C3. Quyết định sinh con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Chu Nam Sơ cứng đờ ngồi trên xe, cậu hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Tiêu Nhất Hách xuất hiện ở bệnh viện, lại còn để cậu ngồi lên xe hắn.

Tiêu Nhất Hách im lặng, Chu Nam Sơ cũng không dám nói chuyện, dẫn đến trong xe một mảnh yên tĩnh trầm mặc.

Chu Nam Sơ xấu hổ đứng ngồi không yên, sớm biết vậy cậu đã không lên, giờ nghĩ lại hối hận vô cùng.

Lúc này tài xế lái xe phía trước mở miệng nói: "Thiếu gia, chúng ta đưa bạn cậu về trước sao?"

"Cậu đi đâu?"

Giọng nói lạnh nhạt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Chu Nam Sơ hoảng sợ, sau đó nhanh chóng nói: "Tôi, tôi về nhà."

Tiêu Nhất Hách khẽ nhíu mày: "Địa chỉ."

Chu Nam Sơ nháy mắt cảm thấy mình đúng là ngu như lợn, cậu nhanh chóng nói ra một chuỗi địa chỉ.

Tiêu Nhất Hách nói: "Đi nơi cậu ta nói."

Tài xế gật đầu.

Tim Chu Nam Sơ đập như sấm, cậu thật sự không nghĩ ra, hôm nay Tiêu Nhất Hách gặp cậu liền dừng xe lại đã rất kì lạ rồi, bây giờ còn muốn đưa cậu về nhà? Cậu với Tiêu Nhất Hách đã lâu không liên hệ, lúc trước sau khi tỏ tình ở trường bị hắn từ chối, từ đó trở đi mỗi khi nhìn thấy Tiêu Nhất Hách cậu đều đi đường vòng, ngẩng đầu liếc hắn một cái cũng không dám, sau tốt nghiệp cậu cùng Tiêu Nhất Hách càng không còn một chút liên quan nào, cậu hoàn toàn không hiểu được Tiêu Nhất Hách hôm nay rốt cuộc là bị làm sao.

Trong xe lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, Chu Nam Sơ ngoảnh đầu chuyển sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ, cứ thế giữ nguyên một tư thế không dám đổi.

"Cậu dùng loại nước hoa gì?"

Chu Nam Sơ nghe thấy Tiêu Nhất Hách đột nhiên hỏi mình, cậu sửng sốt một chút rồi nói tên nhãn hiệu nước hoa: "Là loại bình thường thôi."

Tiêu Nhất Hách bắt chéo hai chân thon dài, lạnh lùng nói: "Mùi hương sao lại kì lạ như vậy?"

Chu Nam Sơ có chút chột dạ, nói: "Không, không có."

Cậu sợ Tiêu Nhất Hách ngửi được mùi gì đó, cậu có một bí mật, sau khi phân hoá cậu mới phát hiện khi đối mặt với người mình thích, mùi tin tức tố của cậu sẽ thay đổi.

Bình thường tin tức tố của cậu mùi hương gỗ nhàn nhạt, nhưng nếu cậu gặp người mình thích và người kia tới gần cậu, làm tâm tình của cậu xảy ra biến hóa thì mùi tin tức tố sẽ thay đổi thành hương thơm ngọt ngào, có chút giống mùi thơm của hoa, lại có chút giống vị ngọt của kẹo.

Thật ra đây cũng không phải chuyện lớn gì, cậu biết tin tức tố của Beta không thể nào ảnh hưởng tới Alpha và Omega, tin tức tố của cậu biến đổi cũng chẳng sao cả, chỉ là cậu rất để ý tới nó bởi vì năm cấp ba cậu không muốn cho Tiêu Nhất Hách, Mạnh Thư Cẩn, còn có Tần Mộc phát hiện điều này, cũng không muốn để cho người khác phát hiện, cậu cảm thấy nếu bị người khác phát hiện sẽ dễ dàng đoán được cậu thích ai, cậu sẽ cảm thấy rất xấu hổ, về sau chuyện cậu thầm mến người khác cũng rất dễ bị bại lộ nên cậu đã tìm rất lâu một loại nước hoa gần giống với mùi tin tức tố lúc biến đổi của mình để che giấu nó.

"Rất khó ngửi." Tiêu Nhất Hách ngữ khí có chút bực bội, hắn nói với tài xế: "Dừng xe."

Tài xế tấp xe bên lề đường dừng lại.

"Cậu xuống xe." Tiêu Nhất Hách lạnh mặt nói.

Chu Nam Sơ không hiểu tại sao mình lại bị đuổi xuống xe, sau đó cậu cứ như vậy đứng ở lề đường nhìn chiếc xe Bentley đi xa dần.

"Cậu ta bị ma nhập à?" Chu Nam Sơ khó hiểu oán giận một câu.

Tính cách Tiêu Nhất Hách từ khi nào trở nên vui buồn thất thường như vậy? Chu Nam Sơ càng ngày càng khó hiểu.

Cuối cùng cậu quyết định không thèm nghĩ nữa, hôm nay gặp phải Tiêu Nhất Hách là chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Nhất Hách hành động khác thường như vậy cậu thật sự nghĩ không ra là vì sao, vẫn là cảm thấy không cần làm rối rắm chuyện này làm gì.

Chu Nam Sơ bắt xe buýt trở về nhà.

Trong nhà chỉ có ba nhỏ cậu, còn ba lớn cậu thì đi làm.

Ba nhỏ Chu Nam Sơ tên là Tống Sâm Nghiêu, ba lớn tên Chu Dương Sâm.

Tống Sâm Nghiêu nhìn thấy cậu có chút kinh ngạc, nói: "Nam Sơ, con hôm nay sao về sớm vậy? Không có tiết sao?"

Chu Nam Sơ lắc đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Ba nhỏ, con có chuyện muốn nói với ba."

Thấy Chu Nam Sơ sắc mặt không tốt, Tống Sâm Nghiêu lộ ra vẻ mặt lo lắng, bỏ việc đang làm xuống đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, hỏi:

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ba nhỏ cậu, Tống Sâm Nghiêu, là một Omega xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, mà ba lớn cậu, Chu Dương Sâm chỉ là một Beta. Hai người bọn họ yêu nhau và kết hôn, không phải vì sức hấp dẫn của tin tức tố, thực ra Chu Dương Sâm lớn lên cũng rất đẹp trai, nhưng so sánh với Alpha thì có chút thua kém, nhưng Tống Sâm Nghiêu không quan tâm, bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình vẫn luôn rất tốt, năm 18 tuổi Tống Sâm Nghiêu phân hoá thành Omega liền trực tiếp thổ lộ với Chu Dương Sâm, nói hắn không muốn bị Alpha đánh dấu, muốn cùng Chu Dương Sâm vĩnh viễn ở bên nhau. Sau đó bọn họ đã kết hôn, cho đến bây giờ tình cảm hai người vẫn rất ngọt ngào.

Ba nhỏ cậu cũng không phải là một Omega yếu đuối, bất luận là chuyện gì ông đều vô cùng dũng cảm, cũng bởi vì ông, Chu Nam Sơ mới luôn có dũng khí bày tỏ với người mình thích, mặc dù cả ba lần đều bị từ chối...

"Con mang thai rồi."

Tống Sâm Nghiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Nhưng mà con không biết ba đứa bé là ai." Chu Nam Sơ nhìn Tống Sâm Nghiêu tiếp tục nói: "Con là bị cưỡng gian mới mang thai."

Tống Sâm Nghiêu vẻ mặt thương tiếc đem Chu Nam Sơ ôm vào trong ngực, an ủi nói: "Cục cưng, đây không phải chuyện lớn gì, ba nhỏ giúp con giải quyết, không có việc gì."

Ba nhỏ cậu là một người đàn ông ôn nhu hiền tuệ, đối với chồng săn sóc tận tâm, đối với con lại càng thêm quan tâm săn sóc.

Ông cho rằng Chu Nam Sơ không thể tiếp thu chuyện này, trong lòng vô cùng khó chịu cũng không dám ở trước mặt Chu Nam Sơ để lộ ra, ông không muốn con mình càng thêm khổ sở, chỉ có thể ôm cậu ôn nhu an ủi.

"Ba nhỏ, thực ra con còn muốn nói với người một chuyện nữa."

"Con nói đi."

Chu Nam Sơ rời khỏi cái ôm của Tống Sâm Nghiêu, nhìn ông nghiêm túc nói: "Con muốn sinh đứa bé này ra."

Tống Sâm Nghiêu vẻ mặt ngoài ý muốn: "Con suy nghĩ rồi sao? Nếu ba ruột đứa nhỏ này là người xấu thì phải làm sao bây giờ?"

Chu Nam Sơ: "Con đã nghĩ tới vấn đề này, kỳ thật vốn dĩ ban đầu con muốn bỏ nó đi, nhưng con lại nằm mơ."

Chu Nam Sơ đem giấc mơ kể lại tỉ mỉ cho Tống Sâm Nghiêu.

"Có phải nó biết con muốn phá bỏ nó nên mới đưa con vào giấc mơ đó không? Tuy rằng rất vô lý, nhưng loại cảm giác này quá chân thực, hiện tại bất kể ra sao con đều muốn sinh nó ra."

Tống Sâm Nghiêu thở dài, nói: "Ta hiểu được, không sao cả, đứa nhỏ có ba lớn hay không không quan trọng, về sau ta có thể thay con chăm sóc tốt cho đứa bé."

"Cảm ơn ba nhỏ, con tìm ba chính là muốn ba giúp con chuyện này."

"Người một nhà không cần nói lời cảm ơn, đứa trẻ trong bụng con cũng là cháu của ta." Tống Sâm Nghiêu đau lòng sờ sờ đầu con trai.

Trong khoảng thời gian này, Chu Nam Sơ vẫn luôn rất phiền não, thẳng đến hôm nay cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm tươi cười trở lại.

Chu Nam Sơ hiện tại mới năm hai, mang thai mười tháng sinh xong con, cậu mới lên năm ba, cậu bắt buộc phải hoàn thành việc học mới có thể có chỗ đứng trong xã hội này, về sau mới có thể có điều kiện tốt để nuôi con.

Học kỳ này chỉ còn ba tháng, cậu bây giờ mới mang thai một tháng, nói cách khác đến nghỉ hè cậu cũng chỉ mang thai bốn tháng, bụng hẳn là sẽ không có biến hóa gì lớn, Chu Nam Sơ tính học xong kỳ này sẽ xin tạm nghỉ học nửa năm, sinh xong con thì quay trở lại học sau.

Bởi vì mang thai nên sẽ có rất nhiều phản ứng, Chu Nam Sơ hiện tại ở ký túc xá trường học sẽ xảy ra nhiều bất tiện, cho nên cậu muốn thuê một phòng ra ở riêng bên cạnh trường.

"Không thể ở nhà sao?" Tống Sâm Nghiêu lo lắng nói.

"Ở nhà có chút xa, mỗi ngày đi học sẽ rất mệt."

Nhà bọn họ phải ngồi xe buýt hơn hai giờ mới tới được trường, thực sự là không tiện.

"Được rồi." Tống Sâm Nghiêu gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "Nhưng phản ứng trong mấy tháng đầu mang thai sẽ làm con rất khó chịu, hay là ta qua ở cùng con để tiện chăm sóc cho con nhé?"

"Nôn nghén sao? Con có thể chịu đựng được mà, dù sao con cũng là đàn ông, năng lực thừa nhận vẫn là mạnh hơn so với phụ nữ một chút, ba nhỏ không phải nói lúc trước ba cũng không có phản ứng gì lớn sao?"

"Đó là vì Nam Sơ đặc biệt ngoan." Tống Sâm Nghiêu vẫn là vẻ mặt lo lắng: "Con hiện tại chưa thực sự tới giai đoạn đó, ta vẫn có chút lo lắng."

"Nhưng mà ba lớn không thể tự lo liệu mọi thứ một mình, ba nhỏ đi rồi ba lớn phải làm sao, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, nếu thật sự phản ứng quá lớn, con chịu không nổi sẽ gọi cho ba ngay lập tức."

Tống Sâm Nghiêu nhăn mày, hỏi: "Con thật sự có thể chứ?"

Chu Nam Sơ gật đầu: "Yên tâm đi, con sẽ không cậy mạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro