Chapter 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Nghi là Alpha có đặc tính lãnh đạm. 

Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không bị Omega ảnh hưởng.

Chỉ là, trong thời khắc lý trí và cảm xúc xung đột, cô thường thường có thể để cho lý trí hoàn toàn vượt lên trên tình cảm.

Trên thân thể dù có khao khát tin tức tố của Omega, thì cô cũng sẽ không để thân thể khống chế đầu óc của mình.

Từ sau khi phân hóa thành Alpha, mỗi khi gặp phải sự việc rối loạn do kỳ phát tình của Omega, kiểu gì thì cô cũng sẽ tìm đến các biện pháp giải quyết thích hợp trước.

Kiểm tra vòng ức chế xong, nếu như còn chưa đủ, thì lại dán một cái tấm ức chế.

Trong tình huống nghiêm trọng nhất là vòng ức chế, tấm ức chế đều không thể có hiệu quả, vậy cũng không sao, cô vẫn còn có thuốc ức chế.

Vậy mà tình huống hôm nay lại không thể như bình thường.

Sau khi ra ngoài từ cuộc tụ hội cùng Lăng Hà, vòng ức chế đã bị hư tổn từ lúc nào, hiệu quả của vòng đã giảm đi phân nửa.

Lục tìm tấm ức chế trong xe thì phát hiện bởi vì quá lâu không có kiểm tra thay mới, toàn bộ tấm dán đã hết thời hạn.

Mà thuốc ức chế cô chỉ tìm được trong xe có duy nhất một ống.

Khi đang chuẩn bị đưa đến trước mặt cho Omega thì bên ngoài truyền đến tiếng một đám Alpha thô lỗ:

"Ta ngửi thấy, ngay tại đây này!"

Tiếng bước chân vội vàng mà đến gần, hỗn tạp cùng tiếng thở nặng nề.

Nam Omega cảnh giác mà nhạy bén ngửa mặt lên, thuốc ức chế bị động tác này vung sang, lăn xuống trên thảm xe. Sau đó nghe tiếng chát một cái, ống thuốc bị đôi chân dài đang duỗi ra của Omega một cước giẫm nát.

Tống Nghi ngửi được một đám lộn xộn các loại mùi ttrong không khí  —— mùi của thuốc ức chế, vị bơ của nam Omega, tin tức tố của cô tỏa ra do không thể kiềm chế, còn có các loại tin tức tố của một đám Alpha ngoài cửa xe kia.

Nàng nghe thấy tiếng nam Omega bên cạnh nghẹn ngào trở nên yếu ớt mà thống khổ:

"Có người tới."

Tuyến thế của Tống Nghi, đang căng đau, bụng dưới hơi nóng, cô không hề muốn cúi đầu nhìn trò hề của chính mình chút nào.

Cô nhấn phím trên tay lái, toàn bộ cửa sổ xe được kéo lên trên.

Khóa chặt cửa sổ và cửa xe để đám Alpha đánh hơi mà đến kia chỉ có thể đi quanh tại nguyên chỗ.

Tống Nghi nói với ngữ khí tỉnh táo......  chính xác hơn thì cô đang nỗ lực để tỉnh táo.

Bởi vì O bên người quá ngọt. Ngọt khiến cho trước mắt cô choáng váng, rất muốn nghiêng đầu mà cắn mạnh một cái lên cổ của hắn.

Nhưng mà lý trí nói cho cô, quyết không thể làm ra chuyện như vậy.

Là một Alpha bình thường và có ý thức, gặp được một Omega đang trong rối loạn kỳ phát tình, chuyện cần làm là đem người đưa vào bệnh viện.

"Ta đã uống rượu." - Tống Nghi.

Nam Omege nhìn nữ Alpha với ánh mắt mờ mịt.

Cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp, góc nghiêng hoàn hảo, chóp mũi có chút mồ hôi, cổ trắng non đang dần trở nên đỏ ửng, cô ấy dùng sức thở dốc một hơi:

"Anh còn có sức lực lái xe không?"

"Chúng ta đổi chỗ, cách nơi này một cây số có một cái bệnh viện công, anh nhịn một chút, rất nhanh liền lái đến rồi."

Nam Omega gần như mờ mịt tuân theo lời nói của cô, từ tay lái phụ khó khăn leo đến vị trí lái...

—— chết tiệt!

Trao đổi chỗ ngồi vốn không phải việc khó làm, thế nhưng lúc này lại không hề đơn giản.

Da thịt của bọn họ chạm nhau, làn da của nam Omega đang rất nóng, cô phải cố nén cảm giác hơi ngứa trong khoang miệng để không có cắn lên cổ của hắn.

Trước kia khi Tống Nghi còn không có phân hoá, vì tự cho là sẽ phân hoá thành Beta, nên ít có chú ý tri thức sinh lý của A-O.

Nhưng việc này không cản trở cô sau khi phân hóa phải học bổ sung:

【 tiêu ký 】 đối với Alpha và Omega là một việc cực kỳ nghiêm túc.

Tiêu ký tạm thời là cực hạ sách.

Cách một cây số có một bệnh viện công, bệnh viện có thể giải quyết phiền phức hiện tại của bọn họ một cách tốt nhất.

Tống Nghi từ từ nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn về phía nam Omega, cố kiềm chế ảnh hưởng của tin tức tố đối với mình, chỉ là nhẹ giọng chỉ đường đi:

"Trực tiếp lái xe theo hướng đại lộ đi, đi thẳng một cây số nữa liền có thể nhìn thấy bệnh viện."

"Anh có thể làm được, đúng không?"

Trả lời nàng là tiếng nam O không kìm được mà thở dốc và thống khổ .

". . . Ta thử một chút."

Phía trước có nói qua, nơi mà Lăng Hà mời cô đến tụ họp là một hội sở giải trí náo nhiệt.

Mà bốn phía quanh hội sở giải trí nhiều nhất chính là nhà khách, khách sạn.

Nam O cuối cùng đã cô phụ  quá trình đấu tranh lý trí của Tống Nghi.

Khi anh ta dừng xe, Tống Nghi cho là anh lái đến bệnh viện, liền mở mắt ra.

Ngay cả mở mắt đối với cô mà nói đều thành một loại thử thách.

Khí tức bơ nồng đậm trong veo, bao trùm toàn bộ không khí trong xe. Kiềm chế, tình triều, còn có mong muốn chinh phục kỳ lạ, khiến cho Tống Nghi phải hung hăng vặn chặt lông mày.

Mồ hôi thấm ướt trên trán, lông mi đeo giọt nước, trong mông lung cô nghe được tiếng nhắc nhở mở khóa xe.

"Đến..."

Lúc đêm khuya, bên ngoài đen nhánh.

Chịu kỳ phát tình của Omega ảnh hưởng, Tống Nghi cũng bị ép tiến vào trạng thái phát tình, cô biết rằng mình đã bị kích thích bắt đầu kỳ mẫn cảm.

Tuy nhiên, lý trí của cô vẫn còn, ngữ khí trấn định:

"Anh có sức lực xuống xe sao?"

"Thật xin lỗi... "

Tống Nghi đã hiểu.

Cô đẩy cửa tay lái phụ, đi đến cửa ghế lái, kéo ra cửa xe, vươn tay với người bên trong:

"Nào."

Trên trán cô có mồ hôi trượt xuống, nhưng ánh mắt lại thanh tịnh sáng tỏ.

Cô gái trẻ tuổi với gương mặt trắng hồng, ngón tay cũng rất mềm rất trắng.

Khi cô nắm chặt tay mình, Bùi Thanh Miễn cảm giác trong người nhưng có bươm bướm bay loạn.

Sau đó, Tống Nghi giữ chặt tay của anh, mang anh ra khỏi xe. Khi ngẩng đầu nhìn về trước, mắt anh có chút dại ra.

Chàng trai bên cạnh cô rất nhỏ giọng nói xin lỗi:

"Ta...nhìn không thấy đường. . . Trước mắt muốn ngất đi. . ."

Đây là trạng thái mà Omega trong kỳ phát tình và Alpha trong kỳ mẫn cảm đều sẽ có.

Tống Nghi trong lòng hối hận.

—— ta không nên cho rằng một Omega đang trong kỳ phát tình có khả năng để lái xe chính xác đến bệnh viện công.

Cô thậm chí không cách nào cưỡng cầu, bởi vì cô cũng đang chịu ảnh hưởng bởi cồn và kỳ phát tình, không thể nào lái xe.

Nóng rực, cơ thể nam tính cao lớn tiền gần sát thân thể của cô.

Tống Nghi không thích người khác tiếp cận hay đụng vào, nhưng dưới cảm nhận từ giác quan của cô hiện tại, khi nam O tới gần, tựa như là thợ bánh gatô nhẹ nhàng quét lên bên trên chiffon lớp kem bơ tuyết trắng.

Không hề làm người ta cảm giác chán ghét.

Cô nghe được tiếng thở hào hển của anh: "Bọn họ đang nhìn ta... "

Là các A trong nhà khách bên cạnh, bọn họ đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn chăm chú lên Omega này.

Tống Nghi ngẩng mặt lên, lúc này, cô mới rõ ràng nhìn đến mặt mũi của anh.

Anh có một khuôn mặt vô cùng đẹp, mặt mày tuấn tú, hình dáng đẹp trai, giờ này khắc này, anh dùng tin tức tố vị bơ mà khao khát cô.

Tống Nghi trừng mắt nhìn, về sau, lại chậm rãi trừng mắt nhìn.

Mồ hôi từ trán trượt xuống, lại trượt xuống đến cổ, làm ướt đẫm áo sơmi. Cô không nói một lời, nhẹ nhàng cởi xuống cà vạt, làm dịu cảm giác đè ép ở cổ.

Sau đó, cô cụp mắt, kéo cánh tay của anh, bước tới phía quầy lễ tân.

Đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên phía sau lưng của anh, cô cảm nhận được phía dưới lớp quần áo hơi mỏng là thân thể cơ bắp chập trùng.

Hô hấp ngày càng trở nên khó khăn hơn .

Cô nói nhỏ: "Cúi đầu xuống." Nam O an tĩnh, thuận theo mà lập tức cúi đầu.

Thế là, trước ánh mắt ngạc nhiên của lễ tân, cô nhón chân lên, nặng nề mà cắn lên tuyến thể của anh, rót vào tin tức tố của bản thân.

Nhân viên lễ tân hoảng hốt nhìn một đôi A-O trước mắt. Omega vị bơ sau khi bị lâm thời tiêu ký, lộ ra vẻ si mê, ngây ngẩn, thần thái xinh đẹp xứng như một món đồ sứ tinh xảo.

Mà Alpha của hắn, một tiểu thư xinh đẹp trẻ tuổi, bề ngoài áo sơmi và quần Tây thẳng tắp, thân trên thấm ướt mồ hôi, đôi đồng tử lập lòe, ánh mắt ôn nhu mà trấn định xuất trình thẻ căn cước, thuê một gian phòng lớn.

"Chúc các ngài có một đêm tuyệt diệu."

Vị tiểu thư xinh đẹp kia gật đầu mỉm cười, nụ cười hiện lên trên ngũ quan thanh lãnh giống như tia ánh trăng hiển lỗ giữa mây mù. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro