Chương 9: Chúc hai người hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lomon còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy mũi nóng ngứa lên, hình như có cái gì đó sắp chảy ra.

Má chứ, không thể nào! Alpha này đúng là có độc!

Lomon vội bịt mũi, loạn xạ đeo dép lê, vội vàng kéo cửa ra đi ra ngoài, "Tôi đi ra xem bão cát ngừng chưa!"

Caleb thấy lạ vì hành động đột ngộ của Lomon, bên ngoài vẫn có tiếng gió rít gào, hiển nhiên bão cát vẫn chưa ngừng.

Cúi đầu nhìn chiếc lều ở dưới thân, hắn không khỏi đau đầu, tuy rằng cương cứng buổi sáng là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng hôm nay cứng quá, cứng đến độ làm hắn khó chịu.

Khí hậu hành tinh rác này quả nhiên không tốt, khả năng tự chủ mà hắn luôn tự hào đã giảm xuống, thế mà lại có phản ứng với một Beta.

Cho dù Beta này coi như có mấy phần sắc đẹp, phản ứng này cũng không nên xuất hiện.

Caleb lý trí cảnh tỉnh mình, sau đó vào phòng rửa mặt tắm nước lạnh.

...

Tất nhiên Lomon biết bão cát chưa dừng, chỉ kiếm cớ đi ra ngoài hít thở không khí, không thì nếu chảy máu mũi trước mặt Caleb, thanh danh đời này của cậu sẽ bị phá hủy.

Cậu ra ngoài đi dạo hồi lâu, đoán chắc lão Hank đã dậy, lúc này mới chậm rãi đi về.

Về đến nhà quả nhiên lão Hank đã dậy, Caleb cũng mặc quần áo rồi, Lomon làm như không có việc gì: "Hôm nay không được, bão cát lớn quá không đi nổi, vẫn phải chờ thêm."

Caleb khẽ gật đầu, "Đã biết."

Kết quả hôm sau không thể ra ngoài, ngày thứ ba cũng không, ngày thứ tư vẫn không.

Trận bão cát này đặc biệt nghiêm trọng, diện tích tàn phá cũng rất lớn, gần như quét ngang nửa hành tinh rác, công ty khai thác mỏ Diệu Tinh không thể không tạm ngừng hoạt động.

Lomon không có việc gì làm, cả ngày đi lại ở thành phố dưới lòng đất.

Lão Hank ngày ngày vẫn đến câu lạc bộ, chẳng qua sau lần trước đánh nhau với Billy là không uống rượu nữa, chỉ gọi chút đồ uống. Thời gian ông ra ngoài cũng không lâu, chỉ ngồi một lát rồi về nhà, cảnh giác chú ý nhất cử nhất động của Caleb. (Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Caleb không đi đâu, từ sáng sớm đến tối đều ở trong phòng nghỉ ngơi, thoải mái nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ. Vết thương trên người hắn chóng khỏi, ba ngày sau vết thương ở sườn đã kết vảy, cơ bản không ảnh hưởng đến cử động.

Đến ngày thứ năm, bão cát ngừng. Caleb chờ sốt ruột, cần mau chóng bổ sung năng lượng cho Yunxi, Lomon sảng khoái đồng ý.

Mấy ngày nay ở chung nhà với Caleb làm Lomon rất mất tự nhiên. Vốn trước kia lúc này cậu đều ở nhà ngủ ngon, nhưng bây giờ thêm một tên Alpha động một cái là làm cậu phải chảy máu mũi, cậu không thể thảnh thơi như vậy được. Cho nên cậu cũng ngóng trông bão cát tan sớm chút, ước gì hoàn thành giao dịch sớm chút, làm cho Alpha này đi xa sớm chút.

Lomon đưa Caleb đến công ty khai thác mỏ Diệu Tinh, bảo hắn ở ngoài chờ, mình thì vào phòng làm việc của Mark, chủ động xin tham gia hoạt động khai thác lộ thiên ở núi Anto.

Mark nghe mà ngạc nhiên, "Không phải cậu luôn coi thường loại công việc này sao, sao hôm nay chủ động thế?"

Lomon thờ ơ nói: "Không được à, mỏ quặng ở núi Anto là tôi kiếm được."

"Được, được chứ, giống như phá thân trinh nữ, hiểu được." Mark đáng khinh nháy mắt với cậu, "Có điều tiền công một ngày chỉ có một trăm điểm thôi."

"Đào chết anh, cũng may tôi không dựa vào nghề này." Lomon ghét bỏ nói, sau đó như là chợt nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, lát nữa tôi muốn dẫn một người bạn thân đi cùng."

Mark vừa cấp quyền hạn cho cậu vừa thuận miệng hỏi: "Ai thế?"

Lomon nói qua loa: "Người bạn mới quen mấy hôm trước, là một người cao to, trước kia chưa từng làm thợ mỏ, bây giờ muốn đổi nghề, tôi cho anh ấy trải nghiệm chút."

"Được rồi, nể mặt cậu, đừng phạm sai lầm." Mark không nói cần gọi người đến xem qua, đưa cho Lomon thẻ làm việc tạm thời, "Một ngày tính cho anh ta 70 điểm."

"Cảm ơn honey."

Lomon nhận thẻ, hôn gió Mark một cái, sau đó đi ra phòng điều hành.

Mark thoáng chốc mềm nhũn người, bút điện tử trên tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.

Caleb ở góc tường ngoài phòng điều hành thấy cảnh này, khóe mắt không khỏi co giật, là một Beta mà làm thế cứ sai sai.

"Xong rồi, đi!"

Lomon cầm thẻ hớn hở đi ra, Caleb lại không tỏ vẻ gì là cao hứng, lúc nhận thẻ làm việc tạm thời thậm chí biểu cảm có chút ghét bỏ, khiến cho Lomon không rõ vì sao.

Sau đó cậu đưa Caleb đến bộ phận hậu cần lấy một bộ đồng phục lao động lớn nhất, Caleb mặc vào rồi cài thẻ làm việc trước ngực, đội mũ bảo hộ, trông vừa ngầu vừa đẹp trai, quả thực làm cho người ta không thể khép chân.(Bản edit chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lomon theo bản năng sờ mũi một cái, vội nhấc chân đi trước, không yên tâm dặn dò: "Gặp được người khác nhớ khiêm tốn, đừng có hếch mặt lên."

"Không cần cậu nhắc nhở."

Khi học trường quân đội Caleb đã từng tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm, có thể khống chế pheromone mà bản thân phát tán, tuy rằng hiệu quả không rõ bằng tiêm thuốc ức chế nhưng trong tình huống không có thuốc ức chế vẫn có thể che giấu bản thân, lừa đối thủ.

Đến gara, bên trong đang reo hò ầm ĩ, những thợ đào mỏ đến núi Anto khai thác đang chuẩn bị trước khi xuất phát. Lomon vừa xuất hiện là thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều hàn huyên đùa giỡn với cậu. Nghe cậu nói cũng muốn đến núi Anto, không ít người lại mời cậu vào tổ mình làm việc.

Lomon quen thuộc nói chuyện phiếm với nhân viên tạp vụ, cùng nhau mắng chửi rủa xả công ty khai thác mỏ keo kiệt, nhưng từ chối lời mời của họ, cười hì hì nói: "Cảm ơn các anh em, nhưng tôi có đồng đội rồi. Giới thiệu chút, đây là bạn tôi mới quen, Caleb, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc."

Caleb cúi đầu kéo thấp mũ bảo hộ, đi qua hai hàng xe đến cạnh Lomon, khẽ gật đầu chào hỏi với mọi người.

Những thợ đào mỏ đều kinh ngạc, thi nhau hỏi thăm lai lịch của Caleb cùng với là "bạn" thế nào với Lomon.

Lomon nói qua loa: "Không còn sớm, nên đi làm việc rồi, rảnh nói sau, không thì tên Mark keo kiệt kia nhìn thấy lại trừ tiền công."

Mọi người la ó nhưng cũng không hỏi sâu, dù sao kiếm tiền quan trọng hơn hóng hớt.

Sau đó mọi người lên xe khai thác mỏ, chậm rãi xuất phát.

Caleb liếc nhìn Lomon đang lái xe mà còn ngâm nga hát, "Nhân duyên khá đấy."

"Chứ sao." Lomon đắc ý nói, "Tôi là người vô địch hành tinh rác, có ai không nể mặt tôi đây."

Caleb cười nhạo một tiếng, rõ ràng không coi lời Lomon nói ra gì.

Lomon khó chịu, "Làm sao, anh không tin? Bao giờ chúng ta tỷ thí một trận?"

Caleb cong khóe miệng lắc đầu, "Không cần đánh, chắc chắn cậu không đánh lại tôi."

Lomon chưa bao giờ bị coi thường, nhất thời tức giận mặt đỏ rần, bất chấp giẫm phanh, xắn tay áo đứng lên nói: "Anh dám thì bây giờ đánh luôn!"

Xe đi sau thiếu chút nữa đâm vào, lái xe gào to một tiếng vội xoay vô lăng, sượt qua đuôi xe Lomon.

"Rầm" một tiếng vang lên, thân xe khai thác mỏ đột nhiên lắc lư, Lomon đứng không vững, bổ nhào vào người Caleb, đầu vừa vặn va vào giữa hai chân hắn.

Caleb: "..."

Lại một chiếc xe khác đi lên, đỗ cạnh xe Lomon, Billy thân thiết hỏi: "Lomon, làm sao thế, sao bỗng dừng lại vậy?"

Lomon chật vật ngẩng đầu lên khỏi đùi Caleb, "Không sao, chỉ là chuyện bất ngờ thôi."

Billy nhìn tư thế của hai người, chậm rãi há miệng, khó tin: "Cậu, cậu và hắn ta... Hai người đang..."

Lomon nhận ra có thể Billy hiểu lầm gì đó, thoáng chốc mặt đỏ tai hồng, vội đứng dậy giơ hai tay lên chứng minh trong sạch: "Tôi và anh ta không làm gì hết! Cậu nghĩ nhiều rồi!"

"Tôi biết rồi, chúc hai người hạnh phúc." hiển nhiên Billy không tin, cậu ta khổ sở nhếch khóe miệng, đau buồn lái xe đi mất.

Hạnh phúc cái con khỉ! Lomon buồn bực, đấm vào vô lăng, lườm Caleb: "Tại anh đấy! Món nợ này tôi nhớ kỹ, hôm nào tính sổ với anh!"

Cậu vừa mới một bầu nhiệt huyết muốn phân cao thấp với Caleb một trận, náo loạn một hồi hết hứng, xụ mặt lái xe đi.

Caleb vừa xấu hổ vừa buồn cười, rõ ràng mình chưa làm gì mà, đúng là quá oan uổng.

Nhưng tư thế vừa rồi, ừm...

Vừa nghĩ như vậy, bụng lại căng lên, Caleb cúi đầu thầm mắng, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, xóa hình ảnh không thể miêu tả trong đầu đi, quay đầu nhìn ra ngoài cánh đồng bát ngát hiu quạnh hoang vắng ngoài cửa sổ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro