30: Thần chú Thần Hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Chè + Butterfly

✨✨✨

Lời tác giả:

Nhân vật chính của ngày hôm nay: Draco

Tui đã nghĩ ra hình dạng Thần Hộ mệnh của Draco rồi, mọi người cùng đoán vui nhé! (Gợi ý: Không liên quan đến hươu của Harry, vì Draco không biết Thần Hộ mệnh của Harry là gì)

✨✨✨

____________________________________

"Cốc cốc —"

Tiếng gõ cửa vang lên, Lupin cất tiếng ôn tồn: "Mời vào."

Draco Malfoy bước vào, đôi mắt cụp xuống, không còn vẻ giương nanh múa vuốt thường ngày, lẳng lặng đứng trước mặt Lupin.

"Trò Malfoy, trò có chuyện gì cần tôi giúp sao?" Lupin ngạc nhiên hỏi. Thầy không nghĩ rằng Malfoy sẽ đến gặp mình một mình, bởi cậu bé này vốn chẳng che giấu sự ác cảm thành kiến với thầy.

Draco hít một hơi thật sâu, như đang tự xây dựng lại chút tâm lý. Gần một phút trôi qua, cậu ta mới cất tiếng, giọng run run pha lẫn sự van nài hiếm thấy không thuộc về Malfoy: "Giáo sư, tôi có thể học cách chống lại Giám ngục từ thầy không?"

"Tại sao trò lại muốn học nó?" Lupin càng thêm kinh ngạc, nhưng thầy nhanh chóng phản ứng: "Có phải vì Harry không?"

Draco gật đầu.

Lupin không trả lời cậu ta ngay mà chìm vào suy tư. Sau một lúc, thầy bất chợt hỏi: "Trò đã đối mặt với Ông Kẹ chưa? Trò muốn thử không?"

Draco nhìn thầy với vẻ không hiểu. Học cách chống lại Giám ngục thì liên quan gì đến Ông Kẹ?

"Tôi không hiểu, thưa giáo sư."

"Trước khi đối mặt với Giám ngục, con cần phải hiểu rõ bản thân mình sợ hãi điều gì." Lupin giải thích, nhưng Draco vẫn không hiểu

"Tôi không biết, thưa thầy. Tôi không biết mình sợ gì." Có lẽ vì đang cầu cạnh người khác, Draco tạm gác lại sự kiêu ngạo, thành thật trả lời, giọng run run. "Trước đây tôi nghĩ mình không sợ gì cả, nhưng khi Giám ngục đến gần, tôi cảm thấy cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ còn niềm vui nữa. Tôi rất sợ hãi, nhưng tôi cũng không biết rằng đó có phải nỗi sợ thật sự hay không...

"Cuộc sống của trò hẳn là rất hạnh phúc, Malfoy, có lẽ trò chỉ sợ chính bản thân sự sợ hãi."

Lời nói của Lupin khiến Draco càng thêm bối rối.

Nhưng thầy không giải thích gì thêm, chỉ đẩy chiếc tủ quần áo cũ kỹ về phía trước.

"Vậy chúng ta cùng thử nhé. Câu thần chú là —"

"Riddikulus." Draco nhanh chóng đáp.

"Đúng vậy, rất tốt." Lupin mỉm cười, mở cánh cửa tủ.

Một luồng khí lạnh ập vào mặt, Draco vô thức lùi về sau một bước. Một con quái vật mặc áo choàng, thân cao tới trần nhà bay ra khỏi tủ. Khuôn mặt của nó hoàn toàn bị che khuất dưới tấm áo choàng, đôi bàn tay chậm rãi thò ra khỏi tấm áo choàng, đôi tay nó hơi phát sáng, xám xịt, gầy gò và kết vảy, như thể có thứ gì đó đã chết và bị ngâm trong nước cho thối rữa.

Draco cảm thấy buồn nôn, cố gắng tìm kiếm trong đầu điều gì đó có thể khiến mình bật cười và hét lên: "Riddikulus!"

Rắc, chiếc áo choàng của Giám ngục rách toạc, lộ ra khuôn mặt của Harry, hay chính xác hơn, là Harry trông như một chú mèo con. Hai cái tai đen nhọn hoắt dựng lên giữa mái tóc đen rối bù, chiếc đuôi dài lười biếng đung đưa sau lưng. Cậu chớp chớp đôi mắt xanh biếc, kêu meo meo với Draco. Mặt cậu bé tóc vàng ửng đỏ ngay lập tức.

Lupin nhướng mày, nhét Ông Kẹ vào lại tủ quần áo cũ, giả vờ không nhìn thấy ảo tưởng của Draco.

"Xem ra thầy đã đoán đúng." Lupin nói, "Nhưng nói thật, thầy không muốn giả bộ là chuyên gia trong việc đối phó Giám ngục."

"Nhưng thầy đã chống lại chúng. Hai lần!" Draco chen ngang, giọng nói gấp gáp, "Tôi cần học cách chống lại chúng càng nhanh càng tốt, thưa giáo sư, tôi không thể để chúng làm hại Harry nữa."

Cuối cùng, Lupin cũng đồng ý. Cậu bé tóc vàng vô cùng sốt sắng, hình ảnh cầu khẩn đó xuất hiện trên khuôn mặt của một Malfoy khiến người ta khó lòng từ chối.

"Muốn chống lại được Giám ngục thì đòi hỏi một loại phép thuật vô cùng cao siêu, vượt xa Trình độ Phù thủy Thường đẳng. Con phải chuẩn bị tinh thần, nó không dễ học, và con mới chỉ là học sinh năm ba." Lupin nói.

Tuy nhiên, Draco không hề sợ hãi và cũng sẽ không lùi bước vì nản lòng.

"Nó được gọi là Bùa hộ mệnh. Khi nó thực hiện thành công, nó sẽ triệu hồi một Thần hộ mệnh."

"Là con sói bạc mà thầy đã triệu hồi sao?"

"Nó là một loại hộ vệ, là một tấm chắn ngăn cách con khỏi Giám ngục. Thần Hộ mệnh tượng trưng cho những điều tốt đẹp, hy vọng, niềm vui và khát vọng sống — là hiện hình của chính những thứ mà giám ngục Azkaban đã ăn tươi nuốt sống."

Sử dụng chính thức ăn của Giám ngục để chống lại chúng, nghe có vẻ phi lý nhưng lại hợp lý vô cùng. Đây là một cuộc chiến, nếu những điều tốt đẹp không chiến thắng, chúng sẽ bị Giám ngục nuốt chửng.

"Draco à, bùa chú này quá cao so với trình độ của con, ngay cả nhiều người đạt trình độ pháp sư mà còn thấy khó khăn khi xài tới bùa Hộ mệnh." - Lupin cố gắng giải thích cho cậu bé hiểu rằng đây không phải phép thuật dễ dàng học được.

"Chỉ cần Malfoy muốn, chẳng có gì là không thể làm được." Draco bình tĩnh nói, đây là châm ngôn sống của cậu ta. "Vậy câu thần chú là gì? Nếu tôi triệu hồi được con sói bạc, nghĩa là tôi đã thành công phải không?"

"Thôi được, trò Malfoy." Giáo sư Lupin lắc đầu vẻ bất lực, "Tùy theo cách mỗi phù thủy làm hiện hình sức mạnh này mà thần Hộ mệnh của phù thủy ấy có hình dạng độc đáo riêng. Nó có thể là bất kỳ loài động vật nào."

"Khi xài bùa chú, con phải hết sức tập tâm trí vào chỉ một kỷ niệm vô cùng hạnh phúc — nhất định phải là những niềm vui vô cùng lớn. Bùa chú là: Hú hồn Thần Hộ mệnh (Expecto Patronum)."

"Hú hồn Thần Hộ mệnh (Expecto Patronum)." - Draco lẩm bẩm lặp lại vài lần, để đảm bảo rằng cậu ta nhớ nó một cách chắc chắn.

Còn về những khoảnh khắc vui vẻ — Draco lớn lên trong vòng tay yêu thương che chở của cha mẹ, có vô số kỷ niệm hạnh phúc. Cậu ta cố gắng để những hình ảnh đó hiện lên trong tâm trí như một thước phim quay chậm, rồi dõng dạc hô vang: "Hú hồn Thần Hộ mệnh (Expecto Patronum)."

Đầu cây đũa phép hướng trong không trung xịt ra một làn khí ánh bạc, rồi nhanh chóng tan biến.

"Tốt lắm, có tiến triển rồi." - Giáo sư Lupin khen ngợi, "Thầy đoán rằng con đã nghĩ đến rất nhiều kỷ niệm vui, con có thể thử chỉ tập trung vào một khoảnh khắc — khoảnh khắc hạnh phúc nhất."

Draco lục tung ký ức để tìm kiếm khoảnh khắc hạnh phúc nhất, quả thật là một lựa chọn khó khăn. Cậu ta dành thời gian suy ngẫm một lúc lâu và cuối cùng quyết định chọn lại cảnh tượng lần đầu tiên cha lần dạy cậu ta cưỡi chổi bay.

"Hú hồn Thần Hộ mệnh (Expecto Patronum)." Draco thét lên.

Lần này, cây đũa phép phun ra nhiều khói bạc hơn, kéo dài gần năm giây, nhưng vẫn chưa đủ.

"Con đã làm rất tốt rồi Draco." Giáo sư Lupin nói, "Có lẽ hôm nay chúng ta nên dừng lại ở đây, bùa chú này quá cao siêu..."

"Không, giáo sư —" Draco cau mày, như đang suy tư, lại như đang bị điều gì đó trăn trở, "Xin hãy cho tôi thêm vài phút — tôi muốn thử đối mặt với Ông Kẹ kia."

"Thầy không khuyến khích con phải vội vàng thử nghiệm như vậy." Giáo sư Lupin khuyên nhủ.

Nhưng Draco lại cực kỳ cố chấp. Cậu ta đi đi lại lại trong phòng, suy ngẫm về ý nghĩa của bùa chú.

Ước chừng mười phút sau, Draco dừng bước trước chiếc tủ áo cũ kỹ, nói với giáo sư Lupin: "Tôi đã sẵn sàng."

Thầy Lupin nhìn cậu ta với vẻ không tán đồng. Tuy nhiên, trong đôi mắt của Draco quá kiên định, tựa như tấm khiên không thể phá vỡ nổi, kiên quyết che chở cho người quan trọng sau lưng.

Thật khó để không bị lung lay bởi dáng vẻ của cậu ta. Lupin đành khẽ thở dài rồi mở tung tủ quần áo cũ ra, căn phòng lại chìm trong tối tăm và lạnh lẽo. Giám ngục lướt về phía Draco, chìa ra bàn tay thối rữa đáng sợ.

Nụ hôn mềm nhẹ như lông vũ của Harry in hằn trong tâm trí Draco, là nụ hôn ấy được trao trên sân ga 9¾ dưới ánh dương rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt xanh lục chứa ý cười dịu dàng của Harry, tựa như thiên thần của hy vọng và niềm vui, chỉ cần vỗ nhẹ đôi cánh, gió nổi lên đều là niềm vui.

Bùa hộ mệnh dùng để bảo vệ những báu vật trân quý nhất trong lòng, Giám ngục không thể cướp đi những thứ này.

Harry chính là báu vật mà Draco muốn bảo vệ.

"Hú hồn Thần Hộ mệnh!" Draco hét lên, "Hú hồn Thần Hộ mệnh, Hú hồn Thần Hộ mệnh!"

Giám ngục do Ông Kẹ biến thành lướt đến trước mặt Draco. Trong tâm trí cậu ta hiện lên những hình ảnh mơ hồ đan xen với khoảnh khắc Harry đứng bên vách đá, gầy gò và kiệt sức, chỉ còn cách bờ vực một bước chân.

Một cái bóng trắng bạc khổng lồ chợt tỏa ra từ đầu cây đũa phép của Draco, xoáy tròn giữa cậu ta và Giám ngục.

Giáo sư Lupin lao tới, dồn Ông Kẹ trở lại tủ quần áo cũ.

Khi tỉnh lại, Draco thấy mình nằm trên sàn nhà, thầy Lupin đang ngồi bên cạnh, bóc vỏ một thanh socola.

"Ăn chút socola này đi con sẽ cảm thấy tốt hơn." Thầy Lupin mỉm cười, không giấu diếm sự tán thưởng dành cho Draco. "Giỏi lắm đó, Draco. Đây thực sự là một khởi đầu tuyệt vời."

Cậu bé tóc vàng chậm rãi ngồi dậy với sự giúp đỡ của Lupin.

"Tôi có thể thử lại một lần nữa không?" Draco hỏi.

"E rằng không được đâu." Giáo sư Lupin lắc đầu, giọng điệu cương quyết hẳn. "Tối nay con đã làm rất tốt rồi, nhưng đây là một câu thần chú vô cùng cao siêu. Quá vội vàng sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn."

Lupin nhét thanh socola vào tay Draco, dìu cậu bé tái nhợt đứng dậy.

Draco hiểu rằng tối nay sẽ không còn cơ hội luyện tập nào nữa. Cậu ta cắn một miếng socola, thực sự cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

***

Ý thức của Harry đã thanh tỉnh, nhưng cậu lại không thể mở mắt ra được. Giường ngủ mềm mại, chăn nệm ấm áp, nhưng trái tim cậu lại lạnh giá và nặng nề.

Khi đó dù có đũa phép trong tay, cậu cũng chẳng thể niệm nổi câu thần chú gọi Thần Hộ mệnh.

Giống như Sirius vậy.

Trong ấn tượng của Harry, Sirius là một phù thủy vô cùng mạnh mẽ, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh Sirius gục ngã bên bờ Hồ Đen, yếu đuối, đau khổ, rên rỉ trong tuyệt vọng.

Niềm vui, hy vọng, khát vọng sống...

Tất cả đều bị nuốt chửng bởi sự day dứt, bởi món nợ nghiệp chướng vô hình. Đó là bản án dành cho họ.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Khô ráo, ấm áp, và to lớn hơn tay cậu một chút, không giống với tính cách của chủ nhân nó.

"Harry, tỉnh dậy đi được không? Làm ơn..." Draco khẽ gọi, giọng nói đầy mệt mỏi.

Harry muốn nói lời xin lỗi với cậu ta, nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt lên lời nào.

Draco tiếp tục nói: "Cha đã gửi quà bồi thường cho chúng ta, cậu đoán xem là gì nào? Là Tia chớp! Hai chiếc Tia chớp phiên bản giới hạn! Tôi dám cá cậu sẽ thích nó lắm, đợi cậu tỉnh dậy chúng ta sẽ bay thử nhé?"

Cái này vốn nên là món quà chú Sirius tặng cho cậu!

Harry chẳng hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy rất mất mát. Có lẽ chính cảm xúc này đã tạo nên sự khuấy động lớn trong lòng cậu, khiến cậu đột ngột mở bừng mắt.

"Harry!" Draco reo lên kinh ngạc.

Cậu bé tóc vàng trông có phần hốc hác và tiều tụy, như thể vừa trải qua một trận chiến, quần áo và mái tóc đều không chỉnh tề — dĩ nhiên cậu không thể biết Draco vừa trải qua những gì ở chỗ thầy Lupin.

Nghe thấy tiếng động, bà Pomfrey vội vã chạy ra từ văn phòng.

"Cảm tạ Merlin! Potter, trò đã hôn mê suốt nhiều ngày nay! Hàng trăm Giám ngục! Tôi thực sự không thể hiểu nổi tại sao họ lại có thể mang thứ kinh khủng đó vào trường!"

Harry bị đút cho ít nhất sáu lọ thuốc mới có thể thoát khỏi tay bà Pomfrey.

"Draco, tôi...."

"Được rồi, bây giờ cậu không cần nói gì cả." Draco nở nụ cười với cậu.

Cậu bé tóc vàng vốn đã vô cùng tuấn tú, nụ cười dịu dàng ấy khiến Harry phải ngẩn ngơ.

Họ lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói lời nào, nhưng trong đôi mắt đều là bóng dáng của đối phương

Cảm giác này thật kỳ diệu, như thể họ đang thông qua đôi mắt để khám phá tâm hồn của nhau, chỉ cần tiến thêm một chút nữa, hơi thở của họ sẽ hòa quyện vào nhau, thân mật và gần gũi.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra. Hai cậu bé giật mình, mỗi người đều lùi lại và giữ khoảng cách an toàn với nhau.

Giáo sư Snape mím chặt môi, bước vào với khuôn mặt lạnh như tiền.

Harry vô thức co rúm lại. Trông như thể Snape tới đây để hỏi tội cậu, nhưng cậu không hề làm việc gì trái với nội quy cả.

Snape khựng lại trước hành động này của cậu. Việc đối mặt với một Potter coi mình là người quan trọng còn khó hơn đối phó với một Potter ghét mình. Tuy nhiên, khi bà Pomfrey báo tin Harry đã tỉnh dậy, ông ta vẫn lập tức chạy tới đây.

"Giáo sư..." Harry lí nhí gọi.

Snape gật đầu đáp lại. Thằng nhóc nhà Malfoy được sự cho phép đặc biệt của ông ta, có thể ở lại bệnh thất cùng Potter, đây hẳn là một quyết định rất sáng suốt. Potter đang nắm chặt tay đối phương, và điều đó khiến cậu bớt lo lắng đôi chút.

"Mi phải ở lại đây đến cuối tuần mới được phép rời khỏi bệnh thất." Snape nói khô cằn. "Hiệu trưởng Dumbledore hiện đang vô cùng tức giận, lũ Giám ngục đã tự ý xâm nhập vào trường mà không có sự cho phép của cụ."

Giọng điệu của Snape không phập phồng hay một chút gợn sóng nào, thuật lại sự việc một cách bình thản.

So với James Potter, đứa con trai của ông dường như yếu đuối hơn nhiều. Cả ông ta, Dumbledore, thậm chí cả Lupin và McGonagall đều dự đoán rằng lũ Giám ngục sẽ ảnh hưởng đến Harry Potter — một đứa trẻ đặc biệt hơn nhiều hơn so với những học sinh khác. Nhưng họ không ngờ rằng lại ảnh hưởng lại lớn đến vậy.

"Uống."

Giáo sư Snape lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ, bên trong chứa thứ dung dịch, mà nhìn màu sắc có vẻ như là hỗn hợp giữa dâu tây và chanh.

Mặt Harry nhăn lại. Cậu vừa mới uống vô số loại thuốc có hương vị khó tả, và thực sự không muốn nuốt thêm bất cứ thứ gì nữa. Tuy nhiên, dưới áp lực của Snape, cậu không có cơ hội để từ chối.

Nhưng điều bất ngờ là, lọ thuốc này lại có vị ngọt ngào, thoang thoảng hương trái cây. Khi nó trôi xuống bụng, Harry cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên.

"Cảm ơn thầy ạ." Harry nói lời cảm ơn chân thành.

Snape che giấu đi sự bối rối trong lòng, gật đầu rồi xoay người rời đi. Ông ta không hỏi Harry lý do tại sao cậu lại một mình chạy đến khu đất trống, cũng không buông lời mỉa mai nào.

***

Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Harry, Draco - người được phép ở lại bệnh thất qua đêm, leo lên giường bệnh của cậu. Nhìn ánh mắt mong chờ của Harry, vòng tay ôm lấy cậu.

Harry cảm thấy vô cùng áy náy về những gì đã xảy ra với Draco, đặc biệt là gần đây khi cậu liên tục nhìn thấy hình ảnh cậu ta bị thần chú Cắt sâu mãi mãi chém ngang ngực. Cậu không hề cố ý, nhưng cậu đã gây ra tổn thương thực sự cho Draco. Tuy nhiên, cậu bé tóc vàng này từ đầu đến cuối chưa bao giờ thực sự làm hại ai. Cậu ta không chỉ cứu mạng Harry tại trang viên Malfoy, mà đến giây phút cuối cùng, Harry vẫn dựa vào cây đũa phép của Draco.

Nghĩ lại, Harry cảm thấy cậu bé tóc vàng ôm mình thậm chí còn có chút rụt rè đáng yêu. Chỉ vì mang họ Malfoy nên cậu ta không thể tự chủ được, phải vật lộn đau đớn trước sự đe dọa và áp bức, buộc phải làm những việc trái với ý muốn. Cậu ta đã từng được bảo vệ quá tốt, đến mức trong một thời gian dài không thể phân biệt được đâu là đen đâu là trắng.

Nếu cuộc đời ngắn ngủi của Harry là một câu chuyện dài, thì Draco Malfoy chính là gã hề đáng ghét khó ưa trong câu chuyện, với vai trò kẻ bắt nạt học đường tô điểm thêm chút gập ghềnh cho cuộc sống của cậu, thỉnh thoảng giúp cậu mài giũa đi những góc cạnh. Thậm chí, Draco còn chẳng thể được xem là một nhân vật phản diện chính thức.

Nếu nói như vậy, Draco thật là đáng thương.

Draco chưa bao giờ là một con người hoàn hảo, Harry hiểu rõ điều đó. Mặc dù mối quan hệ của họ giờ đây đã khác xưa, nhưng những thói hư tật xấu của Draco vẫn thường khiến Harry muốn cãi nhau với cậu ta. Tuy nhiên, Harry vẫn muốn Draco xuất hiện trong câu chuyện của mình, không phải với tư cách là một nhân vật phản diện, mà là một người có thể nắm chặt tay cậu, cùng nhau tiến bước về phía trước.

Harry khẽ nắm lấy tay Draco, đan chặt mười ngón tay vào nhau. Nhịp tim mạnh mẽ của Draco vang lên bên tai, mùi hương thoang thoảng của cỏ cây quyện cùng vị rượu vang đắng nhẹ len lỏi vào khứu giác. Qua chiếc áo sơ mi hơi hé mở, Harry lờ mờ nhìn thấy làn da tái nhợt của Draco, mịn màng và tinh tế, chưa từng bị tổn thương bởi Cắt sâu mãi mãi.

Có lẽ do trong thuốc có thành phần hỗ trợ ngủ ngon hơn, hoặc cũng có thể là vì vòng tay Draco quá đỗi ấm áp, khiến Harry nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Draco ôm lấy Harry, vùi sâu những cảm xúc chua xót vào trong lòng, khẽ đặt lên trán Harry một nụ hôn dịu dàng.

"Chúc ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro