Phần 38. Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong studio, ba bốn trợ lý của Bạch Thanh Phong đang tranh cãi với trợ lý của đội nhiếp ảnh. Bạch Thanh Phong nhíu mày không vui, tức giận hỏi người đại diện.

Ngoại hình của cậu ta không tuyệt đẹp nhưng tinh tế và ưa nhìn, trong mắt người hâm mộ, cậu ta là một em trai thuần khiết nhà bên, có thể nhìn thấy hình ảnh cậu ta luôn nở nụ cười dễ gần trên khuôn mặt trong bất kỳ tin tức trên mạng nào.

Nhưng đứng trước mặt Ngô Đồng lúc này, cậu ta không hề lộ ra hình ảnh một người em trai ngoan ngoãn thường thấy như trong mắt người hâm mộ đâu cả, mà nhìn có chút mặt sưng mày xỉa xòe nanh vuốt vì tức giận. Răng nhe ra giống như có thể mở miệng chậu máu ra ăn thịt người ngay tại chỗ nếu không thích đối phương.

Bị Bạch Thanh Phong hỏi trách nhiệm như vậy, Trần Thiếu Anh đột nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Khương Thanh Nguyên với vẻ hoài nghi: "Rốt cuộc là cậu tìm ai?"

Theo lý mà nói, mặc dù Bạch Thanh Phong không phải là một người nổi tiếng hàng đầu nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện từ chối cậu ta.

Làm thế nào mà một trợ lý có thể có một năng lực đuổi họ ra khỏi studio?

Khương Thanh Nguyên nhún nhún vai, cười nói: "Đương nhiên là người mà cô không thể gây vào rồi."

Mặc dù Khương Thanh Nguyên không thích cha mình về mọi mặt nhưng nó phải thừa nhận rằng không ai đáng tin bằng Khương Hành vào thời khắc mấu chốt.

Với thực lực, mối quan hệ và uy tín của Khương Hành tích lũy qua nhiều năm, ngay khi hắn mở miệng, trong giới này có rất ít người có khả năng bỏ qua hắn.

Sắc mặt Trần Thiếu Anh tái nhợt một lúc, cô ta đang định nói gì đó thì đột nhiên một bàn tay ngăn lại trước mặt.

Ánh mắt của Bạch Thanh Phong lướt qua Khương Thanh Nguyên và Điền Điềm, cậu ta nhìn Ngô Đồng đang đứng sau lưng bọn họ lạnh lùng nhìn trò hề này.

Ánh mắt cậu ta đông cứng lại, trong nháy mắt, cậu ta kiềm chế sự tức giận nặng nề trên mặt, cười nhẹ: "Hóa ra là Ngô Đồng, nếu hôm nay là người khác có lẽ tôi sẽ không chịu thiệt, nhất định phải làm cho ra vụ này, nhưng vì đối phương là Ngô Đồng, vậy thì bỏ qua đi."

Nụ cười của Bạch Thanh Phong lúc này hiển nhiên cũng giống như nụ cười vô hại của hình tượng cậu em trai nhà bên trong lòng người hâm mộ, như thể cậu ta đang gặp một người bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cớ có cảm giác kỳ lạ nào đó.

Cậu ta nói với Trần Thiếu Anh: "Chị Anh, buổi tối chúng ta không có lịch trình, khi nào họ chụp xong thì chúng ta tiếp tục chụp cũng không muộn."

Trần Thiếu Anh nhíu lông mày hỏi: "Cậu quen cậu ta?"

"Ừm, tôi biết." Bạch Thanh Phong liếc nhìn Ngô Đồng vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười: "Tôi tốt nghiệp học viện điện ảnh và truyền hình cùng khóa với cậu ấy, bạn học đại học, chúng tôi còn ngủ cùng phòng với nhau, cho nên tôi có quan hệ tốt nhất với cậu ấy ở trường đại học."

"Cho nên chúng ta cứ nhường trước thôi."

Sắc mặt Trần Thiếu Anh hơi hoãn lại, tựa như đang chịu đựng cái gì đó, nhưng vì cảm giác không được nên cô ta lại càu nhàu: "Nhưng làm phiền hiệu xuất nhanh lên chút đi, thời gian của chúng tôi quý lắm đấy. Năm giờ sáng mai Tiểu Phong phải trở về đoàn phim quay phim rồi, buổi tối cần được về sớm nghỉ ngơi, lịch trình rất dày."

"Xem hai người các người một xướng một họa như thể khá biết ăn nói cơ đấy." Khả năng thưởng thức trà xanh của Khương Thanh Nguyên rất rõ ràng: "Làm như là chúng tôi đang gây rắc rối vô cớ đòi phải đi vào, mà cậu ta lại thấy đây là bạn học cũ nên nhường chúng tôi vào trước vậy."

Bạch Thanh Phong đã quen nói lời trà và đạo đức giả, trước đây khi gặp loại trường hợp như này, thường là nói như vậy rồi nhường cho nghệ sĩ đó vào trong. Không thèm tính toán, coi như là bị ghê tởm một hồi.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải một chiêu đâm thẳng thắn như vậy, Bạch Thanh Phong bị Khương Thanh Nguyên bóp nghẹn, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Ngô Đồng.

Giả vờ không quan tâm lắm: "Tiểu Đồng, đây là trợ lý của cậu sao?"

Ngô Đồng vô cảm gật đầu.

Nghe nói đối phương là trợ lý của Ngô Đồng, Bạch Thanh Phong hiểu ra, hào phóng nói: "Chúng ta là bạn học cũ cũng là bạn cùng phòng, vì là trợ lý của cậu nên tôi sẽ không nói gì nữa." Ngụ ý là đây là lần này may mà là trợ lý của cậu nên tôi mới cho mặt mũi không dạy cậu ta một bài học trước mặt, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tự mình dạy dỗ lại.

Tuy nhiên, Ngô Đồng từ phía sau Điền Điềm và Khương Thanh Nguyên đi ra, ngước đôi mắt trong veo lên, ánh mắt dường như muốn nhìn thấu linh hồn vô hình sắc bén.

Nhẹ nhàng mở đôi môi hồng hào của mình, nói không thương tiếc: "Bạch Thanh Phong, đều là bạn học cũ, đều biết rõ đối phương giấu thỏ hay cáo dưới lớp da, cậu không cần phải rụt rè như vậy."

Điền Điềm và Khương Thanh Nguyên ngạc nhiên nhìn cậu, bọn họ không ngờ Ngô Đồng vốn đã vô hại giảm bớt cảm giác tồn tại của mình từ nãy đến giờ lại đột nhiên vực dậy.

Lông mày và đôi mắt dịu dàng mềm mại của Bạch Thanh Phong lập tức rũ xuống, nâng mí mắt gầy lên, nhìn Ngô Đồng với vẻ mặt u ám.

"Cho các người mặt mũi còn không biết điều?" Trần Thiếu Anh vô cùng tức giận.

Trong studio, tranh chấp giữa trợ lý và đội ngũ chụp ảnh càng lúc càng lớn, thấy cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, thầy Hoàng nhiếp ảnh gia từ đầu đến cuối không nói lời nào, trên trán nổi gân xanh, cuối cùng không khỏi tức giận mắng.

"Thời gian hẹn của Bạch Thanh Phong hôm nay là từ chín giờ sáng đến một rưỡi chiều, cho dù trong thời gian này tính cả ăn trưa, cũng chỉ cần chụp năm tấm áp phích hình ảnh cá nhân cho cậu ta là quá đủ rồi, nhưng cậu ta thì như nào?"

"Cho chúng tôi leo cây, để tôi và ê-kíp quay chụp đợi cậu ta trong phòng thu tận hai tiếng đồng hồ chờ trong vô vọng. Cho đến mười một giờ nghệ sĩ nhà các người mới ngủ dậy ăn uống no say mới lăn đến đây!

Trong quá trình quay chụp, Bạch Thanh Phong vẫn không hợp tác, cứ năm phút quay lại kêu mệt muốn nghỉ ngơi nửa giờ. Nửa ngày không tạo kiểu được một tư thế như là các khớp bị gỉ. Khó khăn lắm mới nghiêm túc được một chút lại đột nhiên nhớ ra còn chưa cho chó cưng ăn. Vì vậy lại lấy điện thoại dục chó cưng ăn hạt, lại còn phải tự mình giám sát nó ăn hết mới được!"

"Nghệ sĩ nhà các người tôi hầu không nổi, tốt nhất các người nên tìm cao nhân khác mà chụp."

Thầy Hoàng thẳng tính mà nói, sự tức giận và oán giận mà ông đã kìm nén trong một thời gian dài bùng phát.

Nhưng ông là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, rất nhiều tên tuổi lớn hàng đầu còn không thể xếp hạng nếu họ muốn hợp tác với ông ta. Trần Thiếu Anh cũng tình cờ nghe nói ông ta đang làm việc ở thành phố An Hải trong hai ngày này, vì vậy khó khăn lắm cuối cùng cô ta cũng hẹn được lịch với ông ta.

Lúc này ngay cả thầy Hoàng cũng tức giận, nói không muốn chụp ảnh Bạch Thanh Phong nữa, Trần Thiếu Anh đột nhiên hoảng sợ, vội vàng chạy vào trường quay ngăn thầy Hoàng đang chuẩn bị hủy lịch.

"Thầy Hoàng, ngài bớt giận..."

Bạch Thanh Phong không ngờ rằng thầy Hoàng vẫn im lặng khi chụp ảnh vừa rồi lại đột nhiên phát hỏa lên, tức giận đến mức mặt tái xanh trắng bệch một hồi, nghe thấy Khương Thanh Nguyên bật cười không chút nể mặt.

"Ngủ quên bắt nhiếp ảnh đợi tận hai giờ, chụp được năm phút đòi nghỉ nửa giờ, lại còn phải giám sát chó cưng ăn xong trước rồi mới tiếp tục làm việc cơ à?" Khương Thanh Nguyên giễu cợt: "Quả đúng là thời gian quý giá, dù sao cũng phải bận ngủ, nghỉ ngơi cho chó ăn, còn lấy đâu ra thời gian đi làm đây?"

Điền Điềm cũng nheo mắt chế giễu nhìn cậu ta.

Bạch Thanh Phong bị sỉ nhục một hồi, nhưng cậu ta lại không nói nên lời, dù sao những lời này đều phát ra từ miệng thầy Hoàng đều là sự thật, cậu ta không thể phủ nhận.

Trong trường quay, thầy Hoàng có chỗ đứng rất cứng, lại còn có chỗ dựa của người bạn cũ Khương Hành như một lá bùa hộ mệnh đang theo dõi một cách công khai và bí mật. Ông ta có thái độ rất cứng rắn liền đuổi Trần Thiếu Anh và Bạch Thanh Phong ra ngoài không thương tiếc.

Trần Thiếu Anh mang theo Bạch Thanh Phong có khuôn mặt đen xì lại bị paparazzi chụp ảnh trước khi lên xe, vẻ mặt xấu hổ mắng chửi người đại diện với trợ lý với khuôn mặt gắt gỏng, trong lòng người hâm mộ không thể nhìn thấy sự nhu mì ngoan ngoãn của cậu em trai ngoan của mình, cậu ta đã mất đi một làn sóng người hâm mộ một cách thảm hại.

Xung quanh không có ruồi muỗi, đột nhiên cả thế giới yên tĩnh, Khương Thanh Nguyên cùng người của nhà hàng Michelin mở cửa, đặt thức ăn lên bàn trống.

Những đồ ăn tinh tế và sang trọng được sắp xếp một cách có trật tự, như thể họ đã lạc vào một phòng tiệc cao cấp. Khương Thanh Nguyên và nhóm chụp ảnh nói với Điền Điềm rằng có thể ăn tùy thích rồi cậu lấy một đĩa sườn nướng sốt rượu vang đỏ đi đến chỗ Ngô Đồng đang trang điểm.

"Ba, cho ba này."

Chuyên gia trang điểm đang nâng cằm lên thoa kem nền cho cậu, Ngô Đồng chỉ có thể ngước mắt lên nhìn nó: "Cảm ơn."

Mặc dù miếng bít tết thịt trong tay đã được đầu bếp chế biến và cắt thành những miếng vuông đều đặn có kích thước đồng đều, nhưng cậu vẫn không thể nhét vừa một miếng, Khương Thanh Nguyên đặt đĩa lên bàn, lấy dao và nĩa cắt thịt thành từng miếng nhỏ.

Nhớ tới vừa rồi nó không thích người họ Bạch kia nên mắng hắn một cái, lúc này nó mới nhớ tới chuyện này có được Ngô Đồng cho phép hay không.

Nó ngước mắt lên thận trọng hỏi: "Ba, vừa rồi con mắng tên họ Bạch kia... Sẽ không khiến ba gặp rắc rối đi?"

Ngô Đồng không ngờ rằng cậu trợ lý vẫn đang loay hoay với vấn đề này, cậu rất ngạc nhiên.

Nhưng Khương Thanh Nguyên hiểu lầm ý của cậu, cho rằng cậu đang tự trách mình, cúi đầu cắt thịt.

"Con thấy bà cô beta kia cứ âm dương quái khí, công khai mắng người, con rất bực mình. Mắng con còn nhiều hơn mắng ba, con thật sự không nhịn được nên..."

Trong lúc nói, nó cũng nhìn lén khuôn mặt cậu với đôi mắt hoa mai hạnh nhân giống như Ngô Đồng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ngô Đồng, nó lập tức rút lại như bị điện giật, như thể sợ nhìn thấy ánh mắt trách móc của cậu.

Ngô Đồng mềm lòng vì những gì cậu nhóc nói, làm sao cậu có thể trách một người tận tâm đối xử tốt với mình?

"Không sao, anh và Bạch Thanh Phong ngay từ đầu đã không thích nhau rồi, lời nói của em đều làm anh động lòng." Cậu mỉm cười biết ơn.

Sau đó, cậu nhìn nhóm chụp ảnh ở phía bên kia đang vui vẻ chia sẻ thức ăn: "Em mua những thứ này hả?"

Khương Thanh Nguyên đang định thở phào nhẹ nhõm, nhìn đường mắt của Ngô Đồng nghẹn ngào.

Ừ thì nó mua không sai.

Nhưng người trả tiền lại là Khương Hành.

Nó quẹt thẻ của Khương Hành, nó không hề lo lắng cha mình phá sản chút nào.

Trong đôi mắt trong veo của Ngô Đồng, Khương Thanh Nguyên không thể nhắc đến lớp da dày như tường thành khi nó xin tiền Khương Hành như một lẽ đương nhiên rồi đảo ngược đen trắng.

Nó đành nói sự thật: "Em mua nhưng không phải em trả tiền..."

Lông mày thanh tú của Ngô Đồng đột nhiên hơi lệch, cậu được chuyên gia trang điểm Omega nhẹ nhàng nhắc nhở "Tốt hơn hết là đừng biểu cảm" cậu lại thả lỏng biểu cảm.

Nhưng dường như cậu hỏi với vẻ xúc động: "Có phải là thầy Khương trả tiền không?"

Khương Thanh Nguyên không ngờ đầu óc của Ngô Đồng lại xoay chuyển nhanh như vậy, ba nhanh vậy đã đoán ra được, nó sững sờ.

Ngô Đồng coi việc không trả lời của nó là ngầm đồng ý.

Thục ra cũng không khó để đoán rằng Khương Hành đã trả tiền.

Khi lên xe, Ngô Đồng và Lạc Dương đang trò chuyện trên điện thoại, nghe thấy Lạc Dương tiết lộ đội ngũ môi giới của cậu là do Khương Hành đích thân lựa chọn để giúp cậu xây dựng, mọi thứ đều đặt lợi ích của cậu trước tiên, cậu muốn lấy tài nguyên gì liền nói với Điền Điềm, muốn ăn uống gì đều nói với trợ lý, công ty sẽ thanh toán cho cậu.

Trên thực tế, trực giác của Ngô Đồng nói cho cậu biết, Lạc Dương đã nói một cách uyển chuyển như vậy nhưng nói chính xác hơn là Khương Hành sẽ hoàn trả cho cậu.

Các chi phí hàng ngày của các nghệ sĩ bình thường sao có thể trả qua tài khoản công ty cơ chứ? Trừ khi công ty này mở ra làm từ thiện.

Ngô Đồng nhớ lại những gì mình nói với Khương Hành khi ký hợp đồng ngày hôm đó.

[Tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình]

Sau đó Khương Thanh Nguyên cầm thẻ của Khương Hành trong tay, hoặc là có thể yêu cầu Khương Hành bồi hoàn, cái này Ngô Đồng có thể dễ dàng đoán ra.

Cậu thở dài một hơi, lọt vào mắt xanh của Khương Hành, anh ấy đối xử tốt với mình như vậy, mà trái tim mình lại tràn ngập những cảm giác ngọt ngào lan tỏa như một Omega bình thường.

Lúc này, bữa ăn ngon mà mọi người đang vui vẻ chia sẻ có lẽ cũng đã được thầy Khương và trợ lý của cậu mua.

Ánh mắt Ngô Đồng di chuyển, cậu cười nhẹ: "Tiểu Khương, giúp anh cảm ơn thầy Khương đã chu đáo, lo lắng lúc quay chụp chúng ta sẽ đói cho nên mới mua nhiều đồ ăn như vậy."

Khương Thanh Nguyên người mua bữa cơm này: "Huh?"

Đầu ngón tay trắng nõn của Ngô Đồng nhẹ nhàng xoa xoa lớp vải mềm mại trên quần áo, khuôn mặt ngượng ngùng: "Nhưng lần sau không cần phải làm như vậy đâu... Như này dễ khiến hiểu lầm..."

Thầy Khương làm như này... Rất dễ bị người ta hiểu lầm.

Mặc dù trong lòng cậu biết thầy Khương có tầm nhìn chu đáo, nhưng có lẽ hắn thích cậu tiến gần với ánh đèn sân khấu, có tiềm năng phát triển lớn, có thể mang lại cho hắn lợi nhuận đáng kể, muốn bồi dưỡng cậu nhiều hơn nên anh ấy mới đối xử tốt với cậu như vậy.

Nhưng hai người họ không có quan hệ họ hàng với nhau, lại còn là người khác giới, vì vậy thầy Khương làm một cử chỉ ân cần và ấm áp như vậy... Thật khó để cậu không nghĩ về nó.

Ngô Đồng rất tự giác nghĩ thầy Khương làm sao có thể là người tốt như vậy, làm sao có thể coi trọng mình?

Cậu dần dần đấu tranh kiểm soát bản thân.

Khương Thanh Nguyên: "???"

Nó có chút bối rối.

Mặc dù nó không trả tiền cho bữa ăn này, nhưng đây quả là món quà ít ỏi mà nó mua để tặng ba, giờ lại liên quan đến Khương Hành có nghĩa gì nữa?

Phiền ghê.

Khương Thanh Nguyên tự bảo vệ mình: "Đây là đồ em mua, không phải Khương Hành đưa cho anh."

"Ừ, anh biết rồi." Ngô Đồng nói.

Lời giải thích của Khương Thanh Nguyên giống như muốn che mắt.

Khương Hành không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cậu, cho nên anh ấy yêu cầu Khương Thanh Nguyên đừng lộ miệng. Nhưng Ngô Đồng cậu đã nhìn thấu bản chất qua vụ này rồi, cho nên hắn đương nhiên không thể giấu diếm được.

Lại là một ngày đẹp trời thầy Khương được cộng thêm điểm người tốt trong lòng Ngô Đồng.

Cho dù Khương Thanh Nguyên có tính toán như nào thì nó cũng cảm thấy câu "Anh biết rồi" của Ngô Đồng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ cho có lệ. Càng tẩy trắng, nó càng đẩy công lao này cho lão cha mình, nó sắp điên cmnr.

Bất lực, nó bật điện thoại lên tìm nick Khương Hành rồi gửi cho hắn hơn 100 câu "Tối nay ông sẽ bị tôi ám sát!"

Gương mặt Ngô Đồng xinh đẹp không tì vết, cho dù có đứng trước máy quay cũng không cần trang điểm quá rườm rà.

Cậu muốn nhanh chóng đưa ra quyết định, Khương Thanh Nguyên vẫn đứng sang một bên ăn dồ ăn nóng hổi, vì sợ quấy rầy, trì hoãn chuyên gia trang điểm, Ngô Đồng nói: "Em đặt ở đây trước đi, anh sẽ ăn sau."

Khương Thanh Nguyên cho Khương Hành vào danh sách đen xong nhớ lại Ngô Đồng lúc ở nhà không ăn nhiều, nó lại có chút thèm ăn, mấy ngày gần đây nó không biết tại sao, khẩu vị ba nó cực kỳ kém, buổi trưa hôm nay ba nó chỉ ăn hai ba miếng rau xanh và cháo trứng rồi không ăn nữa.

Sợ ba đói bụng, Khương Thanh Nguyên không đồng ý Ngô Đồng đợi một lúc rồi mới ăn.

"Em đút anh ăn."

Các nghệ sĩ trang điểm, đặc biệt là một số hiệu ứng trang điểm đặc biệt, điều này gây bất tiện cho họ khi ăn, cũng không có gì lạ khi họ được trợ lý đút cho ăn.

Tuy nhiên, Ngô Đồng vô thức chống lại tiếp cận của Alpha: "Không..."

Cậu chỉ muốn nói không cần, nhưng lại thấy Khương Thanh Nguyên đã cầm lấy một miếng thịt dùng dao nĩa đưa cho mình.

Thấy Khương Thanh Nguyên cầm dao nĩa trong tay ngồi xuống, nó đưa cho cậu, áp sát người, Ngô Đồng sững sờ.

Mặc dù người trước mặt là Alpha, nhưng... Cậu không từ chối mùi hương pheromone của cậu nhóc này.

Ngược lại, cậu cảm thấy rằng pheromone mùi chanh nhạt trên người Alpha đặc biệt sảng khoái dễ ngửi.

Ngô Đồng sững sờ mở miệng, nhận lấy miếng bít tết thịt do Khương Thanh Nguyên đưa cho, hai mắt sáng lên: "Ngon quá!"

Mấy ngày nay, Ngô Đồng ở nhà ăn một mình, gần như không có bữa ăn hợp khẩu vị, khi đến bữa cơm, cậu có thể tùy ý nấu một chút, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài đánh lừa cái bụng trống rỗng của mình.

Khương Thanh Nguyên cảm thấy phiền muộn, cho nên đặc biệt mua bữa cơm này, muốn Ngô Đồng ăn thêm đồ ăn ngon.

Để tạo điều kiện cho Ngô Đồng ăn thịt, người đang trang điểm liền quỳ xuống một gối và nửa ngồi xổm, xiên một miếng thịt khác và đưa nó lên miệng sau khi Ngô Đồng nuốt nó.

Pheromone vị chanh ngọt ngào và sạch sẽ trên cơ thể Alpha trẻ bay về phía cậu, Ngô Đồng ngạc nhiên vì mình không có một chút ghê tởm nào.

Ngoại hình của cậu trợ lý này quá bắt mắt, nhỉnh hơn nhiều người nổi tiếng vài điểm, chuyên gia trang điểm không khỏi nhìn Khương Thanh Nguyên thêm vài lần nữa trong khi thay dụng cụ trang điểm.

Nhưng cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục bôi chét lên mặt Ngô Đồng.

Cô choáng váng khi đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó.

Chuyên gia trang điểm cười nhẹ, tò mò hỏi: "Anh Đồng, trợ lý của anh là em trai anh sao?"

Ngô Đồng sững sờ, dừng nhai: "Không phải, sao chị lại hỏi như vậy?"

"Không phải chứ?" Chuyên gia trang điểm tự hỏi: "Tôi thấy hai người giống nhau như được đúc ra từ một khuôn ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv