Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook nắm lấy tay TaeHyung, thật cẩn thận nhìn chằm chằm anh, đợi đến khi anh bình tĩnh lại mới hỏi, "TaeHyung, có chuyện gì vậy? Người mới vừa gọi điện thoại cho anh là ai vậy?"

TaeHyung lúc đầu không nói chuyện, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lát mới từ trong túi xách móc ra một điếu thuốc, kẹp trong tay, đang muốn hút một ngụm thì bị JungKook lấy đi, ấn vào gạt tàn thuốc, nói, "Bảo bối, cơ thể của anh còn chưa có bình phục, anh đừng hút thuốc."

Anh lúc này mới hốt hoảng quay đầu lại nhìn người yêu anh.

Tính cách cậu rất kiên nhẫn nên nhẹ nhàng hỏi lại, "Sao lại thế này?"

TaeHyung mỉm cười nhìn cậu một cách trống rỗng, nhưng giấu không được vẻ lo lắng. Anh lấy chai nước khoáng trong ngăn chứa đồ ở cửa xe, vặn nắp rồi uống hai ngụm nước, nói với JungKook, "Người gọi điện thoại đến là Kim HyukWoo, cựu quản lý mỏ than NH năm 2004. Là bố của anh."

JungKook khẽ mở miệng nhưng không biết phải nói cái gì.

Anh chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ mình.

Khi hai người mới vừa ở cùng nhau, cậu còn không biết đây là điều cấm kị của TaeHyung nên bất cẩn hỏi tại sao anh không liên lạc với người nhà. TaeHyung lập tức đen mặt, không nói lời nào. Tuy JungKook không giỏi xem mặt đoán ý nhưng nhìn cử chỉ của TaeHyung liền biết đây là chuyện không thể hỏi. Sau đó hai người bọn họ kết hôn, anh cũng không đề cập đến bất kỳ người thân nào. TaeHyung không đề cập đến nên cậu không dám hỏi, cho nên đến hiện giờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe được cha anh từ trong miệng TaeHyung.

"Ông ấy --"

TaeHyung cắt ngang lời nói của cậu và nói với chính mình, "Thị trấn của anh dựa vào mỏ than mà thành lập. Người trong thị trấn nếu không phải là công nhân mỏ than thì cũng là người nhà của công nhân mỏ than. Lúc đầu ông ấy chỉ là một công nhân mỏ than, còn mẹ anh là giáo viên ngữ văn. Sau đó, bởi vì nỗ lực làm việc nên được làm quản lý mỏ than." TaeHyung dựa vào ghế, nhắm mắt lại, thấp giọng nói. Anh dừng lại thật lâu, giống như chuyện cũ quá mức nặng nề, nói ra một chút cũng rất mệt mỏi, "Năm 2004, bởi vì liên tục khai thác và các lý do khác nhau nên mỏ than NH cạn kiệt. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ thị trấn. Người ở trong thị trấn đột ngột bị mất nguồn thu nhập .... Thành phố đã hỗ trợ một số tiền phân phát cho các công nhân. Nhưng số tiền này, lại bị ông ấy một mình lấy đi."

JungKook có chút khó hiểu. Tuy cậu không hiểu biết gia đình TaeHyung nhưng lại biết cuộc sống trước đây của anh cũng không quá tốt, sau này tuy có nhà có xe nhưng đều hoàn toàn dựa vào nỗ lực của anh.

TaeHyung đột nhiên mỉm cười, có chút lạnh lùng, "Có phải em thắc mắc số tiền lớn như vậy đã đi đâu, đúng không." Trong giọng nói đều là thù hận và khinh thường, "Ông ấy cầm tiền rồi một mình trốn chạy. Có người nói ông ấy nhập cư trái phép đi Thái Lan, cũng có người nói ông ấy đi Ấn Độ. Anh không biết, mẹ anh cũng không biết, không một ai biết chuyện gì đang xảy ra."

TaeHyung ảm đạm nhìn JungKook, nói, "Rất khó tin tưởng đúng không. Tất cả mọi người đều không tin."

"Mẹ anh bán nhà, bán đất, những đồ đạc trong nhà có thể dọn đi đều bị bọn họ lấy đi, ngay cả chiếc TV trắng đen và con heo đất cũng bị lấy đi."

"Đó là năm 2004, một chiếc TV trắng đen năm 2004 có lẽ cũng không được nổi 58 nghìn Won (~1 triệu VNĐ). Nhưng khi đó, người ở trong thị trấn thật sự không có tiền nên anh không trách bọn họ."

TaeHyung hít một hơi thật sâu, "Sau đó, trước khi anh thi đại học, bạn bè của ông ấy cùng hàng chục công nhân cùng nhau kéo đến nhà anh gây rối. Mẹ anh sợ đến mức không dám mở cửa. Bọn họ liền cầm búa chém cửa. Mẹ anh sợ kinh động hàng xóm nên cuối cùng mở cửa."

"Khi bọn họ gây rối, anh còn hồn nhiên không biết ở trong trường học học tiết tự học. Sau đó nghe hàng xóm nói bọn họ gây rối đến 10 giờ mới rời đi."

"11 giờ 17 phút ngày 3 tháng 6 năm 2004, anh về đến nhà thì phát hiện mẹ anh đang nằm trên sô pha, sùi bọt mép, trên mặt đất là chai thuốc diệt cỏ."

TaeHyung theo bản năng lấy một điếu thuốc rồi kẹp trong tay, nhưng nghĩ đến lời nói JungKook mới vừa nói nên không châm lửa. Anh thở dài, nói, "Em có biết uống thuốc diệt cỏ có bao nhiêu đau khổ không? Giống như có một con rắn độc nằm ở trong mạch máu cắn nuốt sinh mệnh bà ấy. Bà ấy uống rất nhiều nên rửa ruột, thay máu cũng không cứu được. Bà ấy nằm ở bệnh viện, hộc máu, cả người đau đến run rẩy, thậm chí hô hấp cũng không làm được. Lăn lộn suốt hai ngày mới ra đi."

Anh thở dài một hơi, không có sức lực nói chuyện. Qua một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người yêu, nói, "Anh không trách bọn họ, cũng không trách bà ấy. Bà ấy chỉ là bị ép buộc không còn cách nào khác mà thôi."

"Nghĩ đi nghĩ lại, người hai mẹ con anh có thể trách cũng chỉ có Kim HyukWoo mà thôi."

Nói xong, TaeHyung nhìn JungKook, cả người giống như con cá vàng, đờ đẫn không có sức sống.

Hốc mắt JungKook ươn ướt, cậu gắt gao nắm chặt tay TaeHyung, run rẩy nói, "Anh, tại sao anh không nói cho em biết. Tại sao chuyện gì cũng giấu ở trong lòng? Gia đình, phẫu thuật, tất cả đều không nói cho em ...... là do anh cảm thấy em không đáng tin cậy sao?"

TaeHyung cắn cắn môi, khẽ lắc đầu, nói, "Không phải. Anh chỉ là, không quen nói với người khác, không quen thể hiện sự yếu đuối, cũng không biết nên ở chung với em như thế nào."

JungKook buông tay anh ra, sau đó ôm anh vào trong lòng ngực, nói, "Là do em không tốt, bảo bối."

TaeHyung mỉm cười, "Sao lại nói em không tốt. Không phải lỗi của em."

Cậu hôn hôn lên trán anh, nghiêm túc nói, "Bảo bối của em cất giấu nhiều chuyện không vui trong lòng như vậy nhưng em lại không biết, cũng không giúp được ..... đương nhiên là em không tốt rồi."

TaeHyung nắm lấy tay cậu, nói, "Trước đây, anh cảm thấy mệnh của mình không được tốt. Trước năm 18 tuổi, ai cũng đều cảm thấy anh sẽ phân hoá thành Alpha nhưng cuối cùng lại trở thành một Beta bình thường nhất, trước năm 18 tuổi, anh có một cuộc sống hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, gia cảnh tốt đẹp, cuối cùng lại tan cửa nát nhà."

Cậu không thể nghe anh nói những lời này, trong lòng giống như có ngàn mũi kim đâm vào, đành phải ôm anh vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ lưng anh.

TaeHyung cười nói, "Nhưng anh lại có em. Điều này cho thấy Thượng Đế đối xử với anh cũng không quá tệ."

"Ông ấy nói muốn gặp anh vào ngày mai, tại quán cà phê ở trong trung tâm thương mại. Anh có nên đồng ý không?" TaeHyung ở trong lòng ngực cậu thấp giọng hỏi.

JungKook sửng sốt một chút. TaeHyung từ trước đến nay đều một mình làm chủ tất cả, có khi nào anh hỏi ý kiến mình chứ? Cho nên trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Hai người im lặng một lát, JungKook duỗi tay sờ sờ tóc anh, trong đầu hiện ra hình ảnh người cha già yếu của cậu, sau khi tranh cãi với cậu ngày ấy, trước khi cậu đi thì mẹ cậu đã cho cậu một ánh mắt vô cùng phức tạp. Cho nên cậu chậm rãi nói, "Nếu không thì đi gặp một chút đi. Cho dù không buông bỏ được những thù hận thì cũng nên gặp mặt một lần. Có lẽ ông ấy cũng đã ngoài 60 rồi. Đừng để lại tiếc nuối."

TaeHyung gật gật đầu, thấp giọng nói, "Em phải đi cùng với anh."

Trái tim cậu vừa đau đớn vừa run rẩy, gần như nghẹn ngào nói, "Ừm, em đi cùng anh. Cho dù có chuyện gì thì chúng ta đều cùng nhau gánh vác."

Hết-Chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro