C3. Cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Như sương? Đã tắm xong rồi sao? Để tôi đưa cậu đi ngủ."

Nửa giờ sau, giọng của đại thiếu gia đã có chút khàn khàn khi anh trở lại.

Anh mang theo một chiếc áo tắm dài màu trắng tinh, mở cửa phòng tắm một chút, cố gắng quay đầu đi, nhưng vẫn không khỏi nhìn thấy làn da mềm mại của beta. Anh ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì máu mũi chảy ra.

Thật không biết xấu hổ! Anh tự mắng mình.

"Cảm ơn cậu, Sơ Hoa."

Một lúc sau, Chúc Như Sương đã mặc xong áo tắm dài, làn da ửng hồng sau khi tắm, xương quai xanh quyến rũ lộ ra ngoài. Vì lần đầu tiên đối mặt với dục vọng thực sự, đại thiếu gia Mạnh Sơ Hoa không dám nhìn lâu, sợ rằng tâm tư của mình sẽ bị lộ.

"Ừm." Omega kiêu kỳ gật đầu.

Trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, hình ảnh đẹp đẽ và quyến rũ ấy thật tuyệt vời... Thực sự khiến người ta mê mẩn.

Cùng với ngổn ngang suy nghĩ thô tục trong đầu, Mạnh Sơ Hoa vẫn im lặng đưa Chúc Như Sương đến phòng khách sang trọng, như không có gì.

Chúc Như Sương vẫn chưa nhận ra rằng bạn tốt của mình đã có những ý dâm dục đối với mình. Hiện tại, người hắn tin tưởng nhất là Mạnh Sơ Hoa, người thấp hơn hắn một cái đầu, chưa trưởng thành hoàn toàn, và nhìn vào là khiến người khác không thể không mềm lòng

Nhất là trong kiếp trước của anh, khi bản thân bị cầm tù bốn năm, chưa bao giờ Mạnh Sơ Hoa từ bỏ ý định cứu anh.

"Sơ Hoa..."

Hắn vừa gọi tên, lại ngừng lại.

Chúc Như Sương mới nhận ra giọng nói của mình có phần mềm mại, như thể đang làm nũng.

Mạnh Sơ Hoa vốn đang ngập tràn mơ mộng về Chúc Như Sương, bị tiếng gọi như vậy làm cho cả người rung động, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

"Tôi chỉ muốn nói cảm ơn cậu."

Chúc Như Sương và Mạnh Sơ Hoa đã đến cửa phòng, dù là phòng cho khách nhưng cũng rất xa hoa, tất cả đều được bài trí theo thói quen của Chúc Như Sương khi ngủ.

"Có gì đâu mà cảm ơn chứ... Cậu là bạn tốt của tôi, là bạn tốt nhất mà..."

Đại thiếu gia kiêu kỳ để lại một cái vỗ nhẹ lên đầu hắn.

Chúc Như Sương mỉm cười.

Hắn đang chuẩn bị đóng cửa phòng thì Omega đột ngột quay lại và hỏi:

"Cậu đã hứa với tôi rằng sẽ nói lời từ chối đến Alpha đó rồi đấy nhá?"

Chúc Như Sương gật đầu, đáp án khẳng định làm tâm trạng đại thiếu gia trở nên vui vẻ.

Beta thấy Omega đã rời khỏi phòng. Sau đó, anh bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ, thì Omega không gõ cửa đã vào, trên tay còn bưng một chén canh gừng nóng hổi.

"Uống đi, đừng để cảm lạnh."

Đại thiếu gia nói, ngồi cạnh mép giường nhìn anh đến khi uống hết.

"Vâng, đại thiếu gia."

Chúc Như Sương vừa trêu chọc anh, giống như những lần họ bên nhau khi còn trẻ, Mạnh Sơ Hoa chẳng để tâm, vì dù sao đối phương cũng là bạn của anh.

Omega gật đầu an tâm:

"Như vậy mới ngoan."

"Được rồi, lần này thật sự muốn chúc cậu ngủ ngon, Như Sương, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, đại thiếu gia."

Chúc Như Sương cười vui vẻ với Sơ Hoa, cảm thấy như băng tuyết tan ra. Đại thiếu gia hiếm khi được hưởng những đặc quyền như vậy, vì Như Sương lạnh lùng luôn đãi ngộ bình đẳng với tất cả mọi người, kể cả bản thân anh.

Anh ngẩn ngơ một chút, rồi lại để chí tưởng tượng bay xa.

Như sương, có khả năng nào không, rằng chính cậu ấy cũng có cảm tình với mình?

Hạnh phúc đến thật đột ngột.

Đại thiếu gia quay lại phòng, vẫn còn sững sờ.

Tắt đèn, đắp chăn, Chúc Như Sương đã ngủ.

Nửa đêm, Mạnh Sơ Hoa đột ngột tỉnh dậy, ngạc nhiên về giấc mơ chân thực quá mức. Trong mơ, bạn tốt có vẻ như có một cái gì đó quá mức quyến rũ rồi.

Anh trằn trọc, quyết định lẻn vào phòng bạn tốt, vì Chúc Như Sương thường ngủ rất say, có lẽ sẽ không phát hiện.

Anh không hiểu tại sao chỉ vì một giấc mơ mà lại làm ra những hành động thiếu đạo đức như vậy, dù sao nếu như Như Sương thực sự là người song tính, thì đó cũng chỉ là chuyện riêng của anh ấy.

Nhưng đại thiếu gia giờ đây lòng nóng như lửa đốt, không thể không để tâm.

"Răng rắc." Anh dùng chìa khóa dự phòng nhẹ nhàng mở cửa, lén lút vào phòng khách.

Phòng không có bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, mờ mờ nhìn thấy thân thể bạn tốt, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, anh biết mình đang làm một việc sai trái.

Nhưng anh không thể trực tiếp hỏi Chúc Như Sương "Cậu là người song tính phải không?", chỉ vì một giấc mơ điên rồ quã đỗi chân thực đó được.

Bạn tốt đang ngủ, quần ngủ đã bị anh cởi một nửa, bên trong là quần lót trắng tinh. Nếu như Như Sương thực sự có tao bức, thì liệu khi bị người khác xả đến âm đế, có thể nào sảng khoái đến mức triều xuy như trong giấc mơ đó không?

Như không thể kiềm chế được những suy nghĩ thô tục sau giấc mơ đó, đại thiếu gia giờ cương cứng đau nhức.

Anh nhẹ nhàng kéo xuống quần lót của bạn tốt, Mạnh Sơ Hoa không vội vã mà chỉ vuốt ve vị trí ẩm ướt trong trí nhớ, ngón tay thon dài của anh chạm vào nơi đó, trong ánh sáng mờ mịt, anh thấy một dòng nước sáng lấp lánh.

Omega cảm thấy cơ thể nóng lên, chỉ nhìn thấy như vậy đã khiến anh cảm thấy muốn tiến vào. Trong lúc đau đớn vì cương cứng, anh khám phá dục vọng của bản thân đối với thân thể của bạn tốt.

Anh tách hai chân của bạn tốt ra, như một con chó săn, vùi đầu vào hương thơm giữa hai chân, chạm vào làn da mềm mại mà hít một hơi thật sâu. Beta cau mày, lẩm bẩm điều gì đó. Lần này, bóng tối bao phủ tất cả, nhưng anh không cần ánh trăng, anh đã ngửi thấy mùi hương chỉ đường quyến rũ nơi đó rồi.

Anh liếm môi, như thể cổ họng đang bốc cháy khao khát tìm nước uống.

Lại lần nữa tiến sát vào, tay anh bao trùm lên phần nhạy cảm của beta, một lần lại một tiến vào gần hơn, đẩy cho đến khi... anh cuối cùng cảm nhận được sự mềm mại đang rung động.

"Như sương, sao cậu lại không nói với tôi rằng cậu có tao bức chứ?" Anh thì thầm chất vấn bạn tốt đang say ngủ.

Ánh mắt nóng bỏng, trong miệng hắn ta toát ra sự khao khát mãnh liệt.

Một lúc sau, bờ môi hắn dừng lại trên phần mu thịt đầy đặn. Tay xoa nắn tao bức yếu ớt, hắn ta không thấy rõ màu sắc, chỉ cảm nhận được sự mềm mại run rẩy, và chính hắn là người đầu tiên phát hiện nơi này.

Chúc Như Sương đang chìm vào một giấc mộng xuân, nơi anh bị cuốn vào một vòng xoáy dục vọng không thể thoát ra.

Khi trở lại đêm đầu tiên ở tuổi 17, anh nghĩ rằng những dục vọng ngày xưa đã tan biến. Nhưng thật ra, trong từng giấc mơ, ham muốn vẫn len lỏi, không ngừng giày vò anh. Anh vặn vẹo cơ thể, cảm nhận đôi tay mạnh mẽ của một người đàn ông mờ ảo nâng niu anh, không chút chần chừ mà khám phá những góc khuất thầm kín.

Ngứa ngáy quá, ngứa ngáy quá, xin ngươi... xin ngươi hãy cho ta thêm...

Trong thực tại, Mạnh Sơ Hoa bật đèn ngủ nhỏ lên, chiêm ngưỡng cảnh tượng đầy quyến rũ. Trên tay anh, những dấu vết ẩm ướt mà người bạn thân vô thức để lại hiện ra, như những sợi tơ mảnh, lấp lánh dưới ánh sáng. Ánh mắt Omega bừng bừng ngọn lửa dục vọng.

Ánh mắt anh lại lướt qua Beta đang say ngủ, quần áo nhàu nhĩ, cơ thể đẫm mồ hôi thơm ngát, trông như đang khao khát một lần được lên đỉnh.

Thiếu gia đưa tay khẽ chạm vào làn da mịn màng, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Ngón tay anh vô tình lướt qua điểm nhạy cảm, khiến Chúc Như Sương mơ màng mở mắt.

"Tần Phù... cho ta,"

Anh thì thầm rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Thiếu gia bị bỏ lại với cơn giận bùng nổ trong lòng, nhưng anh hiểu rằng nếu tiếp tục, bạn thân sẽ tỉnh giấc. Vì thế, Omega đành kiềm chế, mặc lại quần áo cho anh và rời khỏi phòng, mang theo cảm giác không thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro