Phần 76. Chất vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Đồng đã từng xem một bài báo tương tự như "Cặp song sinh" không có quan hệ huyết thống, trong đó nói rằng có một người trên thế giới trông giống hệt bạn, nhưng không có quan hệ huyết thống với bạn.

Lúc đầu, cậu đọc bài báo như một kiểu giải trí, mãi đến khi gặp Khương Thanh Nguyên, cậu mới nhận ra rằng đó không phải là một bài mang thông tin lùa gà.

Xe chạy vào khu đô thị, đèn hai bên đường sáng sủa, Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn cậu như có cảm giác, Ngô Đồng có thể dễ dàng nhìn rõ mặt nó.

Cậu lại ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của số phận.

Chỉ nhìn vào các đặc điểm trên khuôn mặt, trông cậu gần giống với Khương Thanh Nguyên

Chỉ có khí chất của hai người bọn họ mới phân biệt được sự khác biệt, trên mặt Ngô Đồng cùng một đường nét giống nhau, người kia lộ ra vẻ mạnh mẽ và sáng sủa, cậu lại quyến rũ vô thức, đôi mắt người kia hoa mai trong veo vô hại thuần khiết. Hai phong cách đối lập này được tích hợp hoàn hảo vào cùng một người.

Nhưng Khương Thanh Nguyên không hề nao núng viết lên trên mặt sự khoa trương và kiêu ngạo, sự kiêu ngạo đó cũng không gây khó chịu, thoạt nhìn, như kiểu nó là một thiếu gia được nuông chiều.

Nhưng khi hai khuôn mặt này được ghim lên trong ảnh, cố gắng phân biệt chúng tương đương với việc nhặt xương bên trong một quả trứng.

Chỉ có bản thân họ và những người biết rõ về họ mới có thể nhận ra những khác biệt nhỏ.

Ngô Đồng liếc nhìn lại ảnh GIF mấy tháng trước trên điện thoại, sau đó quay đầu lại, ánh mắt dừng lại bên tai Khương Thanh Nguyên.

Khương Thanh Nguyên có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt trên dìa tai trái, thoạt nhìn giống như một cái đinh tán nhỏ.

Mà người trong GIF được cho là nó cũng có một nốt ruồi ở dìa tai trái.

Có thể các bức ảnh gần nhau và những ảnh GIF đó có độ nét đặc biệt cao, nhưng nếu cậu không nhìn kỹ, rất dễ nhầm nốt ruồi trên dìa tai của người đó với cái đinh tán bị đặt sai vị trí hoặc một vết bẩn nhỏ trên màn hình điện thoại.

Nếu không đủ quen thuộc với khuôn mặt trên bức ảnh, Ngô Đồng suýt chút nữa đã bị lừa.

Ngô Đồng chắc chắn đến 99% rằng người trong bức ảnh là Khương Thanh Nguyên.

Nhưng... Khương Thanh Nguyên và Khương Hành không phải đều là Alpha sao?

Mặc dù đồng tính luyến ái không còn phân biệt đối xử trong thời đại này, ngay cả hôn nhân đồng giới ở AA hoặc OO là hợp pháp, Ngô Đồng vẫn cảm thấy rằng loại chuyện này là không thể tin được đối với cả Khương Thanh Nguyên và Khương Hành.

Không cần phải nói, cậu biết Khương Hành yêu mình, giới tính hắn thích là Omega.

Còn Khương Thanh Nguyên... Ngô Đồng nghĩ nghĩ, trong mắt cậu, Khương Thanh Nguyên là một đứa trẻ có cá tính, rất hướng ngoại, cho dù ngày thường thích chơi với nhân viên trong đoàn phim thì cậu nhóc cũng thích chơi với Omega nhiều nhất... Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thích Alpha.

"Ba, sao ba lại nhìn con như vậy?”

Khương Thanh Nguyên bị ánh mắt dò hỏi của Ngô Đồng làm cho sững sờ, không nhịn được hỏi.

Trong lòng nghĩ thầm ba chắc đã đoán được điều gì đó đúng không? Khương Thanh Nguyên không khỏi rụt cổ lại.

Ngô Đồng chớp mắt, lúc cậu đang lẳng lặng suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng bất giác thu lại trong chớp mắt, đôi mắt trong veo chớp chớp.

"À, không có gì."

Cậu thu hồi ánh mắt lại như không có chuyện gì xảy ra.

Ngoài họ ra vẫn còn có một tài xế trong xe, vì vậy loại chuyện này tốt hơn là hỏi riêng.

Khương Thanh Nguyên gật đầu không tin, nhưng thấy ba mình không có biểu hiện gì khác thường, nó thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi suy nghĩ, mặc dù chuyện đen tối nó làm dẫn đến bức ảnh kia có chút cay mắt, nhưng nó đã... Không phải ấn tượng của Khương Hành trong lòng ba đã giảm đi rất nhiều sao?

Khương thiếu gia vẫn duy trì ý định ban đầu của mình là ba nó tốt đẹp, nếu muốn kết hôn thì không được ở bên Khương cặn bã, nó vẫn bất khuất, tận tâm tận tụy trong việc khăng khăng làm rào cản trên con đường theo đuổi vợ của lão cha mình.

Nghĩ đến việc bị tài khoản này đào lại quá khứ hẳn là khiến Khương Hành không nói nên lời, nếu không phải Khương Hành cuối cùng đã tiêu hóa được cái tìm kiếm nóng chậm phát triển trí tuệ này, liếc nhìn nó với vẻ mặt không tốt thì Khương Thanh Nguyên gần như không nhịn được mà bật cười.

Thế là nó nghẹn cười, dạ dày quặn thắt.

Khương Hành không ngờ rằng mình đã ở trong ánh đèn sân khấu hai đời, nhưng hắn lại xuất hiện trên hot search hai lần vì chuyện xấu do chính con trai mình làm, khiến người ta tức đến bật cười.

Sau khi quay phim được một ngày, hắn đã kiệt sức và mệt mỏi.

"Tiểu Đồng, tôi sẽ giải thích với em sau." Khương Hành ném điện thoại lại cho Khương Thanh Nguyên, cảm thấy đầu có chút đau.

Cũng may khi gặp phải loại chuyện này, Ngô Đồng bình tĩnh đến bất ngờ, gật đầu: "Được"

Bên tai vang lên một giọng nói từ tính của Khương Hành gọi người thu hồi tìm kiếm nóng làm rõ thông báo, dưới sự bình tĩnh ẩn chứa một sự tức giận mờ nhạt, đầu óc Ngô Đồng liên tục lặp lại cảnh tượng vừa thấy.

Trong lòng Khương Thanh Nguyên le lói tia hạnh phúc.

Khương Hành tức giận trừng mắt, có chút trách móc.

Ngô Đồng là kiểu người gặp phải chuyện càng nhiều khó khăn, suy nghĩ càng trở nên bình tĩnh và rõ ràng.

Cậu thậm chí có thể nhớ lại một cách thiện chí những chi tiết nhỏ hầu như không liên quan đến vụ việc.

Ví dụ như khi cậu thông báo chuyện ở cùng Khương Hành với Điền Điềm trong phòng thay đồ, cậu vô tình nhìn thoáng qua biểu cảm chung của Khương Thanh Nguyên như trời sập.

Trong lòng Ngô Đồng rất rõ ràng.

Xe bảo mẫu đến khách sạn nơi đoàn phim ở, bọn họ hiển nhiên đã xem tin tức trên Weibo, khi gặp Khương Hành và Ngô Đồng, hai người lần lượt ngừng nói chuyện.

Trợ lý đạo diễn hỏi Ngô Đồng có muốn cùng nhau đi ăn tối không, Ngô Đồng liếc nhìn Khương Hành vẫn đang nghe điện thoại, lịch sự từ chối.

Trợ lý đạo diễn không nói nhiều, dẫn một nhóm nhân viên rời đi, để lại ba người họ đứng trong gió lạnh.

Khương Hành che micro điện thoại, nói Ngô Đồng và Khương Thanh Nguyên trở về nghỉ ngơi trước, hắn chờ Lạc Mẫn ở sảnh nói chuyện.

Ngô Đồng cúi đầu, cùng Khương Thanh Nguyên bước vào cửa xoay của khách sạn.

Thang máy mở ra một tiếng lạch cạch, Ngô Đồng buông khẩu trang ra, hít một hơi thật dài không khí trong lành.

Khương Thanh Nguyên không sống cùng tầng với cậu, cậu và Khương Hành sống ở tầng chín, hai người ở phòng đối diện nhau, còn Khương Thanh Nguyên sống ở tầng sáu giống như những nhân viên còn lại.

Vừa bước vào cửa thang máy, Ngô Đồng đã đưa tay ấn lên tầng chín. Khương Thanh Nguyên theo sát phía sau, thấy Ngô Đồng không giúp mình ấn tầng sáu, nó vừa định ấn tầng sáu thì một bàn tay trắng nõn gầy gò đột nhiên nắm lấy cổ tay nó.

"Không được động."

“?” Khương Thanh Nguyên ngơ ngác cúi đầu nhìn khuôn mặt cười như không cười của Ngô Đồng.

"Đi phòng tôi." Ngô Đồng nhìn thẳng vào mắt Khương Thanh Nguyên: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Khương Thanh Nguyên: “...”

Hoang mang quá, tại sao trông ba lại đáng sợ như vậy?

Điều này mẹ nó còn đáng sợ hơn cả việc Khương Hành vô cảm hỏi nó: "Con đang giấu ta chuyện gì?"

Khương Thanh Nguyên suýt nữa nổ tung, run rẩy: "Vâng"

Không ai biết thang máy từ tầng một lên tầng chín sẽ làm tổn thương tâm trí yếu ớt của Khương Thanh Nguyên đến mức nào chỉ trong nửa phút.

Nó cảm thấy như thể mình đang đi lên pháp trường xử tử, nó có thể nghe thấy tiếng nhân viên công tác kéo chốt an toàn phía sau rồi nhắm vào nó, nhưng nó không biết khi nào sẽ bóp cò, và đạn hay không khí hít vào phổi sẽ lao vào nó trước.

Đã đến tầng chín.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khương Thanh Nguyên đi theo Ngô Đồng đến tận cửa phòng, nhìn Ngô Đồng lấy thẻ phòng ra mở cửa, im lặng nuốt nước bọt.

Cửa bị đẩy mở, Ngô Đồng cất thẻ phòng vào khe, bật sáng đèn.

Một ánh sáng vàng ấm áp rực rỡ trên đầu rắc lên người Khương Thanh Nguyên, chiếu sáng nó như tù nhân đang chờ xét xử, linh cảm xấu trong lòng Khương Thanh Nguyên lên đến đỉnh điểm, nó suýt chút nữa bỏ chạy.

Ngô Đồng rót một ly nước làm ấm cổ họng rồi quay sang nhìn nó.

"Người xuất hiện trên chiếc Porsche với thầy Khương ngày hôm đó có phải là cậu không?"

Lệnh sử trảm cuối cùng cũng rơi xuống, người thi hành pháp trường bóp cò, viên đạn cắt qua không khí.

Khương Thanh Nguyên cũng cảm nhận được mùi vị tim ngừng đập là như nào.

Mặc dù Ngô Đồng có giọng điệu chất vấn, nhưng vẻ mặt đầy thuyết phục, dường như đã biết hết sự thật.

Khương Thanh Nguyên ấp úng: "Po... Porsche nào? Em và thầy Khương làm gì chứ?"

Ngô Đồng rất kiên nhẫn và dung túng cho hành động giả vờ điên cuồng và ngu ngốc của nó.

"Hôm đó thầy Khương bị cảm lạnh, lái một chiếc Porsche ra ngoài bị paparazzi trong xe chụp ảnh cùng cậu trên hot search." Ngô Đồng nói rõ ràng.

Khương Thanh Nguyên suýt nữa quỳ xuống.

Nó làm sao có thể ngờ được hào quang của ba lại mạnh mẽ như vậy?

Hào quang của Khương Hành so với ba nó lúc này chỉ xứng đáng làm đàn em thôi.

Đôi mắt trong veo của Ngô Đồng nhìn thẳng vào nó, đầu óc Khương Thanh Nguyên hỗn loạn.

Nó có nên trả lời "có" không?

Nhưng loại chuyện này thật đáng xấu hổ và thái quá đến nỗi nó không muốn thừa nhận rằng mình đã làm điều đó chút nào.

Nhưng nó không thể nói ra lời phủ nhận.

Vẻ mặt lãnh đạm và hờ hững của ba nó thật sự rất đáng sợ, khí chất tâm lý của Khương Thanh Nguyên không đủ mạnh để mở mắt ra nói những lời vô nghĩa dưới cái nhìn chằm chằm của ba mình.

Tuy nhiên, sự im lặng do dự của nó đã cho Ngô Đồng câu trả lời.

Ngô Đồng hít sâu một hơi.

"Cậu thích Khương Hành sao?"

Đồng tử Khương Thanh Nguyên mở to: "???"

Khương Thanh Nguyên nghi ngờ nhân sinh: "?????"

Khương Thanh Nguyên chuẩn bị nôn mửa: "..."

Ba có thể bảo nó ngu ngốc ngớ ngẩn.

Ba cũng có thể mắng nó vô dụng, thành sự không được bại sự có thừa.

Nhưng không được xúc phạm nhân phẩm nó.

Khương Thanh Nguyên nói thầm trong lòng thật là quá đáng.

Con? Thích Khương Hành?

Thích theo kiểu nào cơ?

Không đúng, không cần phải hỏi, con đều không thích! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!!

Đừng nói gì kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa... Cho đến khi loài người tuyệt chủng, trái đất bùng nổ, cho dù có người dí súng vào đầu Khương Thanh Nguyên và bắt nó nhảy từ tầng chín xuống ép nó ch.ết, Khương Thanh Nguyên cũng sẽ không thích Khương Hành!

Không thể nào!!!!!

Sau khi Ngô Đồng khó hiểu nhìn nó rồi hỏi câu này, biểu cảm sặc sỡ trên mặt Khương Thanh Nguyên mang theo khí thế hung hăng vô tình hội tụ một chút, nó bối rối giơ tay gãi gãi sườn mặt, Khương Thanh Nguyên bày ra khuôn mặt ngu đần.

Cậu mở miệng định nói gì đó thêm thì chuông cửa đột ngột vang lên.

Người ngoài cửa nói: "Tiểu Đồng, là tôi."

Thầy Khương đến sớm như vậy sao?

Ngô Đồng ngạc nhiên, Khương Thanh Nguyên cũng quay đầu nhìn cửa.

Khương Thanh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy Khương Hành vừa mắt như vậy, tựa như thần linh giáng xuống cứu vớt nó thoát khỏi tình cảnh thảm khốc này.

"Ch..a..." Cha đến đúng lúc lắm huhuhu... Vợ cha điên rồi huhuhu... Vợ cha thật đáng sợ...

Khương Thanh Nguyên vừa muốn xông ra khỏi cửa, ôm lấy ống quần của Khương Hành mà khóc, nhưng khi nó vừa mới giơ chân lên bước được một bước, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ phía sau nó túm nó lại.

"Tiểu Khương, không được nhúc nhích!"

Bàn tay điên cuồng bấu trên mặt nó, một ngón tay chọc vào mắt nó. Khương Thanh Nguyên đau đớn, thở hổn hển, trong chốc lát cảm thấy mắt mình có lẽ phải báo phế.

Khương Thanh Nguyên: "..." &*!! @¥*¥……%

“Tôi xin lỗi.” Ngô Đồng thấp giọng ngượng ngùng xin lỗi.

Bàn tay cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp, che miệng Khương Thanh Nguyên.

Cậu nhìn gầy gò, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều sức lực, xiềng xích Khương Thanh Nguyên, khiến nhóc Alpha choáng váng không thể động đậy.

Ngô Đồng khẽ nói: "Thầy Khương đến rồi, cậu trốn trong phòng tắm một lúc, không được phát ra âm thanh."

Nói xong, cậu đẩy Khương Thanh Nguyên vào phòng tắm.

Trước khi Khương Thanh Nguyên kịp phản ứng, cửa phòng tắm sau lưng đã đóng sầm lại.

Ngô Đồng thậm chí còn không bật đèn, trước mặt tối đen như mực.

Khương Thanh Nguyên: "..." *&%! ¥*&@!

Ngô Đồng duỗi thẳng quần áo có phần lộn xộn giữa các động tác, sau đó đẩy cửa mở ra.

"Thầy Khương."

"Tôi tán gẫu với Lạc Mẫn một lúc, để em đợi lâu rồi." Khương Hành vẫn còn hơi lạnh, có thể thấy sau khi nói chuyện với Lạc Mẫn bên ngoài khách sạn xong đã vội vàng chạy tới.

"Không sao." Ngô Đồng nheo mắt lại nhìn vào phòng tắm, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Thanh Nguyên vẫn yên tĩnh bên trong.

Vừa bước vào cửa, Khương Hành khựng lại một chút, Ngô Đồng hỏi: "Thầy Khương có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Khương Hành tràn đầy suy nghĩ, nhưng lại thoáng qua, dường như chưa từng xuất hiện. Hắn lắc đầu: "Không sao.”

Hắn chỉ cảm thấy dường như có một mùi pheromone vị chanh của Khương Thanh Nguyên lơ lửng trên không trung.

Tuy nhiên, nó rất nhẹ và thoáng qua, pheromone vị cam quýt của Ngô Đồng cực kỳ giống với nó, Khương Hành nghĩ rằng có lẽ là ảo giác, vì vậy hắn bỏ qua khả năng Khương Thanh Nguyên đã bị Ngô Đồng bức hại trước khi hắn đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv