Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

Tháng chín trôi qua nhanh chóng, Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê yên ổn sống chung đã được hơn nửa tháng rồi. Dù đôi khi người kia sẽ có những hành động khiến anh mặt đỏ tim loạn, nhưng Văn Tuấn Huy đã lập tức đè nén cảm giác xao động này xuống. Vì trong nhận thức của anh, Kim Mẫn Khuê sẽ yêu Lưu Tuấn Huy. Anh luôn tự nhủ với bản thân, không được hiểu lầm cử chỉ thân mật kiểu bạn bè của đối phương.

Ngày tháng trong thế giới nhiệm vụ và thế giới thật Văn Tuấn Huy từng sống giống nhau. Anh nhìn qua cuốn lịch, phát hiện năm nay Quốc khánh trùng với Trung thu.

Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, nhưng Văn Tuấn Huy không có kế hoạch gì. Sau khi hỏi Kim Mẫn Khuê, hai người liền quyết định sẽ làm ổ trong nhà.

“Ở nhà không có bánh Trung thu, chúng ta đi siêu thị mua nhé?” Thay quần áo xong, Văn Tuấn Huy mở cửa phòng, hỏi Kim Mẫn Khuê đang ngồi gõ máy tính cành cạch trên ghế sa lông.

Người kia nghiêng đầu nhìn về phía anh qua chiếc kính gọng bạc, nhờ thế mà rất nhiều cảm xúc ẩn sâu nơi đáy mắt bị giấu đi.

“Đàn anh, chờ tôi năm phút.” Kim Mẫn Khuê cười với Văn Tuấn Huy.

“Được.” Văn Tuấn Huy ngồi xuống ghế sa lông, kiên nhẫn chờ hắn làm cho xong việc. Anh mở ứng dụng liên lạc trong điện thoại của mình ra xem, đang trả lời cả đống tin nhắn chúc Trung thu vui vẻ thì chợt cảm thấy một dòng chất lỏng chảy ra từ phía sau, không khỏi cứng đờ cả lưng.

Văn Tuấn Huy vội vàng chạy vào phòng tắm. Kim Mẫn Khuê thấy anh bối rối, quay đầu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Đáp lại hắn là tiếng đóng cửa thật mạnh của đối phương.

Đặt máy tính xuống, Kim Mẫn Khuê đi về phía phòng tắm, gõ cửa: “Đàn anh, cậu sao vậy?”

Lúc này, Văn Tuấn Huy đang được Hệ thống phổ cập giáo dục, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Anh há miệng, nói: “Tôi… Tôi không sao, chỉ hơi đau bụng.”

Kim Mẫn Khuê nhíu mày, hỏi: “Có phải do nằm điều hòa nên bị cảm lạnh rồi không?”

“Không phải, cậu đừng lo, tôi không sao cả.”

“Vậy có chuyện gì thì gọi tôi nhé.” Kim Mẫn Khuê không gặng hỏi nữa.

“Được.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, Văn Tuấn Huy mới dám cởi quần ngồi xuống bồn cầu.

“Cậu nói kỳ phát tình của tôi sắp đến, thế nên đằng sau… đằng sau sẽ tiết ra… cái đó à?” Lúc lên tiếng hỏi, không cần nhìn gương Văn Tuấn Huy cũng biết mặt mình đỏ đến cỡ nào.

“Đúng vậy, kí chủ. Kỳ phát tình của ngài vốn phải một tuần nữa mới đến, nhưng vì gần đây ngài tiếp nhận quá nhiều pheromone của Alpha nên đã bị ảnh hưởng.”

“Tôi… tôi phải làm sao mới có thể khiến… thứ này ngừng chảy?” Nhìn đũng quần ướt đẫm, Văn Tuấn Huy vội vã rời tầm mắt.

“Ngài có thể kéo ngăn kéo trên cùng bên tay phải ra, trong đó có thuốc ức chế.”

Văn Tuấn Huy nhanh chóng làm theo. Khi cầm một chai thuốc lên, anh lại hỏi: “Cái này là cậu để vào từ trước đấy à?”

Hệ thống đáp: “Là Kim Mẫn Khuê bỏ vào cách đây khoảng hai hôm.”

Mấy hôm nay Văn Tuấn Huy vẫn luôn thu dọn nhà cửa, thế mà không hề biết trong ngăn kéo có thuốc ức chế. Nghĩ đến Kim Mẫn Khuê mặt lạnh tâm nóng, anh bỗng thấy cảm giác buồn bực khi kỳ phát tình chợt đến đã tiêu tan khá nhiều.

Thuốc ức chế có vị ngọt, Văn Tuấn Huy uống hết rất nhanh. Ném cái chai rỗng không vào thùng rác, anh quyết định cởi quần áo ra tắm rửa.

Nghe tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, Kim Mẫn Khuê đảo mắt nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy vào phòng Văn Tuấn Huy lấy quần áo ngủ cho anh.

Hai hôm trước hắn phát hiện mùi pheromone trên người Văn Tuấn Huy nồng hơn bình thường, liền đoán đối phương sắp sửa phát tình. Hắn biết Văn Tuấn Huy sẽ tự chuẩn bị thuốc ức chế nhưng vẫn mua vài chai, để một ít trong phòng tắm cũng như phòng ngủ của mình, đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.

Kim Mẫn Khuê nhanh chóng lấy được đồ ngủ và đồ lót của Văn Tuấn Huy. Hắn miết tay lên mép quần sịp của đối phương, yết hầu khẽ chuyển động.

Văn Tuấn Huy tắm rất nhanh. Nhưng ngay sau đó anh liền phát sầu vì đống quần áo đã hơi ẩm ướt của mình. Di động để ở bên ngoài, anh đành cân nhắc việc gọi Kim Mẫn Khuê rồi nhờ đối phương lấy quần áo giúp.

“Đàn anh, tôi lấy sẵn đồ rồi đây này.”

Đúng lúc ấy, giọng Kim Mẫn Khuê chợt vang lên ngoài cửa. Văn Tuấn Huy bỗng cảm thấy người này đúng là con giun trong bụng mình. Anh hé cửa, thò đầu ra, cười nói “cảm ơn nhé” rồi vươn tay nhận bộ quần áo đối phương đưa.

Nhìn vành mắt hơi hồng vì bị nước nóng xông của người nọ, Kim Mẫn Khuê ra sức kiếm chế suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng thu tay về.

Cánh cửa được khép lại ngay lập tức, thế nên Văn Tuấn Huy không thấy đôi con ngươi đen kịt đầy nguy hiểm của người kia.

Cuối cùng dự định đi siêu thị đã không thành. Văn Tuấn Huy cảm thấy Trung thu không có bánh Trung thu thì không phải một Trung thu hoàn mỹ, nên lúc ăn khuya cũng cực kỳ ủ rũ.

Kim Mẫn Khuê vươn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của anh, hỏi: “Cậu muốn ăn bánh Trung thu lắm hả?”

Ở chung một thời gian, Văn Tuấn Huy đã quen với động tác vuốt tóc sờ đầu của Kim Mẫn Khuê, nghe hắn hỏi thế, anh khẽ lắc đầu: “Cũng không muốn lắm, chẳng qua chỉ thấy thiêu thiếu cái gì thôi.”

Kim Mẫn Khuê nhìn đồng hồ, bảo: “Tôi đi mua cho cậu.”

“Không cần đâu, trễ thế này rồi.” Văn Tuấn Huy từ chối.

Nở nụ cười thật tươi với người trước mặt, Kim Mẫn Khuê lại tỏ ra hơi bất đắc dĩ. Hắn luôn hy vọng Văn Tuấn Huy không còn khách sáo với mình. Vì thế, hắn nói bằng giọng điệu đầy dung túng: “Nhưng tôi không muốn cậu có bất cứ tiếc nuối nào.”

Mãi đến khi người kia ra ngoài và đóng cửa lại, Văn Tuấn Huy vẫn còn đắm chìm trong câu nói ấy. Thực sự là… hết sức… phạm quy.

Cảm giác khác thường mạnh mẽ dâng lên trong lòng, thậm chí Văn Tuấn Huy còn hoài nghi có phải Kim Mẫn Khuê đã thích mình không. Anh không rõ thời điểm này Kim Mẫn Khuê đã quen Lưu Tuấn Huy chưa. Người kia mới là đối tượng hắn vừa gặp đã thấy xôn xao rung động.

“Báo cáo kí chủ, mức độ cải tạo nam phụ đã đạt tới bốn mươi phần trăm.” Giọng nói bất thình lình vang lên của Hệ thống khiến Văn Tuấn Huy sửng sốt trong chốc lát.

“Trước đó vẫn luôn không động đậy gì, sao tự nhiên lại tăng vọt đến bốn mươi phần trăm thế?” Văn Tuấn Huy gạt bỏ cảm xúc lạ lẫm trong lòng, hỏi.

“Hệ thống tiến hành kiểm tra và xác định tính cách Kim Mẫn Khuê đang phát triển theo chiều hướng điềm tĩnh ôn hòa, chưa có dấu hiệu hóa ác.”

Văn Tuấn Huy không hiểu rõ về tiêu chí đánh giá, biết Kim Mẫn Khuê sẽ không hóa ác, anh đã nhẹ nhàng thở ra. Vấn đề chợt đến này qua đi, những băn khoăn trước đó lại trở về.

“Hệ thống.” Anh do dự một lát rồi mới lên tiếng.

“Có, thưa kí chủ.”

Văn Tuấn Huy lại rối rắm thêm chút nữa, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng: “Kim Mẫn Khuê có khả năng thích người khác không phải nhân vật chính không?”

Hệ thống không hề do dự, lập tức đưa ra câu trả lời: “Mọi chuyện đều có thể. Ngoài hướng phát triển của câu chuyện, tất cả các tình tiết khác đều có thể thay đổi do sự lựa chọn của kí chủ.”

“Vậy…” Văn Tuấn Huy mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Nếu người Kim Mẫn Khuê thích không phải Lưu Tuấn Huy thì sao? Hoặc là nói, nếu tôi thích người trong truyện thì sẽ thế nào?”

“Chuyện Kim Mẫn Khuê thích ai sẽ thay đổi thông qua hành vi của kí chủ. Nếu kí chủ thích nhân vật chính thì độ khó sẽ rất cao, nhưng nếu thích nhân vật của Kim Mẫn Khuê, vậy kí chủ có thể tự quyết định việc mình có tiến tới với hắn hay không.” Ngừng một chút, Hệ thống lại tiếp tục phân tích: “Kí chủ là Omega, kết đôi với Alpha là lẽ thường tình. Nếu ngài muốn ở bên Kim Mẫn Khuê, tôi có thể căn cứ vào tính cách, hình thức ở chung và sự phù hợp của hai người để cho ra kết luận: xác suất kí chủ và Kim Mẫn Khuê thành đôi cao tới tám mươi phần trăm. Cho nên, nếu ngài quyết định ở bên hắn, xác suất không xuống được giường sau khi bị đánh dấu sẽ là chín mươi chín phần trăm.”

Văn Tuấn Huy bị một đống phân tích của Hệ thống làm cho xấu hổ không thôi. Anh chỉ hỏi hai vấn đề, thế mà Hệ thống đã tính đến chuyện anh bị Kim Mẫn Khuê đánh dấu rồi.

“Được rồi, tôi không còn gì để hỏi nữa.” Hai má hơi nóng, Văn Tuấn Huy bảo: “Làm phiền đến cậu rồi, Hệ thống.”

Hệ thống không nói gì thêm. Văn Tuấn Huy khuấy bát canh đậu xanh trước mặt, bắt đầu nghĩ về cảm giác của mình với người kia. Khi mới quen, anh chỉ coi hắn là bạn cùng phòng, là nam phụ trong truyện, là đối tượng của nhiệm vụ. Nhưng dường như anh đã dần quen với cuộc sống có hình bóng của đối phương.

Mới chỉ ở chung nửa tháng, anh đã coi Kim Mẫn Khuê là người thân thiết nhất của mình. Rốt cuộc thế này có phải là thích không?

Văn Tuấn Huy hiếm khi cảm thấy u mê như vậy. Anh chưa từng yêu đương, nên cũng khó có thể kết luận về tình cảm của bản thân mình.

“Haizzz… Thôi bỏ đi, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng.” Văn Tuấn Huy vỗ mặt, uống một hơi hết bát canh.

Nhìn đồng hồ, nhận ra Kim Mẫn Khuê đã ra ngoài hơn hai mươi phút rồi, Văn Tuấn Huy bỗng hơi lo lắng, không biết hắn có gặp phải chuyện gì không. Anh lấy điện thoại di động, còn đang do dự không biết có nên gọi cho hắn không thì cửa nhà đã bị mở ra.

“Cậu đã về rồi.” Văn Tuấn Huy lên tiếng.

Kim Mẫn Khuê thở dốc, đưa hộp bánh Trung thu trong tay cho Văn Tuấn Huy, mỉm cười: “Siêu thị đóng cửa, tôi chạy qua mấy cửa hàng tiện lợi mới tìm được một nhà bán bánh Trung thu.”

Cuối hè, tuy ban đêm không nóng như ban ngày, nhưng phải vận động mạnh một lúc lâu như thế, Kim Mẫn Khuê vẫn đổ mồ hôi. Nhìn nụ cười lan đến đáy mắt của đối phương, Văn Tuấn Huy cảm thấy tim mình bắt đầu tăng tốc không thể khống chế. Anh vô thức vươn tay lau giọt mồ hôi đang trượt xuống thái dương của người kia, nói: “Cậu đã vất vả rồi.”

Dù hơi bất ngờ với sự thân mật đột ngột của Văn Tuấn Huy nhưng Kim Mẫn Khuê cũng không để ý nhiều, chỉ áp tay mình lên mu bàn tay anh, dịu dàng đáp: “Chỉ cần đàn anh thích là được.”

Bánh Trung thu Kim Mẫn Khuê mua ngon hơn tất cả những chiếc bánh Văn Tuấn Huy đã từng ăn. Vầng trăng treo ngoài cửa sổ tròn đầy và viên mãn, Văn Tuấn Huy cảm thấy có thể ở bên Kim Mẫn Khuê trong dịp Tết đoàn viên thế này thực sự là một niềm hạnh phúc ngọt ngào.

“Chưa ngủ à?” Kim Mẫn Khuê nhìn đồng hồ, lúc này đã sắp qua mười một giờ đêm. Bình thường Văn Tuấn Huy ăn xong bữa khuya thì sẽ đi ngủ, nhưng hôm nay vì chờ hắn mua bánh Trung thu về nên anh mới thức khuya.

Thế nên vừa nghe Kim Mẫn Khuê hỏi như vậy, Văn Tuấn Huy đã cảm thấy cơn buồn ngủ ào ào kéo đến. Trong kỳ phát tình, thân thể anh sẽ mệt mỏi hơn so với bình thường. Văn Tuấn Huy ngáp ngắn ngáp dài đáp: “Tôi đi ngủ đây.” Dụi mắt mấy cái, anh lại nhìn về phía người kia: “Mẫn Khuê, cảm ơn cậu. Hôm nay tôi đã rất vui.”

Kim Mẫn Khuê cong môi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Ngủ ngon, đàn anh.”

“Ngủ ngon.”

Lúc ngủ Văn Tuấn Huy có theo quen mở rèm, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa kính trong suốt, phủ một tầng lụa mỏng lên gương mặt anh. Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng mở cửa, cảm thấy Văn Tuấn Huy còn đang xao động, hắn không khỏi bước rón rén hơn.

Văn Tuấn Huy khi ngủ luôn không phòng bị, mái tóc đã lâu không cắt lại dài thêm ra. Kim Mẫn Khuê ngồi ở bên giường, nhìn vẻ mặt say ngủ của anh, chỉ dám vươn tay chạm nhẹ tóc anh một chút.

Trong không khí tràn đầy hương vải ngọt ngào, dù đã dùng thuốc ức chế, nhưng pheromone nồng đậm gấp trăm lần do kỳ phát tình vẫn sẽ tỏa ra khi chủ nhân mất đi ý thức.

Kim Mẫn Khuê đắm chìm trong sự ngọt ngào ấy, lặng lẽ tỏa ra một chút pheromone của mình. Luồng không khí mang theo mùi bạc hà man mát chậm rãi bủa vây, từ từ ăn mòn Văn Tuấn Huy.

Dưới sự khống chế của chủ nhân, mùi bạc hà cũng dịu hơn ngày thường rất nhiều, không còn kích thích như lúc trước. Nó quyện vào tóc, vào cổ Văn Tuấn Huy, lưu luyến quanh tuyến thể ở gáy anh, rồi rụt rè mơn trớn phần da thịt hơi nhô lên đó.

“Ngủ ngon, bảo bối của anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro