Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi TaeHyung ở bên cạnh JungKook đều vô cùng thả lỏng, cho nên chỉ nằm trong lòng ngực cậu một lát thì mí mắt nặng trĩu, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa. Nhưng anh lúc này cảm thấy cuộc sống này không hề dễ dàng, lại muốn nhìn người yêu thêm một chút, cho nên anh chống đỡ tinh thần nói chuyện với cậu.

JungKook biết anh mệt nhọc nên xoa xoa khóe mắt, dịu dàng nói, “Anh ngủ đi, em ở chỗ này nhìn anh, anh tỉnh lại liền nhìn thấy em.”

Nghe được lời này, TaeHyung mới yên lòng, sau đó ngủ thiếp đi.

Cậu nghe thấy hô hấp của anh dần dần ổn định nên đặt anh lên gối, còn mình thì lên mạng tra cứu những tổn thương trước và sau khi Beta phẫu thuật tử cung nhân tạo.

Cậu tình cờ thấy một bài đăng trên mạng: Beta cùng Alpha kết hôn được 3 năm, có nên làm phẫu thuật tử cung nhân tạo không?

Ma xui quỷ khiến cậu mở ra.

Người đăng là một Beta đã kết hôn với Alpha được ba năm, nhưng vẫn không nhận được sự ủng hộ của gia đình đối phương. Lúc đầu quan hệ hai người rất tốt, đường mật ngọt ngào gắn bó keo sơn, nhưng sau một thời gian, Alpha không khống chế được bản năng của mình, bắt đầu bất mãn kén cá chọn canh đối với bạn đời Beta, còn nói thẳng nếu đối phương không thể sinh con cho mình thì sẽ ra ngoài tìm Omega khác sinh con.

Tất cả bình luận phía bên dưới đều là những câu chuyện xưa, nói về những bất lực và thiệt thòi của Beta trong hôn nhân.

Bắt đầu câu chuyện luôn là trời yên biển lặng, sau đó tình cảm dần dần ảm đạm, cuối cùng kết cục là lông gà đầy đất.

JungKook cảm thấy sợ hãi.

Cậu không biết TaeHyung có nhìn thấy điều này hay không, càng không biết anh khi nhìn thấy thì sẽ cảm thấy như thế nào. Bọn họ đứng trong bốn bề đều là thù địch, bọn họ ở trong một mảng hỗn độn ăn uống linh đình, ly chạm vào nhau, nhưng mỗi người đều mang một bụng sầu khổ.

Cậu hối hận chính mình suy nghĩ mọi thứ quá đơn giản, lại nghĩ người yêu bên cạnh là tường đồng vách sắt nên cậu không nhìn thấy thế gian còn nhiều hỗn loạn và lo toan như vậy, càng không cảm nhận được những mẫn cảm và bất an của người bên gối.

Tuy cậu nhỏ hơn TaeHyung năm tuổi nhưng bởi vì làm chồng nên cậu cảm thấy chính mình nên chăm sóc và quan tâm đối phương nhiều hơn một chút, mà cậu xưa nay cũng đều làm như vậy, cho nên cậu cảm thấy trong cuộc hôn nhân này là một bên trả giá, cũng từng ở vài lần say rượu cậu bắt đầu sinh ra tủi thân, cậu cảm thấy TaeHyung quá mức vô tâm. Nhưng hôm nay cậu mới biết được anh xưa nay có bao nhiêu bất an, những vô tâm lãnh đạm mỏng lạnh đó có lẽ chỉ là giả vờ mà thôi.

Cậu lúc này mới hiểu được Beta lúc trước đồng ý gả cho cậu là dùng bao nhiêu dũng khí đánh cược một người yêu. Mà sự thật chính mình có phải là một người yêu hay không, cậu cũng không biết.

Trong lòng cậu tính toán nên đối xử với anh như thế nào, cho nên lên mạng tra cứu cách chăm sóc sau khi phẫu thuật tử cung nhân tạo, cuối cùng thức cả một đêm.

Khi TaeHyung tỉnh lại thì nhìn thấy hai mắt JungKook sưng, cả người nhìn qua giống như con thỏ, vừa buồn bã vừa dịu ngoan.

Anh cười một chút, duỗi tay hướng về phía người yêu mình, JungKook hiểu ý cúi đầu xuống, TaeHyung liền xoa xoa mặt cậu, nói, “Có xấu hổ không chứ? Sao anh trước đây lại không biết em có nhiều nước mắt như vậy.”

Gương mặt JungKook hơi hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, “Em trước đây cũng không biết.”

Cậu là một đứa trẻ ngoan, ổn trọng và sớm hiểu chuyện, sau khi đến trường thì không còn chảy nhiều nước mắt như vậy nữa. Cho đến tối hôm qua, cậu mới biết được không có đủ nước mắt để diễn tả nỗi đau đớn này.

Đau đớn hôm qua là đau đớn cậu chưa bao giờ trải qua.

Cậu nhìn gương mặt TaeHyung ngủ say thì liền tưởng tượng được sự bất lực của anh khi một mình nằm trên bàn mổ lạnh băng, cậu chạm vào cơ thể anh và cảm nhận được sự đau đớn khi dao phẫu thuật xuyên vào cơ thể anh; cậu nhìn thấy TaeHyung thỉnh thoảng cau mày thì liền cảm nhận được những tổn thương mà anh phải chịu đựng sau khi phẫu thuật.....

Cậu chưa bao giờ biết chính mình có thể đau đớn như vậy.

Không chỉ trái tim mà sau đó lan ra toàn bộ cơ thể, giống như không có chỗ nào là không đau. Nước mắt giống như chuỗi ngọc bị chặt đứt, không thể nào ngăn cản được.

Cậu một lần nữa nhớ lại những câu nói và động tác của TaeHyung trước đây, sau đó liên tục tự trách bản thân quá đần độn.

Cậu lại tra cứu thông tin, tất cả những gì cậu nhìn thấy là những tổn thương của ca phẫu thuật này, và rất nhiều lời phàn nàn của những người đã từng trải qua.

Anh nhìn dáng vẻ này của cậu thì trong lòng đau đớn, anh nhéo nhéo gương mặt của cậu, nói, “Giọng nói Kookie chúng ta đều khàn....”

JungKook lúc này mới nhớ đến cái gì đó, cậu xuống giường cầm ly nước đưa cho TaeHyung, nói, “Anh uống chút nước. Em tra cứu thông tin, sau này sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

TaeHyung uống một ngụm nước, anh cười một chút, rồi lại uống hết ly nước, sau đó đưa ly rỗng cho cậu, nói, “Kookie nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Cậu đặt ly nước lên trên tủ đầu giường, sau đó ngồi bên cạnh TaeHyung và sờ sờ tóc anh, nói, “Không tốt. Em làm không tốt.”

Anh kéo tay cậu, thấp giọng nói, “Không phải. Em là người đối xử tốt nhất với anh trên đời này. Không còn có ai yêu anh giống như em.”

JungKook ngẩn người. Trong lời nói của TaeHyung có chút tiếc nuối, cậu bất giác nghĩ đến cha mẹ Kim, người chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống hai người bọn họ. Anh rất ít khi nói về gia đình mình, từ khi cậu quen biết TaeHyung đến nay thì anh chỉ có một mình bươn chải, không có quê nhà, cũng không có người thân ở bên cạnh. TaeHyung không nói nên cậu cũng không dám hỏi.

JungKook thật cẩn thận mở miệng, “Tae Tae, ngày hôm qua em lên mạng thấy được rất nhiều Alpha chán ghét vứt bỏ Beta của mình. Anh có phải cũng từng lo lắng em sẽ chán ghét, lo lắng em sẽ đối xử với anh như vậy. Cho nên mới ——”

TaeHyung lắc lắc đầu, cắt ngang lời nói của cậu, “Không có. Anh thật sự không có.”

Anh nhanh chóng sắp xếp lời, nghiêm túc nói, “Anh biết em là một người vô cùng tốt, cũng biết em sẽ đối xử tốt với anh cả đời, phụ trách anh cả đời. Anh làm phẫu thuật này thật sự chỉ là bởi vì áy náy, cảm thấy có lỗi với em, sợ em tiếc nuối.”

Nước mắt JungKook giống như muốn trào ra, cậu gắt gao nắm chặt tay.

Ánh mắt TaeHyung nhìn cậu tràn ngập dịu dàng, “Anh cũng yêu em. Cho nên không đành lòng nhìn thấy em tiếc nuối.”

Nước mắt cậu trào ra, “Em không có tiếc nuối, có anh thì không còn gì tiếc nuối nữa.”

TaeHyung gật gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Ừm, anh đã biết. Em cũng đừng buồn nữa. Chúng ta sau này cùng nhau sống thật tốt.”

Những lời này đối với JungKook vô cùng có sức hấp dẫn.

Chỉ có trời mới biết cậu muốn cùng anh ở bên nhau đến mức nào, tốt nhất là cùng nhau sống đến một trăm tuổi.

Không, TaeHyung sống đến một trăm tuổi, còn cậu chỉ cần sống đến 95 tuổi là đủ rồi.

Cậu hôn hôn lên trán anh, nói, “Được. Chúng ta sau này cùng nhau sống thật tốt. Không còn áy náy và tiếc nuối nữa. Những gì có được hiện giờ chính là tốt nhất.”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào hai người bọn họ, bọn họ biết tương lai còn rất dài.

Hết-Chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro