Chương 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Truyện: [ABO] Không Trang B

Tác giả: Ước Nhĩ

Editor: Trúc Xanh

***


Chương 3:

Trần Tuân cảm thấy Phàn Thanh giống như cái mở nắp chai vậy.

Ngón tay Alpha hơi hơi uốn cong, xoay thành một vòng tròn, từng chút đi vào bên trong. Trần Tuân uốn éo ở trên bàn, có hơi không dễ chịu.

"Cậu đừng lộn xộn." Phàn Thanh trầm giọng nói, hắn đã hơi không nhịn được nữa: "Cậu làm sao vậy?"

Trần Tuân: "Tôi làm sao?"

Phàn Thanh giương mắt nhìn Trần Tuân, biểu tình trên mặt Beta không có tí xíu trêu tức nào.

"Khụ... Ý tôi là... nơi này của cậu sao không có tí... "nước" gì hết vậy?" Phàn Thanh nói xong liền cảm thấy lời này có hơi không đứng đắn, càng làm tăng thêm tình thú trên giường đối với một tổng giám đốc như hắn, hình như hắn chưa bao giờ nói những lời có trình độ thế này.

Phàn Thanh lại nhìn Trần Tuân, nghĩ thầm, có lẽ là bị tên trai tân ngu ngốc này lây bệnh.

Trần Tuân nghe vậy liền lấy cùi chỏ chống nửa người trên lên, rất có tinh thần hợp tác nghiên cứu chính mình có phải có vấn đề không. Lúc nhìn thấy rõ ràng khớp xương tay của Phàn Thanh, hai ngón tay đang ở trong thân thể mình, mặt của cậu "xẹt" một cái, đỏ bừng.

"Má." Trần Tuân lúng túng đến người ngã ngựa đổ, sau gáy "oành" một cái đập ở trên bàn, vừa đau vừa sợ hô một tiếng.

Phàn Thanh cảm thấy cậu chàng này đúng là có bệnh, chứng tăng động* và não tàn phát ra cùng lúc, lúc này mà gọi má là có ý gì?

*Chứng tăng động: Rối loạn tăng động giảm chú ý là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người.

Phàn Thanh đang định nói gì đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy kinh ngạc khi ngón tay mình bị một dòng nước ấm bao vây.

Đây không phải là một luồng dịch thể, mà là trong nháy mắt làm ẩm ướt cả hành lang bốn phía, Phàn Thanh thử tách hai ngón tay ra, lập tức cảm thấy được sự dinh dính trơn trượt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng "lép nhép" nho nhỏ.

Phàn Thanh không cởi quần lót, nhưng vật trướng nóng đã nhô lên bên mép quần lót.

"Thì ra là người theo thị giác, phải thấy được mới có phản ứng." Phàn Thanh khẽ cười, hắn nghiêng người đến trước mặt Trần Tuân. Nhìn Trần Tuân đang dùng hai cánh tay gắt gao ôm đầu, giống như muốn để bản thân biến mất đi, hắn hơi buồn cười nói: "Thả lỏng nào, tôi muốn vào."

Trần Tuân cảm thấy cái mở nắp chai bị rút ra ngoài, sau đó một cái mở nắp chai khác bản MAX nhét vào.

Chuyện này quả thật không khoa học.

Phàn Thanh hôn vào trên cánh tay của Trần Tuân, giống như động viên khi cơ thể cậu đang chịu đựng cơn căng đau càng ngày càng rõ ràng, tay Phàn Thanh từ từ đẩy cánh tay cậu ra...

"... Sao cậu vẫn còn nhét giấy trong mũi thế?"

"Há."

Trần Tuân giơ tay lấy cục giấy ra, nhăn mũi hít một hơi, cảm thấy sẽ không chảy máu nữa, nhưng một giây sau liền thấy Phàn Thanh dùng vẻ mặt cực chán ghét nhìn cục giấy kia.

"Để tôi, tôi, tôi, tôi vứt."

Trần Tuân ngẩng đầu nhìn hai bên một chút, phát hiện bên cạnh bàn có một chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhắm thẳng, sau đó ném vào.

Trần Tuân nắm tay, tự động viên mình sau khi ghi bàn thắng: "Ố dè!"

Phàn Thanh buồn bực tới cực điểm, hắn nắm lấy nắm tay của Trần Tuân đè lại trên bàn: "Con mẹ nó cậu tập trung chút đi."

Vừa dứt lời, Alpha bỗng dùng sức đâm vào bên trong. Beta trời sinh có thể thoải mái hưởng thụ khoái cảm mà không cần nặng gánh trách nhiệm. Tuy sẽ không kích thích tới thú tính tận sâu bên trong của Alpha, cũng không có tiềm thức giao phối, nên mới có thể khiến thứ khoái cảm này hiện ra càng khoan khoái thoải mái.

qingyufighting.wordpress.com

Phàn Thanh nhìn Trần Tuân. Beta này đang cắn môi, cũng nhìn lại hắn. Tầm mắt hai người chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt Beta-đã-không-còn-là-trai-tân dời tầm mắt đi, nhìn sang chỗ khác.

Loại ngây ngô lơ đãng này làm tâm tình Phàn Thanh tốt lên, hắn hơi hạ thấp người xuống, giống như chơi đùa dùng chóp mũi cọ cọ mặt Trần Tuân: "Đau không?"

"Không đau."

"Vậy thì đừng cắn." Phàn Thanh đưa tay chạm môi Trần Tuân.

"Không được, tôi phải dời lực chú ý."

"Dời lực chú ý?" Phàn Thanh nhíu mày.

"Đầu óc tôi không rõ ràng lắm, anh, anh làm như thế, tôi cảm thấy nửa người trên và nửa người dưới muốn tách ra, phía dưới... Nóng quá." Trần Tuân vừa nói xong, lại cắn mạnh môi một cái.

Phàn Thanh không biết phải nói gì, hắn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, lần thứ hai vươn tay nắm cằm Trần Tuân. Trần Tuân bị ép hé miệng.

"Thế này không phải là thích lắm à? Cậu hưởng thụ cho đã đi, dời lực chú ý làm cái gì."

Trần Tuân bị nắm cằm, cậu há miệng, vụng về mơ hồ nói: "Tôi hơi sợ."

Lúc cậu nói chuyện đầu lưỡi ở bên trong lên lên xuống xuống, Phàn Thanh cảm thấy đáng yêu liền hôn lên: "Sợ cái gì?"

Nói xong hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động, dương vật Alpha to dài ở bên trong hang động run run thành thạo đâm xuyên thăm dò: "Sướng không?"

Trần Tuân lắc đầu một cái, lại vội vàng gật đầu, vẫn cứ mồm miệng không rõ, nhưng Phàn Thanh vẫn nghe ra được.

"Sướng sướng, nhưng tôi sợ một lát nữa tôi sẽ tè ra mất."

Phàn Thanh nhanh chóng, gọn gàng trở tay che miệng Trần Tuân, khi Trần Tuân giãy dụa ô ô kháng nghị, hắn hung dữ nói: "Bắt đầu từ bây giờ không được nói chuyện nữa."

Sau đó một tay kia của hắn nâng đùi Trần Tuân, làm mông cậu rời khỏi mặt bàn, giúp nơi đó của bọn họ càng gắn bó chặt chẽ với nhau hơn.

"Mở chân rộng chút."

Trần Tuân nhìn thấy trong đôi mắt Phàn Thanh nổi lên hai ngọn lửa giống như sắp tràn ra tới nơi, hắn nhìn thẳng vào cậu.

Trần Tuân hơi rụt vai lại, mơ hồ nghĩ, đây chắc là khí thế Alpha nhỉ?

Hoặc là khí thế của ông chủ đối với nhân viên?

Nói chung rất nhanh sau đó tất cả tâm trí của Trần Tuân đều trở nên trống rỗng. Lúc đầu, cậu chỉ hơi thoải mái, sau đó là sướng đến run người.

Cậu không nghĩ tới trong quá trình kiểm tra cái mở nắp chai bản MAX sẽ biến thành cái mở nắp chai phiên bản MAXPlus.

"Không được, việc này không khoa học!" Trần Tuân gần như gào khóc.

"Sao cậu có thể nói nhiều thế!" Phàn Thanh thực sự không muốn vừa làm cái miệng phía dưới lại còn phải cãi nhau với cái miệng phía trên, nhưng hắn lại không đưa tay che miệng Trần Tuân, bởi vì xúc cảm trên cái mông Trần Tuân thực sự quá đã.

"Có thể nghỉ ngơi giữa hiệp không?... A!"

"Nghỉ ngơi cái bíp!" Phàn Thanh mới tìm được G điểm của Trần Tuân. Nhưng theo kinh nghiệm của hắn, không thể tiến đánh nơi này gấp được, muốn giữ lấy phía sau phải kéo dài thời gian chiến đấu. Trần Tuân nói quá nhiều, hắn phải làm cho cậu không nói nổi.

Trần Tuân rốt cục không nói nữa, bắt đầu giống như động vật nhỏ cong người lên, ư ư a a rên rỉ.

Phàn Thanh rất hài lòng, hai tay hắn ôm lấy Trần Tuân, nhanh chóng xoay người, chính mình nửa ngồi ở bên rìa bàn làm việc, đè Trần Tuân quỳ gối ở trên bàn, đâm cậu từ dưới lên.

Tuy Trần Tuân cảm thấy khắp toàn thân mình từ trên xuống dưới đều bị loại khoái cảm xa lạ mà kịch liệt này làm căng thẳng, thế nhưng trong lòng cậu lại bắt đầu từ từ thả lỏng.

Từ nhỏ Trần Tuân bị căng thẳng thì sẽ nói nhiều. Vì vậy ban ngày ban mặt phải làm tình với người không tính là quen thuộc như Phàn Thanh, trong lòng cậu vẫn có chút đề phòng, thậm chí không được tự nhiên. Phàn Thanh cường thế không thể cãi lại, nhưng như vậy cũng làm cậu có thể mượn cớ thuận theo.

Trần Tuân dựa đầu trên vai Phàn Thanh, sau đó đưa hai tay ôm lấy lưng Phàn Thanh.

Phàn Thanh hơi dừng một chút, nghiêng đầu hôn cổ Trần Tuân một cái, càng đâm rút nhanh hơn.

Trần Tuân không chống đỡ được bao lâu, dù sao cũng là lần đầu tiên, rất nhanh cậu đã bắn lên bụng Phàn Thanh, mà số lượng của Alpha lớn hơn Beta rất nhiều lần, nên Phàn Thanh ôm Trần Tuân bắn rất lâu.

Phàn Thanh từ trước đến nay vẫn đối xử không tệ với đối tượng lên giường của mình. Hắn hỏi Trần Tuân có muốn tắm rửa không. Toàn thân Beta đã rã rời, lắc lắc đầu. Vì vậy Phàn Thanh ôm cậu vào cái giường trong phòng nghỉ của hắn.

Sống lưng Trần Tuân bị ma sát rất nhiều với mặt bàn nên vừa tiếp xúc với giường chiếu mềm mại, suýt chút nữa thì tức giận đến trợn trắng mắt.

"Nơi này có giường tại sao anh còn muốn làm ở trên bàn chứ!"

"Phiền phức."

"Phiền phức cái gì? Mấy bước đi đường dài lắm à?" Trần Tuân muốn ngồi dậy, nhưng một giây sau đã ngã trở lại: "Má ơi thắt lưng của tôi."

Phàn Thanh cười cúi người xuống, hôn chóp mũi Trần Tuân một cái: "Đúng, rất dài, vừa rồi không phải cậu ngại dài quá à?"

Trần Tuân suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại cái mở nắp chai, mặt đỏ tới mang tai, mà lúc này Phàn Thanh đã đi đến phòng tắm.

Chờ Trần Tuân hồi lại sức lực cũng muốn tắm rửa sạch sẽ. Lúc tắm rửa cậu mò tay vào bên trong, Phàn Thanh bắn ra nhiều như thế mà đều bắn ở bên trong, vậy mà lại không có tí nào chảy ra, chẳng lẽ bị chính mình hấp thu hết rồi à?

Sau đó cậu liền muốn nổ bung.

Phàn Thanh thỏa mãn châm một điếu thuốc đang nhả khói, bỗng nghe buồng tắm truyền đến tiếng gào thét của Trần Tuân: "Cho dù không mang thai, lần sau phải nhất định phải mang bao!"

Phàn Thanh ngậm thuốc lá thuận miệng đáp một câu: "Tại sao?"

"Thứ này là albumin*, lại còn hấp thu, kỳ quái lắm!"

*Albumin là một loại protein huyết tương trong cơ thể người (còn có tên albumin human).

Phàn Thanh bật cười, đi tới phòng tắm, chống cửa: "Thì ra cái miệng phía dưới của cậu cũng có thể ăn à?"

Trần Tuân dại ra, không cách nào phản bác.

"Với lại." Phàn Thanh gạt rớt tàn thuốc, nụ cười có hơi xấu xa: "Còn muốn có lần sau nữa à?"

Trần Tuân im lặng kéo rèm tắm lại.

Trần Tuân tắm rửa xong thay áo sơ mi và quần của Phàn Thanh, chẳng qua đồ của hắn mặc lên người cậu lại rộng thùng thình.

Sau khi cậu từ phòng nghỉ bước ra liền thấy Phàn Thanh đang làm việc tại bàn làm việc của mình.

Trần Tuân vỗ đầu một cái, nhớ tới mình đang trong giờ làm mà lại chạy đi làm cái loại chuyện này, vô duyên vô cớ bỏ bê công việc không biết xấu hổ, cậu gấp đến xoay quanh, vội vã lấy điện thoại trong quần jeans của mình ra, trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ của đồng nghiệp.

Trần Tuân cầm điện thoại đang muốn nhắn tin trả lời, thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

qingyufighting.wordpress.com

Nữ trợ lý của Phàn Thanh bước vào, cầm trong tay một phần văn kiện, lúc bước qua Trần Tuân còn nở nụ cười với cậu.

Trần Tuân hơi khó diễn tả nụ cười đó, nhìn qua có vẻ khá thân thiện, nhưng không hiểu sao có cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.

Sau đó Trần Tuân nhìn thấy nữ trợ lý để văn kiện xuống, đặt điện thoại ở trên mặt bàn, sau đó bên trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ôn hòa.

"Đây là Viện Sinh học Quốc gia vừa mới gửi tới."

Phàn Thanh cầm lên, mở ra xem.

Trần Tuân cảm thấy nên cho bọn họ không gian bàn luận công việc, định trốn xa một chút, kết quả mới đi vài bước, bả vai liền bị vỗ, cậu quay đầu lại, nữ trợ lý đã đứng ở ngay trước mặt.

Trần Tuân sợ hết hồn, nghĩ thầm đây là dịch chuyển tức thời à? Nữ trợ lý nhét điện thoại di động vào trong tay cậu, trong điện thoại lại truyền ra giọng nữ kia: "Chào Trần tiên sinh, tôi đã giúp cậu xin nghỉ với bộ phận tổng hợp rồi, xin hãy yên tâm nghỉ ngơi, thân thể tốt lên rồi bắt đầu đi làm."

Trần Tuân bị chọt trúng nỗi đau, nhưng cậu tiến vào cùng Phàn Thanh, người tinh ý một chút cũng sẽ nhìn ra được bọn họ đã làm gì, che giấu cũng vô ích, cậu không thể làm gì khác hơn là gật đầu với nữ trợ lý, sau đó kề sát vào điện thoại di động nói: "Cám ơn cô, tôi biết rồi."

Trên mặt nữ trợ lý mang theo nụ cười nhìn cậu.

Giọng nữ trong điện thoại di động nói: "Không cần cám ơn, tôi tên là Kha Tuyền."

Trần Tuân nói với điện thoại: "Xin chào Kha Tuyền, tôi là Trần Tuân."

"Trần tiên sinh cậu không cần nói với điện thoại, cậu có thể nhìn tôi."

"Há?"

Phàn Thanh bị hai người này một hỏi một đáp làm ồn, vừa cúi đầu xem văn kiện, vừa thuận miệng giải thích: "Kha Tuyền không thích mở miệng nói chuyện, lời cô ấy muốn nói đều dùng thiết bị thu phát trên tai, điện thoại sẽ nói thay, cậu cứ nói chuyện thẳng chính cô ấy là được."

Trần Tuân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kha Tuyền, chú ý tới trên tai cô ấy có mang một thiết bị nhỏ tinh xảo, lúc này cậu mới bỗng nhiên phản ứng lại, Kha Tuyền có thể là người câm.

"Á xin lỗi nhé, tôi không biết, tôi không biết cô không thể nói chuyện." Trần Tuân vội vàng xin lỗi.

"Cô ấy không phải không thể nói chuyện." Phàn Thanh lật một trang giấy qua: "Mà là lười nói."

"..."

Kha Tuyền vẫn dùng nụ cười kỳ quái kia nhìn Trần Tuân, lần này Trần Tuân nhìn ra rồi, Kha Tuyền thật ra cũng lười cười nữa.

Đây là một ngày kỳ quái cỡ nào chứ.

*********

Trúc: Chưa bao giờ tui edit cảnh H mà vừa cười vừa edit như vậy. Hahaha =]]]


---------oOo---------

.+'''+.Trúc Xanh.+'''+.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro