21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Cảm giác bị bỏ rơi đột ngột ập đến khiến cậu nghẹt thở.

   Hơi thở Đoạn Việt Chinh trở nên gấp gáp.

   Miễn cưỡng giữ vững lý trí, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ về, anh sẽ về ngay."

   Hắn đứng dậy, cau mày, lập tức gọi thư ký sắp xếp máy bay riêng để về nước.

   Các giám đốc điều hành đang bị bỏ lại trong phòng họp nhìn nhau. Đoạn Việt Chinh cầm điện thoại, nói ngắn gọn: "Có chuyện đột xuất, cuộc họp tiếp theo sẽ do Neo thay mặt Trung Văn. Xin lỗi, tôi cần xử lý một số việc."

   Hắn vội vã bước ra phòng họp.

   Thư ký dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn.

   Sếp lớn luôn che giấu cảm xúc của mình, chưa bao giờ thấy vẻ mặt lo lắng như vậy.

   Video vẫn chưa tắt.

   Cho dù cách màn hình, Đoạn Việt Chinh cũng có thể phát hiện, cảm xúc của mình bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Đồng Miên. Pheromone trong không khí trở nên bồn chồn, thậm chí hơi cáu kỉnh, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn lệ trên màn hình, hít sâu, cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh.

   Hắn không biết Omega của mình phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi ở nhà một mình. Hắn chỉ có thể thúc giục xe chạy nhanh hơn, nhưng cũng không thể bắt phi công lái nhanh hơn. Khi đến sân bay thủ đô, đã 4 giờ sáng, tài xế lái xe vượt qua tốc độ của xe F1, hắn trầm mặt, không nói một lời.

   Omega trên màn hình video mặt đầy mồ hôi, đã ngủ thiếp - hoặc ngất xỉu.

   Đoạn Việt Chinh đã nghĩ đến việc nhờ bố mẹ đưa Đồng Miên đến bệnh viện.

   Nhưng đến bệnh viện cũng chỉ có thể tiêm thuốc ức chế. Hắn đã chuẩn bị thuốc ức chế đầy đủ ở nhà, thuốc tiêm, miếng dán ức chế, thuốc uống, tất cả đều là loại tốt nhất. Đồng Miên vẫn có thể mặc áo khoác của hắn để đi thi, chắc là đã tiêm thuốc ức chế rồi. Đến bệnh viện cũng chỉ có thể đợi kỳ rối loạn tự nhiên lắng xuống.

   Đồng Miên không cần bệnh viện.

   Chưa bao giờ Đoạn Việt Chinh tỉnh táo hơn lúc này, Omega đang co ro trong chiếc tổ nhỏ được tạo nên từ quần áo của hắn, em ấy chỉ cần mình.

  Đoạn Việt Chinh đè lại cảm giác nóng vội và lo lắng, chờ thang máy đưa hắn đến nơi. Hắn ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng như làn nước, tràn ngập trong phòng. Gần như ngay lập tức, pheromone bị kìm nén cả đêm không thể chịu được nữa, như một cơn mưa bạc hà trút xuống.

   Đoạn Việt Chinh tìm thấy Omega đang co ro bất tỉnh ở góc giường trong cùng của phòng ngủ. Càng đến gần cậu, mùi hoa nhài càng nồng, nồng đến mức khiến người ta đầu váng mắt hoa. Đoạn Việt Chinh đè nén hơi thở, từ từ đẩy một vòng quần áo ra, ôm người từ trong tổ ra.

   Đột nhiên Đồng Miên tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt, định giãy giụa, nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu gần như theo bản năng ôm chặt cổ Đoạn Việt Chinh. Cậu mệt mỏi không nói nên lời, cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể cố gắng áp mặt vào Đoạn Việt Chinh.

   Đoạn Việt Chinh nhận ra sự phụ thuộc vô hạn của cậu.

   Hắn từ từ vuốt ve sống lưng Đồng Miên, bị pheromone hoa nhài mê hoặc đến ngu người: "Đồng Đồng."

   Đoạn Việt Chinh dịu dàng gọi, bị mê hoặc hoặc chủ động mê hoặc: "Đồng Đồng... Đỡ hơn chưa?" Hắn điều khiển pheromone của mình, dịu dàng bao bọc Đồng Miên.

   Cuối cùng Đồng Miên tỉnh lại từ cơn mê man, cậu mỉm cười trong nước mắt: "Anh về rồi."

   Đoạn Việt Chinh cẩn thận hỏi: "Khó chịu lắm à?"

   Đồng Miên không có sức trả lời, chỉ ôm chặt Đoạn Việt Chinh. Không đủ. Cậu muốn nhiều pheromone hơn, chỉ ôm thôi không đủ. Mọi thứ trước mắt cậu đều mờ ảo hỗn loạn, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cằm Đoạn Việt Chinh, rồi bất chợt cắn mạnh một cái, sau đó bám vào vai hắn, tìm đôi môi hắn.

   Đồng Miên sốt cao đến mức đầu óc mê man, trong thế giới của cậu chỉ có duy nhất Đoạn Việt Chinh. Khó thở, muốn nhận thêm pheromone của hắn, hay... hay là cần được, đánh dấu.

   Alpha có răng nanh sắc nhọn để dễ dàng cắn thủng lớp da, tiêm pheromone vào tuyến thể Omega. Đồng Miên cố gắng dùng đầu lưỡi chạm vào răng nanh của Đoạn Việt Chinh, khiến da đầu hắn gần như tê dại, toàn thân như có luồng điện chạy qua. Pheromone nồng nặc của Omega đã khiến Alpha bị kích thích cực độ, khi hắn kịp phản ứng thì đã ôm Đồng Miên vào lòng, đè cậu xuống giường.

   Đồng Miên vẫn thấy khó chịu.

   Cậu nói chuyện gần như nức nở: "Đoạn Việt Chinh, Đoạn Việt Chinh, không được, không đủ. Em khó chịu."

   Đoạn Việt Chinh dùng đầu ngón tay ấn vào tuyến thể pheromone sau gáy cậu. Tuyến thể nhỏ bé ấy đang phập phồng, dần dần nóng lên. Đồng Miên quay lại nắm lấy cổ tay hắn, nước mắt lưng tròng, van nài: "Đánh dấu em đi."

   Nghe cậu nói vậy, Đoạn Việt Chinh không thể nhịn nữa. Hắn lật người Omega lại, để cậu quay lưng về phía mình, cúi xuống ghé vào tai cậu: "Nằm sấp xuống."

   Đồng Miên ngoan ngoãn, nước mắt lăn dài gật đầu lia lịa.

   Đoạn Việt Chinh nắm chặt cằm cậu. Alpha bẩm sinh đã biết cách đối phó với Omega, biết cách khiến người ta khuất phục, dù chưa từng đánh dấu ai, Đoạn Việt Chinh cũng biết cách khiến Đồng Miên khuất phục, khiến cậu mềm mại uốn cong người, lộ ra toàn bộ phần gáy trắng nõn mong manh. Đoạn Việt Chinh bóp lấy đoạn cổ đó, cúi đầu cắn xuống, chiếc răng nanh nhọn hoắt trong nháy mắt cắn thủng da, từ từ tiêm pheromone vào.

   Đồng Miên chưa từng trải qua đánh dấu tạm thời.

   Cậu không biết việc tiêm pheromone tạm thời của Alpha vào có thể gây ra đau đớn và khoái cảm mãnh liệt như vậy. Trong đầu cậu gần như có pháo hoa nổ tung, cơ thể nhạy cảm vào kỳ động dục không chịu nổi cảm xúc quá mãnh liệt, cậu theo bản năng giãy dụa.

   Nhưng cằm đã bị người kia giữ chặt từ trước, không thể nhúc nhích, chỉ còn biết cam chịu. Cậu ngẩng đầu, gần như muốn cắn rách môi mình, bỗng nhiên người bị lật lại. Đoạn Việt Chinh vừa lau nước mắt cho cậu, vừa hôn nhẹ lên môi cậu như muốn an ủi.

   Đồng Miên ôm chặt cổ hắn, ngây ngô đáp lại. Pheromone của Alpha trước mặt vừa được truyền vào cơ thể, trong đầu Đồng Miên đã hoàn toàn chấp nhận hắn, cho dù hắn làm gì cậu cũng không thể chống cự, chỉ có thể vụng về đáp lại, dù là nụ hôn hay bất cứ điều gì khác.

   Pheromone thoang thoảng trong không khí, hòa quyện vào nhau.

   Căn phòng ngập tràn hương thơm dìu dịu.

   Đánh dấu tạm thời kết thúc, Đồng Miên kiệt sức ngất lịm trong vòng tay Đoạn Việt Chinh.

   ...

   Đồng Miên tỉnh giấc, phát hiện đã 9 giờ sáng. Rèm cửa sổ phòng ngủ đã được kéo ra, gió sớm mang theo hương thơm thanh khiết của cây xanh ngoài cửa sổ. Ánh nắng mùa đông hắt lên sàn nhà tạo ra một vệt sáng tựa như thủy tinh, Đồng Miên ôm chăn ngồi dậy, dụi dụi mắt.

   Cậu chợt đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy mình.

   Sờ thấy miếng dán ức chế đã được dán cẩn thận. Do Đoạn Việt Chinh dán cho cậu.

   Đồng Miên giật mình, vội vàng nhảy xuống giường chạy ra phòng ngủ, nhưng không tìm thấy Đoạn Việt Chinh ở phòng khách. Sau khi Omega bị đánh dấu tạm thời sẽ rất ỷ lại vào Alpha của mình.

   Nếu không có Alpha bên cạnh, họ sẽ cảm thấy chán nản và bất an không thể kìm nén được. Cậu lê chân trần bước chậm từng bước, khẽ gọi: "Đoạn Việt Chinh."

   Nếu như không có ở đây, sẽ cảm thấy uể oải và bất an không thể kiểm soát, cậu đi chân trần bước chậm, nhỏ giọng gọi: "Đoạn Việt Chinh."

   "Đoạn Việt Chinh, anh đang ở đâu vậy?"

   Không tìm thấy.

   Cậu lau mắt, muốn khóc, lại gọi một tiếng: "Đoạn Việt Chinh."

   Đoàn Việt Chinh từ ban công phòng khách đi ra, vừa cúp máy, vừa vội vàng bước tới, hỏi: "Sao vậy?"

   Đồng Miên không nói một lời chỉ nhìn hắn, đột nhiên đâm đầu vào ngực hắn, giống như động vật nhỏ ỷ lại vào chủ nhân.

   Đoạn Việt Chinh thở dài, xoa đầu cậu, bế cậu về phòng ngủ. Đồng Miên ôm vai hắn, vẫn không nói lời nào, được hắn đắp lại chăn cũng không chịu buông ra, Đoạn Việt Chinh vỗ vỗ lưng cậu: "Đồng Đồng, sao vậy?"

   Đồng Miên không nói gì, chỉ lắc đầu. Mái tóc mềm mại cọ vào cổ Đoạn Việt Chinh, tạo ra cảm giác nhồn nhột. Đoạn Việt Chinh có cảm giác như đang nuôi một chú mèo nhỏ, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Dậy rồi à? Chúng ta đi ăn sáng nhé."

   Cuối cùng Đồng Miên cũng chịu buông tay, cuộn tròn người lại.

   Đoạn Việt Chinh kéo chân cậu ra, xỏ dép vào cho cậu, nói: "Được rồi, đi rửa mặt thôi."

   Đồng Miên ngoan ngoãn xuống giường bước vào phòng tắm. Nhưng đánh răng được một nửa, cậu lại không nhịn được chạy ra phòng tắm tìm Đoạn Việt Chinh.

   Thông thường, đánh dấu tạm thời sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến tâm sinh lý của Omega, nhưng độ phù hợp của họ quá cao, khiến Đồng Miên sinh ra cảm giác ỷ lại, bất an và sợ hãi x2.

   Đoạn Việt Chinh bất đắc dĩ, đành phải ở cạnh giúp cậu đánh răng rửa mặt, lau sạch mặt và tay, rồi dắt cậu ra bàn ăn. Đồng Miên không muốn ngồi đối diện Đoạn Việt Chinh, nhất quyết phải ngồi cạnh, Đoạn Việt Chinh thấy cậu bỗng nhiên ngoan ngoãn lạ thường.

   Ăn sáng xong, lúc lau miệng, Đồng Miên bất ngờ nói: "Chiều nay em phải thi hai môn."

   Đoạn Việt Chinh: "Cần xin nghỉ không?"

   Đồng Miên nói: "Không cần."

   Đoạn Việt Chinh từ chối cho ý kiến, nhìn Đồng Miên, nói: "Uống sữa đi."

   Đồng Miên mở to hai mắt nhìn hắn, nhỏ giọng năn nỉ: "Anh đến trường với em nhé?"

   Đoạn Việt Chinh ngẩn người.

   "Không phải không muốn anh xuất hiện sao? Không phải không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta sao?"

   Thấy Đoạn Việt Chinh không trực tiếp đồng ý, Đồng Miên trở nên lo lắng, ngồi trên ghế, không được tự nhiên ngọ nguậy, chớp mắt nhìn hắn, hai má đỏ bừng năn nỉ: "Anh, được không?"

   Đoạn Việt Chinh nhìn cậu, không nói gì.

   Cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện, Đoạn Việt Chinh không thể đồng ý ngay, muốn nghe thêm vài lời ngon ngọt.

   Khóe mắt Đồng Miên bỗng chốc đỏ hoe, cậu đứng dậy.

   Đoạn Việt Chinh tưởng cậu sắp nổi cáu, nhưng không. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cổ Đoạn Việt Chinh, hôn lên má và cằm hắn, rồi nhỏ giọng hỏi bên tai hắn: "Anh ơi, được không ạ?"

   Đoạn Việt Chinh đưa tay xoa mái tóc mềm mại sau gáy cậu, hoàn toàn đầu hàng: "Được, chiều nay anh đưa em đi học, em thi anh sẽ đợi ở ngoài."

   Đồng Miên mỉm cười, cắn nhẹ lên khóe môi Đoạn Việt Chinh, đầu lưỡi khẽ liếm, lí nhí nói: "Đoạn Việt Chinh, anh tốt ghê."

   Đoạn Việt Chinh nhắm mắt lại.

   Hắn nắm tay Đồng Miên sờ vào chỗ kia, rồi thì thầm bên tai cậu: "Em hôn thêm hai cái nữa, có lẽ anh sẽ không còn tốt tính được nữa ."

   Khuôn mặt Đồng Miên đỏ bừng, vội vàng buông tay, quay mặt đi, ra sức lau môi.

   ...

   Hai môn thi cuối cùng của Đồng Miên được sắp xếp vào buổi chiều, từ một giờ đến ba giờ là một môn, từ ba giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi là môn còn lại. Đoạn Việt Chinh đưa cậu đến cổng khu giảng đường. Xe cơ giới không được phép vào bên trong, Đồng Miên chỉ có thể tự bước vào.

   Sau khi xuống xe, Đồng Miên lưu luyến vẫy tay tạm biệt Đoạn Việt Chinh, đi được mười mấy mét lại quay đầu chạy về gõ cửa sổ xe hắn.

   Cậu xác nhận với Đoạn Việt Chinh: "Anh sẽ đợi em ở đây chứ?"

   Đoạn Việt Chinh nói: "Sẽ."

   Đồng Miên đảo mắt, cắn răng, khó nói ra nhưng lại không thể không nói: "Vậy... Vậy, thì, anh có thể cho em mượn áo khoác không..."

   Đoạn Việt Chinh khó hiểu: "Cái gì?"

   Đồng Miên buột miệng: "Em muốn mặc áo khoác của anh."

   Đoạn Việt Chinh cởi áo khoác ra, giũ phẳng, choàng lên người Đồng Miên, rồi xoa má cậu: "Được."

   Đồng Miên mặc áo khoác của Đoạn Việt Chinh, chiếc áo rộng hơn người cậu cả một vòng, rõ ràng đang mặc áo khoác của bạn trai. Cứ 3 bước Đồng Miên lại ngoái đầu nhìn, vẫy tay với Đoạn Việt Chinh.

   Đồng Miên thi liên tiếp hai môn, giữa giờ đã hơi mệt. Thi xong, có bạn cùng phòng thi chào hỏi, muốn trò chuyện vài câu, nhưng cậu chỉ quấn chặt áo khoác, vội vàng nói: "Xin lỗi, mình có việc."

   Dù chỉ một khắc cũng không muốn xa anh.

   Cậu chạy nhanh đến chỗ Đoạn Việt Chinh đỗ xe, đứng đó quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.

   Cảm giác bị bỏ rơi ập đến, cậu bối rối đứng im, cắn mu bàn tay, luống cuống nhìn quanh tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro