Cửu bị chuốc rượu, chúng ta thì có thể chuồn ra ngoài nghe ngóng tin tức."

"Nhà họ Thiệu..." Bạch Tiểu Đường tỉnh táo lên chút, chán ghét nhíu mày, "Anh nói bọn chúng căn bản không bắt cóc tẩu tử mà?"

"Cho nên anh cảm thấy chúng đến tay không," Thường Hành thở dài, "Người nhà họ Thiệu biết chắc anh Cửu sẽ không bỏ qua bất luận một manh mối nào, dù biết rõ là giả cũng sẽ chấp nhận, sau đó bịa chuyện là có thể đạp đại ca một cú."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy thì cười không ngừng: "Không sai, dựa vào hiểu biết của em với chúng, tám phần là như vậy."

"Chúng ta đến giúp anh Cửu cạy miệng người nhà họ Thiệu."

"Người tham gia tiệc rượu thì không được." Cậu cắn hầu kết Thường Hành nhỏ giọng nói thầm, "Hạ nhân thì chắc là được, sau đó thừa dịp bọn chúng ở sòng bạc, chúng ta chia nhau hành động, tóm được một người cũng được, tìm được người sợ chết hỏi rõ ràng."

Thường Hành nghe xong lời này mãi không mở miệng, lúc Bạch Tiểu Đường hoang mang ngẩng đầu lên mới cong khóe miệng bóp gáy cậu: "Chia nhau hành động?"

Cậu rùng mình: "Thường Hành, sao anh lại nghi ngờ nhanh vậy..."

"Em muốn chia nhau ra hành động?" Thường Hành vẫn cố chấp ép hỏi, "Tiểu Đường, em sắp phát tình rồi, dù là trước khi phát tình cũng không rời khỏi anh được."

Bạch Tiểu Đường ngồi trên đùi hắn sờ khóe miệng hắn, lại nhích lại gần hôn: "Không sao, cách vài phút anh đến cắn em một cái là được."

Thường Hành híp mắt bật cười, ngón tay quen đường quen nẻo chen vào bắp đùi cậu sờ: "Nhân tiện lại thay quần à?"

Bạch Tiểu Đường bĩu môi nhẹ giọng oán giận: "Tại anh đấy, làm chậm trễ công chuyện."

"Ai bảo em quyến rũ anh?" Thường Hành tìm môi cậu hôn, "Nói ra thì em cũng muốn được anh cắm."

Bạch Tiểu Đường mất tự nhiên gật đầu, hôn một lát tâm tư lại về tới khẩu súng, đẩy hắn ra cầm súng ngắm nghía yêu thích không buông. Thường Hành lại ghen tuông, không nhịn được nhích qua dán vào gáy Bạch Tiểu Đường liếm, liếm cho cậu mơ màng mới bỏ qua, lại kéo tay cậu đi rửa mặt.

Bạch Tiểu Đường uất ức dùng chân giẫm mũi chân hắn: "Em phát tình thật xem anh làm thế nào!"

"Cắm nhiều thêm mấy lần mà thôi." Thường Hành không quan tâm đè lên người cậu, "Em còn sợ à?"

"Ai nói em sợ..." cậu chán nản, trốn thoát Thường Hành, ngồi trên giường thay áo sơmi hơi mỏng, lại cầm áo khoác nhìn hắn khiêu khích.

Thường Hành ôm tay tựa vào cửa phòng tắm cười: "Không muốn xuống giường à?"

"Em mặc cái này hành động mới tiện." Bạch Tiểu Đường giắt khẩu súng ở sau thắt lưng, đắc ý đi đến bên cạnh hắn sờ dục căn nóng bỏng dưới áo tắm, "Dù sao... Đêm nay anh khổ sở hơn em."

"Bạch Tiểu Đường..." Thường Hành nghiến răng nghiến lợi nắm cổ tay của cậu, "Em cho rằng anh thật sự không dám làm em phát tình lúc này?"

Bạch Tiểu Đường vẫn cười khiêu khích: "Đúng vậy, anh không dám." Nói xong kéo khăn của hắn xuống dán người lên sảng khoái thở hổn hển, "Bởi vì... Bởi vì em cũng không dám... Em sợ chậm trễ chuyện tẩu tử."

Hai người họ duy trì tư thế này, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu, lại đồng thời chật vật tách ra.

"Được rồi, anh phục em được chưa?" Thường Hành thở hồng hộc vọt vào phòng tắm rửa mặt, "Buổi tối cách năm phút đồng hồ gặp ở phòng rửa mặt, để anh cắn tuyến thể."

Bạch Tiểu Đường ngồi bên mép giường ngượng ngùng khép hai chân lại, run rẩy nhịn một lúc lâu vẫn không nhịn được, trên quần xuất hiện một vệt nước nhỏ. Đúng lúc hắn cũng rửa mặt xong ra thay quần áo, cậu nhảy nhót nhích lại gần, dán mặt lên mặt Thường Hành hạ nhiệt độ.

"Em như vậy bảo anh yên tâm thế nào..." hắn thở dài sờ cổ Bạch Tiểu Đường.

Cậu dán vào gương mặt lạnh căm căm của Thường Hành thoải mái hừ hừ, còn vỗ ngực cam đoan: "Em khẳng định có thể cạy ra tin tức từ miệng người nhà họ Thiệu."

"Anh không yên tâm em." Thường Hành quay đầu trừng cậu một cái, thắt cà vạt xong giấu súng ở thắt lưng, lại bế Bạch Tiểu Đường lên nhìn từ trên xuống dưới, sau đó thấy vệt nước ở quần cậu, "Mới được mấy phút, lại ướt rồi?"

Bạch Tiểu Đường cười che mông: "Không sao không sao, em nhịn được."

Thường Hành vừa tức vừa gấp, lại không có cách nào, đành lạnh mặt nhìn cậu cao hứng phấn chấn chạy loạn trong phòng, hận không thể đè cậu ở dưới thân chơi đến khi mềm nhũn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro