Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41. Bị quỷ bắt được nói xem muốn bị trừng phạt như thế nào đây

-------

Thấu Kỳ Sa Hạ mấy ngày nay đều là đi nhà hàng hợp tác với công ty đối phương hai đầu đi, cùng đoàn đội tùy thời mở họp, bận tối mày tối mặt. Mới vừa kết thúc một cuộc họp, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, cô một mình ngồi ở trong phòng khách nhỏ, xoa giữa mày rồi mới mở ra folder riêng tư, Từ Vũ Tịch bưng hồng trà cùng điểm tâm đi tới.

Cô dừng động tác lại. Tuy đã nói tha thứ cho đối phương, nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ đối với việc cô lợi dụng tín nhiệm của bản thân tự chủ trương an bài ăn cơm trong lòng có khúc mắc, cảm tình có chút hơi lãnh đạm. Biết cô tiến lại đây, mắt cũng không nhấc lên.

"Tổng giám đốc. . ." Từ Vũ Tịch đương nhiên có thể cảm giác được thái độ của Thấu Kỳ Sa Hạ thay đổi. Nội tâm vẫn luôn thấp thỏm, tối hôm qua cùng người yêu gọi điện thoại khi nhắc tới chuyện này, người kia thở dài, nhẹ giọng trách cứ cô một hồi, kêu cô xin lỗi nhận sai. Cô thành khẩn nói: "Là em tự cho là đúng mà nghĩ làm như vậy là" vì tốt cho chị" . Ngài đã hơn một năm ở trong trạng thái không quản ngày đêm làm việc, chưa từng buông lỏng, khi nghe chuẩn bị đến đây đi công tác mới nghĩ có thể sắp xếp hành trình để ngài nghỉ ngơi một chút." Cô cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi, em nguyện ý xin tự chịu phạt."

Thấu Kỳ Sa Hạ là cấp trên tốt, đồng thời cũng rất có nguyên tắc. Từ Vũ Tịch sớm có chuẩn bị tâm lý không được đối phương trả lời. Cô đợi một lúc, đại khái minh bạch quyết định của Thấu Kỳ Sa Hạ, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc, em đi ra ngoài trước."

"Em a. . ." Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn chằm chằm ảnh chụp nữ nhân trên màn hình, ngữ khí giống như là thật bất đắc dĩ.

Từ Vũ Tịch lập tức dừng bước.

"Tôi hiểu rồi. Lần này phạt em nửa năm tiền thưởng. Năm nay tiền thưởng của em tôi sẽ đặc biệt báo cho tài vụ, có thể chứ? Không có lần thứ hai." Nếu theo ý tưởng của cô, cô nên để Từ Vũ Tịch chậm rãi rời vị trí hiện tại, chuyển đến làm chủ quản bộ phận khác.Nhưng ngoại trừ lần này quá giới hạn, cô vẫn luôn rất trung thành với Thấu Kỳ Sa Hạ .

Nói đến cùng, nếu không có Từ Vũ Tịch tự ý sắp xếp, cô sao có thể ngoài ý muốn tìm được người.

"Cảm ơn tổng giám đốc." Từ Vũ Tịch vui mừng khôn xiết. Biết Thấu Kỳ Sa Hạ buông tha cô, bằng không không có khả năng chỉ là phạt cô tiền thưởng là xong việc, chỉ là cô cần thiết chứng minh bản thân tới tu bổ tín nhiệm từ cấp trên. "Vậy em đi ra ngoài trước."

Chờ sau khi cô đi ra ngoài, Thấu Kỳ Sa Hạ mới chậm rãi mở xem nội dung folder. Bên trong là hình ảnh sinh hoạt của Chu Tử Du, còn có hình ảnh nàng. . . ôm hài tử. Đỡ mặt nhìn chằm chằm đứa trẻ trên ảnh chụp mà ngẩn người.

"Không muốn gả cho tôi, kết quả trộm sinh con. . . ." Thấu Kỳ Sa Hạ không phải tự tin. Chỉ là các cô vô tình nhận thức, là bởi vì tin tức tố sắp hỏng mất nên lựa chọn đi ghép đôi, Chu Tử Du sao có thể sẽ sau khi rời đi tùy tiện tìm một cái Alpha, huống chi các cô đã hình thành đánh dấu vĩnh viễn.

Lúc ấy cô không trực tiếp đi tìm người chính là vì muốn đẩy nhanh tiến độ đem công tác hoàn thành, hiện tại, dư lại chỉ cần giao cho Từ Vũ Tịch cùng đoàn đội phía dưới đi chấp hành đàm phán.

Nghĩ vậy, cô đứng ngồi không yên cầm lấy điện thoại phân phó vệ sĩ chuẩn bị xe.

.

.

.

.

Chu Tử Du quay đầu lại, chỉ có người đi làm, bà nội dắt cháu cùng học sinh, nàng cảm giác không thoải mái xoay người tiếp tục đẩy xe nôi.

Mấy ngày gần đây, chỉ cần đi đến nơi công cộng, nàng liền sẽ cảm giác được có người đang nhìn mình, nhưng sau khi về đến nhà sẽ biến mất, hơn nữa xung quanh mình cũng không có cái gì khác thường, công việc cũng thuận lợi hoàn thành. Nàng dự định sau khi xử lý xong trường hợp này sẽ nghỉ phép một thời gian chuyên tâm chăm sóc con nhỏ.

Nghĩ đến con, nàng nhịn không được cúi đầu xem một cái. Tuy rằng không nghĩ đến việc kết hôn sinh hài tử, nhưng nàng và Thấu Kỳ Sa Hạ gần như không có tránh thai, cuối cùng còn đánh dấu hoàn toàn, mang thai cơ hồ là chuyện trong dự kiến. Trừ bỏ lúc xét nghiệm ra kết quả có chút kinh ngạc, nàng rất nhanh tiếp thu chuyện này, chưa bao giờ có xuất hiện qua ý niệm không cần hài tử.

Thời gian mang thai đến trong khoảng thời gian sinh sản, gia tộc của mẹ nàng cố ý phái người tới chiếu cố nàng, cho nên nàng không chịu khổ gì cả, thật thuận lợi liền sinh con. Đại khái là gien của Thấu Kỳ Sa Hạ quá tốt, đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp lại còn thích cười, được không ít trưởng bối sủng ái.

Có đôi khi Chu Tử Du cũng sẽ nghĩ, nếu Thấu Kỳ Sa Hạ ở đây, sẽ như thế nào. . . Nàng cười khổ một chút, nàng chỉ biết hiện tại Thấu Kỳ Sa Hạ gặp được nàng, đại khái sẽ chỉ trích nàng vì sao không từ mà biệt, ngay cả câu xin lỗi cũng chưa nói, không, khả năng sẽ không nói một câu nào mà lườm nàng.

"Bỏ đi." Nàng thở dài. "Dù sao, cũng sẽ không gặp lại."

Về đến nhà, nàng tùy tiện làm cơm tối, một bên ăn cơm một bên sửa lại phí hao tổn cùng tài vụ. Lúc sau cho con bú xong, cùng nhau chơi trò chơi đơn giản, cho đến khi hài tử tiêu hóa đến không sai biệt lắm, mới ôm đi tắm rửa.

Tắm rửa xong ra tới đã gần 9 giờ, đứa nhỏ nằm ở trên giường mơ màng sắp ngủ.

Chu Tử Du vừa xoa tóc vừa nhìn hài tử, càng nhìn càng cảm thấy nàng thật đáng yêu, cầm lấy camera chụp không ít ảnh, gửi cho mấy trưởng bối khác xem, điện thoại ngay lập tức trở nên rất náo nhiệt. Nàng đem điện thoại ném ở một bên, đem hài tử ôm vào giường em bé, rồi tắt đèn ngủ.

Có lẽ là bởi vì gần đây cứ cảm thấy có người đang nhìn nàng, Chu Tử Du ngủ cũng không an ổn, đêm khuya bỗng nhiên bừng tỉnh, cuống quít mà nhìn phòng ngủ một vòng, xác nhận trong phòng không có người khác.

Nàng như cũ có chút bất an, xuống giường, trước đi xem qua nữ nhi, xác nhận nàng còn ngủ say ở trong xe nôi. Khoác áo ngoài đi ra ngoài kiểm tra cửa chính. Khóa ngoài đều đã khóa lại, nàng trầm mặc một lúc lâu sau đó đem khóa bên trong cũng khóa lại, khả năng là bởi vì chiếu cố tiểu hài tử không nghỉ ngơi tốt, cho nên tâm trí mới không yên.

Sau khi trở lại phòng, đóng cửa lại, mới vừa bước vào một bước, nàng bỗng nhiên phát hiện không đúng, lúc đang muốn xoay người, từ phía sau một người dựa sát vào ôm lấy nàng bịt miệng lại.

Chu Tử Du bị dọa điên rồi, một tay bắt lấy cái tay trên mặt kia muốn kéo ra, cơ thể liều mạng giãy giụa. Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng khàn khàn, nàng bỗng nhiên đình chỉ, không nhúc nhích.

"Bắt được em rồi."

Lần này Chu Tử Du dễ dàng thoát khỏi giam cầm đẩy ra, không thể tin được xoay người lại, quả nhiên là cô. "Chị đã tới bao lâu rồi? Tại sao không ở bên ngoài chờ em? Chị là biến thái sao?"

Trước khi đến gặp nàng, Thấu Kỳ Sa Hạ đã tưởng tượng đến vô số biểu cảm của đối phương khả năng sẽ xuất hiện. Lạnh nhạt, chán ghét, xa lạ. . . Cho nên cô đành phải chờ đến đêm khuya sau khi các nàng ngủ, muốn nhìn một chút dáng vẻ của nàng. Ai ngờ Chu Tử Du mẫn cảm rất nhanh phát hiện cô, cho nên cô mới chủ động hiện thân, muốn nhìn xem Chu Tử Du sẽ có thái độ gì.

Nhưng biểu cảm của nàng trong giọng điệu quen thuộc, làm Thấu Kỳ Sa Hạ vốn tưởng rằng cảm xúc đã khô héo tro tàn lại bùng cháy, có chút vui sướng đồng thời cảm xúc phẫn nộ bị vứt bỏ cũng theo đó hiện lên. Cô không muốn bản thân tức giận lại dọa đến Chu Tử Du, nhưng vẫn là không cam lòng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hợp lại chỉ còn một câu: "Vì sao em phải rời đi?"

____________________

(!) Truyện chỉ đăng trên wattpad, không đăng trên bất kỳ nền tảng hay website nào khác. Vui lòng không re-up.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro