【 84 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối tuyệt đối đang bao trùm lấy Yoongi. Thể như Omega vẫn còn là một phôi thai, cuộn tròn trong tử cung của người cha tôn kính.

Thời gian dần trôi và Yoongi thấy mình chập chững, để sà vào vòng tay ấm áp của những người thân thương nhất đời mình. Để được ngủ vùi trên ga trải mềm mại. Để không thấy mình bị xé toạc thành trăm mảnh vụn phân rải khắp địa cầu này. Để cuộc đời trải đầy sự ô uế bất nhân không hết lần này đến lần khác có cơ hội thương tổn đến Omega.

Cơn đau âm ỉ, dồn dập thoái trào, để bình minh xua dần đi bóng tối. Để những tia sáng nhấp nháy bên trong võng mạc tán xạ rồi tụ lại thành những hình hài và vóc dáng.

Cảm thấy nhiều hơn những gì một đêm nên có. Dường như là một sự vĩnh hằng; cám dỗ dắt dìu, thúc đẩy và mệnh lệnh Omega hãy nằm đó. Với đôi mi mềm khép chặt. Vờ như không nhận ra mình đang kẹt trong một hố sâu vô tận của nỗi buồn len lỏi, bám víu trong tâm trí.

Yoongi mong muốn, hy vọng, khát khao cơn mơ đừng bao giờ rời khỏi. Bởi chỉ còn một hơi thở, một ý thức, thì nó vẫn đau.

Nhưng Yoongi quá mạnh mẽ để trở thành một kẻ đớn hèn chạy xa khỏi thực tại tàn nhẫn.

Học được ở đâu đó rằng, điều gì không thể giết ta, chỉ cho ta thêm sức mạnh.

Min Yoongi không phải phượng hoàng bất tử, vì thế không chờ đợi để hồi sinh từ đống tro tàn. Omega đã nhiều lần băng mình qua ngục hỏa, để giẫm chân lên đại lộ bi thống của khổ đau, với hiện thân của những điều phẫn uất nhất thế gian này, Omega sẽ không bao giờ chấp nhận trở thành một kẻ yếu hèn ưa tránh né.

Những giây khắc ngắn ngủi trôi đi, những điểm sáng lập lòe qua mí mắt, những áp lực khủng khiếp dần thành hình đè nặng trên lồng ngực trái. Đây không phải lối ra, mà là một khúc dạo đầu, tiếng vọng của âm thanh nứt gãy trong không khí, hé lộ giao điểm giữa thực tại và cơn mơ. Điều này quen thuộc đến mức Omega hầu như có thể nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Trên mặt biển của màn đêm bất tận đó, Omega thấy mình đang bơi; để tiến gần hơn đến những ý niệm thuở xưa, bơi nhanh qua những triền hồi ức đau đớn, cố dừng lại bám víu vào mái tranh rách mướp, hai thân thể quấn quýt nhau truyền trao hơi ấm, nơi cát bụi mịt mờ chẳng thể chạm vào da bởi vòng tay rộng lớn của một người.

Để phản chiếu gương mặt nhạt nhòa đang mờ đi vì nước mắt. Trong vực thẳm thời gian nơi Yoongi sa chân và rơi xuống, những vết cắt hiện ra rực rỡ nhuốm màu máu tươi, những cột khói ngút trời, và ngôi mộ vô hình của đứa trẻ chưa sinh. Yoongi thấy mình đứng đó trần truồng và đau đáu với sự giằng xé dữ dội từ cuộc chiến nội tâm. Để lửa thiêng liếm vào da thịt.

Cho đến khi thế giới mở ra hoàng hôn phủ trùm trong màu đỏ rực, Yoongi lại một lần nữa trông thấy con Quái vật đời mình, đang quỳ rạp trên giàn hỏa thiêu với gông cùm xiềng xích, chẳng còn về uy nghiêm, mất đi sự oai dũng, chẳng đường nét bạo tàn nào phảng phất trong cái nhìn bi thống của Alpha. Sâu trong đôi mắt hắc ín của Alpha, Yoongi thấy mình đang cầm chắc trong tay đuốc lửa. Chỉ một cái vung tay và tất cả sẽ kết thúc, phẫn uất, ô uế, bi thương. Tất cả nỗi đau Yoongi không cần phải gánh theo từ tiền kiếp, bởi chỉ đời này đã quá sức dung chứa của một con người.

Yoongi thấy bả vai mình run lên, với những tiếng thét không thành tiếng khi đuốc lửa rời tay và Alpha đang bọc mình trong lửa đỏ. Yoongi cố gắng vươn tay, với lấy để rồi trượt chân và ngã khụy, cho đến khi cảm thấy sức nóng của một con người, hoặc chỉ là lồng ngực rộng của một ai đó.

Đó là xạ hương, đó là sự cứu rỗi.

Yoongi tỉnh dậy, thở hổn hển, thế giới lặng đi và ồn ào hơn khi nhịp tim nhanh đến mức chừng như phá tan lồng ngực trái.

Ánh sáng tuyệt đối, lạnh lẽo, lấn át mọi giác quan, lẫn tri thức. Nó mênh mông, vô tận, nhưng không có mùi ngây ngấy của da thịt bị lửa trời thiêu rụi. Đó là thực tại, hay chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng. Yoongi không biết. Hoặc, không muốn biết.

" Em tỉnh rồi!" một giọng quen thuộc đến đớn lòng vang lên ngay cạnh.

" Ngự y sẽ đến ngay bây giờ" giọng nói êm ái kia lại vang lên, và Yoongi, không thể làm gì ngoài việc ngừng cố gắng sử dụng tứ chi dường như đã hoàn toàn mất cảm giác của mình, thay vào đó điều chỉnh tiêu cự và bắt đầu lấy lại hơi thở thất thường của mình. Làm quen với âm thanh, với sự sống. Chớp mắt, hít vào, thở ra, và chờ đợi.

Có ai đó đã đến bên cạnh Taehyung, phải Taehyung, Yoongi cố gắng cựa quậy ngón tay mình, và Alpha đã hiểu. Những đốt tay mềm lại tìm đến nhau, những cái vuốt ve dịu dàng đầy cẩn trọng, mùi hương xoa dịu đang đặc quánh tầng khí lưu. Yoongi hít sâu và an tĩnh.

Đây không phải nhà, nhưng Yoongi lại khép mắt. Đây không phải nhà, nhưng an toàn đến lạ.

Yoongi tỉnh giấc một lần nữa, điều chỉnh tiêu cự nhìn qua ô cửa để thấy rằng những dấu vết cuối cùng của mặt trời vẫn còn trên đường chân trời xa tít tắp.

Omega ngay lập tức sờ bụng mình như một phản ứng tự nhiên đến từ bản năng sâu thẳm.

" Đứa bé vẫn ổn"

Alpha nói, tay bưng một ly nước đặt lên môi Yoongi. Omega nhướng mắt nhìn vào vẻ dịu dàng trên gương mặt Alpha, hạ mi rồi chậm rãi nhấp môi từng ngụm.

" Anh..." Sau khi đặt Omega nằm xuống giường rồi cần thận chắn mép chăn, Alpha như muốn rời đi thì Yoongi đã lên tiếng. " Ngài không có gì muốn hỏi ta sao?"

Taehyung nhíu mày khi nghe thấy sự xa lạ lẫn cẩn thận trong cách xưng hô của Yoongi, khẽ thở dài.

" Chúng ta sẽ nói chuyện ngay sau khi em khỏe hơn, được chứ. Em biết ta chưa và sẽ không bao giờ ép buộc em làm bất cứ điều gì trái ý mình phải không?"

Sau tất cả những lừa dối và ngụy trang, Yoongi không biết mình phải làm gì để xứng đáng với tất cả sự nhẫn nhu của Alpha. Người chưa một lần nghi ngờ hay vặn hỏi.

" N-Ngài... Không hận ta sao?"

" Vì sao ta phải hận em?" Nhiều hơn một dòng suy nghĩ bên trong ánh mắt phức tạp của Taehyung, nhưng Alpha sẽ không nói gì thêm nữa.

" Vì ta đã lừa dối Ngài trong suốt thời gian qua, giấu diếm thân phận thật sự của mình và tiếp cận Ngài như thể ta không phải là Min Yoongi, là Quỷ." Alpha nhíu mày nhưng Yoongi vẫn tiếp tục " Ta phải dối trá và đốn mạt thế nào mới có thể tham gia vào cuộc thi giành lấy thân phận của một người phối ngẫu, khi biết rằng bản thân mình nhơ nhuốc đến không gì sánh được, ta-"

"Wolie!" Taehyung ngắt lời Yoongi gần như ngay lập tức. " Nếu em định tiếp tục nói về mình như vậy thì hãy dừng lại, bằng cách tự gặm nhấm nỗi buồn, em không chỉ hành hạ mình mà còn dần giết chết ta, em có biết không?"

Lời Taehyung nói như sấm dậy trước sự im lặng của Yoongi, quá ồn ào, quá đau đớn.

" Đó không phải lỗi của em khi ta chưa từng hỏi thân phận thật sự của em là gì, ta hoàn toàn ổn với cái tên Songwol mà em đã dùng để tự giới thiệu mình. Cũng không phải lỗi của em khi ta đã ngưỡng mộ và nằng nặc muốn em trở về Hoàng Kim Quốc cùng với mình. Làm thế nào có thể là lỗi của em khi chính anh trai ta là người đứng ra tổ chức một cuộc thi mà em thậm chí không có quyền lựa chọn từ chối, không phải lỗi của em khi ta đã không một lời ngăn cản. Đó không phải là lỗi của em khi cuộc đời này chỉ cố gắng gieo rắc khổ đau và cùng cực đến với một linh hồn vô tội ngay từ đầu."

Alpha đã để những lời nói lăn qua đầu lưỡi, nó đốt cháy vị giác và sẽ không nghi ngờ gì nếu sau này Alpha không thể nếm ra mùi vị của bất cứ thứ gì trên cõi đời này nữa. Nhưng Alpha không quan tâm. Không phải ngay lúc này, hoặc nhiều ngày sau đó. Bởi người đang hiện diện ngay tầm mắt Alpha, đang tự ôm đồm lấy tội lỗi, dẫu cõi đời này đã nhiều lần cố nhấn chìm Omega giữa dòng triều cường hung hãn. Không ai xứng đáng để chịu đựng sự trù dập của số phận hết lần này đến lần khác.

" Ta không quan tâm nếu em có là Min Yoongi, hay Songwol. Quá khứ đã làm nên con người em ở hiện tại. Ta yêu em ngay lúc này và ta biết mình sẽ càng trân quý em của quá khứ."

" Không đáng đâu..."

" Có đáng hay không, không do ta cũng chẳng do em định đoạt."

" Nếu lớp da hoàn mỹ này là thứ Ngài yêu thích ở ta ngay từ đầu thì ta có thể nói cho Ngài biết rằng đó là điều duy nhất ta có, nhưng nó thậm chí không xinh đẹp, hoàn hảo hay không tỳ vết như tất cả những gì nó đang phơi bày." Đôi mắt Yoongi quằn lên, đỏ rực. Đó có thể là sự tức giận hoặc nhiều hơn, sự đau đớn. " Và nếu Ngài đã không nhìn thấy bất cứ vết sẹo nào hằn trên da thịt ta thì nên biết rằng đó chính là kết quả của những ngày chịu đựng sự đau đớn như xé da cắt thịt khi trầm mình ngày này qua tháng nọ trong những bồn dược liệu nghi ngút khói. Và mùi hương này có gì hơn ngoài sự lấp liếm đáng khinh cho tuyến hương đã bị phá nát, và nếu bây giờ Ngài vẫn cứ tiếp tục cho rằng Bỉ ngạn hoa đang nhạt dần là do ta lo lắng, sợ hãi, hoặc chỉ đơn giản là bởi bào thai đang lớn dần trong bụng thì đó là bởi Ngài không muốn tin vào sự thật, rằng ta không có gì hơn ngoài một Omega khiếm khuyết đang dùng những mối nối khập khiễng để hàn vá chính bản thân mình-"

Taehyung đã không cho phép Yoongi có thể nói thêm bất cứ lời nào khi môi hôn nồng nàn rơi xuống. Hai đôi môi chạm vào nhau, sau bao lần từ chối Yoongi đã không thể làm gì khi hơi thở nóng rực như đang vuốt ve cánh môi run rẩy của mình.

Nước mắt đã rơi và Yoongi không thể ngăn mình đừng khóc. Thế giới đột ngột dừng lại và biến mất trong giây phút Yoongi nghiêng đầu để nụ hôn có thể tiếp tục theo những gì nó phải, không còn âm thanh, sự ồn ào hay dòng chảy hối hả của thời gian. Yoongi bám chặt lấy Taehyung, như thể mạng sống của Omega phụ thuộc hoàn toàn vào điều đó.

Môi hôn vơi dần và Yoongi thấy mình trượt xuống để vùi mặt vào hõm cổ Taehyung.

" Đừng, ta không xứng đáng với Ngài đâu"

Yoongi lầm bầm, bả vai run rẩy, bàn tay bấu chặt ngực áo như biến thành dao găm bén ngót đâm vào da thịt Alpha.

Nước mắt đã rơi, và Taehyung thấy ngực áo mình ướt đẫm.

Môi hôn vẫn không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu Omega, và làm sao có giông bão nào hoành hành khi vòng tay Alpha quá đỗi yên bình và ấm áp. Từng đốt tay thon dài xen vào mái tóc nhạt màu, chải nhẹ. Những cái chạm khẽ khàng kéo dọc sống lưng.

" Đừng tốt với ta như vậy... ta không có gì ngoài gieo rắc khổ hạnh vào những kẻ ở quanh mình..."

" Nếu thời gian là cách duy nhất để ta có thể nói với thế giới này em xứng đáng với tất cả niềm yêu thương, hạnh phúc và viên mãn thì Wolie, ta có cả đời này để chứng minh điều đó"

" Giây đầu tiên khi biết rằng em chính là Min Yoongi, ta đã nghĩ thế gian này thật kỳ diệu. Trong đời ta có hai lần yêu, đó là Min Yoongi, một Omega mà ta chỉ nghe danh qua câu chuyện của những thương khách, là Songwol; một vũ sư mà ta chỉ cần một lần chạm mắt để mang theo cơn say cho đến một đời. Nhưng hóa ra hai cái tên lại quy về một hình hài duy nhất, vậy em nói xem ta phải may mắn đến nhường nào"

" Nhưng-"

" Đừng nói rằng em không xứng đáng với ta, khi chính ta mới là người nên nghi ngờ điều hiển nhiên đó. Ta đã nói rồi phải không, gặp được em với ta chính là một ân may, mặc kệ em có là ai đi nữa, ta yêu chính con người em chứ không phải chỉ là một cái tên nào đó. Dẫu quá khứ có thế nào thì đó vẫn thuộc về em, và ta biết mình sẽ trân trọng nó. Ta rung động vì nhan sắc của em, không sai, ta chấp nhận điều đó, ta say mê Bỉ ngạn đến mức lấp đầy phòng bằng nhiều chậu hoa tươi cũng là sự thật. Nhưng bấy nhiêu đó không đủ để giữ chân ta, khi mà con người em như một quyển sách tràn ngập những ký tự cổ xưa mà ta phải dùng cả đời mình để toàn tâm toàn ý giải mã"

" Nhưng sẽ thế nào nếu ngày toàn bộ bí ẩn đã được vạch trần và Ngài sẽ không thấy gì ngoài những điều ghê tởm?"

" Nếu vậy ta càng phải ở lại để bảo vệ em. Vì làm thế nào ta có thể để người ta yêu đương đầu đau khổ cho đành" Taehyung mỉm cười, với tình yêu được đong đầy trong ánh mắt.

" Ngài khờ lắm, biết không?"

" Ta biết, Songwol, ta biết chứ" Alpha vỗ nhè nhẹ sau lưng Omega, để vỗ về, để an ủi.

Bàn tay Alpha lơ đễnh tìm đến tuyến hương không hoàn chỉnh của Yoongi, để hiểu rằng cái rùng mình không vì do tiếp xúc. Nó sẽ gợi lên nỗi đau, mà Alpha muốn tự tay mình hàn vá.

" Xin lỗi em, Yoongi"

" Làm sao Ngài có thể xin lỗi về điều mình không làm, thậm chí không biết" Yoongi thì thầm trên ngực áo Alpha.

" Giá mà ta có thể hiểu được trọn vẹn nỗi đau mà em đã từng đương đầu, gánh chịu. Giá mà nhiều năm trước ta có thể can đảm hơn một chút, không chần chừ để tìm đến Thành Ánh Sáng, để tìm gặp Omega mà mình ngưỡng mộ, thì biết đâu mọi sự đã khác rồi"

" Cùng với cái chết, quá khứ là điều không thể thay đổi, Ngài biết điều đó" Yoongi thì thào đáp.

" Thế giới này đã không thể bao dung, trân quý em như những gì nó phải, thì hãy để cho ta thay thế giới để bảo vệ em cho đến hết đời này. Có được hay không?"

" Ngài không hiểu" Sau hồi im lặng như loại độc chất ăn mòn, Yoongi cất giọng.

" Vậy hãy làm cho ta hiểu"

Yoongi rời khỏi vòng tay ấm áp, để đối diện cùng Alpha.

" Nếu Ngài biết về những gì đã xảy ra, Ngài sẽ không tiếp tục nói như vậy"

" Điều đó không do em quyết định"

Yoongi nhìn vào sự kiên định của Alpha, thở dài.

" Nếu đây là điều anh muốn, Taehyung"

Yoongi đã kể lại câu chuyện đời mình cho Taehyung, tất cả, không sót một thứ gì, không bỏ qua đêm đầu gặp gỡ với con Quái vật đời mình. Không phải sau bảy năm không có một kỳ động dục, không phải Hwang Shin kẻ đã rắp tâm sắp xếp một lời xảo trá và tiếp tay Alpha đẩy Yoongi xuống chân những gã Alpha mạt hạng đáng khinh. Những tháng ngày nơi địa ngục trần gian, Yoongi thậm chí đã không giấu giếm. Alpha không nói gì, cũng không nhìn Yoongi bằng cặp mắt xót thương, chỉ là những cái ôm thật chặt, những nụ hôn rơi nhẹ trên đầu, mi mắt rồi chóp mũi. Xạ hương vẫn cứ vỗ về an ủi.

Yoongi đã không rơi một giọt nước mắt nào khi kể lại cuộc đời đầy biến cố đau thương của chính mình, và chỉ nghẹn ngào với cái chết của người bạn vô tội đã phải hy sinh thân mình vì bảo vệ Omega.

Yoongi kể về cái chết của Hwang Shin, về lễ ân xá và dừng lại thật lâu trước khi tiếp tục kể về đứa trẻ chưa sinh. Yoongi thấy Taehyung nhíu mày, không phải khinh thường, chỉ là đau đớn, Alpha đang đau thay cho nỗi đau mà bản thân Omega phải luôn gồng mình chống chọi. Và ngay trước cổng thành với những cái thòng lọng treo cổ những người Omega trân quý nhất. Alpha rơi nước mắt, và Yoongi xoa chúng bằng những môi hôn.

" Đã qua cả rồi, đừng khóc" Yoongi đang nói với Alpha, hoặc đang mặc cả với chính mình. Omega thậm chí không phân biệt được.

Nhưng Yoongi tự hiểu, tất cả sẽ không thể kết thúc một khi kẻ thủ ác vẫn chưa bị trừng phạt. Vẫn say trong chiến thắng sau mỗi cuộc chinh phạt đẫm máu của mình. Vẫn xây cất thành lũy bằng hài cốt.

Alpha đã nói so với hận thù thì sự bình yên và tự mình giải thoát khỏi những khổ đau mới là điều tiên quyết.

Nhưng phải làm gì khi tất cả chỉ mãi chất chồng và không tìm được lối thoát. Khi Yoongi đã hoài thai đứa trẻ của kẻ giết chết cha mình. Omega biết làm gì với điều này. Omega không cách nào chịu đựng được điều này. Mong muốn dùng tay trần xé bụng để tách rời sự ô nhục, và hãy để Alpha nếm trải một lần nữa hương vị của sự mất mát. Như chính Omega đã tự mình nếm trải. Nhưng làm thế nào Yoongi có thể làm thế với chính giọt máu của chính mình.

" Không" Taehyung nói " Đứa bé không chỉ thuộc về em, hay ai khác, khi mà dòng huyết quản vẫn đang sôi sục dòng máu của ta. Đây không phải nỗi ô nhục, đây là bảo vật của thiên đường. Đứa trẻ sẽ xinh đẹp như em, thông minh và tốt bụng. Hoặc giống như ta, mang theo một chút vụng về"

" Anh không vụng về" Yoongi bĩu môi. Và Alpha đã mỉm cười.

" Nó có thể là Alpha, Omega, hay Beta. Và nó sẽ sống một cuộc đời như nó muốn"

Giữa làn sóng ngôn từ không thể ngăn cản. Với những giọt nước mắt sắp rơi và nỗi đau kéo hai linh hồn gần nhau thêm một chút.

" Anh sẽ là một người cha tuyệt vời, Taehyung"

" Đó là điều em và con sẽ thấy"

Hoàng hôn hạ xuống, cái ráng chiều đỏ rực đang liếm láp mọi ngóc ngách trong phòng. Và bao trùm hai cơ thể quấn quýt nhau trong sự ấm áp.

Yoongi kể về tất cả, nhưng đã bỏ qua Min. Đó là một góc khuất mà Omega đã tự đào sâu đến tận đáy lòng. Để cất giữ riêng mình, để không một ai có quyền xâm phạm.

Cấm quốc là một lời hứa được viết bằng máu tươi mà Yoongi không có quyền đề mang sự an nguy của hàng ngàn người ra đánh cược, không phải Yoongi không tin tưởng Alpha. Nhưng nếu sự thật về Cấm quốc được mở ra, và chất độc của Bỉ ngạn hoa rồi sẽ được phát giác. Yoongi không muốn Alpha sẽ lại đau lòng.

Yoongi ép mình vào cái ôm ấm áp của Alpha, để lặng nghe âm thanh của một trái tim biết nói. Rằng " Dẫu có thế nào, ta vẫn yêu em"

Nếu bình yên đã đến với hai người bên trong căn phòng khép kín, thì giông bão đã sớm vây kín kẻ vẫn lặng lẽ đứng nhìn. Với hơi thở bị bóp nghẹn trong lồng ngực trái, thế giới mở ra với ai đó, không phải Alpha. Jimin biết mình nên thở, nhưng phải làm sao thì bản thân con Quái vật đã đánh mất đi thứ trân quý nhất đời mình. Mỉa mai thay, Alpha thấy rằng, mình xứng đáng.

🐱24.03.21🍊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro