Chương 1: Lomon xắn ống tay áo trái, chuẩn xác cắm kim tiêm vào tĩnh mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1365 lịch vũ trụ.

Hệ hành tinh Thiên Diêu, hành tinh Bạch Điểu.

Thành phố B03 dưới lòng đất.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm đơn sơ, một thiếu niên tóc đen nằm trằn trọc trên giường gỗ nhỏ hẹp.

Cậu ngủ không yên, mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập, trên trán trắng nõn chảy một tầng mồ hôi rịn làm ướt vài sợi tóc quá dài.

"Cốc cốc, cốc cốc cốc!"

Cửa phòng ghép từ ván gỗ mục nát và vỏ sắt vụn chợt bị gõ vang, Lomon bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cảm thấy đầu đau như bị kim châm.

"Anh Lomon! Anh ở nhà không? Anh Lomon!"

Ngoài cửa vang lên giọng trẻ con ồn ào.

"Có chuyện gì mà gào lên thế?!"

Lomon gắt ngủ, xoa mái tóc rối rung, choáng váng mắng: "A Côn đồ thỏ đế này, lại làm cho ông đây không ngủ được, xem ông đây lột da mày dán ván cửa không!"

Cậu chân trần nhảy xuống giường, nháy mắt chân mềm, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, vội vàng đỡ tường đứng vững.

Không thể nào, lần này sao đến trước nửa tháng còn mãnh liệt như vậy chứ?!

Lomon cố gắng lấy lại bình tĩnh, tiến lên kéo cửa phòng ra.

Một đứa bé chừng mười tuổi vọt vào trong phòng, nói như bắn súng liên thanh: "Anh Lomon ơi, xảy ra chuyện rồi, không lừa anh! Lão Hank và Billy đánh nhau túi bụi rồi, mọi người không khuyên can được, anh nhanh đi xem đi!"

Lomon nghe thế đã cảm thấy đầu càng đau, "Lão già lại uống say à?"

"Đúng vậy." A Côn nói xong, hít cái mũi lem luốc, "Ủa, mùi gì thế, thơm quá. Nhà anh có cái gì ngon ạ?"

Lomon giật mình, nhét vào miệng A Côn nửa cái bánh mì còn dở lúc cơm tối vì không có khẩu vị, "Đúng vậy, chú mày lời rồi. Mau cút, anh thay quần áo rồi qua!"

"Vâng, cút cút." Có đồ ăn dễ nói chuyện, A Côn gặm bánh mì cun cút chạy.

Lomon vội đóng cửa phòng, cầm một chai thuốc sát trùng phun khắp phòng, lại bịt mũi xịt vào cổ và nách mình.

Mùi tinh dầu thấp kém và mùi cồn thoáng chốc tràn ngập khắp phòng, che đậy mùi ngọt ngào kỳ lạ lúc trước, làm cậu hắt xì mấy hơi.

Sau đó Lomon lôi hòm để đồ dưới gầm giường ra, lấy ra một cái hộp làm bằng hợp kim chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay ở cuối cùng, mở khóa mật mã, lôi ra một bản kim loại có năm rãnh. Các ống tiêm thủy tinh được gắn vào rãnh, bên trong chứa chất lỏng màu lam nhạt.

Lomon xắn ống tay áo trái, chuẩn xác cắm kim tiêm vào tĩnh mạch, sau đó cắn chặt răng tiêm từng giọt thuốc, không chừa lại giọt nào.

Cơn đau khủng khiếp ập đến, trong khoảnh khắc lan khắp tứ chi dọc theo dây thần kinh và mạch máu, trước mắt Lomon đen kịt, cậu tựa vào bên giường người co giật.

Một phút đồng hồ sau, cảm giác đau đớn biến mất, Lomon hít một hơi, đứng dậy ném ống kim tiêm rỗng vào thùng rác sắt, dùng ống thép đập nát thành từng mảnh, lại cất hộp hợp kim vào hòm để đồ.

Sau đó cậu cởi cái áo ướt sũng ném vào giỏ giặt quần áo, thay một cái áo cũ.

Làm xong tất cả, Lomon nâng cánh tay lên ngửi nách, lại hắt xì một cái.

Giờ chắc người khác không ngửi thấy gì rồi.

Nhưng đã lỡ dùng hết thuốc ức chế rồi, lần sau phát tình nên làm sao đây?

Lần sau còn phải một năm nữa, đến lúc đó tính sau, người sống cũng không thể nhịn tiểu chết, luôn có cách.

Lomon luôn quá lạc quan, hoặc là không tim không phổi, chỉ lo lắng năm giây rồi sẽ không lo nghĩ nữa, đội cái mũ cũ nát trên giá cạnh cửa lên đầu, bước nhanh ra cửa.

—— Đúng vậy, Lomon là Omega, giống loài có thể chất yếu ớt, số lượng thưa thớt, từ mười bốn mười lăm tuổi bắt đầu hàng năm bị kỳ phát tình giày vò, cho đến khi bị một Alpha đánh dấu hoàn toàn mới có thể thoát khỏi loại tra tấn này, sứ mệnh lớn nhất cuộc đời chính là ở nhà sinh con nuôi con. (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chẳng qua chuyện này cả hành tinh Bạch Điểu trừ chính cậu, cũng chỉ có lão Hank nuôi lớn cậu biết.

Vốn Lomon cũng không hiểu rõ thân phận của mình, bởi vì hành tinh Bạch Điểu là một hành tinh rác, người sống trên đó toàn là Beta phổ thông, Lomon cũng cho là mình giống họ, trước giờ không nghĩ rằng mình chính là một kẻ khác loài.

Hành tinh Bạch Điểu là một hành tinh giống Trái Đất nằm ở rìa hệ hành tinh Thiên Diêu, đường kính chỉ bằng một nửa so với Trái Đất cổ đại – cái nôi sinh ra loài người. Ngày xửa ngày xưa nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, bốn mùa như xuân, trừ con người ra còn sinh sôi một loài chim trắng vô cùng xinh đẹp, hai giống loài hài hòa chung sống, vì vậy mà nơi đây được gọi là Bạch Điểu.

Một ngày nọ thiên tai ập xuống, có người phát hiện ra một loại khoáng sản năng lượng chiến lược cực kỳ quý hiếm, gọi là đá mặt trời ở hành tinh Bạch Điểu. Để khai thác loại khoáng sản này, mấy công ty năng lượng địa phương đã lật tung ba thước đất, đào gần như hết khiến hành tinh đảo lộn. Sau đó thế lực khắp các hành tinh khác nghe tin mà đến, vung tay để tranh đoạt đá mặt trời, để lại hành tinh Bạch Điểu đầy lỗ hổng.

Dưới sự tàn phá của hỏa lực hơn trăm năm, hành tinh nhỏ này không chịu nổi gánh nặng, khí hậu chuyển biến xấu, hệ sinh thái sụp đổ, loài chim trắng vốn có yêu cầu cao về môi trường sống cũng bị tuyệt chủng.

Bởi vì không phù hợp để sinh sống nên phàm là người có điều kiện có thân phận trên tinh cầu - chính là Alpha có thể chất mạnh mẽ là giai cấp đứng đầu nhân loại cùng Omega thưa thớt được chiều chuộng - tất cả đều tìm nơi để chuyển đi, thậm chí người cai trị hành tinh cũng đem người nhà đi hết. Người ở lại đều là quần chúng Beta tầng chót một nghèo hai trắng không có khả năng chi trả phí nhập cư cao, chỉ có thể dời xuống đất kéo dài hơi tàn, từ đó hành tinh Bạch Điểu biến thành một hành tinh rác.

Đá mặt trời đã bị đào bới gần hết, hiện giờ vật duy nhất còn giá trị ở hành tinh rác này là một loại pyroxen đỏ tương tự với đá mặt trời. Loại đá này độ tinh khiết thấp, tạp chất nhiều, một tấn quặng đá thô chiết xuất năng lượng mới tương đương với 1 gram đá mặt trời, giá thấp nhưng nếu vứt bỏ thì lại tiếc. Khoảng năm mươi năm trước, một công ty khai thác khoáng sản khổng lồ của đế quốc tên là công ty khai khác mỏ Diệu Tinh đã lũng đoạn quyền khai thác pyroxen đỏ, đa số cư dân còn lại đều làm việc cho công ty này, dùng công việc lao động vất vả đổi lấy nguồn phí sinh hoạt ít ỏi.

Lão Hank là một thợ mỏ ở hành tinh Bạch Điểu, cả đời không lập gia đình, không vợ không con, mười tám năm trước ông nhặt được Lomon trong một lần làm việc ở quặng mỏ hoang.

Lúc đó Lomon vẫn là một đứa bé chưa đầy một tuổi, trong tã lót có một hộp hợp kim trông khá cao cấp, bên trong có năm ống thuốc ức chế pheromone Omega, đủ để cho một thiếu niên Omega bình an vượt qua năm lần phát tình từ 14 tuổi đến 18 tuổi. Ngoài ra còn có một mảnh giấy chữ viết nguệch ngoạc, hàng chữ trên đó là xin người nhặt được Lomon giữ bí mật.

Chuyện này thật sự không thể tin được, số lượng Omega của toàn nhân loại chỉ khoảng 5%, đối với nhiều người là tài nguyên khan hiếm quý báu hơn nhiều so với đá mặt trời, cho nên lão Hank không nghĩ ra vì sao cha mẹ ruột của Lomon phải vứt bỏ đứa con Omega của mình, còn vứt cậu xuống hành tinh rác.

Không nghĩ ra thì không nghĩ ra, lão Hank không có điều kiện và sức lực đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, nhặt Lomon về nhà rồi nuôi cậu như đứa bé Beta bình thường, cũng không nói cho bất luận người nào biết chỗ khác biệt của đứa nhỏ này. Dần dà, chính ông cũng suýt quên chuyện này.

Từ nhỏ Lomon người yếu nhiều bệnh, động một cái là cảm sốt, chút tiền lão Hank tiết kiệm được chưa đủ để trả tiền thuốc men cho cậu, bởi vậy từ lúc cậu sáu tuổi ông đã tiến hành huấn luyện thể chất vô tình thậm chí được coi là tàn khốc, có mấy lần Lomon thiếu chút nữa bị chơi đùa đi đời nhà ma.

Nhưng may là Lomon mạng lớn, vẫn chịu đựng được, sau ba năm năm chậm rãi quen thuộc, không còn là ấm thuốc ốm yếu lúc trước nữa.

Đến năm mười bốn tuổi, có một ngày đột nhiên Lomon choáng váng đầu chân mềm người không thoải mái, còn tưởng là mình mắc bệnh nặng sắp chết. Lão Hank mới chợt nghĩ ra gì đó, lục tung tìm được hộp hợp kim, lấy một ống tiêm cho Lomon.

Lomon nhanh chóng khôi phục như thường, sau đó mới biết được hóa ra mình là Omega.

Sau đó, vì thế cậu buồn bực suốt một ngày.

Ai thèm làm một Omega như dụng cụ trang trí chứ không phải người chứ, cả đời phải phụ thuộc vào thuốc hoặc Alpha để sinh tồn, ai thèm chứ!

Còn không thoải mái bằng làm Beta bình thường đâu!

Cậu có tay có chân có sức mạnh, tự mình có thể nuôi sống bản thân mới không bị những người khác lợi dụng!

Lão Hank tôn trọng suy nghĩ của Lomon, tiếp tục thay cậu giữ bí mật này, từ đó về sau hàng năm Lomon phải dựa vào một ống thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình.

Omega trong kỳ phát tình tỏa ra mùi pheromone ngọt ngào, nghe nói đối với Alpha có lực hấp dẫn trí mạng. Mà Beta thì năm giác quan không nhạy bằng, tuy có thể ngửi được một chút mùi nhưng không xảy ra phản ứng sinh lý. Mặc dù như thế, Lomon vẫn rất cẩn thận, để tránh bại lộ thân phận tạo thành phiền toái không cần thiết. (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có điều Lomon không cam lòng sống cả đời ở hành tinh rác này. Từ lúc mười tuổi cậu có sức đã bắt đầu làm thuê cho người ta để kiếm tiền, tin rằng một ngày nào đó mình có đủ tiền rời khỏi chỗ rách nát này, đi đến những hành tinh khác ngao du thiên hà, ngắm nhìn vũ trụ rộng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro