Chương 7: Vai diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh liền đến cuối tuần. Chimon căn bản đã chuyển xong xuôi đồ đạc cá nhân vào nhà Perth Tanapon, hiện tại đang ngồi vùi trên sofa ngoài phòng khách đọc kịch bản.

Hôm nay là thứ 7, cậu được trợ lí thông báo Perth Tanapon sẽ dự một buổi tiệc quan trọng cùng khách hàng nên về trễ, không cần chờ hắn mà cứ đi ngủ trước. Nhưng không biết điều gì đã thôi thúc mèo nhỏ, cậu đứng ở hành lang nhìn cửa nhà im lìm buồn tẻ, cuối cùng vẫn đem tất cả kịch bản mà buổi sáng quản lí mang đến ra xem, mặc kệ đồng hồ đã gần điểm con số mười hai giờ.

Ngọn gió ngoài trời hiu hiu thổi qua ô cửa sổ để mở làm lọn tóc trước trán của người trên ghế khẽ đung đưa. Không gian phòng khách bây giờ chỉ nghe tiếng lật giấy loạt xoạt. Chimon đọc hết cuốn này đến cuốn khác, chẳng mấy chốc đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.

Ban đầu thiếu gia Wachirawit dự định xem kịch bản chỉ để giết thời gian thật, thế nhưng càng đọc lại càng hăng say, bởi vì lâu lắm rồi cậu mới được cầm trên tay cuốn kịch bản thú vị đến như vậy.

Chimon mân mê trang lời thoại trước mặt, ánh mắt cong lên vui vẻ, cũng có phần dịu dàng.

Perth Tanapon thật sự đã đem tất cả kịch bản hay về cho cậu chọn à...

Thế là mèo nhỏ dần quên mất mục đích chính khiến bản thân thức đến giờ này là gì, hai mắt cậu sáng rực lướt từng dòng chữ trong cuốn kịch bản, tựa như một đứa trẻ được mua cho đồ chơi mới mà chìm đắm vào thế giới riêng của chúng.

"Thích đến như vậy?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên phía cửa nhà, Chimon giật mình ngước mắt lên xem liền thấy bóng dáng người kia đứng ở hành lang cởi áo vest. Hôm nay trang phục của hắn toàn là màu đen, áo sơ mi bên trong đã được cởi hai ba cái cúc làm lộ ra khuôn ngực có phần rắn rỏi của Alpha. Chimon bị bộ dạng điển trai của hắn hút hồn, cậu đơ người giữ nguyên ánh nhìn đặt lên hắn, cho đến khi Perth gọi tên thêm một lần nữa, cậu mới nhận ra mà luống cuống quay mặt đi.

Đương nhiên Perth Tanapon không thể nào bỏ lỡ hành động thú vị này của mèo nhỏ. Hắn nhếch môi, mang theo hương vị đăng đắng của rượu mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Chimon, ý tứ muốn trêu cậu, "Sao không nhìn tôi?"

Chimon Wachirawit ở một bên điều chỉnh nhịp thở của mình, tay cậu siết chặt tập giấy, ngại ngùng hướng đầu về phía hắn, "Ừm, nãy giờ tôi đã xem qua vài bộ rồi, thú vị lắm. Tôi nghĩ có lẽ hợp nhất chính là-"

"Anh cố tình thức đến giờ này để chờ tôi sao?"

"Hả?"

Đột nhiên chen ngang lời người khác như thế này không phải là phong thái thường ngày của Perth, quả nhiên hắn đã say mất rồi.

Trong cơn men say hình ảnh Chimon ngồi một mẩu ở ghế sofa lờ mờ hiện lên trong đầu hắn. Tay cậu cầm lấy cuốn kịch bản đặt trên đầu gối, mặt gần như vùi cả vào trong trang giấy. Thoạt nhìn có vẻ rất hứng thú, thế nhưng quan sát kĩ mới thấy hai mí mắt cậu đã sắp đánh nhau đến nơi, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu vô cùng.

Ừ, giây phút ấy Perth thấy Chimon đáng yêu thật.

Kể từ lúc Chomechai rời khỏi căn nhà này đến giờ, có lẽ lâu lắm rồi hắn mới có cảm xúc đặc biệt như vậy.

Trong lồng ngực Perth Tanapon có gì đó nhói lên.

Người ta chờ hắn đi làm về...

"C-cũng không hẳn... Chị quản lí gửi cho tôi nhiều kịch bản quá, tôi chỉ định tranh thủ thời gian xem một chút thôi, không ngờ lại đến tận giờ này."

"Vậy anh đang nhắm tới phim này à?" Perth để ý trong mớ kịch bản trên bàn có một cuốn được Chimon dán nhiều giấy ghi chú nhất, hắn liền cầm lên xem. Đoán chừng cậu đã tìm thấy thứ phù hợp cho bản thân rồi.

Lời thoại nào hay, phân cảnh nào thú vị, Chimon đều ghi chú cẩn thận vào cả. Chỉ mới là kịch bản chung để tham khảo thôi mà cậu đã xem kĩ đến thế này, trong công ty hiếm có diễn viên nào như vậy lắm.

Lật qua lật lại mấy trang giấy một lúc, cuối cùng Perth Tanapon cũng biết được cậu đang hứng thú với nhân vật gì. Hắn đặt cuốn kịch bản xuống bàn, đột nhiên xoay qua nắm lấy cằm Chimon hướng về phía mình, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá một lượt từ trên xuống.

"Thiên tài về máy tính, thông minh nhưng khá kiêu ngạo, lại còn tên là Wasuthorn..." Vừa nói, hắn vừa mường tượng ra một Chimon đeo kính, mặc đồng phục học sinh, vóc dáng tuy nhỏ con nhưng tính cách trái ngược với ngoại hình gấp mấy lần. "Được, vai này rất phù hợp với anh. Ngày mai tôi sẽ nhờ người đánh tiếng với bên đạo diễn, vài hôm nữa anh có thể đến buổi tuyển chọn diễn viên rồi."

"... Cảm ơn."

Đôi mắt mèo của người đối diện trong veo nhìn Perth Tanapon. Một luồng suy nghĩ bất chợt lướt qua trong đầu hắn.

Chimon mà đeo kính thực sự sẽ rất đẹp.

Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên có chút kì lạ. Ngón cái đang đặt trên cằm Chimon di chuyển đến cánh môi hồng nhuận mà mân mê, tay còn lại luồn ra sau ôm lấy thắt lưng cậu kéo sát vào người hắn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hai người.

Cho đến khi gương mặt điển trai của Perth bất ngờ phóng đại trước mắt, Chimon liền giật mình mà đẩy hắn ra, cố nén không cho chất giọng khàn đi, "T-tuần này tôi không được nữa đâu..."

Lúc này Perth Tanapon mới nhận ra bản thân vừa định làm gì, hắn vội buông ra một câu "Tôi đi ngủ trước" rồi đi thẳng vào phòng, suốt quá trình không liếc nhìn cậu một cái nào cả.

.


.


.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Chimon có một vai diễn thử thách như vậy nên cậu lo lắng hơn bình thường. Cả một tuần cậu đều vùi đầu vào học kịch bản cùng lời thoại, sau đó luyện tập diễn xuất trước gương không biết bao nhiêu lần, nhập tâm đến mức có hôm còn quên cả việc ăn uống, bị mae Add nhắc nhở cậu mới miễn cưỡng ăn vội một bát cơm.

Bản thân Chimon hiểu rõ lần thử vai này là cơ hội quý giá mà cậu nhất định phải nắm bắt cho bằng được. Được diễn một kịch bản mới lạ và thú vị như thế này đã khó, huống hồ đạo diễn của bộ phim này còn là người rất có tiếng tăm trong ngành, tiêu chí lựa chọn diễn viên lại nổi tiếng gắt gao... Perth Tanapon đã dọn sẵn cho cậu một con đường rồi, chỉ cần cố gắng vượt qua, không, phải là nhất định vượt qua chướng ngại lần này, đoạn đường tiếp theo liền có thể theo ý muốn của cậu.

Những tháng gần cuối năm luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của Perth. Ngoài các hoạt động thường niên của công ty, hắn còn phải dự vô số buổi tiệc của đối tác mời đến. Ngành công nghiệp giải trí ấy mà, quy tắc cơ bản chính là phải biết giữ lấy các mối quan hệ đem lại nhiều lợi ích cho hắn.

Tuy nhiều đêm phải tăng ca đến tối muộn mới về nhà, thế nhưng nhất cử nhất động của Chimon hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Hắn biết buổi thử vai lần này làm cậu căng thẳng không ít, biểu hiện rõ nhất là cả bàn thức ăn đã dọn lên sẵn sàng nhưng Chimon vẫn không buồn đụng đũa đến, mae Add phàn nàn việc này với hắn mấy lần rồi.

Kết quả là, một ngày trước khi buổi thử vai diễn ra, Perth Tanapon đi làm về bắt gặp cậu đứng ở phòng bếp gắt gao ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi bóng loáng.

"Perth, lấy thuốc dạ dày giúp tôi với..."

Trước cảnh tượng như vậy hắn có phần hoảng hốt, Perth bỏ qua lời nhờ vả của cậu, động tác lập tức dìu cậu ra xe đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra. Không ngoài dự đoán, bác sĩ bảo do căng thẳng quá độ cộng thêm việc thường xuyên bỏ bữa mà Chimon bị đau dạ dày. May mắn là không quá nặng, chỉ cần cậu uống thuốc và ăn uống điều độ trở lại sẽ sớm khỏi.

Perth Tanapon mua cháo đem vào phòng bệnh nơi Chimon đang nằm nghỉ ngơi sau khi truyền dịch xong, hắn đặt hộp cháo vào tay cậu, bản thân mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

"Cảm ơn..."

"Bình thường khi căng thẳng anh đều bị đau dạ dày à?" Perth ngồi một bên im lặng nhìn cậu ăn cháo, một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Ừ, mỗi lần phải tập trung quá mức là tôi sẽ không cảm thấy đói, cứ vậy mà bỏ bữa nhiều lần rồi thành thói quen xấu lúc nào không hay." Chimon dẹp hộp cháo sang bàn bên cạnh, định vươn tay sang bàn bên rót cốc nước để uống thì đã bị hắn nhanh tay cầm bình nước trước, "Cảm ơn... làm phiền cậu quá, nhiều việc như vậy còn phải để cậu đưa tôi vào bệnh viện..."

Hắn không phản ứng với lời vừa nói của Chimon, thuần thục đưa nước cho cậu rồi nói tiếp: "Ngày mai có buổi thử vai đúng không? Để tôi đưa anh đi."

"Hả? Kh-Không cần đâu. Tôi nhờ chị quản lí là được rồi." Cậu nghe hắn nói xong suýt chút nữa sặc mất ngụm nước đang uống. Chimon không có xe riêng, bình thường cậu sẽ đi phương tiện công cộng hoặc nhờ quản lí cá nhân, chưa bao giờ cậu nghĩ đến việc được hắn đưa đi làm cả, đằng này chỉ là buổi thử vai...

"Không sao, cứ để tôi."

Chimon thấy Perth nói chắc nịch như thế cũng không phản đối nữa. Chờ cho hắn đi ra ngoài cậu mới nằm xuống giường, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Liệu có ổn không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro