Ngoại truyện trong sách xuất bản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký sự ngày đầu đón Tiểu Bạch về nhà của hai cha

1. Góc nhìn của Lục Thượng Cẩm

Lần đầu tiên tôi gặp thằng bé là ở trong một trận đấu quyền anh trong lòng đất. Thực ra tôi không hứng thú với những sự kiện đẫm máu này, nhưng luôn có những trò giải trí cần thiết trong cách giao tiếp của đàn ông.

Qua khung cửa kính góc rộng của phòng VIP, một đám khán giả ngồi trong bóng tối rực sáng và đang gào rú lên, giơ mọi thứ trên tay lên để chào đón tên gấu nâu xuất tràng đầu tiên.

Tên gấu nâu vạm vỡ cao hơn tôi nửa chiều dài và nặng hơn 100kg, hắn thách thức tất cả những người xem, trong đó có tôi bằng vẻ mặt đắc thắng, những cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể như muốn phá vỡ xiềng xích của huyết mạch và được bao phủ bởi một lớp da mỏng.

Có thể thấy được rằng hắn rất mạnh, nhưng tôi muốn xem đối thủ của hắn là ai. Đối thủ của hắn lại nằm ngoài dự đoán của tôi, đó là một đứa trẻ gầy gò xanh xao.

Đứa trẻ đó trông rất non nớt, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng bẩn thỉu và một chiếc quần đùi, đi chân trần, hai chân gầy gò dính đầy máu đến mức có thể dễ dàng bị bẻ gãy.

Tôi không phải là người mềm lòng, nhưng trong nhà cũng có bé con trạc tuổi cậu ta, vừa nhìn thấy đứa bé như vậy tôi liền cảm thấy khó chịu.

Trận đấu trên sân đã bắt đầu, thiếu niên đó đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng đáng kinh ngạc, nhanh nhẹn như một con mèo, những đòn tấn công của cậu ta nhanh và chết người như một con thú, cú đấm tưởng chừng như yếu ớt của cậu ta lại xuyên thủng cơ thể gấu nâu như thể đương nhiên. Hơn nữa, cậu ta không dựa vào sức mạnh vũ phu để chiến đấu, mỗi lần tấn công và rút lui đều đầy mưu trí, như thể cậu ta đã suy nghĩ kỹ càng.

Không lâu sau, gấu nâu ngã xuống đất rồi chết, cậu bé chân trần đứng trên sân giơ bàn tay trái đầy máu lên, sau khi trọng tài công bố kết quả trận đấu, cậu ta lại lê bước chân nặng nề xuống khỏi sàn đấu.

Tôi gọi người phục vụ và yêu cầu họ đưa cậu bé trẻ vào phòng VIP.

"Haha, cậu còn nói là không muốn đến. Chẳng phải vừa đến là cậu đã cảm thấy hứng thú rồi sao?" Lão bạn tôi trêu, tôi cũng cười đáp lại, bảo chẳng có gì để nói.

Cậu bé gầy gò, bẩn thỉu được đưa lên tầng và ném xuống thảm trước mặt chúng tôi, cậu bé có một thiết bị điều khiển sau gáy và hai tay bị trói sau lưng để ngăn không gây thương tích nặng cho bất cứ ai.

Đứa trẻ mệt mỏi nằm trên thảm, đôi mắt sắc bén cảnh giác nhìn tôi, nhưng chẳng mấy chốc lại nhìn vào thùng đá sâm panh trên bàn một cách thèm thuồng.

Đứa trẻ đó khát rồi.

Tôi lấy một cục đá đưa vào miệng thằng bé, thằng bé cắn thật mạnh, tôi quan sát hàm răng kia, nó có hàm răng của một con thú con.

Một viên đá thôi vẫn chưa đủ nên tôi lấy một cốc nước đá đưa vào miệng thằng bé.

Thằng bé không tin tôi, nhưng nó khát nước, nó nhìn tôi bằng tầm nhìn ngoại vi và liếm nước trên tay tôi. Thói quen của thằng bé không giống con người mà giống động vật. Tôi ngập ngừng vuốt tóc thằng bé, thằng bé thấy tôi không có ý xấu nên không chống cự, thậm chí còn rên rỉ thoải mái trong cổ họng như một con mèo.

"Hóa ra là mèo con." Tôi nói.

"Là sư tử." Thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm và sửa lại.

Thực ra tôi hơi ghét sư tử nhưng thằng bé nói nó là sư tử trắng chứ không phải báo sư tử nên tôi dễ chấp nhận hơn. Tôi liền mua lại thằng bé.

Khi đưa thằng bé đi, tôi nhờ người cởi còng sắt ở tay chân cho nó, tưởng rằng thằng bé sẽ giãy giụa và cắn, nhưng tằng bé cư xử cực kỳ ngoan ngoãn, thằng bé nắm lấy quần áo của tôi và đi theo tôi, còn lúng túng ngồi ở một góc nhỏ trong xe như sợ làm bẩn đệm ghế.

2. Góc nhìn của Ngôn Dật

Tôi rất ngạc nhiên khi biết Cẩm ca ấy thế mà lại mang về một đứa trẻ, anh ấy nói đã nhặt được nó khi đi công tác.

Khi đón về, Cẩm ca đã điều tra lý lịch và xuất xứ của thằng bé, chứng minh thằng bé là Thí nghiệm thể sư tử trắng được nuôi dưỡng từ phôi sư tử trắng và đến từ Cơ sở bồi dưỡng thành phố Hồng Li.

Dù sao thì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, trạc tuổi với Lục Ngôn, đưa thằng bé đến những nơi như đấu trường địa ngục giữa sự sống chết mua vui cho đời kiểu đó thật là tàn nhẫn, nếu thực sự làm như vậy, có lẽ tôi sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.

Tôi đưa thằng bé vào phòng tắm tắm rửa, ít nhất tôi cũng phải rửa sạch máu và bụi bẩn trước đã. Nhưng ngay khi tôi vừa tắm cho nó, thằng bé trở nên giận dữ thận trọng trốn vào góc và nhe răng khi tắm.

Tôi rửa chân cho thằng bé bằng nước để nó thích nghi, thằng bé nhanh chóng bình tĩnh lại và ngồi trên ghế chờ tôi rửa.

Sau khi cởi chiếc áo sơ mi gần như dính đầy bụi bẩn của thằng bé, tôi rất sốc, có một vết thương rất sâu từ ngực đến bụng, da và thịt ở mép bị bong ra, đỏ và sưng tấy, đó là triệu chứng của bệnh lao, nhiễm trùng và viêm.

Như này là không thể nào, dù sức sống của thằng bé có kiên cường đến đâu, nó cũng không thể dùng năng lực của mình chữa lành vết thương nặng như vậy được, phải đưa thằng bé đến Hiệp hội y tế càng sớm càng tốt để chữa trị. Cẩm ca đúng là cẩu thả đến mức thậm chí không nhận ra vết thương lớn như vậy trên người đứa trẻ.

"Cháu có đau không?"

Tôi cố gắng tránh vết thương của thằng bé và rửa sạch chúng, đồng thời chà xát những bộ phận khác trên cơ thể nó.

Thằng bé gật đầu nhưng cố kiềm chế không cử động, như sợ nước làm ướt bộ đồ ngủ của tôi.

Để xoa dịu sự căng thẳng của thằng bé, tôi đã trò chuyện và hỏi tên nó.

"Bạch Sở Niên." Nó đọc cái tên thực rõ ràng.

Chuyện này hơi bất ngờ, tôi tưởng thằng bé sẽ không có tên, tôi hỏi nó ba chữ đó là chữ Hán gì, nó hình như không biết diễn tả thế nào bèn dùng ngón trỏ bên trái viết cho tôi tên của mình trên tấm gương mờ sương.

"Thật là một cái tên hay." Tôi khen ngợi thằng bé khiến nó rất vui.

Sau khi lau chùi và sấy tóc cho thằng bé được một lúc, thằng bé không ngừng rên rỉ trong cổ họng. Tay tôi hình như đã chạm vào cái gì đó? Hai cái tai trắng mịn đột nhiên xuất hiện giữa tóc thằng bé. Có phải thằng bé đã cực kỳ thả lỏng rồi không?

Tôi vẫn còn chưa phải ứng lại, khi thằng bé nhận ra điều đó thằng bé liền ngượng ngùng bịt tai lại, trốn sau ghế sô pha.

Thằng bé thực sự có thể bộc lộ đặc điểm cơ thể thực sự của mình chứng tỏ nó đã đạt đến cấp độ A3? Không cần phải suy nghĩ, tôi cũng biết thằng bé đã trải qua bao nhiêu đau đớn trong trại huấn luyện tàn khốc kia như nào rồi.

Sáng hôm sau, tôi chở thằng bé đến IOA để điều trị vết thương, trợ lý Tiểu Hàn của Tài Băng đã đợi tôi ở cửa, cậu ta dẫn theo vài y tá đến đón Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đối với bọn họ rất thù địch, thằng bé không ngừng nhe răng gầm gừ bác sĩ Tiểu Hàn, còn không ngừng nắm chặt tay tôi, sợ tôi bỏ rơi thằng bé.

Tôi nghiêm túc nói với thằng bé rằng tôi làm việc trong tòa nhà này và sẽ không cách nó quá xa. Thằng bé buông tay ra nhưng vẫn thấy sợ.

Bác sĩ Tiểu Hàn rất chuyên nghiệp, nhận thấy Tiểu Bạch đang căng thẳng quá mức, liền cởi áo khoác trắng ném cho y tá bên cạnh, dựa sát vào Tiểu Bạch, dùng sự hiền dịu và Thiên Điểu Thảo để che đi mùi vị thuốc sát trùng trên người.

Tiểu Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi cũng hiểu ra, không phải thằng bé ghét người mặc đồng phục bác sĩ mà là thằng bé sợ, sợ đến mức toàn thân run rẩy.

"Tiểu Bạch, ngoan ngoãn đi theo bác sĩ Hàn nhé, cậu ấy sẽ không làm cháu bị thương, cháu cũng không được làm cậu ấy bị thương đâu đấy." Tôi lo lắng nói với thằng bé. Bởi vì nếu thằng bé làm tổn thương người khác, thậm chí giết người thì chỉ có một con đường chết, không ai nguyện ý bảo vệ thằng bé, tôi cũng không có lý do gì ưu ái thằng bé, nhưng tôi hy vọng thằng bé sống tốt, để thằng bé có cơ hội cảm nhận được lòng tốt mà nó chưa từng có.

Thằng bé gật đầu.

Cuối cùng, bác sĩ Tiểu Hàn dẫn Tiểu Bạch đến Hiệp hội y tế, Tiểu Bạch thường xuyên quay đầu lại, tôi hứa sau khi tan làm sẽ gặp thằng bé và đón thằng bé về nhà sau khi vết thương được chữa khỏi.

Haiz, một đứa bé bị thiếu đi cảm giác an toàn...

3. Góc nhìn của Hàn Hành Khiêm

Là Thí nghiệm thể sư tử trắng, luận án tiến sĩ của tôi cuối cùng đã hoàn thành rồi.

Tôi dẫn cậu ta vào phòng bệnh, cậu ta nhìn xung quanh những bức tường trắng và cột truyền dịch với ánh mắt chán ghét.

Đây là lần đầu tiên tôi quan sát cận cảnh loại 'sinh vật' này, cậu ta không khác gì con người, nếu không có dụng cụ chuyên nghiệp thì không thể phân biệt được đâu là người, đâu là Thí nghiệm thể bằng mắt thường.

Thầy Chung nói với tôi rằng khi điều trị cho Thí nghiệm thể phải dùng dây kim loại để giữ chặt họ, loại sinh vật này rất hung hãn và không đáng tin, các bác sĩ chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước.

Nhưng trước khi dùng dây thắt cố định, tôi đã sử dụng khả năng đồng hành "Thánh thú bồi hồi" để đọc suy nghĩ của cậu ấy, không ngờ rằng cậu ấy đã cố gắng tin tưởng tôi chỉ vì vài lời mà hội trưởng đã nói trước khi rời đi.

Tôi đã cố gắng đo chiều cao, cân nặng và chu vi cơ thể của cậu ấy mà không cần dùng băng trói lại, cậu ấy rất hợp tác. Tuy nhiên, sau này việc khám toàn thân vẫn phải cần dùng thuốc an thần để gây mê, bước này không thể bỏ qua được.

Y tá Tiểu Lê bưng khay vô trùng đẩy cửa đi vào, cầm ống tiêm chứa thuốc an thần lên, Tiểu Bạch như phản xạ có điều kiện duỗi tay ra, ngoan ngoãn chờ tiêm.

Hành vi này xứng đáng được nghiên cứu thêm. Tôi đặc biệt chuẩn bị một cuốn sổ mới toanh để ghi lại tình hình của Tiểu Bạch.

Sau khi hơi thở của Tiểu Bạch ổn định rồi ngủ thiếp đi, tôi đã kiểm tra vết thương cho cậu ấy.

Vết thương trên ngực và bụng là những vết rách, dường như bị móng vuốt của sinh vật nào đó xé nát, một người bình thường sẽ không thể sống sót sau vết thương lớn như vậy quá ba giờ.

Thầy nhìn tôi khâu vết thương, kết thúc ca mổ, thầy hơi không hài lòng với kỹ thuật khâu của tôi, có lẽ tôi phải tập kỹ thuật khâu thêm vài ngày nữa rồi.

Nhật ký quan sát của Tiểu Bạch làm phong phú thêm cuốn sổ tay của tôi mỗi ngày, và mối quan hệ của tôi với cậu ấy dần dần chuyển từ xa lạ thành quen thuộc. Tốc độ trưởng thành của cậu ấy quá nhanh, tôi chăm sóc cậu ấy được một tháng, cậu ấy đã từ một thiếu niên trở thành một người trưởng thành có kích thước ngang bằng với tôi, từ ít nói lúc đầu trở thành hay nói.

"Hàn ca, hoa ở đâu ra vậy?" Cậu ta khoanh chân ngồi trên giường bệnh, hỏi tôi về nguồn gốc của bó hoa huệ thừa cắm trong bình của phòng bệnh.

"Tôi tự mua đấy." Công việc hàng ngày của tôi rất vất vả, tôi dành nhiều thời gian để trò chuyện với cậu ấy.

"Anh tự mua sao?" Bạch Sở Niên cười lớn: "Anh thảm ghê, không có bạn gái sao?"

"Không có." Hắn đột nhiên im lặng rơi vào trầm tư.

Có vẻ như cảm xúc của Thí nghiệm thể phức tạp hơn tôi nghĩ. Tôi lấy cuốn sổ ra rồi bắt đầu viết những ghi chép mới.

"Ấu tể Thí nghiệm thể từng bị thương..." Tôi cúi đầu ghi lại nội dung mới.

Cậu ấy ném một miếng vỏ cam vào tôi: "Anh không cần phải viết cái này vào đâu -_-!"

4. Góc nhìn của Ngôn Dật

Gần đây chúng tôi phát hiện ra một điều thú vị. Lúc đầu tôi lo Tiểu Bạch không thích ứng được với việc nằm viện nên ban ngày để thằng bé điều trị xong, khi tan làm tôi sẽ đón thằng bé về nhà ở. Lục Ngôn đã đi học và ở lại trong trường nội trú, bình thường thằng bé sẽ không hay về nhà.

Nhưng Lục Ngôn cũng sẽ có ngày nghỉ.

Do tính chất công việc nên camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách trong và ngoài biệt thự ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm, đồng thời có nhân viên chuyên trách kiểm tra thường xuyên những bất thường.

Một ngày nọ, tôi đang ngồi uống cà phê trong văn phòng thì một người bạn ở Bộ phận kỹ thuật bất ngờ gửi cho tôi một đoạn video đã được chỉnh sửa, nói rằng video giám sát đã ghi lại được chuyện thú vị và cậu ấy muốn cho tôi xem.

Tôi nhìn thấy cửa nhà mình bị đẩy ra, Lục Ngôn ôm cặp đi vào, hôm đó không phải ngày nghỉ, hình như là lén lút quay lại lấy thứ gì đó. Tình cờ Tiểu Bạch cũng đang ở trong nhà, khi nghe thấy tiếng bước chân xa lạ ngoài cửa, thằng bé vội vàng núp sau ghế sofa, lặng lẽ bám vào lưng ghế sofa nhìn trộm Lục Ngôn.

Vị trí của Tiểu Bạch rất gần với camera nên những biểu cảm nhỏ nhặt và lời tự nói của thằng bé đều được ghi lại rõ ràng.

"Anh trai..." Tiểu Bạch mím môi, muốn bò ra từ sau ghế sô pha chào Lục Ngôn. Chúng tôi đã cho thằng bé xem qua ảnh của Lục Ngôn.

Nhưng lúc này, Lục Ngôn tình cờ nghe điện thoại, thằng bé tức giận trả lời với người ở đầu bên kia điện thoại: "Gọi tôi là anh cũng vô ích! Cậu là người thiếu sót duy nhất trong nhiệm vụ nhóm. Cho cậu đi cùng thì chúng tôi phải làm sao? Để cùng bị thua đấy à? Cút đi, chiều nay phải đi ngay. Nếu còn tôi là anh một lần nữa, có tin rằng tôi đấm cho hẹo không!"

Tôi thấy Tiểu Bạch sợ đến mức lùi lại phía sau ghế sô pha, hai tai đầy lông lo lắng áp vào nhau ở trên đầu Tiểu Bạch không dám cử động cho đến khi Lục Ngôn bước ra khỏi nhà.

Lâu rồi tôi không nhìn thấy vật nhỏ dễ thương như vậy, tôi ngồi trên ghế văn phòng cười đến mức còn gửi cho Cẩm ca để chia sẻ niềm vui.

Tiểu Bạch rất im lặng khi trong nhà chỉ có một người, thằng bé cùng chúng tôi xem tin tức truyền hình, chúng tôi phát hiện chỉ số IQ của thằng bé cực cao, ngay cả thiên tài tài chính như Cẩm ca cũng không thể qua mặt được.

Vậy thì chỉ có giáo viên đến từ đảo Nha Trùng mới có đủ tư cách để dạy thằng bé.

Thằng bé được Hiệp hội y tế điều trị một tháng, vết thương cuối cùng cũng có dấu hiệu thuyên giảm, tất cả những gì thằng bé cần làm chỉ là nghỉ ngơi, hơn nữa tốc độ trưởng thành của thằng bé vượt xa sự tưởng tượng của tôi, chỉ trong vòng một tháng, dung mạo của thằng bé đã thay đổi thành thục hơn đáng kể.

Thằng bé to lớn hơn nhiều và tôi chỉ có thể ngước lên khi nói chuyện với nó. Thằng bé cũng trở nên rất vui vẻ nói nhiều hơn và có thể giao tiếp với chúng tôi một cách bình thường.

Tôi hỏi thằng bé có muốn học ở đảo Nha Trùng không, thằng bé không chút nào suy nghĩ mà chấp nhận, thằng bé không còn là nhóc sư tử nhỏ nhút nhát khi chúng tôi gặp lần đầu nữa, mà đã là một chàng trai trẻ đáng tin cậy rồi.

Tôi đích thân đưa thằng bé đến bến phà, trước khi rời đi, thằng bé kiềm chế ôm tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành và trong sáng nói với tôi: "Cháu sẽ trả ơn ngài và chú Cẩm."

Thằng bé là một đứa trẻ ngoan, tôi nghĩ mình đã không nhìn lầm.

Ba tháng sau, trợ lý của tôi ở văn phòng báo cáo, tôi hỏi về tình hình hiện tại của Tiểu Bạch.

Trợ lý: "Hội trưởng, Tiểu Bạch đã được ngài đưa đến đảo Nha Trùng được ba tháng rồi."

Tôi: "Thằng bé đã thích nghi với môi trường học tập ở đó chưa?"

Trợ lý: "Cậu ấy đã trở thành huấn luyện viên rồi! Đây là thư ngỏ và báo cáo công việc của Tiểu Bạch."

Tôi choáng váng một lúc lâu.

Những huấn luyện viên hướng dẫn trên đảo Nha Trùng đều là những đặc vụ IOA hàng đầu đã nghỉ hưu, trong thư ngỏ, tôi thấy một số người trong số họ mô tả khả năng chỉ huy của Tiểu Bạch bằng cường điệu giọng điệu khó tin. Huấn luyện viên chiến thuật Hồng Giải nói: "Đấu với cậu ta, mệnh lệnh của tôi giống như một cục bột nhão vậy. Nếu cậu ta không làm huấn luyện viên, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài xấu hổ mà từ chức mất."

Huấn luyện viên cách đấu Đới Ninh nói: "Cậu ta đến lớp học chiến đấu của tôi ngày đầu tiên liền đánh bại tôi một cách dễ dàng và nói rằng kỹ năng chiến đấu của tôi kém. Thực ra, cậu ấy chỉ đánh bại tôi bằng chiến thuật tâm lý và giúp tôi xem lại chi tiết của toàn bộ trận chiến. Tôi chưa nhận được hướng dẫn chi tiết nào như này kể từ khi tôi tốt nghiệp cho đến nay."

Giáo quan Trịnh Dược nói: "Tôi tin chắc chắn cậu ta không phải là con người. Cậu ta có trí thông minh khủng khiếp và kỹ năng chơi đùa tâm lý đối thủ. Hội trưởng à, ngài chỉ có thể chọn 1 là tái sử dụng cậu ấy, 2 là tiêu diệt cậu ấy thôi."

____

Chúng tôi dường như đã nhặt được một tiểu quái vật rồi.

Nhưng không sao cả, thằng bé là một đứa trẻ đáng tin cậy.

Đặng: Oder được 2 phần sách bản trung được mấy tháng rồi, thấy phiên ngoại định dịch cho m.n nhưng lười, nay mới có TG🤣🤣 Đây chỉ là phiên ngoại quyển 1, còn 1 phiên ngoại quyển 2 nữa hôm nào dịch nốt nha. Hôm trước lướt douyin thấy quyển 3 cũng được xuất bản bên trung rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro