02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Hoàng Nhân Tuấn, cậu đang đùa với tớ à –?!"

Tiếng hét xuyên cả trời xanh của một người bạn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại. Tất cả họ - từ phía hai bên đầu dây đều cảm thấy ngỡ ngàng, thật không thể tin được. Nếu lúc này bọn họ cùng ở trong một không gian, e rằng đối phương liền sẽ xông lên túm lấy cổ áo, tra hỏi cậu dám mơ mộng còn chưa tỉnh lại, hay là đầu óc bị cái gì làm cho tổn thương mất.

"Cậu bị điên rồi!!!"

Chiếc đèn trên treo tường chiếu sáng một phần nhỏ của bàn làm việc, nó rộng rãi chất đầy sách và các thiết bị ghi âm, cùng vô số đồ trang trí nhỏ nhắn tiện ích. Nhưng cũng không khó nhìn ra, chủ nhân của chúng là một người tính tình rất cầu kỳ, đồ đạc tuy nhiều, nhưng toàn bộ mặt bàn đều gọn gàng ngăn nắp, tất cả đều được sắp xếp và phân loại, trông không hề lộn xộn, dưới ánh đèn vàng để lộ sự ấm áp và dễ chịu.

"Tớ không đùa đâu." Hoàng Nhân Tuấn gập cuốn sổ của mình lại, trả lời với tông giọng bình thản mà nghiêm túc: "Tớ sẽ kết hôn."

Cuối cùng, vì sợ nó không đủ thuyết phục, cậu cẩn thận thêm vào một câu: "Thật đấy."

Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong dự kiến, Hoàng Nhân Tuấn hiểu rất rõ tâm trạng của cậu ấy. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ hoảng sợ, đối phương nhất định phải phát điên lên khi nghe người bạn thân quen biết nhiều năm liền, xuất thân là con một, đột ngột tuyên bố vài tháng nữa sẽ kết hôn.

Trong mắt tất cả những người thân quen xung quanh, Hoàng Nhân Tuấn là một tiểu tinh linh tự do, không bị gò bó trong thế giới riêng, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự xáo trộn nào trong thế giới của người phàm.

Tất nhiên là cậu cũng nghĩ vậy.

Hoàng Nhân Tuấn biết rằng so với hầu hết những con người bận rộn trên thế gian này, cậu đã rất may mắn. Nhà không thiếu tiền, bố mẹ chỉ có mình cậu, từ thuở bé đối với cậu cuộc sống ngoại trừ bình yên vui vẻ, họ đều không đòi hỏi gì, để cho cậu thích gì làm đó. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu cũng chẳng cần lo lắng về công việc hay phải kiếm tiền như những sinh viên khác, thay vào đó, cậu ấy thuê một căn hộ nhỏ để làm studio, trở thành một kẻ tự do, có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

Vì yêu thích công việc sáng tạo nên Hoàng Nhân Tuấn dành phần lớn thời gian của mình trong phòng thu, cậu ấy say mê hội họa, âm nhạc, vẽ vời và chỉnh sửa video. Cậu cũng mở một tài khoản vlog, thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình. Cuộc sống vô tư lự như vậy có thể nói đến thần tiên nhìn thấy cũng phải ghen tị. Cho nên đầu bên kia điện thoại dù sao cũng không thể tin được rằng chính cậu sẽ tự chịu chết, tự mình đào lấy nắm mộ hôn nhân.

Hoàng Nhân Tuấn mất gần mười phút mím môi trước khi thuyết phục được soulmate của mình, rằng cậu đang nghiêm túc giải thích sự thật thay vì nói một câu đùa trong ngày Cá tháng Tư đã qua từ rất lâu.

"Được rồi, tớ tạm thời coi như cậu sắp kết hôn. Vậy thì câu hỏi đặt ra là, con lợn phá hoại bắp cải của tớ là ai?!" [1] . Nói xong, Lý Khải Xán không khỏi có chút bực bội, thậm chí Hoàng Nhân Tuấn chưa kịp mở miệng đã bắt đầu chỉ trích.

"Về các mối quan hệ xã hội của cậu, tớ không rõ cậu quen được bao nhiêu Alpha? Nếu cậu có thể yêu những người xung quanh, thì cậu đã yêu họ rồi! Đừng nói rằng thằng bạn tớ đã va phải một người yêu chết tiệt nào đó ở ngoài đường, ngay và luôn quỳ xuống cầu hôn cậu tại chỗ. Mẹ kiếp, vậy là hắn ta đã thành công! Trên đời làm sao có thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy nhỉ, tiểu thuyết viết ra dễ như cho, cậu thực sự nghĩ rằng nó có thể xảy ra ở cuộc sống thực à!"

Là một người làm sáng tạo nội dung, trí tưởng tượng của Lý Khải Xán vẫn phong phú hơn bao giờ hết. Hoàng Nhân Tuấn tin rằng nếu mình thực sự gật đầu với điều mà cậu ta vừa nói, chắc chắn sẽ cậu bị đánh vỡ đầu.

Nhưng khi nhớ đến gương mặt của La Tại Dân, không thể kìm lòng được mà nói: "Nếu thực sự có thì sao?"

"Cậu thực sự muốn?"

Hoàng Nhân Tuấn cười khan, sau đó kiên nhẫn giải thích: "Là do bố mẹ anh ấy giới thiệu."

Không có tiếng động từ phía bên kia, không biết chắc chắn bên kia đang làm ra bộ dạng gì.

"Bố mẹ của hai nhà chúng tớ có mối quan hệ tốt, tớ nghĩ rằng tớ và anh ấy khá hợp nhau, thế nên chúng tớ cũng đã đưa ra quyết định rồi."

"Cậu có quen anh ta không?" Lý Khải Xán đã bắt đúng chiếc chìa khoá của câu chuyện.

Hoàng Nhân Tuấn im lặng một cách đáng ngờ trong vài giây.

"Hôm nay là lần đầu chúng tớ gặp nhau."

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một điệu cười khinh bỉ vô cùng, Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng nhận ra đây là dấu hiệu cho thấy tai họa sắp sửa ập đến cậu.

"Hoàng! Nhân! Tuấn!"

Quả nhiên, tông giọng của Lý Khải Xán đột nhiên cao vút lên, "Mẹ nó, cậu điên rồi! Ngay từ lần gặp đầu tiên gặp mặt mà cậu đã quyết định lấy anh ta!"

Hoàng Nhân Tuấn nghe xong cảm thấy áy náy, giọng nói yếu ớt hơn một chút: "Là nhị vị phụ huynh nhà tớ sắp xếp."

Đáng lẽ cậu không cần nhắc đến chuyện này cũng không sao, nhưng huyết áp của Lý Khải Xán càng tăng cao khi cậu đề cập đến nó: "Đã ở thế kỷ 21 rồi mà cậu vẫn tham gia vào một cuộc hôn nhân được sắp đặt? Cậu đã chỉnh sửa video đến mức thậm chí mắt không còn nhìn rõ ràng nữa sao? Mở mắt ra và xem bây giờ là thời đại nào! Tớ không nhớ rằng Hoàng Nhân Tuấn mà tớ biết lại là một người phóng khoáng như vậy! Ngay cả chuyện hôn nhân cũng không thể tùy tiện được !"

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy biết ơn vì sự quan tâm của soulmate giữa lúc cậu ta còn đang la mắng mình: "Tớ biết là hơi đột ngột, có tình huống gì đặc biệt không."

Nói thật thì cuộc hôn nhân này có một nguyên nhân sâu xa. Ông nội nhà họ La không may bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối cách đây nửa tháng, chỉ còn chưa đầy ba tháng để sống. Nhưng kiếp này của ông đã sống sung túc, sự nghiệp thành đạt, gia đình hạnh phúc, hưởng thụ gần hết hạnh phúc cả đời nên gần cuối đời không hối hận. Vì vậy, ông rất lạc quan đón nhận kết cục này, chỉ cần chuẩn bị hoàn thiện ý niệm bản thân vào giây phút cuối cùng, hẹn một số người bạn cũ thăm lại chốn xưa, rồi từ biệt cõi đời.

Lời nói là như vậy, nhưng không thể nào con người ta không hối hận gì khi về già. Dưới sự chăm sóc ngày đêm của các con cháu, ông lão cuối cùng cũng bày tỏ nguyện vọng duy nhất của mình - hy vọng được nhìn thấy cháu trai La Tại Dân của mình lập gia đình trước khi từ đời.

Các trưởng bối của La gia lập tức thu thập thông tin về tất cả đối tượng hợp tuổi trong các gia đình quý tộc mà họ từng kết giao, mẹ Tại Dân đã tìm đến mẹ Nhân Tuấn và bày tỏ mong muốn của mình. Hai mẹ từ trước đến nay thân thiết như chị em, nghe được chuyện tốt như vậy, đương nhiên rất vui lòng.

Tuy nhiên, gia tộc càng nổi tiếng, thì càng thêm chú ý đến một số việc, hơn nữa là vào thời điểm quan trọng như vậy. Hai mẹ đặc biệt mời một ông Thầy có tiếng trong giới đến xem vận của hai đứa trẻ, không ngờ lại vô cùng ngạc nhiên khi biết La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc hiếm có. Sự tương hợp của cả hai không chỉ mang lại hỷ vận cho nhau, mà còn mang lại may mắn cho gia đình đôi bên, tiêu trừ tai họa những lúc gặp hoạn nạn, thêm niềm vui cho những khi thời vận tốt đẹp.

Nghe ông Thầy giải thích, hai bà ước gì được gả con ngay lập tức.

Điều quan trọng là họ rất tự tin đến gặp con cái để thảo luận về vấn đề này. Lúc đầu, hai bà có chút lo lắng về đứa con trai mình sẽ phản đối sự sắp xếp này, dẫu sao bây giờ cũng là thời đại yêu đương thoải mái tự do. Nhưng thật bất ngờ, cả La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn đều thuận lợi tiếp nhận.

"Tại Dân à, con thật là một đứa trẻ ngoan."

Mẹ La ngay từ đầu đã biết bà sẽ không gặp quá nhiều khó khăn, bà hiểu con trai mình, biết La Tại Dân có hiếu, cho dù không thích, anh cũng sẽ vì ông nội mà hy sinh. Nhưng khi thật sự thấy con trai gật đầu không ý kiến, bà vẫn có chút xót xa.

"Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu lầm rồi."

Nhìn thấy trong đôi mắt bà chứa đựng áy náy và thương hại, La Tại Dân nhẹ giọng đáp: "Con cũng không cảm thấy bị gượng ép, cho dù không phải bởi vì ông nội, chỉ cần vì là bố vì mẹ thì con cũng sẽ đồng ý bất luận sắp đặt ra sao."

Anh cong khóe môi, đáy mắt hiện lên một nụ cười ấm áp: "Bởi vì con biết, bố mẹ sẽ không bao giờ lấy đi hạnh phúc của con. Những thứ bố mẹ tìm thấy cho con, nhất định con sẽ đón nhận một cách thật lòng."

Mẹ La mỉm cười hài lòng.

Phải, làm sao bà có thể không hiểu được đứa con đã lăn ra từ bụng mình cơ chứ. Đó là lý do tại sao khi bà bắt gặp Hoàng Nhân Tuấn chỉ trong nháy mắt, giữa rất nhiều người. Dù thời gian eo hẹp nhưng bà không bao giờ quên rằng mình đang chọn bạn đời cho La Tại Dân chứ không phải cho nhà họ La.

"Ông lão nhà họ mất thì cũng không liên quan đến cậu."

Sau khi kiên nhẫn lắng nghe lời kể của Hoàng Nhân Tuấn, Lý Khải Xán gần như đã gói gém xong đồ đạc, đến gặp bác sĩ để được chỉ định một phương pháp điều trị triệu chứng đau đầu.

"Tớ thậm chí còn không biết rằng cậu là một người tốt bụng sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn, vậy tại sao cậu không chu cấp cho tớ một ít tiền cứu trợ hàng tháng đi! Hoàng Nhân Tuấn, để tớ nói cho cậu biết. Lần cuối cùng, hôn nhân không phải là trò chơi của đám nhóc tì, cậu đừng bao giờ thỏa hiệp với bản thân vì sự hoàn hảo của người khác. Làm ơn, chúng ta là Omega hiện đại, cậu phải có một chút tinh thần phản nghịch! Hiểu chứ!"

Người bị bạn mình chỉ trích thản nhiên nói: "Yên tâm, tớ không có ý định đem vận mệnh của mình giao phó cho người khác."

"Vậy bây giờ cậu tính sao?!"

Ngay khi Hoàng Nhân Tuấn định mở miệng, một tin nhắn xuất hiện được đồng bộ hóa từ điện thoại sang chiếc máy tính bảng đang đặt trên mặt bàn. Là mẹ cậu gửi đến, cậu gõ nhẹ ngón tay, vào giao diện trò chuyện, đọc từng chữ hiện lên trên màn hình.

Tin nhắn 'đã đọc' khiến cậu mất khả năng suy nghĩ, bộ não bị mắc kẹt của Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn quên mất rằng cậu vẫn đang nghe điện thoại.

"Cậu giả vờ chết giữa chừng để làm gì vậy?"

Mãi cho đến khi Lý Khải Xán ở đầu bên kia gọi mấy lần liên tiếp, Hoàng Nhân Tuấn mới kịp tỉnh táo lại sau một lúc suy nghĩ. Cậu hít hơi thật sâu trong im lặng, điều chỉnh lại nhịp thở trước khi quay lại chủ đề ban đầu, xem như không có chuyện gì xảy ra.

"Khải Xán cậu xem, tuổi trẻ yêu đương khó khăn biết bao. Bao nhiêu người lo không tìm được bạn đời, tìm được cũng chưa chắc đã thành đôi, có đủ tin tưởng hay không. Omega chúng ta có quá nhiều hạn chế, Alpha bên ngoài như thế nào, nếu không trải qua mấy năm thời gian mới có thể hiểu được, cậu thật sự có thể nhìn ra được sao."

"Cho nên cậu nghĩ, thay vì đi ra ngoài tìm những người không biết rõ chi tiết, không bằng ở nhà chờ được sắp xếp sẵn. Thế hệ bố mẹ chúng ta có ánh mắt tinh xảo biết bao, giống như cách họ thường xuyên dò dẫm trong các mối quan hệ, người như thế nào, nhìn thoáng qua có thể biết ngay, cái nhìn của họ nhất định phải chính xác hơn chúng ta, hơn nữa, với tư cách là người bố người mẹ, họ nhất định sẽ chọn người tốt nhất cho chúng ta trong khả năng của họ, mà đôi lúc chúng ta có thể chẳng tự mình tìm kiếm được."

Nói đến đây, Hoàng Nhân Tuấn vẫn có chút tự hào đan lẫn sự khó hiểu: "Dù sao tớ cũng không tự tin vào tầm nhìn của chính mình, nhưng tớ nhắm mắt đặt hết tin tưởng vào khả năng nhìn người của bố mẹ tớ."

Thành thật hôn nhân đối với cậu cũng không phải chuyện xa vời viễn vông, cậu đã có những thứ mà nhiều người cả đời cũng không có được. Gia đình hạnh phúc từ khi bắt đầu, được bao bọc bởi người thân và bạn bè, theo đuổi lý tượng dựa trên cơ sở vật chất sẵn có, cho dù cuộc sống này có tiếp tục như vậy cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Vì vậy, khi nói đến chuyện yêu đương và kết hôn, Hoàng Nhân Tuấn luôn giữ thái độ bất cần, sẽ không ép buộc, nhưng cũng không thể nói là cự tuyệt, cứ để nó tự nhiên diễn ra.

Vì bố mẹ cậu muốn kết nối, không có gì sai khi cậu đi cùng và cố gắng vì họ. Ít nhất với tình hình hiện tại, La Tại Dân thực sự là một ứng cử viên sáng giá.

Hiếm khi Lý Khải Xán không bác bỏ ý kiến của cậu ngay lập tức, thậm chí trong chốc lát còn cảm thấy nó hơi có lý. Thực ra, thẳng thắn thì đây là việc riêng của Hoàng Nhân Tuấn và cậu ấy không có tư cách gì để ra lệnh. Huống chi, sự tình đã đâu vào đấy rồi, cậu ở đây nói cái gì cũng không thể thay đổi được nữa.

Sau một lúc im lặng, đầu bên kia của điện thoại khẽ thở dài một tiếng, Lý Khải Xán rốt cục chịu từ bỏ mà nói: "Vậy cậu... Hôm nay cậu cảm thấy thế nào đi gặp cái tên Alpha kia thế?"

Hoàng Nhân Tuấn trịnh trọng trả lời: "Tớ không phải đã nói rồi sao, nếu tớ tự mình tìm kiếm, tám trăm năm cũng không tìm được điều kiện (tốt) như vậy."

"Ồ, sướng thật đấy. Cậu có tấm ảnh nào không, cho tớ xem với"

Thoát khỏi giao diện cuộc gọi, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng bật tấm ảnh mà bố mẹ đã gửi cho cậu, chuyển tiếp.

Sau một lúc, giọng nói lộn xộn của Lý Khải Xán lại vang lên từ loa điện thoại: "Hoàng Nhân Tuấn, tớ thực sự không thể biết Alpha hắn ta trông như thế nào ở bên ngoài, nhưng liếc mắt một cái chắc chắn là tai họa."

"Tớ không thích nghe những lời này, lần này coi như không nghe thấy, lần sau cậu đừng nói nữa."

Tin nhắn của La Tại Dân gần như 'Đã gửi' đến ngay khi cậu kết thúc cuộc gọi.

Trong một ngày, khoảng thời gian từ 9 giờ tối đến 11 giờ là khoảng thời gian yêu thích của Hoàng Nhân Tuấn. Sau một ngày bận rộn kết thúc, cậu không cần phải giải quyết những mối quan hệ phức tạp giữa người với người nữa. Cậu dọn dẹp hết công việc nhà, sau đó gột rửa bụi bặm và mệt mỏi khắp người đi, rồi có thể ngồi vào bàn làm việc thật sảng khoái, thỏa sức làm những gì mình thích, hoặc thoải mái nằm dài trên giường thư giãn.

Nhìn thấy khung cửa sổ hiện lên trên màn hình, cậu nhẹ nhàng rời khỏi ghế, xỏ dép lê từ bàn làm việc đến bên giường, từ từ vùi người vào trong chăn bông mềm mại.

[Thật xin lỗi vì tôi đã làm phiền em vào lúc này.]

Có hai tin nhắn từ La Tại Dân, tin nhắn thứ hai là:

[Sau khi về, dì có nói gì với em không?]

Hoàng Nhân Tuấn từ trên giường ngẩng đầu lên, máy tính bảng trên bàn vẫn ở giao diện hộp thoại trước đó.

[Anh nói đi, tôi biết rồi.]

Những từ được nhập vào bắt đầu hiển thị ở phía của đối phương, Hoàng Nhân Tuấn đã nhìn chằm chằm vào dấu chấm lên xuống đó trong gần năm phút, nhân tiện lật người đôi ba lần trên giường, cậu thấy tin nhắn của La Tại Dân hiện lên.

[Vậy thì, em có chấp nhận không?]

Lần này đến lượt Hoàng Nhân Tuấn bị trục trặc bàn phím.

Tin nhắn mẹ gửi nửa tiếng trước không dài, chỉ vỏn vẹn mấy câu đơn giản, đại khái là yêu cầu cậu tuần sau chuyển đến ở cùng với La Tại Dân.

Ngoại trừ cái gọi là tu dưỡng tình cảm, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất.

Thời kỳ dịch cảm của La Tại Dân sẽ là ngày 5 của tháng sau. Bố mẹ của cả hai gia đình hy vọng rằng cậu ấy có thể cùng La Tại Dân vượt qua giai đoạn dịch cảm này.

Hoàng Nhân Tuấn mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực đang bị bóp nghẹt bởi hơi thở chính mình. Khi màng nhĩ của cậu sắp bị nghẹt bởi tiếng trống ngày càng dày đặc, cậu đột nhiên chộp lấy điện thoại rồi gõ vài từ một cách rõ ràng.

[Được, tôi không có vấn đề gì.]

Vì quan hệ hôn nhân giữa hai người họ là sự thật nên chuyện sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.

Nhấn nút gửi một lượt, Hoàng Nhân Tuấn lập tức tắt màn hình, cậu nhét điện thoại dưới gối, không cần xem người bên kia sẽ trả lời thế nào. Cậu quay lại, nhìn thấy chiếc túi giấy mà cậu đã đặt bên cạnh giường.

Khi nhận ra chiếc túi đã nằm trong tay mình, Hoàng Nhân Tuấn quyết định chiều theo sự tò mò của bản thân. Cậu mở túi, lấy ra một cái hộp, mở hộp, lấy ra một chiếc chai nhỏ trong suốt.

Nó chứa pheromone của La Tại Dân.

Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng xoay miệng chai và cẩn thận đưa nó lên chóp mũi.

Thật ngọt ngào.





Không biết anh đã nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bao lâu, cho đến khi trên giao diện trò chuyện hiện lên một thông báo mới, La Tại Dân mới hơi thu hồi ánh mắt chăm chú của mình. Nhìn thấy khung hiển thị trên cùng của tin nhắn mới nhất, hai thứ cảm xúc lo lắng và bất lực đồng thời hiện lên phản chiếu trong ánh mắt bình thản, anh chuẩn bị tinh thần một chút trước khi nhấn vào cửa sổ hộp đối thoại.

[Tớ đã nghe nói qua, chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ biết, còn không coi tớ là anh em sao?]

Giọng điệu quen thuộc không khách khí như vậy, có thể khiến người ta hình dung ra biểu cảm của đối phương vào lúc này.

[Thế nào? Cậu có hài lòng với vị hôn thê của mình không đấy?]

Ngón tay nhấn đi đi lại lại lên thanh nhập liệu, từng chữ đã nhập liên tục được sửa đổi và điều chỉnh không lâu trước khi chúng bị xóa từng cái một. Không thể nhớ điều này đã được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng La Tại Dân chỉ để lại bốn chữ.

Bên cạnh anh, trên chiếc ghế sofa bằng da là một chiếc hộp đã mở, háo hức muốn được ai đó sử dụng lại. Sau khi gửi đi câu trả lời ngắn gọn ấy, La Tại Dân co các khớp ngón tay lại, nắm chặt vật hình trụ trong lòng bàn tay, sau đó dựa người vào đệm, nhắm mắt lại, chờ nhiệt độ từ hai bên mang tai từ từ hạ xuống.

[ Mẫu người lý tưởng ]









Chú thích & diễn giải:

[1] 猪拱白菜: Câu nói này bắt nguồn từ câu chuyện một người nông dân cần mẫn trồng bắp cải ngon thì bị heo phá hoại hết, hàm ý thể hiện sự nuối tiếc, trong tình yêu thì câu nói này nói đến trai/gái ngoan bị tra nam/tiện nữ lừa gạt, hoặc là tình yêu không tương xứng. Nghĩa cũng gần giống với câu nói ở Việt Nam: Hoa nhài cắm bãi phân trâu, tuy nhiên mức độ của câu nói 猪拱白菜 có phần nhẹ nhàng hơn, vui vẻ dễ chịu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro