chương 21 Khi nào cậu mới làm nũng với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


EDIT:yinyin040

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

người ở quán ăn cho rằng Lăng Vân Phàm thích ăn thịt kho tàu xương sườn, là hiểu lầm.

Lúc Lăng Vân Phàm vừa đến quán ăn làm công không bao lâu, khi cậu dọn dẹp một bàn khách vừa rời đi, phát hiện một phần thịt kho tàu xương sườn cơ hồ chưa được động qua .

Khi đó Lăng Vân Phàm vì trả nợ tỉnh, mỗi ngày điều ăn màn thầu, nhìn đến một phần thịt như thế nào có thể không động tâm.

Vì thế thừa dịp không ai chú ý, Lăng Vân Phàm đem phần thịt kho tàu xương sườn trên bàn kia vào phòng bếp, muốn dùng nồi nhiệt giữ ấm một chút mang về nhà.

Khi cậu đang dùng bao nilon để bỏ xương sườn vô, vừa lúc Hùng ca chủ quán ăn tiến vào phòng bếp.

Lăng Vân Phàm sợ Hùng ca cho rằng cậu ăn vụng, vội vàng nói: "Này xương sườn là khách ăn thừa."

Trong miệng Hùng ca nghiêng nghiêng ngậm thuốc lá, trên dưới đánh giá Lăng Vân Phàm: "Như thế nào lấy đồ ăn thừa vào phòng bếp?"

Lăng Vân Phàm còn cần mặt mũi a, chưa nói chính mình hiện tại còn chưa cơm ăn nên rất đói bụng, trơ mặt nói: "Tôi thích ăn thịt kho tàu xương sườn, rất thích, thấy thừa nhiều như vậy, cảm thấy lãng phí, rõ ràng hâm lại còn có thể ăn, không còn cách nào khác, tôi thấy đĩa này lền không nhịn được, từ nhỏ thấy liền thèm đến không được."

Hùng ca không nói cái gì, vỗ vỗ bả vai Lăng Vân Phàm xoay người rời đi.

Ngày thứ hai, Lăng Vân Phàm làm xong chuẩn bị về phòng thuê, Trịnh Tư Thanh con gái Trịnh Hùng gọi cậu lại: "A, cái kia ca ca, cậu đừng vội đi a, quán ăn chúng ta  là có cơm nhân viên, cậu không biết sao?"

" cơm nhân viên?" Lăng Vân Phàm bước chân dừng lại.

Trịnh Tư Thanh: "Đúng vậy,ở phía sau bếp, mọi người đều ở đó, cậu mau đi đi, chậm là không còn thịt đó."

Lăng Vân Phàm đi vào sau bếp, quả nhiên thấy mọi người trong quán ăn đều ở đây.

Ông chủ Trịnh Hùng cũng ở đó, nhìn thấy cậu, liền cười nói: "Này tiểu tử không phải ngày hôm cậu nói thích ăn thịt kho tàu xương sườn sao? Mau tới đây hôm nay cơm nhân viên chính là thịt kho tàu xương sườn."

Từ ngày đó về sau, tất cả mọi người trong quán ăn điều cho rằng Lăng Vân Phàm thích ăn thịt kho tàu xương sườn.

Lăng Vân Phàm cũng vẫn luôn không có nói ra việc này.

Nhưng vì cái gì ba năm không gặp Kỷ Thương Hải lại cho rằng cậu thích ăn thịt kho tàu xương sườn?

Trừ phi......

Kỷ Thương Hải nghe lén cậu nói chuyện điện thoại.

Cái ý nghĩ này làm người ta sởn tóc gáy xuất hiện trong đầu Lăng Vân Phàm trong, cậu theo bản năng mà lại nhìn di động được đặt ở một bên.

Bất quá nếu Kỷ Thương Hải thật sự nghe được cuộc nói chuyện của cậu cùng Trịnh Tư Thanh, thì Kỷ Thương Hải khẳng định cũng biết chuyện cậu mất trí nhớ là giả.

Vì sao không có vạch trần cậu?

Còn cùng cậu diễn kịch?

"Làm sao vậy? có chỗ nào không thoải mái sao?" Kỷ Thương Hải thấy sắc mặt Lăng Vân Phàm trắng bệch, lo lắng mà duỗi tay định sờ trán cậu.

Lăng Vân Phàm đột nhiên nghiêng đầu, tránh thoát tay Kỷ Thương Hải.

Bàn tay Kỷ Thương Hải đang vươn ra đứng yên tại chỗ,  chân mày hắn khẽ nhúc nhích, biểu tình tức khắc khôi phục bình thường, thong dong mà thu hồi tay lại cười nói: "Tôi dọa cậu sao? Thực xin lỗi, nếu có chỗ nào cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho tôi biết , ăn cơm trước đi."

Nói rồi hắn đem đồ ăn trong túi giữ nhiệt lấy ra dọn lên trên bàn, bới hai chén cơm.

Lăng Vân Phàm cũng không đem không khí này làm cho xấu hổ thêm, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nhận lấy chén cơm Kỷ Thương Hải đưa qua : "Cảm ơn."

"Ăn nhiều một chút." Kỷ Thương Hải cười nói, "Vết thương thên người còn đau không?"

Lăng Vân Phàm: "còn một chút đau, không đáng ngại."

Kỷ Thương Hải ngồi xuống đối diện Lăng Vân Phàm, bưng chén cơm lên: "Ăn cơm xong, tôi giúp cậu thay thuốc."

"Được, cảm ơn." Lăng Vân Phàm lùa cơm hai cái, như suy tư gì mà nhai hai hạ, nuốt xuống đột nhiên mở miệng, " cửa làm sao để mở ra?"

tay Kỷ Thương Hải cầm chiếc đũa, ngẩng đầu cười nhạt, biết rõ nhưng cố hỏi: "Cái cửa nào?"

Lăng Vân Phàm: "là cái cửa chính, cái cửa ở huyền quan ấy."

Kỷ Thương Hải hỏi một đằng trả lời một nẻo: "cậu muốn đi đâu sao? tôi có thể  đi cùng cậu, hiện tại cậu mất trí nhớ, tôi lo lắng cậu lạc đường."

"Là...... Là......" Lăng Vân Phàm ậm ừ, "Hôm nay có người đến gõ cửa, hẳn là người của công ty bất động sản đi, tô muốn mở cửa ra, nhưng vẫn không mở được."

"Thật không." Kỷ Thương Hải cúi đầu, kẹp lên hai hạt gạo, bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt nói, "Để một lát tôi dạy cho cậu cách mở cửa."

"Được." Thấy Kỷ Thương Hải đáp ứng nhanh như vậy, Lăng Vân Phàm nhẹ nhàng thở ra.

Cơm nước xong, hai người một người rửa xà bông một người rửa lại nước xạch, phối hợp ăn ý mà dọn dẹp sạch sẽ.

Lăng Vân Phàm lau khô nước trên tay, gấp không chờ nổi hỏi: "Có thể dạy tôi mở cửa được không?"

"Ừ." Kỷ Thương Hải gật đầu, hướng huyền quan đi đến.

Lăng Vân Phàm đi theo phía sau hắn , đi đến trước cửa chính.

Cửa màu nâu mật mã đứng ở kia, trầm mặc tĩnh mịch, phòng thủ kiên cố, ngăn cách ngoại hết thảy bên ngoài.

Kỷ Thương Hải: "Cậu nhìn kĩ, cửa này mở như thế này." Nói, hắn mở nấp mật mã, ở bên trong nhẹ ấn, áp xuống tay nắm cửa, chỉ nghe cùm cụp một tiếng, cửa bị mở ra.

Lăng Vân Phàm: "?"

Lão tử cũng làm y như thế này a!! Vì cái gì cậu mở không ra?

Cửa này như thế nào còn có hai gương mặt?

"Tôi thử xem." Lăng Vân Phàm tiến lên, làm tương tự mở nấp ấn nhẹ, nhưng cửa không có phản ứng.

Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn Kỷ Thương Hải: "Các bước điều giống nhau, tại sao tôi mở không được?"

"hở? Sao lại thế này?" Kỷ Thương Hải biểu tình hoang mang.

"Cậu cũng không biết?" Lăng Vân Phàm kinh ngạc.

Kỷ Thương Hải hơi mang xin lỗi mà nhìn Lăng Vân Phàm: "Bởi vì tôi xuất ngoại nửa năm, trong nhà rất nhiều đồ vật kỳ thật tôi cũng không biết sử dụng như thế nào,tìm được bản hướng dẫn sử dụng mới được."

Lăng Vân Phàm: "Này......"

"tối tôi tìm bản hướng dẫn sử dụng, cẩn thận nghiên cứu một chút." Kỷ Thương Hải nắm lấy tay nắm cửa, đóng cửa lại, bất động thanh sắc mà đẩy cửa, xác định của đã đóng chặt mới yên tâm mà thu hồi tay, cong mắt cười nhạt, "Trước hết đừng động đến cửa, dù sao cậu không vội mà đi ra ngoài, lại sô pha này, tôi nhìn xem vết thương trên người của cậu sau đó đổi thuốc."

Lăng Vân Phàm nội tâm rít gào: Tôi gấp a! Tôi muốn sớm trở về đi làm đem nợ trả hết a!

Lăng Vân Phàm thực tế hành động: Ngoan ngoãn đi đến sô pha ngồi xuống, chờ Kỷ Thương Hải lấy hòm thuốc tới.

Kỷ Thương Hải ngồi ở bên cạnh Lăng Vân Phàm, từ hòm thuốc lấy ra cồn i-ốt cùng tăm bông, thật cẩn thận mà vừa bôi thuốc cho Lăng Vân Phàm vừa kiểm tra miệng vết thương.

"Đau thì nói một tiếng." Kỷ Thương Hải nói.

Lăng Vân Phàm: "Không có việc gì không đau."

"Cậu luôn nói như vậy." Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ, trêu chọc nói, "Khi nào mới có thể nhìn thấy cậu làm nũng với tôi đây?"

Lăng Vân Phàm dở khóc dở cười: "cậu nhìn thân hình tôi cao như thế, xác định muốn xem tôi làm nũng?"

Kỷ Thương Hải mỉm cười, gật gật đầu.

Lăng Vân Phàm: "hứng thú yêu thích của cậu thật là kỳ quái."

Kỷ Thương Hải không tỏ ý kiến.

lời nói vui đùa vừa rồi làm thần kinh còn đang căng chặt của Lăng Vân Phàm thả lỏng không ít.

Kỷ Thương Hải thay thuốc cho Lăng Vân Phàm xong , đem hơph thuốc đậy nắp lại,tăm bông ném vào thùng rác: "cậu đi nghỉ trưa một lát đi, tôi phải trở về công ty."

Lăng Vân Phàm: "A?"

"kinh ngạc như vậy sao?" Kỷ Thương Hải cười nói, " không thể chỉ đi làm buổi sáng ."

Lăng Vân Phàm: "Là, cũng là."

"được rồi, mau đi nghỉ trưa đi." Kỷ Thương Hải ngữ khí tuy ôn nhu, lại ẩn ẩn mang theo cường ngạnh cùng không được xía vào.

Lăng Vân Phàm tuy vội vã rời đi, nhưng cũng không thể làm trò trước mặt Kỷ Thương Hải mà đi cạy cửa, chỉ đành đi đến phòng ngủ.

Kỷ Thương Hải xác nhận Lăng Vân Phàm đã nằm yên ổn trên giường, đóng cửa phòng ngủ lại, rời khỏi nhà.

Lăng Vân Phàm nằm ở trên giường, nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa.

cậu không có nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, bảo đảm Kỷ Thương Hải sẽ không giết cậu bằng hồi mã thương, đứng dậy đi đến huyền quan, xoăn tay áo đối diện với cửa nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cửa sư huynh, hôm nay có ngươi không có ta, lời nói ta liền lược này."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040

Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa

Hồi mã thương (: 回馬槍) hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro