Phần 67. Lì xì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm sâu hơn, ánh đèn lờ mờ. Thời gian đếm ngược trên TV kết thúc, năm cũ trôi qua đón chào năm mới.

Ngay cả Ngô Đồng cũng có chút buồn ngủ, bà nội Dương mọi khi vẫn luôn đi ngủ sớm tinh thần hôm nay vẫn rất tốt, khuôn mặt già nua tràn đầy nụ cười, những đường nét vắt ra từ đuôi mắt kéo dài đến tóc mai xám xịt. Thậm chí, khi thấy Khương An Vanh uống chút rượu, bà còn xin ông một chén để giải cơn.

Ngô Đồng tò mò hỏi: "Bà nội Dương, có chuyện gì mà vui vậy ạ?"

"Đương nhiên là vui mừng mừng năm mới rồi." Bà nội Dương nói lời này, nhưng ánh mắt vô thức liếc nhìn Khương Hành đang dựa vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đang nhìn điện thoại, nụ cười hiền từ vô thức nở ra một chút.

Trên ghế sofa ở bên cạnh, Lý Duyệt Ninh vỗ vỗ Khương An Vanh đang buồn ngủ, sau khi đánh thức ông, bà nhíu mày khi thấy tỉnh lại. Khương An Vanh ngơ ra một lúc rồi mới nhận ra, từ trong túi lấy ra đồ đưa cho bà.

Lý Duyệt Ninh kiểm tra hài lòng gật đầu.

"Tiểu Đồng, dì Dương."

Ngô Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên liền thấy Lý Duyệt Ninh chậm rãi đi về phía mình nở nụ cười, trong tay đang cầm hai phong bao lì xì màu đỏ.

"Tiểu Đồng, đây là tiền lì xì chú và dì tặng con." Lý Duyệt Ninh đưa một phong lì xì màu đỏ cho Ngô Đồng, rồi lại lấy ra một phong bì khác: "Dì Dương, đây là lì xì cho dì."

Lý Duyệt Ninh còn cho mình và bà nội Dương lì xì? Ngô Đồng ngạc nhiên.

Bà nội Dương cũng hơi thất thần với bao lì xì, hai người vô thức từ chối, nhưng Lý Duyệt Ninh nói rằng đây chỉ là may mắn cho năm mới.

Ngô Đồng nhìn Khương Hành cầu cứu.

Khương Hành cười nói: "Cầm lấy đi, không sao đâu."

Ngô Đồng không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Lý Duyệt Ninh khịt mũi: "Sao cháu không nghe lời dì mà chỉ nghe lời Khương Hành nói vậy."

Ngô Đồng: "...”

Có sao ạ?

Sau khi nghĩ lại thì quả đúng là vậy.

Bàn tay Ngô Đồng vô thức vò nhăn bao lì xì phẳng phiu.

Kim của mặt số con lắc cổ trong phòng khách đã chỉ vào gần hai giờ sáng, con husky đã ngủ say trên ghế sofa. Ngô Đồng tạm biệt cha mẹ Khương Hành và Khương Hành rồi trở về biệt thự bên cạnh.

Ngô Đồng dìu bà lão lên lầu nghỉ ngơi, Khương Hành ôm con husky ngủ đến vắt lưỡi lên cổ đặt lên món quà năm mới mà Ngô Đồng mua cho nó chính là một chiếc giường gỗ lớn rắn chắc.

Khương Thanh Nguyên không tỉnh lại trên đường từ nhà ông bà nội trở về, được Khương Hành đặt lên giường gỗ rắn chắc, chỉ lóng ngóng càm con gấu bông mà Ngô Đồng tặng vào dịp Giáng sinh, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nhưng nó luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đang ngủ được một nửa, nó mở mắt ra thì thấy Khương Hành nửa ngồi nửa quỳ trước giường nó.

Khương Thanh Nguyên: "..." Có chút quái quái.

Không chắc chắn lắm, nhìn lại xem xem.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng, Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Thanh Nguyên lập tức tạc mao, gấu bông yêu thích bay xa ba mét: "Ấu ấu ấu!" (Đậu má, nửa đêm nửa hôm ông đứng trước giường tôi muốn dọa ch.ết ai đấy!)

"Gâu gâu gâu!” (Ông con mẹ nó có biết tôi là con trai duy nhất của ông không đấy, ông đem tôi dọa  ch.ết rồi không sợ cái công ty mấy trăm tỷ, mấy chục tỷ bất động sản và mấy chục tỷ cổ phiếu của ông sẽ không có người thừa kế sao???)

Khương Hành bị nó lớn tiếng sủa đến mức vội vàng bịt mõm chó lại. Khương Thanh Nguyên lập tức tắt tiếng, nhìn hắn với đôi mắt trợn ngược.

"Ba con và bà nội Dương đang nghỉ ngơi trên lầu, đừng làm ồn bọn họ có biết chưa?”

Khương Thanh Nguyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, muốn nói là mình đã biết, nhưng miệng chó lại bị Khương Hành bóp lại. Muốn gật đầu, nhưng miệng chó vẫn bị Khương Hành bóp chặt.

Khương Hành buông Khương thiếu gia nó ra trước một giây chuẩn bị nổi điên của nó.

Khương Thanh Nguyên khịt mũi vài lần, giơ bàn chân trước xoa xoa chỗ Khương Hành sờ sờ với vẻ ghét bỏ, nghi ngờ ngồi trên giường gỗ nhỏ: "Gâu" (Cho nên nửa đêm nửa hôm ông cố ý ngồi ở đầu giường hù dọa tôi làm gì?)

Khương Hành nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ hồi lâu, hai mắt hơi nhắm lại, hắn lắc đầu: "Không có gì."

Hắn đứng dậy thở ra một hơi dài: "Chỉ là ta đột nhiên hiểu được vì sao con tồn tại."

Đầu óc Khương Thanh Nguyên thường xuyên không xoay chuyển được, sau khi bị dọa sợ làm cho tỉnh táo, nó buộc phải bật công tắc não lên, cảm giác như một cái ốc vít rỉ sét trong não quên bôi trơn, khi nó di chuyển thì kêu cót két.

Trầm tư.

Tại sao nó lại tồn tại ấy hả?

Câu hỏi hay đấy, thế tại sao mình lại tồn tại?

Không phải tôi được ông và ba tôi sinh sao?

Ông sao lại không biết tôi sinh ra như nào.

Lẽ nào Khương Hành không tham gia vào quá trình sản xuất mình?

Cha mình không phải là Khương Hành?

Khương Thanh Nguyên mừng điên.

Khương Hành không biết trong đầu Khương Thanh Nguyên đang nghĩ gì, nếu biết, có lẽ hắn thà rằng đứa con này không phải là của mình.

Hắn đi đến bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của màn đêm, nơi đó có một khung leo mèo, Tuyết Đoàn lông trắng như tuyết đang cuộn tròn ngủ ở trên đó. Khương Hành giơ tay vuốt ve Tuyết Đoàn, con mèo xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó vùi đầu vào bụng ngủ tiếp.

Ngoài Bì Đản, còn có cả Tuyết Đoàn.

Khương Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngô Đồng lại coi hai cục cưng này quan trọng hơn mạng sống của mình rồi.

Bởi vì một đứa bé bị mẹ nhốt trong căn phòng tối tăm, không có ánh sáng, cô đơn và đói khát, đứa bé luôn hy vọng rằng mình sẽ không bị bỏ rơi.

Bì Đản và Tuyết Đàn đã làm được điều đó.

Ngoại trừ mất đi, bọn chúng sẽ không rời khỏi Ngô Đồng nửa bước.

Đêm nay không có trăng, ngọn đèn đường mờ nhạt sao chép bóng dáng Alpha đứng một mình trước cửa sổ đường viền cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng Alpha quay đầu lại rồi biến mất trong bóng tối mà đèn đường không thể chiếu sáng kèm theo tiếng thở dài bất lực và đau lòng.

____

Vào ngày thứ ba của năm mới, đoàn làm phim "Điểm Thúy" chính thức bắt đầu khởi động bấm máy, Ngô Đồng và Khương Hành đã đến khách sạn của đoàn làm phim vào ngày hôm trước và gặp gỡ nhân viên của đoàn phim.

Buổi lễ khai máy diễn ra vào sáng sớm, Ngô Đồng được lôi dậy từ giường trước bình minh, đôi mắt của cậu không thể mở ra.

Thời gian rất gấp, cậu không thể ăn sáng trong nhà ăn của khách sạn vì vậy đoàn đội đã chuẩn bị bữa sáng trước theo một phần duy nhất, lấy nó theo yêu cầu. Điền Điềm đi mang bữa sáng đến cho Ngô Đồng bảo cậu lên xe trước.

Kết quả là khi cậu trở lại với bữa sáng, cậu đã thấy những fan hâm mộ đang nhìn chằm chằm vào một chiếc xe màu đen- một chiếc xe màu đen theo đúng nghĩa bóng và nghĩa đen cùng tồn tại.

Điền Điềm: "..."

Khi cô duỗi tay ra sững sờ, Ngô Đồng vẫn đang mê mang lên liền bắt gặp khuôn mặt sững sờ của Khương Hành trong xe.

Ngô Đồng: "..." Cậu bừng tỉnh trong chốc lát, vô thức nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng thấy rõ xe bảo mẫu của mình đang đi theo phía sau xe của Khương Hành trong sương mù dày đặc của sáng sớm.

Nhưng cậu không cố ý. Những chiếc xe bảo mẫu đều trông giống nhau, cả hai chiếc xe đều màu đen, sương mù này tràn ngập đèn đường, cậu tìm tới được xe đã là tốt lắm rồi.

Khương Hành nhanh chóng lấy lại tinh thần, đặt kịch bản dự định quay hôm nay xuống, nhẹ giọng nói: "Cậu muốn đi cùng tôi sao? Lên đây.”

“Không cần... Tôi tìm nhầm xe, làm phiền thầy Khương rồi."

Nói xong vội vàng chạy trốn.

Vì vậy Ngô Đồng bị Điền Điềm cười nhạo suốt chặng đường.

Cuối cùng, Ngô Đồng vừa bực mình vừa xấu hổ, vo túi giấy dầu đã ăn bánh bao thành một quả bóng đánh về phía Điền Điềm, sau khi đập nát túi của chính mình, Khương Thanh Nguyên tiếp tục đập phá, cuối cùng lặng lẽ đập người.

Trong xe yên tĩnh trở lại.

Cậu đã không phải dậy sớm làm việc trong vài ngày nên thói quen của cậu đã bị xáo trộn. Cậu ngủ thiếp đi lúc một hai giờ sáng, thức dậy lúc năm giờ sáng, đặt ghế tựa xuống sau khi ăn sáng, dự định nhanh chóng ngủ lại.

Tuy nhiên, cậu đã sớm bị Khương Thanh Nguyên đánh thức.

"Ba, ba, tỉnh lại đi!" Ngô Đồng chật vật mở mắt ra, nghe thấy Khương Thanh Nguyên thì thầm bên tai: "Khương Hành đang phát lì xì trong nhóm!"

Mặc dù nó không muốn nhìn thấy Khương Hành nhưng không có nghĩa là nó không muốn nhìn thấy tiền của Khương Hành, nó phải chia sẻ chiến lợi phẩm với ba mình. Ngay khi Khương Thanh Nguyên nhìn thấy phong bao lì xì màu đỏ do Khương Hành gửi đến trong nhóm công ty, nó nhanh chóng dựt lấy một cái rồi hét lên bảo Ngô Đồng mau dậy.

Nhân tiện cũng chứng minh tính xác thực của vấn đề này với Ngô Đồng: "Nhìn này, con cướp được 251* đồng.” Khương Thanh Nguyên sững sờ chốt lát khi xem số tiền lì xì mà nó lấy.

Ngô Đồng không để ý đến dáng vẻ kỳ lạ của nó, trong mắt tràn đầy phong bao lì xì đỏ. không quan tâm đến việc ngủ bù nữa, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra: "Nhóm nào vậy?"

"Nhóm làm việc của công ty." Điền Điềm vừa nói vừa nhấp vào chữ "Nhận" ở giữa màn hình rồi dậm chân hào hứng: "Yes! Lấy được năm trăm lẻ sáu! Phải đi mua chai nước hoa mà mình đã hóng bấy lâu thôi~”

Ngô Đồng mở wechat, sự tập trung của cậu có thể so sánh với cách cậu cố gắng tìm manh mối cho câu trả lời cho của câu hỏi trong đoạn văn khi cậu thi tiếng anh cấp 5 cấp 6.

Tìm thấy nhóm wechat, lướt đến phần lì xì do Khương Hành gửi, mở ra, nhấn "Nhận"

Một hàng chữ màu vàng hiện lên trên nền đỏ.

"Bạn chậm mất rồi, lì xì đã bị nhận hết."

Ngô Đồng: "...... &;*@#¥@"

Nếu cậu không nhầm, bây giờ chỉ mới hơn 5:35 sáng thôi đấy.

Những người sói của công ty này không ngủ à?

Ngô Đồng nhấp vào "Xem chi tiết nhận lì xì", cậu liền bị đau tim.

Khương Hành gửi 5.000 nhân dân tệ lì xì, số lượng người được nhận cài đặt ở mức 100 trên tổng số 486 người trong nhóm của công ty. Với xác suất từ năm đến một, thậm chí không thể lấy nó, kỳ nghỉ các người không ngủ lúc năm giờ sáng à???

Điền Điềm cũng hỏi: "Tiểu Đồng, em lấy được bao nhiêu?"

"Một xu cũng không có." Ngô Đồng đau lòng.

Điền Điềm lại cười không thương tiếc, Ngô Đồng nhặt quả cầu giấy ném lúc trước từ dưới đất lên, lại ném cô tiếp.

"Đừng đánh nữa, lại có rồi kìa."

Khương Thanh Nguyên ở sau lưng hô lên, Ngô Đồng đang tức giận đánh Điền Điềm lập tức buông tay ra, trở về vị trí cầm điện thoại lên.

Tuy nhiên, nhóm công ty lúc này rất sôi nổi, tất cả đều đang cảm ơn ông chủ, Ngô Đồng kéo ghi chú cuộc trò chuyện một lúc rồi mới tìm thấy lì xì thứ hai của Khương Hành.

Nhưng phải mất quá nhiều thời gian để tìm lì xì, lì xì lại bị cướp hết sạch.

Ngô Đồng: "..."

Tuy nhiên, lần này Điền Điềm cũng không cướp được, trong lòng Ngô Đồng cân bằng hơn rất nhiều.

Không biết Khương Hành có tiếp tục gửi lì xì nữa hay không, ánh mắt Ngô Đồng nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, cho dù mắt có ma cũng không dám rời đi.

Quả nhiên, nửa phút sau, lì xì thứ ba lại xuất hiện.

Ngô Đồng ngồi xổm một lúc lâu, lập tức bắt đầu cướp!

Tuy nhiên vào lúc này, chiếc xe vốn tối tăm đột nhiên được rắc ánh sáng vàng ấm áp, trời sáng như ban ngày một lúc.

Chiếc xe bảo mẫu đi vào một đường hầm.

Điện thoại ngay lập tức trở thành mạng 2G.

Ngô Đồng tuyệt vọng nhìn vòng tròn ở giữa màn hình đang cố gắng xoay xoay, nhưng không thể xoay chuyển chút nào.

Đường hầm chỉ dài một cây số, vài giây thường trôi qua trong tích tắc nhưng Ngô Đồng sẽ mất cả đời để chữa lành.

Thậm chí còn do dự xem xem có cho tài xế quay đầu lại đi đến bệnh viện hay không, cậu cảm thấy hơi nhồi máu cơ tim rồi.

Xe bảo mẫu cuối cùng cũng mở ra một khoảnh khắc tối tăm, ánh mắt Ngô Đồng lại tối sầm.

Vì mạng kém, lì xì lúc này lại trống rỗng.

Mặc dù đường hầm này đối xử bình đẳng với ba người muốn cướp lì xì trong xe, không ai trong số họ cướp được lì xì, nhưng Ngô Đồng vẫn tự kỷ vứt điện thoại, ôm cánh tay đau khổ, nhìn cảnh đêm hoang dã bên ngoài cửa sổ xe.

"Ba, ch.a... Khương Hành lại gửi kìa, không cướp nữa sao?” Khương Thanh Nguyên ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, ngồi một chỗ lớn tiếng hỏi.

Ngô Đồng buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không cướp nữa, dù sao cũng không cướp được.”

Vô thanh vô thức rơi lệ trong lòng.

Trong xe bảo mẫu của Khương Hành.

Lạc Dương đang đếm tổng thu nhập của mình.

Khương Hành phát 30 lì xì trong 20 phút, mỗi lì xì là 5.000 tệ, chia làm 100 suất.

Ngoại trừ lì xì mà hắn đã bỏ lỡ khi bước vào đường hầm thì hắn đã lấy tất cả hai mươi chín lì xì còn lại.

Lạc Dương nhìn chằm chằm vào số dư.

Lần ông chủ gửi lì xì đầu tiên, lúc đầu không có ai nhận, Lạc Dương cũng thắc mắc, nghĩ rằng lúc này mọi người đều đang ngủ, ông chủ lúc này còn quá nhiều thời gian để gửi lì xì.

Kết quả là sau khi Khương Thanh Nguyên cướp lì xì đầu tiên trước, lì xì liền bị giật đến trống rỗng trong vòng hai giây.

Lạc Dương nhận ra đó là bởi vì không ai dám mạo hiểm lấy.

Trong lòng thầm giận mắng đám người công ty trong lòng chưa thấy qua tiền bao giờ à, cướp gì mà cướp như thể chưa bao giờ nhìn thấy tiền trong tám kiếp vậy.

Lạc Dương tiếp tục hài lòng lục lọi tin tức của nhóm, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn Khương Hành.

"Ông chủ, cậu Ngô hình như không lấy được lì xì."

Sau khi phát lì xì trong nhóm công tác có Ngô Đồng xong, Khương Hành đang chuẩn bị nhắm mắt lại, sau khi đặt điện thoại xuống thì cau mày: "Cái gì?”

Lạ Dương quẹt màn hình hai lần: "Cậu Ngô hình như không lấy được một chút tiền lì xì nào cả.”

Khương Hành dừng một chút, sau đó lại cầm điện thoại lên, quay lại 3 nhóm nội bộ của công ty vừa gửi lì xì.

Một hàng lớn lì xì được kéo xuống, kiểm tra cẩn thận, thật sự không có ghi chép người nhận lì xì có tên Ngô Đồng.

Khương Hành: "..."

Cho nên hắn đã dành nửa ngày gửi lì xì trong nhóm, hắn đang làm hài lòng ai?

Khương Hành thấy có người trong nhóm 1 của công ty đang lấy lì xì, vì vậy hắn nghĩ đến nhóm 3 có Ngô Đồng nên cũng gửi lì xì.

Hắn biết lì xì cướp được trong nhóm sẽ vui hơn nhiều so với số tiền mình nhận được bằng cách chuyển khoản trực tiếp.

Sau đó tiếp tục gửi lì xì dưới danh nghĩa phân phát trong nhóm.

Kết quả danh sách nhận lì xì chính là tên của một số người lạ.

Khương Hành nhìn ba chữ "Khương Thanh Nguyên” xuất hiện rất thường xuyên trong danh sách cướp lì xì, cực kỳ muốn đi đến xe bảo mẫu phía sau đánh nát mông nó.

Hắn đoán rằng Ngô Đồng không nhìn điện thoại khi hắn gửi lì xì qua, mà thằng nhãi Khương Thanh Nguyên này cướp đến ham nên không cả thèm nhắc ba nó.

Khương Hành bất lực xoa xoa lông mày.

Điện thoại reo lên, là nhạc chuông wechat.

Vừa rồi Ngô Đồng không thành công lấy lì xì, trong cơn giận dữ cậu đã đặt chế độ nhóm công ty thành không làm phiền, bây giờ chắc chắn không phải là tin nhắn của nhóm công ty.

Ánh mắt buồn bã của Ngô Đồng dời khỏi cửa sổ, cầm điện thoại lên nhìn.

Nhìn rõ người gửi tin nhắn cho mình là ai, đôi mắt buồn chán của Ngô Đồng đột nhiên trở nên sáng ngời.

[Thầy Khương: Cậu có nhìn thấy lì xì phát trong nhóm không?]

Ngô Đồng thành thật trả lời: [Ừm, tôi thấy rồi]

Khương Hành ho nhẹ hai lần xấu hổ.

Ồ, hóa ra là có thấy.

Hóa ra trách nhầm Khương Thanh Nguyên rồi.

[Thầy Khương: Tại sao cậu không lấy cái nào trong số đó?]

Nói đến đây, Ngô Đồng lại bắt đầu buồn bã: [Tôi không cướp được]

[Hus ngáo ôm gấu khóc.jpg]

[Shiba Inu khóc nức nở.jpg]

[Mèo gặm móng vuốt tủi thân khóc.jpg]

[Lũ trẻ con đội mũ thỏ gào khóc.jpg]

____

Nhìn chằm chằm vào một loạt biểu tượng cảm xúc khóc của đủ loại sinh vật đang chạy trong màn hình, Khương Hành không khỏi bật cười.

Xem ra là số đen đến mức bi thương rồi.

Ngô Đồng còn chưa đăng xong biểu tượng cảm xúc khóc mà cậu đã tích lũy từ lâu thì một tin nhắn của Khương Hành hiện lên trước mặt cậu.

Đó là một thông báo nhận lì xì tới.

[Khương Hành: Đây là lì xì năm mới của cậu, nhận đi]

[Khương Hành: Nhưng đừng để người khác biết, chỉ có cậu có thôi]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv