Chap 13: Thần dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[13]

Ji Eun Tak bước lên sân khấu, bên dưới khán đài vang đến những lời đùa giỡn vui vẻ, cô hơi xấu hổ xoa xoa trán: "Cảm ơn tất cả mọi người, không ngờ ngay lần biểu diễn đầu tiên tôi đã nhận được nhiều sự ủng hộ đến vậy, hy vọng là chỗ hoa gạo này không phải là từ tiền tiêu vặt của con, ba à." Nói xong, cô vẫy tay với Wang Yeo và Kim Shin ngồi ở hàng ghế đầu.

Dưới sân khấu lại vang lên một trận cười vang. Wang Yeo cười đến híp mắt, một tay cầm điện thoại di động quay lại màn trình diễn của con gái. Kim Shin giơ ngón tay cái hướng lên sân khấu của con gái, bàn tay vẫn nắm lấy Wang Yeo.

Trên sân khấu, Ji Eun Tak nhìn hai ông bố của mình tay trong tay, không kìm được rộ lên nụ cười mãn nguyện, cô nháy mắt với các ông bố của mình sau đó tiếp tục: "Bài hát này tôi muốn dành tặng cho hai người đàn ông mà tôi yêu thương nhất, mặc dù hai người bọn họ đều yêu nhau cả rồi. I'll Never Love Again. "

Sau khúc đàn dạo ngắn, Ji Eun Tak bắt đầu khúc hát. Giọng ca trong trẻo cùng với một chút vụng về, kỹ năng đánh đàn không quá điêu luyện nhưng kết hợp với màu giọng tươi sáng vốn có, không kỹ xảo hay thủ thuật cao siêu, đó là nét duyên dáng trong veo chỉ có ở tuổi trẻ.

Wang Yeo nhìn Ji Eun Tak trên màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc chưa từng có, phải rồi, đây là đứa con gái mà anh dùng mạng để đổi lấy! Con bé khi ấy nhỏ bé và yếu ớt đến nhường nào, bây giờ lớn lên rồi, thật xinh đẹp, thật quan tâm cũng thật hiểu chuyện, còn có giọng hát hay như vậy, hát lên những bài hát đẹp đến vậy.

Tuy nhiên, khi bài hát đến phần điệp khúc...

–Don't wanna feel another touch
Don't wanna start another fire
Don't wanna know another kiss
No other name fallin' off my lips

Cả người Kim Shin bất chợt run lên, bàn tay nắm lấy Wang Yeo siết lại, hắn nhìn Ji Eun Tak đang hát trên sân khấu với biểu cảm phức tạp. Sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn đang tập trung quay video, hắn buông tay Wang Yeo ra, ngón tay khẽ vuốt lên gò má trắng của người kia.

Wang Yeo vô thức quay đầu, đáp lại cái nhìn của tên Yêu tinh vẫn đang nhìn mình đến chăm chú, niềm hạnh phúc hiện rõ nơi khóe mắt, trên môi còn có nụ cười xinh đẹp đến vô ngần,... Và tất cả đều được Kim Shin bắt trọn. Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Tiếp xúc thân mật quá đỗi bất ngờ khiến Wang Yeo sững người, nhưng anh cũng không hề né tránh, chỉ nhắm mắt, chậm rãi đáp lại nụ hôn.

Nếm nhẹ đôi môi mà mình hằng khao khát, Kim Shin mỉm cười và lùi lại, thay Wang Yeo cầm điện thoại, tiếp tục ghi lại màn trình diễn.

Wang Yeo có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích từ nhóm học sinh ngồi ở hàng ghế sau, thậm chí Ji Eun Tak trên sân khấu cũng không thể nhịn được cười rộ lên, cả hai tai anh chẳng mấy chốc đỏ lựng.

Âm cuối cất lên, Ji Eun Tak cầm cây đàn đứng dậy, hướng xuống bên dưới cúi chào khán giả. Đáp lại là những tràng pháo tay vang dội, và đương nhiên người nhiệt tình nhất không ai khác ngoài Wang Yeo. Anh ôm theo một bó huệ trắng, trực tiếp đi lên sân khấu,đến bên Eun Tak.

Ji Eun Tak bật cười thành tiếng, cô nhận lấy bó hoa từ tay Wang Yeo, ôm ghì lấy anh rồi giới thiệu với mọi người bên trong hội trường qua micro: "Đây là ba tôi."

Bên dưới đài, có người vỗ tay, cũng có người cười to, rốt cuộc hai người bọn họ trông cũng chỉ hơn kém nhau 10 tuổi, quả thực nhìn không ra hai bố con. Dẫu vậy, Ji Eun Tak cũng chẳng bận tâm đến người khác nghĩ gì, cô chỉ vào Kim Shin. "Còn có một người cha nữa ở bên dưới."

Tiếng cười của khán giả ngày càng lớn hơn. Kim Shin khoanh tay, thích thú nhìn nhìn con gái và Khôn Trạch của mình, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đột nhiên biến sắc, hét lớn "Sứ giả!". Wang Yeo lập tức phản ứng được, anh ấy ôm Ji Eun Tak lăn sang một bên.

Giữa sân khấu vang đến tiếng đổ vỡ, chiếc đèn sân khấu cỡ lớn rơi xuống ngay vị trí Wang Yeo và Ji Eun Tak vừa đứng.

Đám người bên dưới bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh sợ, nhân viên tổ chức lập tức lao lên trên đài. Chiếc đèn kia rơi mạnh xuống mặt sàn gỗ, tạo thành vết lõm sâu, nhưng con ốc bắt trên thân đều đã rỉ đen rỉ đỏ, vì không thể chống đỡ được sức năng của chính nó nên mới rơi xuống.

Sân khấu ngay lập tức được sơ tán và đóng cửa, ai biết được bên trong hội trường kia có thêm bao nhiêu chiếc đèn như thế nữa, tất cả giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ chờ đợi để chớp lấy thời cơ rơi xuống.

Hội trưởng câu lạc bộ guitar - người chủ trì buổi công bố kết quả không ngừng xin lỗi Ji Eun Tak cùng hai vị phụ huynh. Ji Eun Tak tuy có chút sợ hãi nhưng cô vẫn thông cảm mà an ủi đối phương, sau rồi theo chân hai ông bố rời khỏi hội trường.

Suốt đoạn đường, Yêu tinh không chút thả lỏng, Sứ giả lại giống như chim sợ cành cong, anh ôm chặt lấy Ji Eun Tak, như thể sợ rằng chỉ cần anh buông ra, cô gái nhỏ sẽ biến mất khỏi vòng tay anh, một lần nữa.

Họ đến một góc tương đối vắng vẻ, Yêu tinh mở cánh cửa trong thông qua phòng dụng cụ, cả ba người cùng nhau đi qua cánh cửa và trở về nhà.

Ji Eun Tak nhìn hai người cha của mình, trong lòng vẫn còn có chút bất an. Kim Shin tuy từ đầu đến cuối không nói gì nhưng rõ ràng là vẫn đang rất giận, cô thận trọng mở lời: "Cha, thiết bị có vấn đề đó... bên tổ chức cùng không thể lường trước được, cha... đừng nóng giận. "

Kim Shin xoa đầu cô, nhẹ giọng: "Ta không có ý trách móc họ, đừng lo lắng. Nào! Đi tắm đi, trên người toàn bụi bặm này, bị thương chỗ nào bảo ta ngay đấy." Ji Eun Tak gật đầu rồi trở về phòng của mình.

Đợi con gái đi khỏi, Kim Shin ngay lập tức quay lại với Wang Yeo cũng đang lo lắng không kém. "Có gì đó không đúng."

Wang Yeo bất an đi tới đi lui trong phòng khách: "Quá trùng hợp, trong vòng chưa đầy mấy ngày đã liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn." Anh ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Có phải là Park Jeong Hoon không? Liệu có phải lại là hắn không?"

"Hiện tại anh cũng chưa thể suy đoán gì nhiều, hoặc cũng có thể đây là chỉ là trùng hợp." Kim Shin cau mày, dù nói là vậy, cũng thật khó để hắn thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó.

"Không thể, không thể nào... Con bé đã hai mươi tuổi rồi, sao vẫn...?" Wang Yeo cau mày, không ngừng lẩm bẩm.

"Hai mươi tuổi?" Kim Shin nhìn Khôn trạch nghi ngờ.

"Con gái của chúng ta... con bé cũng là một trong số những linh hồn thất lạc." Wang Yeo nhìn Kim Shin, nét mặt không giấu nổi những hoang mang. "Ngày con bé sinh ra, Ji Yeon-hee đã định là sẽ chết trong một vụ tai nạn xe hơi, mà bởi cô ấy đang ôm Eun-tak trong tay nên em đã cản chiếc xe vốn dĩ sẽ đâm vào cô ấy. Tai nạn đó lẽ ra sẽ cướp đi tính mạng của cả hai, nhưng cả hai đều đã sống sót, –trở thành linh hồn thất lạc. "

"Mỗi khi tròn chín sẽ là lúc những linh hồn thất lạc rời xa Thần nhất, đánh mất thời vận. Nhưng con bé đã bước qua tuổi mười chín an toàn, càng không có lý nào bây giờ lại xảy ra nhiều tai nạn như vậy..." Wang Yeo nhìn về phía người cha khác của con gái, trong mắt lúc này chứa đầy lo sợ lẫn bàng hoàng.

Kim Shin vuốt ve lưng Wang Yeo, nhỏ giọng trấn an anh. "Đừng lo, có chúng ta ở đây, con bé sẽ không sao đâu."

"Nhưng không phải lúc nào con bé cũng có thể ở bên cạnh chúng ta, lỡ như..." Nói đến đây, Wang Yeo đột nhiên biến sắc, bởi đến lúc này anh mới chú ý đến Kim Shin vẫn luôn ôm chặt ngực mình, vầng trán từ lúc nào đã rịn ướt mồ hôi lạnh. Anh hốt hoảng: "Sao vậy? Ngực lại đau nữa?"

Kim Shin xua tay trấn an Wang Yeo, bước đến hai bước, ngồi xuống ghế sô pha. Thanh kiếm trong lồng ngực lại bắt đầu bốc cháy, nhắm nghiền mắt chịu đựng cơn đau thiêu đốt cả con tim, hắn lúc này chỉ dựa vào cảm giác chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, chịu không nổi, hắn nắm ghì lấy vai Wang Yeo, hít vào không khí có mùi hương của đối phương.

Wang Yeo càng ôm chặt Kim Shin vào lòng, chua xót xoa nhẹ lên lưng đối phương: "Lần này là em cứu con, thanh kiếm sao lại...?"

Lắc đầu một lần nữa và thanh kiếm trong ngực lập tức biến thành ngọn lửa muốn thiêu rụi hắn. Như để đánh lạc hướng chính mình, hắn hít vào một hơi. "Phải... phải tìm cách nhận ra tai nạn trước khi nó xảy ra, chúng ta quá bị động, mặc dù..." Chốc chốc hắn lại dừng lại, không kìm được dụi dụi chóp mũi vào cổ Wang Yeo, để cho mùi hương đặc trưng của Khôn Trạch phả vào cánh mũi –mùi hương quen thuộc của hải đường trắng xoa dịu cơn đau cháy rát nơi lồng ngực: "...mặc dù anh có thể nhìn trước được tương lai, nhưng chúng ta không thể đánh cược như vậy."

"Có lẽ có cách." Wang Yeo vuốt mái tóc Kim Shin áp má mình. "Một khi những linh hồn thất lạc được báo cáo, "danh sách tử" sẽ được chuyển xuống cho các Sứ giả địa ngục. Bằng cách này, ít nhất, chúng ta vẫn có thể chuẩn bị."

Miễn cưỡng nhếch khóe môi cho Kim Shin một nụ cười trấn an, cố gắng nới ra bầu không khí ngày càng trùng xuống. "Chỉ là sau này sẽ phải viết rất nhiều báo cáo, con gái anh cũng có phần đó... Đâu thể ném hết cho em được, đúng không nào?"

"Ừm.. Báo cáo... Bao nhiêu báo cáo cũng được. Eun-tak, con bé nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ ở bên chúng ta tám mươi năm nữa!" Vòng tay qua eo của người đưa tin, Kim Shin đã cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói của mình.

"Ừ! Tám mươi năm nữa, chúng ta sẽ được nhìn con kết hôn, làm mẹ, làm bà, thậm chí là bà cố..." Sứ giả thì thầm đáp.

Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, tựa vào nhau. Wang Yeo ôm Kim Shin, miên man những câu chuyện nhỏ nhặt, về cuộc sống hằng ngày, về Ji Eun Tak, về trường học, về bạn bè của cô,... Kim Shin thi thoảng nhỏ giọng tiếp lời, thi thoảng lại cười nhẹ vài tiếng. Có Khôn trạch của hắn ở bên cạnh, cơn đau này... cũng không khó chịu đến vậy.

~*~

Đứng một mình trong phòng làm việc, Kim Shin nhìn cuộn giấy trên tay mà tâm tình rối bời.

Ngày hôm ấy, khi Ji Eun Tak đang hát trên sân khấu, một viễn cảnh chợt thoáng qua trong đầu hắn. Hắn nhìn thấy Sứ giả đứng một mình trong biệt thự, đối diện với bức chân dung này của hắn, khóc.

Ở bên cạnh anh, không có Kim Shin cũng không có Ji Eun-tak.

Từ ngày hôm ấy, điềm báo này khiến hắn bất an không thôi, tại sao trong nhà chỉ còn một mình Wang Yeo? Hắn đâu rồi? Eun-tak đâu rồi? Khuôn mặt của Sứ giả địa ngục không thể nhìn ra tuổi tác, Kim Shin cũng không thể đoán được viễn cảnh này là bao lâu sau này, nếu là nhiều năm sau, có lẽ Ji Eun-tak đã kết hôn, không còn ở trong nhà nữa. Thế nhưng có vậy đi chăng nữa, hắn đâu rồi?

Yêu tinh nhìn xuống ngực mình, thanh kiếm mơ hồ lóe lên ánh lửa, –lúc đó hắn còn ở trên đời sao?

Hắn và Wang Yeo luôn tránh nói về thanh kiếm này. Con gái của họ là niềm hy vọng mà hắn đã chờ đợi hơn 900 năm để được phép yên nghỉ, nhưng đồng thời, nó cũng sẽ vĩnh viễn tách hắn khỏi Wang Yeo, và hắn thì không biết liệu Wang Yeo có thể chịu đựng được những ngày mất đi Càn nguyên không?

Thậm chí có những lúc, Kim Shin còn mong Sứ giả sẽ rời đi sớm hơn mình một bước, thà rằng để hắn tự mình chịu lấy nỗi đau này, đến khi Wang Yeo nhập kiếp sẽ để Ji Eun-tak rút kiếm trong ngực ra, rồi từ đó về sau, trở về với hư vô. Hắn không biết mình còn cơ hội tái thế hay không, nhưng ít nhất, Khôn Trạch của hắn trước lúc rời đi, đều có Kim Shin ở bên.

Án phạt của Sứ giả địa ngục là không thể đoán trước được, một năm, mười năm, thậm chí là hàng trăm năm, không ai biết Wang Yeo sẽ phải tiếp tục dẫn dắt bao nhiêu cái chết để được phép chuyển thế. Và rằng, tuổi thọ của con người là có hạn, trước khi Eun-tak đi, Yêu tinh nhất định phải để cô rút thanh kiếm ra khỏi ngực hắn. Bằng không, sẽ chẳng ai biết được liệu còn có cơ hội nữa không, có còn một "cô dâu của Yêu tinh" khác nữa không.

Nhớ đến Wang Yeo ở trong tương lai kia, những giọt nước mắt vì đau lòng đến tuyệt vọng, lồng ngực Kim Shin lần nữa nhói đau. Có lẽ, đây là số phận của hắn. Tuy rằng hắn đã chấp nhận lời thần dụ kia, chấp nhận người con gái trong án phạt của hắn, nhưng hắn cũng có người mà hắn phải bảo vệ. Một năm, mười năm hay hàng trăm năm, chỉ một lần này thôi, Kim Shin nhất định sẽ bảo vệ Wang Yeo đi đến cuối con đường, cho dù có phải tiếp tục mang theo thanh kiếm này lang thang nơi cõi người, hắn cũng sẵn lòng.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang tới, Kim Shin quay đầu lại, chỉ thấy Khôn trạch của hắn dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, hỏi han: "Em vào được không?"

Kim Shin ngay lập tức lấy lại tinh thần, đáp lại với một nụ cười. "Tất nhiên."

Wang Yeo đi vào, đi tới sau lưng hắn, ôm eo, đầu gối lên bờ vai rộng: "Sao anh không ngủ, ngực vẫn còn đau sao?"

Cầm trên tay người đưa tin, Kim Shin nói: "Không đau lắm, lát nữa anh sẽ đi nghỉ sau? Còn em nữa, không đi ngủ đi?"

"Không ngủ được, không có anh." Wang Yeo dụi mặt vào vai Kim Shin, làm nũng. Sau đó anh vươn người, nhìn qua vai Kim Shin: "Anh muộn như vậy rồi còn xem cái gì vậy... à..." Nhìn thấy cuộn giấy trên tay Kim Shin, Wang Yeo rụt người lại, vùi mặt vào sau lưng hắn.

Cố ý nâng bức tranh trong tay lên, Kim Shin nhếch mép: "Nhắc mới nhớ, đây là đồ của em mà, muốn lấy lại sao?"

Wang Yeo tức giận khịt mũi: "Làm như thư tình mà khoe hoài."

"Thư tình thì không có nhưng "đơn ly hôn" thì còn đấy." Nói xong, Kim Shin cẩn thận đặt lại cuộn giấy trên bàn, sau đó lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy, quơ quơ trước mặt Wang Yeo: "Anh lúc nào cũng đem theo hết..."

"Đốt! Đốt ngay! Lúc đấy là tôi giận dữ nhất thời, cái tên này, anh vẫn còn giữ!!" Nói xong, Wang Yeo chồm tới muốn bắt lấy.

"Dấu tay cũng đóng rồi. Sao nào, định đổi ý sao?" Nở một nụ cười tự mãn, Kim Shin nhanh chóng nhét lại tờ đơn "Tuyệt đối không Ly hôn" vào túi mình.

Wang Yeo ngay lập tức nhoài người tới, đưa tay vào túi quần Kim Shin mà mò, Kim Shin vậy mà không tránh né, chỉ nhẹ nhàng cười mắng: "Khôn Trạch này, em không thể tỏ ra giữ mình một chút sao? Đừng đụng vào... "

Sứ giả cười khỉnh: "Chẳng phải anh thích tôi "không giữ mình" như thế này sao? Hơn nữa, người anh còn chỗ nào tôi chưa động qua!"

Phải ha, Kim Shin xin nghĩ. Nhưng rồi hắn vẫn bắt lấy tay Wang Yeo, xoay người, hôn lên môi đối phương: "Bức "thư tình" này là do chính tay em viết, do chính tay tôi ký. Cứ coi như chút tình thú ràng buộc đi! Có làm sao!" Nói xong, Yêu tinh mặt dày trực tiếp kéo khóa quần, sau đó cầm tay Wang Yeo Đẩy vào: "Thích sờ tới vậy thì, nào, tới luôn đi. "

Như bị nước nóng làm dội phỏng, Wang Yeo lập tức rụt tay lại, cả mặt đỏ bừng, xoay người đi khỏi, chân bước qua cửa nhưng vẫn mắng lại một câu: "Con gái đã lớn như vậy rồi còn không biết ngại."

Kim Shin nhìn Khôn Trạch của mình đỏ mặt bỏ chạy, dẫu biết rằng Sứ giả của hắn đỏ mặt vì kích thích hơn là xấu hổ, hắn vẫn không nỡ vạch trần.

Cất cẩn thận cuộn giấy trên bàn, Kim Shin tắt đèn phòng làm việc, theo chân Khôn Trạch của hắn trở về phòng ngủ .

~*~

Với sự hỗ trợ từ hậu bối của Wang Yeo, các tài liệu về Ji Eun Tak nhanh chóng được đưa đến. Wang Yeo và Kim Shin ở nhà lo lắng đợi chờ, nhưng rồi lại chẳng chuyện gì xảy ra, Wang Yeo mỗi ngày đều tìm tới Sứ giả địa ngục phụ trách khu vực của họ dò hỏi, quả thực không có bất kỳ danh sách nào liên quan đến Eun-tak.

Cả hai người tưởng như cuối cùng cũng được thở ra một hơi, thực sự nghĩ rằng hai lần tai nạn của Ji Eun Tak rốt cục chỉ là ngẫu nhiên, nhưng rồi hậu bối của Wang Yeo lại gửi đến cho anh một tin nhắn - ngoại trừ ngày giờ, địa điểm thì không có gì khác.

Wang Yeo nhìn xuống màn hình điện thoại, ngón tay như run lên, nói với Kim Shin: "Không phải trùng hợp."

Đón lấy điện thoại của Wang Yeo, Kim Shin nhìn ngày tháng ghi trên đó, – 8:12 tối, mười lăm ngày nữa. Hắn nắm tay Wang Yeo, an ủi: "Đừng lo lắng quá, có cả Yêu tinh và Sứ giả địa ngục bảo vệ, con bé sẽ không sao đâu..."

Đến nước này, Wang Yeo cũng chỉ có thể gật đầu.

Hai người bắt đầu chia nhau thực hiện. Wang Yeo tiếp tục đưa Ji Eun-tak đến trường, sau khi tan học, anh liền thúc giục Ji Eun-tak trở về nhà, không để cô ở ngoài quá lâu. Trong khoảng thời gian này, họ bảo cô tạm dừng công việc bán thời gian trước, ngoài mặt là muốn Ji Eun-tak dành thời gian cho hai người. Ji Eun-tak dù tiếc công việc này, nhưng vẫn nghe lời cha tạm thời buông xuống.

Sau khi đưa Wang Yeo và Ji Eun Tak đến trường, Kim Shin bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Park Jeong Hoon khắp nơi. Suy cho cùng, lúc Park Jeong Hoon xuất đầu lộ hiện cũng là lúc những tai nạn liên tiếp xảy đến với Ji Eun-tak. Sự xuất hiện của y –quá trùng hợp, không chỉ bây giờ, mà là cả trong cuộc hội ngộ giữa Kim Shin và Wang Yeo hai mươi năm trước, tất cả đều có dấu vết của ác linh này xen vào.

Dù là thù cũ hay hận mới, Kim Shin đều sẽ không buông tha cho thứ vong yêu hồn quỷ này, và kể từ lần gặp cuối đó, hắn biết, Park Jeong Hoon cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Sớm đến ngày đã trong danh sách. Suốt cả một ngày, Wang Yeo gần như bị ám ảnh bởi con gái mình. Và đương nhiên, Ji Eun Tak nhạy cảm cũng cảm nhận được trạng thái căng thẳng của Wang Yeo, cô quay sang hỏi Kim Shin, nhưng cha cô chỉ nói với cô rằng tai nạn trong buổi biểu diễn kia đã khiến Sứ giả lo lắng.

Mặc dù Ji Eun Tak cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cô dường như đã quá quen với những bí mật mà hai người cha của cô luôn xổ ngoài miệng, cũng không hỏi gì hơn.

Ngày hôm đó về đến nhà, Wang Yeo rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng thời gian chưa tới nhưng ít nhất ở trong nhà vẫn an toàn hơn. Anh giục Ji Eun-tak tắm rửa trước, rồi anh vào bếp chuẩn bị đồ tối.

Bữa tối vào lúc 7 giờ 30 và Kim Shin cũng vừa trở về. Cơm tối từ trước đến nay đều là do Eun-tak chuẩn bị, sống với nhau hơn một năm, cô hiểu rõ khẩu vị hai người cha của mình.

Bầu không khí tại bàn ăn lúc này có chút... kỳ diệu, Kim Shin và Wang Yeo dù cho cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng dáng vẻ cả hai đều nói lên tâm trạng thấp thỏm không thôi, họ gần như thay phiên nhau nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong phòng ăn.

"Ba... hai người, có bận việc gì phải không? Nếu có việc thì cứ làm đi, để con dọn bàn cho." Ji Eun Tak nhịn được cất tiếng hỏi.

"Không có gì." Kim Shin và Wang Yeo đồng thanh đáp lời.

Bật cười thành tiếng, Ji Eun Tak lắc đầu: "Bí bí mật mật, không hỏi nữa, kệ hai người đấy." Nói xong cô đem bát đĩa vào bếp, tráng bỏ đồ thừa rồi cho bát đĩa bẩn vào máy rửa. Trong máy rửa bát, lúc này cô nhìn thấy con dao gọt hoa quả rơi xuống khay nước bên dưới, nhặt con dao ra vẫn còn dính một ít bã rau lên rửa qua rồi đặt vào máy. Còn chưa kịp xếp đồ, chân cô bất chợt trượt đi, con dao gọt hoa quả vẫn kẹt lại trên giàn bát, lưỡi dao hướng ngược lên, thời gian và không gian trong căn bếp ngừng trôi.

Wang Yeo kinh hãi thở hổn hển, nếu không phải anh nãy giờ vẫn liên tục theo dõi Ji Eun Tak, anh gần như không thể phản ứng được trước sự cố bất chợt như vậy. Anh vội đứng bật dậy, chạy đến bên con gái nhưng Kim Shin đã đi nhanh hơn, rút ​​con dao ra ném vào bồn rửa, sau đó đỡ lấy Ji Eun-tak.

"Thời gian còn chưa tới, tại sao...?" Wang Yeo vội vàng đi tới bên hai người.

Kim Shin rút điện thoại ra, nhìn thời gian dừng trên màn hình, cau mày: "Đồng hồ trong phòng ăn chậm ba phút."

"Chậm? CHẬM!?" Wang Yeo giật mình hét lên.

Đồng hồ trong nhà trước nay chẳng mấy ai động đến, ư
ngay thời điểm quan trọng như vậy lại xảy ra sai lệch kỳ lạ như vậy. Wang Yeo tức giận đập nát chiếc đồng hồ, cả người như chết lặng.

Để cảm xúc lắng xuống, anh thu dọn cái đồng hồ đã nát vụn, giải trừ thời gian ngưng đọng. Ji Eun Tak ngay lập tức ngã vào vòng tay Yêu tinh.

"Quá bất cẩn." Kim Shin nói với con gái trong tay.

Ji Eun Tak nhìn cha mình khó hiểu, sau rồi cô ấy giật mình kêu lên, "Ơ! Con dao! Vừa nãy con vẫn cầm một con dao trong tay!"

Đỡ Ji Eun-tak đứng thẳng, Kim Shin chỉ vào bồn rửa. "Con để rơi vào trong này mà."

Vuốt ngực thở phào một hồi, Ji Eun Tak còn cảm thán rằng mình thật quá may mắn. Cô đóng cửa máy rửa bát lại thì phát hiện dưới máy có rất nhiều nước rỉ ra, vậy nên vừa này cô mới bị trượt chân. "Ài! Ra là bị rò nước."

"Ngày mai ta sẽ cho người đến sửa sau, đừng động vào, vào phòng khách đi!" Kim Shin giục Ji Eun-tak rời đi.

Ngay khi Ji Eun Tak rời khỏi tầm mắt, hắn lập tức ôm ngực, cả người rạp xuống đất, thanh kiếm kia một lần nữa rực cháy.

Wang Yeo lập tức nhận ra sự bất thường, lo lắng quỳ xuống bên cạnh Kim Shin: "Ngực anh lại đau nữa?"

Thở hổn hển, Kim Shin cố đè thấp giọng: "Đừng... đừng để Eun-tak phát hiện ra. Anh về phòng trước, sẽ ổn thôi... Không sao đâu."

Wang Yeo nhíu mày, nhìn bóng dáng chật vật của Kim Shin khuất sau cánh cửa, cảm giác bất an cứ thế lan ra trong lòng, lại không cách đè xuống.

Và quả thực, mọi thứ còn lâu mới kết thúc.

Trong hai tháng tiếp theo, danh sách được đưa tới ngày càng thường xuyên hơn và khoảng cách giữa mỗi lần lại càng ngắn lại. Điều khiến Wang Yeo sợ hãi hơn cả là cơn đau ở ngực Kim Shin mỗi lúc một trầm trọng.

Tối hôm đó, họ hộc tốc đưa Ji Eun-tak đến bệnh viện do cô bất ngờ bị ngừng tim. Cũng may được đưa đi cấp cứu kịp thời, Ji Eun-tak cuối cùng hồi phục nhịp tim, nhưng chỉ vừa kịp nghe thấy tiếng thở của Ji Eun-tak, Kim Shin liền ngất đi vì quá đau đớn, khiến cho các bác sĩ phải lập tức lao vào ca cấp cứu khác.

Nhìn thấy Ji Eun Tak và Kim Shin cùng lúc nằm hôn mê trên hai giường bệnh, Wang Yeo chưa bao giờ sợ hãi đến thế, anh ngồi trên chiếc ghế giữa hai chiếc giường, không ngừng lẩm bẩm: "Thần, đây là hình phạt của ngài sao ? Buộc tôi chỉ có thể đứng nhìn những người mình yêu đau khổ mà không thể làm gì khác ... Đã hơn chín trăm năm rồi, vẫn còn chưa đủ sao? Những gì tôi đã chịu đựng, những gì Kim Shin đã chịu đựng, còn chưa đủ trả cho tội lỗi của chúng tôi sao? Ngài còn muốn cướp đi con gái của chúng tôi nữa sao!? "

Vùi mặt vào lòng bàn tay, Wang Yeo chỉ biết nấc lên trong bất lực.

~*~

Wang Yeo bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh lau mặt, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế xếp anh dùng để ngủ cả đêm. Lúc này, một người đàn ông mặc áo blu trắng đẩy cửa bước vào phòng đôi, gật đầu với Wang Yeo: "Kiểm tra thường lệ."

Là vị bác sĩ đã cấp cứu cho Ji Eun-tak đêm qua, Wang Yeo kéo chiếc ghế ra xa để tiện cho việc kiểm tra của bác sĩ. Lúc này điện thoại trong túi quần chợt vang lên, liếc qua màn hình, là hậu bối gọi đến, vừa bấm nút trả lời anh liền được tiếng cậu hậu bối hốt hoảng hét lên ở đầu dây bên kia: " Tiền bối, bây giờ! Phải! Là bây giờ! "

"Cái gì bây giờ?" Suốt một đêm không dám yên giấc, đầu óc Wang Yeo lúc này vẫn còn chìm trong mệt mỏi trì trệ.

"Danh sách đến rồi, ngay bây giờ!" Hậu bối gào lên.

Điện thoại rơi xuống đất, Wang Yeo ngẩng đầu lên, chỉ thấy bác sĩ đang cầm trong tay một ống tiêm, mũi kim chuẩn bị đâm vào cổ Ji Eun-tak, anh lập tức đóng băng thời gian, nhưng bác sĩ vậy mà không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục đưa cây kim vào. Cây kim đã cắm sâu vào cổ Ji Eun-tak. Ngay sau đó, bác sĩ đột nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, hất văng đến bên cửa sổ.

Kim Shin xoay người xuống giường, đi đến chỗ bác sĩ, hắn cúi mặt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Bác sĩ" ậm ừ bật ra hai tiếng cười gằn, ngẩng đầu nói: "Tôi là bác sĩ. Tôi cứu mạng con gái của anh tối hôm qua, anh quên rồi sao?"

"Bác sĩ cấp cứu sẽ không đến để kiểm tra. Ta chỉ hỏi một lần thôi, ngươi là ai?" Kim Shin rút ra một thanh thủy kiếm ra, kè chặt trước cổ họng "bác sĩ".

"Vẫn lỗ mãng như mọi khi." Vị "bác sĩ" thè lưỡi liếm môi, sau đó đưa tay bắt lấy lưỡi kiếm: "Thanh kiếm này không giết được ta, nhưng lại giết được người đàn ông này, nào, làm đi! "

Mặc dù trong lòng đã nảy sinh suy đoán khi phát hiện ra người này không bị khống chế bởi Sứ giả địa ngục, nhưng giờ đây, Kim Shin có thể hoàn toàn chắc chắn về danh tính của kẻ này. Hắn đẩy thanh kiếm về phía trước, giọng rít đến lạnh người, "Park Jeong Hoon, rốt cục cũng chịu xuất hiện."

Đồng tử Wang Yeo đột nhiên co rút, anh vô thức nắm chặt tay muốn lao tới kẻ thù trước mắt, nhưng ngay lúc này Ji Eun Tak lại tỉnh lại, cô thì thào: "Ba? Hai người lại cãi nhau à?" Vừa ở mắt ra đã thấy Kim Shin đang chĩa kiếm vào một bác sĩ, cô giật mình hét lên.

Wang Yeo đến bên giường Ji Eun Tak, ngay lập tức dùng thân mình chắn trước con gái.

"Wang Yeo, đưa con bé đi..." Giọng Kim Shin hơi run, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn kiên định chĩa vào cổ họng Park Jeong Hoon.

"Ha! Ngực lại bắt đầu đau rồi, phải không?" Park Jeong Hoon đắc ý bật ra một tiếng cười khùng khục, y mở to mắt nhìn Kim Shin. "Bị nghiệp hỏa thiêu đốt, đây là cái giá phải trả khi ngươi dám nghịch thiên cứu người. "

"Không cần nhà ngươi dạy. Wang Yeo, mang Eun-tak đi ngay, rời khỏi đây. Ngay!" Kim Shin hét lên với Wang Yeo.

"Không cần ta dạy, ngươi làm sao có thể giữ được con gái của mình?" Lại là tràng cười hả hê kia, Park Jeong Hoon quay đầu nhìn Wang Yeo với ánh mắt căm hận: "Từ giờ trở đi, cô ta sẽ luôn xuất hiện danh sách tử; cho đến khi,... cho đến khi cô ta hoàn thành việc mình phải làm."

Wang Yeo mở to hai mắt, giật mình lùi về phía sau một bước.

Dường như thỏa mãn trước phản ứng của anh, y xoay cổ, nhìn chằm chằm Wang Yeo, lười biếng cất lời: "Con gái hay Càn nguyên, người muốn bảo vệ cái nào?"

"Wang Yeo, đừng nghe hắn nói, đi ngay, để hắn cho anh." Kim Shin nghiến chặt răng cố gắng gằn trọn một câu.

"Sức cùng lực tận rồi, ngươi lấy đâu ra can đảm đó vậy?" Park Jeong Hoon chế nhạo, y tiến lên một bước, cổ họng đã chạm vào mũi kiếm, cười khỉnh nhìn xuống bàn tay đã run lên của Kim Shin, y tiến thêm một bước nhưng lưỡi kiếm của Yêu tinh lại nghiêng đi, chỉ để lại một đường đỏ nhạt trên cổ bác sĩ.

Đầu ngón tay sờ lên cổ, chẳng lấy một vệt máu, Park Jeong Hoon mỉa mai: "Lòng nhân từ đó sẽ giết chết ngươi." Sau đó tiếp tục dùng người bị ám làm con tin, từng bước tiếp cận Kim Shin. .

"Park Jeong Hoon!" Wang Yeo đột nhiên gọi tên quỷ hồn.

Park Jeong Hoon dừng lại, nhìn sang Wang Yeo.

"Park Jeong Hoon! Người chết phải đáp lại tiếng gọi của Sứ giả địa ngục, Park Jeong Hoon!" Wang Yeo lần nữa thốt ra cái tên của vong hồn kia.

Sau đó, vị bác sĩ bị ám đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất, nhưng hồn ma của Park Jeong Hoon vẫn còn đứng đó, Yêu tinh lập tức lao tới đâm thanh kiếm xuyên qua ngực y. Park Jeong Hoon cúi đầu nhìn xuống ngực, khóe miệng khẽ nhếch. "Ngươi yếu đi rồi. Lần này, ta thậm chí còn không cảm thấy đau đớn nữa." Sau đó y giơ tay nắm lấy lưỡi kiếm, thanh kiếm lóe lên rồi đột nhiên tiêu tán.

Kim Shin đau đớn hét lên, ôm ngực ngã gục xuống nền đất.

"Kaebi!"

"Cha!"

Wang Yeo và Ji Eun-tak thất kinh hét lên, cả hai chạy đến bên cạnh Kim Shin, Wang Yeo cúi xuống muốn kiểm tra tình trạng của Kim Shin nhưng một bàn tay khô héo chợt lướt qua khóe mắt anh, vươn tới chỗ Ji Eun-tak. Anh ngay lập tức bắt lấy tay Park Jeong Hoon, quay người và đẩy y vào tường.

Sứ giả quay đầu lại hét tới Ji Eun Tak, "Đưa cha con rời đi ngay... Uh!" Park Jeong-hoon chẳng cần cố sức để thoát khỏi sự khống chế của Wang Yeo, tức khắc, mười ngón tay như cành khô héo rũ bóp chặt cổ họng anh.

"Điện hạ! Vương của ta, người vẫn luôn yếu đuối như vậy, bất kể là trước kia hay giờ đây. Không cần liều lĩnh kháng cự gì, người sẽ không bao giờ thắng được ta..." Giọng điệu ngạo mạn của Park Jeong Hoon vang lên, như nanh độc hướng thẳng về phía Wang Yeo.

Wang Yeo không nói gì, anh nắm lấy cánh tay của Park Jeong Hoon, nhắm mắt lại. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm mạnh, từng lớp băng bắt đầu chồng trên chân anh và Park Jeong Hoon, từng chữ bật ra trong hơi thở dốc: "Mau đi đi, ta không thể giữ hắn quá lâu..."

Những đầu ngón tay của Park Jeong Hoon quấn quanh cổ Wang Yeo cứa vào da như muốn bóp nát yết hầu, đôi môi đỏ dần mất đi huyết sắc vốn có. Wang Yeo cắn chặt môi, nuốt xuống từng âm thanh đau đớn, nhưng trong lòng không ngừng gào lên với Kim Shin: "Xin anh! Đưa Eun-tak đi."

Khoảnh khắc tiếp theo, một trận gió thoảng qua nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt anh, –trận gió mang theo vị xạ hương cay cay quen thuộc.

Bàn tay bóp cổ anh bỗng nhiên buông lỏng, Wang Yeo mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một Kim Shin bình tĩnh đứng trước mặt anh, trong tay là thanh kiếm rực lửa xuyên thấu tim Park Jeong Hoon, giây tiếp theo, Park Jeong Hoon hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt chửng trong tiếng gào thét thảm thiết.

Wang Yeo ngây người nhìn Kim Shin đứng đó, hoàn toàn không nói nên lời.

Kim Shin vươn tay muốn chạm lên má Wang Yeo, nhưng anh đã lùi lại một bước, từ chối cái chạm của Càn Nguyên.

"Sứ giả..." Kim Shin thì thầm với Khôn Trạch, thế nhưng Wang Yeo lại không hề phản ứng.

Khẽ thở dài, Kim Shin lại gọi. "Yeo..."

Như bị đánh thức khỏi cơn mơ, Wang Yeo hít lấy một hơi, lại cảm giác như hơi thở này đang đè nghẹt lồng ngực anh, dù cố đến đâu, trái tim cũng sắp ngừng đập vì thiếu dưỡng khí. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, Wang Yeo run rẩy bước từng bước đến bên Kim Shin, lẩm bẩm: "Anh không cần em nữa sao?"

"Anh xin lỗi, đây là cách duy nhất để cứu em và con chúng ta." Hôn đi những giọt nước mắt trên mặt Wang Yeo, Kim Shin áp lên trán anh, thì thầm.

"Ba..." Ji Eun Tak đi tới chỗ hai người, do dự không biết phải phản ứng ra sao, tại vì Sứ giả lại thương tâm như vậy. Cô hỏi Kim Shin. "Cha, con đã rút kiếm ra cho cha, tim cha không đau nữa phải không?"

Kim Shin ôm Ji Eun Tak vào lòng, hôn lên trán con gái: "Ừm, không đau, không đau nữa rồi. Con đã làm rất tốt."

"Thật sao?" Ji Eun Tak khẽ nhếch khóe miệng muốn nở nụ cười nhưng sao đôi mắt lại như muốn khóc: "Vậy sao cha lại buồn như vậy? Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Có gì đó sai phải không, cha? Cha?"

"Eun-tak, nghe này, nghe ta nói, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải nhớ là con đã cứu ta, cứu chính mình, cũng là hoàn thành tâm nguyện suốt chín trăm năm của ta. Con gái của ta, con rất dũng cảm... "Lại hôn lên trán Ji Eun Tak, Kim Shin vuốt tóc cô, cười nói. "Hứa với ta, tự chăm sóc bản thân, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?"

"Tại sao cha lại nói chuyện này? Cha định đi đâu?" Ji Eun Tak đã nghe được ý tứ trong lời nói của Kim Shin, cô gấp gáp nắm lấy tay Kim Shin, quay sang hỏi Wang Yeo. "Ba, cha muốn đi đâu vậy?"

Wang Yeo chỉ lắc đầu, anh ôm chặt Kim Shin, không muốn buông tay.

"Yeo, anh xin lỗi, anh thực sự muốn ở bên em, cho đến ngày em chuyển kiếp, và sau đó anh sẽ đi tìm em, một lần nữa..." Kim Shin ôm Khôn Trạch khóc nấc lên trong vòng tay của mình, một lời cuối đến cùng cũng không nỡ thốt ra.

"Đừng đi, đừng đi..." Ngoài hai chữ này ra, trong đầu Wang Yeo không còn thứ gì khác, đôi mắt sưng đỏ ngước lên nhìn Kim Shin, bất lực và cầu xin.

"Yeo, quên anh đi..." Bóng dáng Kim Shin dần trở nên nhạt nhòa.

"Không ngừng yêu người, tuyệt đối không phụ người..." Đôi môi run rẩy, Wang Yeo tuyệt vọng không ngừng lặp lại lời thề ước họ đã từng hứa hẹn.

Sau một tiếng thở dài, Kim Shin nhắm mắt lại, cả cơ thể tan thành vạn tàn lửa tiêu tán giữa trời đêm.

Wang Yeo quỳ sụp xuống đất, đôi mắt mở to trân trân, hàng nước mắt cứ thế chảy dài, lặng lẽ –giống như một con rối mất hồn, đánh mất sức sống.

Ji Eun Tak che miệng hoảng loạn khóc thét lên, cô không hiểu, tại sao...

Tiếng khóc của cô khiến những người bên ngoài chú ý, y tá chạy vào phòng thì phát hiện bệnh nhân đang quỳ dưới đất khóc đến thảm thiết, trong khi một người khác, có lẽ là người nhà, lại ngồi trên mặt đất như không có chuyện gì xảy ra, còn có bác sĩ cấp cứu ngất xỉu gần đó.

Y tá lập tức lao ra ngoài gọi người đến, chỉ một chốc sau liền có một nhóm y tá chạy vào, muốn sơ cứu cho bác sĩ nhưng chỉ thấy ông đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn những người đồng nghiệp đang hoảng loạn.

Thấy bác sĩ cấp cứu không sao, một y tá liền đưa tay đỡ Ji Eun Tak trở lại giường, hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ji Eun Tak vốn đang khóc nức nở lại giống như bị cắt đứt một công tắc, cô ngừng khóc, lau mặt, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn xuống chính mình. "Tôi... sao vậy? Đây... là bệnh viện? "

Lúc này, bác sĩ cấp cứu đột nhiên gọi: "Tôi nhớ rồi, trước giờ tan ca, không hiểu sao đột nhiên muốn thăm cô. Ngày hôm qua, cô đột nhiên hôn mê nên đã được đưa đến bệnh viện. Tôi đã làm cấp cứu. Cô vẫn ổn chứ? "

"Tôi... tôi đã ngất đi sao?" Ji Eun-tak cau mày ngập ngừng hỏi.

"Đúng, có hai... à không, một người đưa cô đến đây, là... là!" Bác sĩ phòng cấp cứu chỉ vào Wang Yeo: "Là người đó đã đưa cô tới đây... Người thân của cô à?"

Ji Eun Tak ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Wang Yeo nhìn về phía cô, cô mím môi do dự, sau đó lắc đầu: "Hừm... tôi không biết."

Wang Yeo nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi, run rẩy ôm chặt trái tim bị xé nát, loạng choạng đứng lên, đến bên giường bệnh của Ji Eun-tak, nhẹ nhàng cho con gái một cái ôm, thì thầm. "Chăm sóc bản thân cho tốt, ta đi đây."

Ji Eun Tak không biết tại sao cái ôm của người lạ này lại khiến cô cảm thấy thân thuộc đến vậy, nó... khiến cô muốn khóc. Như một bản năng đã in hằn, cô vòng tay ôm lại đối phương: "Chú, cảm ơn chú đã cứu con."

Lại một dòng nước mắt rơi xuống, Wang Yeo buông tay, nhìn lại Ji Eun Tak một lần cuối, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại.

.
.
.
Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro