Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook trải qua một đêm thần thanh khí sảng* nên thức dậy rất sớm, cả người toả ra hơi thở dịu dàng, còn TaeHyung thì đang ngủ say ở bên cạnh, gọi như thế nào cũng đều không tỉnh dậy.

------------------------------------
*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoả mái dễ chịu.
------------------------------------

Cậu đau lòng anh đêm qua vất vả, lại cũng may công việc đã kết thúc nên hôn hôn lên trán anh. JungKook chiên trứng và nướng bánh mì rồi đặt ở trên bàn, một phần cho chính mình, một phần để lại cho anh, sau đó mới không nhanh không chậm một mình đi làm.

Cả ngày hôm nay JungKook không nhìn thấy người yêu đến công ty, nhưng cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, các phía đối tác đều nói mấy ngày nay TaeHyung thật sự rất vất vả nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

JungKook không phải là người tham vọng nhưng TaeHyung lại khác một trời một vực, anh cực kỳ coi trọng sự nghiệp, ít nhất là quan trọng hơn gia đình bọn họ, anh không bao giờ từ bỏ và luôn làm hết sức lực.

Cho nên khi không nhìn thấy anh đến công ty thì trong lòng cậu có chút vui mừng. Cậu nghĩ anh nên nghỉ ngơi thật tốt.

Buổi sáng không có việc gì nên cậu đã gửi một vài tin nhắn Kakaotalk cho TaeHyung, tất cả đều là hỏi Anh thức dậy chưa? Đã ăn cơm chưa? Có muốn cậu giúp anh đặt cơm trưa không? nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, anh không hề trả lời lại. Nhưng cậu cũng không buồn bực, nghĩ rằng chính mình rất nhanh liền trở về nhà nên không nhắn tin cho anh nữa.

5 giờ, cậu bước ra khỏi tòa nhà văn phòng và nhìn thấy cảnh hoàng hôn buông xuống, ánh nắng buổi chiều làm cho đôi mắt cậu nheo lại.

Cậu đã không đếm được có bao nhiêu ngày cậu tan làm đúng giờ.

Nhìn thấy mặt trời còn chưa lặn, cậu lẩm bẩm, "Cuộc sống của mọi người thật là tốt."

Cậu lái xe nhưng không vội vã trở về nhà mà đi đến quán ăn TaeHyung yêu nhất đặt một phần cơm. Trong thời gian đặt cơm thì cậu đi dạo trung tâm thương mại mua cho anh một đôi giày mới. Hôm qua khi cậu ôm TaeHyung đi rửa sạch thì tình cờ nhìn thấy vết đỏ trên cổ chân của anh, cậu vừa đau lòng vừa oán trách anh không quan tâm đến bản thân.

JungKook nhìn trái nhìn phải, cậu muốn thỏa mãn thẩm mỹ của TaeHyung, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là anh phải mang thoải mái.

Cậu chọn trái chọn phải thử đi thử lại thì cuối cùng lựa chọn một đôi giày bóng lưỡng màu đen da trâu. Cậu báo ra số giày anh, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng mang theo đồ ăn cùng đôi giày mới trở về nhà.

JungKook vừa bước vào nhà liền nở nụ cười, cậu hướng trong phòng kêu hai tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu cũng không để ý nhiều lắm, dù sao mấy năm nay anh cũng rất ít đáp lại lời của cậu.

Cậu đổi sang dép lê rồi đặt hộp cơm lên trên bàn, sau đó cầm đôi giày đi đến phòng ngủ tìm TaeHyung. Tâm trạng cậu vui vẻ nên bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, cậu đẩy cửa ra nhưng lại không thấy bóng dáng người yêu.

Cậu nhìn vào phòng vệ sinh nhưng cũng không có ai ở bên trong.

Cậu nhíu nhíu mày, đặt đôi giày xuống mặt đất, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của người yêu nhưng chỉ nhận được tiếng tút tút tút.

Cậu xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, từ thư phòng đi đến phòng khách, cuối cùng nhìn thấy trên bàn cơm có một tờ giấy trắng, rất không giống tác phong của anh.

Tim cậu lỡ vài nhịp, đôi tay run rẩy cầm lấy tờ giấy kia, phía trên viết 3 chữ thật lớn: Đơn Ly hôn.

Cậu cảm thấy điều này hết sức vớ vẩn, nhưng tất cả lại đang nói rõ đây không phải là vui đùa.
Cậu cầm đơn ly hôn đã viết sẵn cho chính mình và mất rất lâu mới tiêu hóa ba chữ này, sau đó cậu hốt hoảng hiểu được người yêu của cậu thật sự muốn ly hôn.

Trời đã tối, đồ ăn ở trong hộp giữ nhiệt cũng đã nguội.

Cậu lại lần nữa bấm vào dãy số của TaeHyung nhưng vẫn không liên lạc được với anh.

Cậu rất muốn nói với anh rằng: Trời đã tối lắm rồi, anh mau quay về đi, em sẽ không truy cứu chuyện này, em chỉ cần anh ngủ một giấc, ngày mai mang đôi giày mới và mặc bộ quần áo sạch sẽ, cho dù đi chơi cũng được, nghỉ ngơi cũng được, đều không sao cả. Em không quan tâm anh đang vui đùa hay nghiêm túc, cho dù cố ý làm cho em lo lắng cũng được, cho dù trêu đùa bỡn cợt em cũng được, em chỉ cần anh ăn ngon mặc ấm mà thôi.

Cậu bị ý nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.
Điều này có vẻ không phù hợp với người học kinh tế, nhưng khi phát sinh ở trên người JungKook thì lại rất hợp tình hợp lý.

Hóa ra cậu là một người đáng thương đã in sâu trong tình yêu, cậu là một con cừu non mặc người bày bố. Hơn nữa đều là do cậu cam tâm tình nguyện.

Cậu không biết suy nghĩ của TaeHyung, cậu vốn ngu dốt, không tinh tế giống như anh, cho nên cậu chưa bao giờ hiểu được người yêu lớn hơn năm tuổi, cho dù là 5 năm trước hay là 5 năm sau. Cậu chỉ có thể nỗ lực mười hai vạn phần cùng sự chân thành đi phỏng đoán những vô tình thiệt ý của TaeHyung.

Cậu không biết anh còn có quay về bên cạnh cậu giống như rất nhiều lần cùng cậu giận dỗi trước đây hay không? Điều duy nhất cậu biết là cậu tuyệt đối không thể buông tay.

Cậu đau lòng khi nhìn anh một mình lẻ loi hiu quạnh. Cậu biết tuy bề ngoài TaeHyung lang thang nhưng bên trong lại cách người ngàn dặm, dầu muối đều không ăn. JungKook mất một năm mới ôm được mỹ nhân về nhà, cho nên cậu hiểu rõ điều này hơn so với bất cứ ai.

Người yêu của cậu sinh hoạt rất tùy tiện và liều mạng, anh không quan tâm đến bản thân cho nên thường xuyên bị thương, lại còn cảm thấy rất tốt. Cậu không thể nhìn anh bị thương, cũng không thể nhìn anh ép dạ cầu toàn*.

------------------------------------
*Ép dạ cầu toàn: nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
------------------------------------

Tính cách người yêu cậu rất hung ác tàn nhẫn, không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ dừng tay, đối với người khác tàn nhẫn, đối với người yêu tàn nhẫn, đối với bản thân còn ác hơn. Dáng vẻ làm việc quên ăn quên ngủ làm cho mọi người quên mất rằng anh chỉ là một beta bình thường.
Đương nhiên JungKook bác bỏ hết những nhận xét vớ vẩn này, cậu biết anh có bao nhiêu tốt đẹp và quý giá.

Người yêu của cậu là ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, xứng đáng nhận được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Cậu nghĩ có lẽ anh là do trời cao phái đến trấn áp cậu, nếu không phải như vậy thì tại sao chỗ nào của anh cũng làm cho cậu đau lòng?

Mà TaeHyung lại lựa chọn từ bỏ tình yêu này, đáng tiếc đến bây giờ JungKook mới hiểu được.

Cậu leo lên trên giường, vuốt ve vị trí TaeHyung nằm ngủ nhưng chỉ là một mảng lạnh lẽo.

Cậu nhìn chằm chằm mặt trăng một hồi lâu, nghĩ thầm mặt trăng đêm nay thật sự không đẹp.

Cậu theo bản năng gọi điện cho anh hết lần này đến lần khác, cho đến khi mặt trời mọc, cho đến khi núi sông gặp nhau.
Cậu nhìn chằm chằm vào khung chat Kakaotalk của bọn họ, cuối cùng gửi cho anh ba chữ: Em chờ anh.

Đương nhiên TaeHyung không có đặt thời hạn cho trò chơi khôi hài này, chưa kể rất có thể anh cảm thấy thời hạn càng dài thì càng tốt; anh càng không thể một mình xám xịt quay về, điều này quá ngu ngốc và quá không phù hợp phong cách của TaeHyung.

Nhưng cậu chính là dùng từ Chờ Đợi này, bởi vì cậu biết rằng Chờ Đợi chính là từ duy nhất xuyên qua toàn bộ tình yêu và hôn nhân của cậu.

Hết-Chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro