Chương 25 - Thuốc tránh thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Điền đỡ eo, xoay người muốn xuống giường liền bị một cánh tay cường tráng giữ lại, nam nhân nằm bên cạnh hơi híp mắt, ngữ điệu đè thấp.

"Giờ này đi đâu?"

Dương Điền:" Đi mua thuốc tránh thai."

Hoàng Thiên Hạo:"..."

Điền Điền không phải là bị hắn chịch đến ngu rồi đi?

Beta không đi khai phá khoang sinh sản sao có thể mang thai?

Dương Điền bực mình tránh đi ánh mắt nghi hoặc của hắn, nhấc lên quần.

"Ngưng nghĩ linh tinh đi, tôi đi mua cho người khác."

Hoàng Thiên Hạo lại càng không vui, ôm eo y kéo lại đây, nghiến răng đe doạ.

"Chịch xong liền nhớ đến bản thân đã từng đi khắp nơi gieo giống nên chạy nhanh đi dọn dẹp hậu quả?"

Dương Điền cũng không thể nói với hắn mình bị vô sinh, đưa mắt liếc cái đống bự chảng giữa háng hắn, tuy không có cương nhưng kích cỡ cũng khủng bố hơn y không biết bao nhiêu lần liền không khỏi nảy sinh tâm ghen ghét.

Vì cái gì mình là Beta?

Dương Điền tát lên đầu hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ăn nói đàng hoàng cho tôi, tôi cũng không phải loại người giống anh, làm tình cũng không biết dùng bao."

Bất ngờ, y lại bị Hoàng Thiên Hạo đè xuống, người kia đã có chút sinh khí, hắn đem cổ tay Dương Điền đặt ra sau lưng như đang trấn áp tội phạm, vuốt tóc cười lạnh.

"Phải, phải. Tôi không biết dùng bao, còn cậu thì lại biết nên có thể dùng trái ớt này đi khắp nơi gây hoạ?"

"Điền Điền, cậu không tự nhận ra được mình bây giờ đã là cái loại không rời được dương vật của tôi hay sao?"

Dương Điền có chút nóng nảy, mắng người.

"Tên khốn, cút xuống."

Hắn không có buông ra, còn đem quần lót màu xám tụt xuống lần nữa, để lộ bờ mông trắng nõn căng mẩy mê người. Dương Điền đã hơi bắt đầu sợ, y còn phải đi mua thuốc cho giám đốc, không thể làm nữa.

Vì thế, không khỏi nhẹ giọng.

"Hoàng Thiên Hạo, anh đi xuống có được không...tôi có việc thật..."

Người kia lại không mảy may di chuyển, đưa tay tuốt lộng cự vật thô tráng tím đen, chẳng mấy chốc nó lại hoạt bát đứng thẳng, kích cỡ ước lượng cũng đã vượt quá hai mươi centimet.

Mặc cho Dương Điền cầu xin, hắn đưa tay căng ra lỗ nhỏ còn sưng đỏ, nhớp nháp, đem cự căn nóng rực nguyên cây nhét vào.

Thanh niên bị hắn thọc một phát đến dạ dày độn đau, đưa tay vò lấy ga giường.

"Đau...đau...hức...Hoàng Thiên Hạo...đừng vào nữa...tôi chịu không nổi..."

"Hôm nay, chúng ta làm đã làm rất nhiều lần rồi...anh tha cho tôi đi..."

Hoàng Thiên Hạo cười cười, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ cười nhạo, đẩy dương vật sâu hơn một chút.

"Bây giờ thì mới biết xuống nước xin người?"

"Muộn rồi Điền Điền."

Vừa dứt lời, hắn giữ chặt lấy cổ tay của Dương Điền, hạ thân mãnh liệt tiến công, đem cọc gỗ thô to không ngừng đóng "phụt phụt" vào hậu huyệt non mềm, hắn đi vào quá sâu, vùng bụng bằng phẳng của Dương Điền thế mà lại bị quy đầu đột lên một điểm.

Dương Điền bị hắn làm đến a ô không ngừng, mắt kính bị trượt đến sống mũi tinh tế, khoé miệng chảy ra nước bọt.

"Nhẹ...nhẹ thôi...ô ô...sắp rách ra rồi...tên khốn này..."

Hoàng Thiên Hạo cười lạnh, nâng mông đào lên trên, dùng sức đem nó dập trên phân thân thô to đến nước nôi văng tung toé khắp nơi.

"Còn mắng người?"

Thanh niên cắn răng, cố nén tiếng rên rỉ. Nhưng cứ mỗi lần như vậy lại bị hắn thọc mạnh đến mức thần trí tan rã, không còn suy nghĩ được gì.

Hoàng Thiên Hạo đưa tay nắm lấy dương vật thon thả đang đứng thẳng, thô bạo tuốt lộng.

Dương Điền bị hắn nắm đến phát đau, vòng eo đơn bạc run lên, đứt đoạn cầu xin.

"Đừng...đừng có bóp...quá đau..quá đau rồi."

Mỗi lần Hoàng Thiên Hạo dùng tay làm cho y đều rất thô bạo, dường như rất chán ghét nó. Có lần, nơi đó của Dương Điền bị móng tay của hắn bấm đến trầy xước, mỗi lần đi tắm đều đau xót không thôi.

Hoàng Thiên Hạo như muốn đem vật nhỏ trong tay vò nát

Nên phế đi nơi này, như vậy thì Điền Điền sẽ không đi chịch bậy bạ nữa."

Dương Điền bị đâm đến đầu va vào thành giường lộp cộp, điên cuồng lắc đầu phủ nhận.

"Tôi không có...tôi không có..."

Dạo gần đây một mình đối phó với Hoàng Thiên Hạo đã chịu không nổi, ban ngày còn phải đi làm, y có trâu bò cách mấy cũng sớm ăn không tiêu.

Mấy hôm trước còn cảm thấy eo lưng đau nhức, cơ thể mệt lả, đi kiểm tra sức khoẻ lại biết thận có hơi suy yếu, còn có khả năng rối loạn cương dương, sợ đến mức y đem tất cả số điện thoại của bạn tình chặn hết, còn đi mua thuốc đông y về uống.

Y dưỡng sức khoẻ, cấm dục gần một tháng.

Hoàng Thiên Hạo lại đây, một ngày ôm y làm bốn lần.

Dương Điền uất ức không chịu được, khàn giọng bật khóc.

"Đủ rồi...đủ rồi...ô...còn làm nữa tôi sẽ chết đó..."

Hoàng Thiên Hạo không ngừng động tác, đem người thọc đến vật phía trước không còn bắn ra được cái gì, ánh mắt đen tối.

"Dương Điền bị anh chịch đến chết mới tốt."

Thanh niên lắc đầu nguầy nguậy:" Không...không được.."

Hắn càng làm càng hung, đem quy đầu chống lấy khoang sinh sản bị thoái hoá, điên cuồng kết tinh. Người kia muốn giãy dụa cũng bị hắn ghìm chặt lại eo, thừa nhận hết toàn bộ dương tinh đầy ắp.

Đến khi Hoàng Thiên Hạo thả ra tay, Dương Điền đã mơ màng, cơ thê run rẩy, mông tròn vẫn còn nâng lên, lỗ nhỏ phía sau bị thọc đến hơi không khép lại được, không ngừng nhễu ra dịch trắng đục mờ ám, bộ dạng giống như búp bê tình dục bị Alpha chơi hư.

Hoàng Thiên Hạo hung hăng tát lên mông của y một cái, thoả mãn khi thấy tinh dịch của chính mình như tia nước mà văng lên, hung hăng nói.

"Nếu em có thể mang thai, đã sớm bị tôi làm sinh không biết bao nhiêu đứa."

Trong lúc đó, Kim Taehyung:"..."

Sao lâu vậy???

...
Hắn đem Điền Chính Quốc rửa sạch, mặc lại quần áo vẫn chưa có ai phản hồi, lén đi ra khỏi phòng ngủ muốn xem liền bị thiếu niên ôm lại, mơ màng quấy khóc.

"Không cho đi...không cho đi...khó chịu chết em rồi."

Kim Taehyung :"..."

Thư ký Dương làm gì mà lâu đến không biết.

Thuốc tránh thai cái loại kia chỉ có công hiệu trong vòng mười giờ đồng hồ, hắn bắt đầu cảm thấy sốt ruột, còn không thể buông ra Điền Chính Quốc.

Người kia cảm thấy uỷ khuất, cảm thấy hắn làm thực hung dữ, không chịu thả tay, bắt đầu làm mạng.

"Ô ô...tiên sinh...bụng em đau quá...tiên sinh quá đáng...ô..ô cứ như có cái gì bên trong..."

Taehyung đành phải đem bụng nhỏ xoa bóp, nhẹ giọng hống." Một lát sẽ hết đau, một lát sẽ hết đau.".

Hắn sợ cậu khóc đem ba đứa nhỏ thức giấc. Đến lúc đó hắn còn phải dỗ cho bốn người nín, tưởng tượng thôi hắn đã thấy sọ não phát đau.

Đành phải ôm người lên giường, đè thấp dỗ dành. "Tiên sinh không có đi...tiên sinh ở đây với em."

Điền Chính Quốc như Koala bám chặt lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực tinh tráng, mãnh liệt hút lấy hương thơm từ cơ thể của Kim Taehyung, hắn vừa mới tắm xong, cơ thể có chút mát lạnh.

Taehyung chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, cứ thế lại ngủ quên.

...

Buổi sáng, mọi người đều bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Điền Chính Quốc làm thức giấc.

Thiếu niên không ngừng ném gối vào người hắn, nước mắt tán loạn, miệng nhỏ mếu máo.

"Ô ô...đã bảo là không được như vậy...mà tiên sinh lại không nghe...ô ô..."

"Tiên sinh quá đáng...ô ô...em lại có thai thì làm sao bây giờ?"

"Cũng không có đủ vú nữa...hức...hức...tiên sinh chỉ biết nghĩ cho mình thôi."

Kim Taehyung vội lại đây ôm cậu. "Xin lỗi...xin lỗi tiểu Quốc, sẽ không có lần sau."

Người kia nắm lấy đầu tóc hắn giật giật, lại hét.

"Xin lỗi vô dụng."

"Tiên sinh muốn chứ gì? Được, em liền sinh."

"Sinh mười đứa có phải không?"

"Sinh hết, sinh hết, có bao nhiêu cứ sinh hết."

Kim Taehyung:"..."

Hắn không muốn.

Chỉ nói lúc kích tình thế thôi, nghĩ lại thì rất đáng sợ, hắn chăm không xuể.

Việt Việt:"..."

Không muốn. Em trai, em gái rất phiền, rất mệt.

Thanh Thanh:"..."

Không muốn. Tóc không mọc kịp cho Nam Nam nắm nữa là.

Nam Nam:(;'༎ຶД༎ຶ')

Không muốn. Không đủ sữa để chia sẻ nữa là.

Elizabeth hoảng sợ lắc lắc đuôi: Không muốn. Quá đủ rồi.

Điền Chính Quốc giận hơi dữ, Kim Taehyung phải dùng cả buổi để dỗ dành. Mãi một lúc sau, dì Lưu mới gõ cửa phòng, nói Dương Điền đã đến.

Kim Taehyung cơ hồ chạy ra vơi tốc độ ánh sáng, nhận lấy thuốc mang vào cho Điền Chính Quốc.

Đợi cậu uống xong mới nhìn lại đồng hồ: Vừa đúng 9 giờ 59 phút.

Còn đúng một phút nữa mà không uống, chỉ sợ hắn lại phải mua thêm nôi.

Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm: ...

Lần sau có thời gian liền đi thắt ống dẫn tinh cho nhanh.

Quá mệt mỏi.

...

Tiệc đầy tháng của ba đứa nhỏ thấy vậy mà đến rất nhanh, Taehyung đã chuẩn bị chu tất, Taeyeon cũng đã phát thiệp mời đầy đủ.

Gần đến giờ, chị gái và chị dâu hắn liền lại đây.

Dong Wook và Hwayoung thấy Điền Chính Quốc liền vui vẻ muốn trường qua, miệng nhỏ ríu rít gọi.

"Trú..trú".

Chính Quốc vui vẻ đón lấy cháu trai, cháu gái, gương mặt thanh tú sáng bừng bừng, non mềm, thủy linh linh đến có thể véo ra nước.

Thiếu niên mặc tây trang trắng, vóc dáng xinh đẹp cân đối, eo nhỏ, mông vểnh, thoạt nhìn giống tiểu vương tử được nuôi dưỡng cẩn thận trong lâu đài.

Kim Taehyung đã thay đồ xong, nhìn cậu một hồi vẫn không nói gì, ánh mắt u ám.

Thật sự không muốn để người khác thấy bảo bối của hắn.

Xinh đẹp như vậy, lại ngoan như vậy sẽ không thiếu kẻ có rắp tâm thò ra bàn tay dơ bẩn.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng hắn thực không yên.

Điền Chính Quốc thấy hắn ra đây, đưa Dong Wook và Hwayoung cho chị dâu, một phát nhào vào lồng ngực rộng lớn, ngẩng đầu nhìn hắn cười hì hì.

"Tiên sinh...hôm nay anh đẹp trai quá."

Trong nháy mắt, đáy mắt hắn tan đi chút sương mù, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ.

"Tiểu Quốc cũng vậy..."

Đẹp đến mức hắn chỉ muốn giấu đi một mình thưởng thức.

Điền Chính Quốc cọ cọ một hồi đem đầu tóc được chải chuốt làm hơi phồng lên, Giai Di bất đắc dĩ phải kéo cậu qua một bên chải lại gọn gàng.

Taeyeon cúi người trêu đùa mấy cháu trai trong nôi, nhịn không được bế lên Nam Nam, chu môi hôn lên má nó.

"Xem bé con Omega nhà ai xinh chưa kìa. Hí hí, là của nhà ta chứ ai."

Nam Nam:"..."

Cười thấy ghê quá.

Taeyeon đã ôm là không muốn buông, hết véo má rồi lại cầm lấy tay nhỏ vẫy vẫy gọi em trai, nhéo giọng lồng tiếng cho Nam Nam.

"Ba, Nam Nam muốn mặc váy~~~"

Kim Taehyung :"..."

Chị, nó sắp khóc rồi.

Hắn lại đây giải cứu con trai khỏi tay chị gái, chỉnh trang lại quần áo cho nó một chút, trả về nôi, lại lấy nón lưới che mặt mang cho ba đứa.

Việt Viễn và Thanh Thanh đã uống xong sữa, đều ngoan ngoãn nằm yên, chỉ có Nam Nam bực bội, dùng tay nhỏ kéo màn lưới, mặt cau mày có.

Lại che, lại phủ.

Tua rua, tua rua trước mắt thật đáng ghét!!!

Taeyeon nhìn cháu trai đã được che mặt, gật gật đầu, tinh thần phấn chấn lên tiếng.

"Chúng ta đi thôi."

Kim Taehyung nhìn qua Điền Chính Quốc đang ngây ngốc ăn nho, quay sang nói với dì Lưu.

"Tìm một cái khác, lớn hơn như vầy..."

...

Tiệc đầy tháng của cháu trai nhà Kim được tổ chức tại nhà chính của gia tộc. Chưa đến giờ, mọi người đã đến đông đủ, nhiều người ăn mặc đẹp, còn không quên dắt theo cháu trai, cháu gái, ý định ăn may nếu lọt vào mắt xanh của Taehyung hoặc Taeyeon thì có thể kết thông gia rồi.

Mọi người đều gấp chờ không nổi, ánh mắt đều tập trung về sảnh chính tìm tòi nhân vật chính của bữa tiệc. Kim Taeyeon đang đón tiếp khách nhân, cũng chưa giục Kim Taehyung mang người ra.

Chi thứ của gia tộc đều biết trước nhà chính Ivanov có thêm ba người thừa kế thật không vui, những cũng không dám vắng mặt hay tỏ thái độ.

Gần đây, Taehyung ngày càng hành động cường thế, đem người có ý phá rối một lưới bắt hết, tới giờ còn giam ở nhà tù Liên Bang.

Một lúc lâu sau, Giai Di cùng quản gia lại mang ra ba đứa nhỏ, Kim Taehyung cùng Điền Chính Quốc theo sau, mọi người đều không khỏi đồng loạt dừng lại nói chuyện.

Taeyeon mặt đầy tươi cười, hận không thể giơ lên ba đứa nhỏ như giơ lên sư tử con trong The lion king cho bọn họ xem.

"Đây là cháu trai thứ ba của gia tộc Kim, Alpha - Kim Taeha."

"Cháu trai thứ tư của gia tộc Kim, Alpha - Kim DongHyun."

"Cháu trai thứ năm của gia tộc Kim - Kim JeongWon, Omega.". Cô đem chữ "Omega" nhấn mạnh, khoé mắt ẩn chứa hàm ý liếc qua gia tộc Lee từng cười nhạo dòng chính Kim dương thịnh âm suy.

Gia tộc Lee:"..."

Biết nhà cô có cháu trai là Omega rồi, ai hiếm lạ.

Tức chết.

Hâm mộ có, ghen ghét có. Nhưng họ không thể thừa nhận ba đứa nhỏ này vừa sinh ra xuất phát điểm đã hơn xa nhiều người.

Người ta là tiến, chúng thì phải lùi lại mới đến vạch đích.

Mặc dù rất muốn biết con trai của Kim Taehyung trông như thế nào nhưng cũng không dám lên vén lên mũ màn.

Ai cũng biết hai người thừa kế của gia tộc Kim rất kĩ tính, đến Dong Wook và Hwayoung gần hai tuổi còn chưa được lộ mặt, đừng nói đến ba đứa nhóc còn nhỏ như thế này.

Lúc này, ánh mắt họ lại chuyển sang Điền Chính Quốc không khỏi sững lại:"..."

Không phải nói là ba đứa sao? Lòi đâu ra đứa lớn?

Taeyeon khụ một tiếng, vỗ vỗ vai Điền Chính Quốc.

"Đây là con dâu thứ hai của gia tộc Kim, xin phép được không tiết lộ danh tính."

Mọi người:"..."

Cũng không phải là người thừa kế, giấu kĩ như thế làm gì?

Còn dùng màn che mặt lại, sợ bọn họ sẽ cướp người sao?

Có cho thêm mười cái lá gan cũng không dám giành bạn đời với Kim Taehyung.

Lại càng tò mò, cũng không dám nhìn lâu, ánh mắt Taehyung đã ẩn ẩn sát khí. Còn nhìn, bọn họ sợ hắn sẽ nhào tới nhai sống luôn.

Kim Taehyung đem người ôm chặt một chút, không hiểu sao cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.

Điền Chính Quốc nghĩ là hắn sợ đám đông, tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của hắn, nhẹ giọng trấn an.

"Đừng sợ, có em ở đây rồi."

Nam nhân hít sâu một hơi, cách một lớp màn hôn lên môi cậu một cái, khi tách ra còn quyến luyến không buông.

Hắn đã bày tỏ thái độ cưng chiều như vậy, những người còn có ý định xấu cũng biết khó mà lui.

Cao phụ và Cao mẫu bị mời rượu đến mỏi tay, uống đến no căng bụng. Mặt mày ông đã đỏ rần rần, quay sang nói với Cao Sơn Lâm.

"Ba đưa mẹ con về trước, lát con về sau có được không?"

Cao Sơn Lâm vẫn còn muốn ở lại nói với Điền Chính Quốc vài câu nên gật đầu. Kim Taehyung đã chu đáo sắp xếp cho người đưa Cao gia phụ mẫu về đến tận nhà.

...

Cao Sơn Lâm về đến nhà đã gần mười giờ khuya, trong nhà vẫn còn sáng đèn.

Hắn thấy cổng nhà còn mở, không khỏi nghi hoặc bước vào đóng lại.

Ba mẹ vẫn chưa ngủ sao?

...

Lục Thiên Bá ngẩn ngơ nhìn bài vị của Điền Chính Phong trên gác, hai mắt tràn đầy tơ máu, ngồi trên sofa không động đậy.

"Chết rồi sao?"

Giọng nói của ông ta như có cát sỏi đá lẫn vào, khàn đến vô cùng khó nghe.

Cao phụ và Cao mẫu bị khống chế, đè ở dưới đất, Cao Đức Văn gằn giọng quát.

"Tên khốn. Đừng có đến đây giả mù sa mưa, tiểu Phong không có muốn nhìn thấy cái mặt của mày, cút đi."

Lục Thiên Bá như điên rồi, ông ta đứng dậy, lồng ngực điên cuồng phập phồng, đưa chân đá vào lồng ngực của Bùi phụ một phát thật mạnh khiến ông nghẹn cả hô hấp, đau đớn thở dốc.

"Ai cho mày gọi em ấy là tiểu Phong..."

"Tiểu Phonv là để cho bọn hạ tiện chúng mày gọi sao?"

"Lấy tư cách gì nuôi dưỡng con trai tao? Lại cho nó sống ở cái nơi tồi tàn này."

"Chính Phong là do bọn mày hại chết."

"Chết hết đi, lũ rẻ mạt."

Cao Sơn Lâm phẫn nộ đến muốn giết người, nhưng tay chân đã bị trói lại, miệng còn bị dán băng dính, chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm".

Lục Thiên Bá đem người đá đến vỡ trán, chân vì dùng lực quá mạnh mà rút gân, dừng lại thở dốc.

Sau đó, lại quỳ xuống đất thống khổ gào khóc, cứ la lên như con chó dại, rồi lại dùng gậy đập phá, quét đổ hết bánh trái trước bài vị Điền Chính Phong.

"Tiểu Phong, em có thể đánh có thể mắng, thậm chí là đâm tôi một nhát cũng không sao."

"Tại sao phải là cách này?"

"Em hận tôi lắm có phải không?"

"Thà để cho lũ khốn kiếp này nuôi dưỡng Chính Quốc cũng không giao thằng bé lại cho tôi?"

"Em xem con trai tôi đã bị bọn chúng biến thành cái gì rồi kìa."

Hắn tóm lấy di ảnh của Điền Chính Phong trên bàn thờ, mắt đỏ như sắp đổ máu, cười gằn.

"Em tưởng như thế có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi cho em biết, dù em có chết rã thây, tôi cũng phải đào được xương cốt của em lên, em đừng hòng được ngủ yên."

"Tôi, em, tiểu Quốc. Cả ba chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Em đừng hòng thay đổi sự thật này."

Hắn ôm bài vị của Điền Chính Phong, vừa đe doạ lại khóc, rồi cười như tên thần kinh.

Hắn muốn giết người.

Nhưng người mà hắn muốn giết đều đã chết.

Hắn chỉ còn lại mỗi một đứa con trai.

Lục Thiên Bá giao bài vị cho thuộc hạ giữ, lại sai thêm vài tên lục soát Cai gia, lấy lại toàn bộ tất cả di vật, ảnh chụp, món đồ có liên quan đến Điền Chính Phong và Điền Chính Quốc.

Hắn đem Cao phụ nâng lên, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

"Là mày đem con trai tao bán đi cho thằng khốn khác chà đạp?"

Hắn nhịn không được, lại thúc vào bụng của Cao phụ một cú, ông chịu không nổi đòn tấn công liên tục của một tên Alpha cao cấp, cứ thế ngất đi.

Lục Thiên Bá lại chuyển sang Cao mẫu, nâng lên gương mặt bị đánh đến sưng đỏ, tát thêm một cái.

"Con đàn bà này dám giả vờ là vợ của tiểu Phong gạt tao."

"Chúng mày bán thằng bé với giá bao nhiêu?"

"Có biết nó là bảo bối của tao không?"

"Chết hết đi lũ hạ tiện."

Cao mẫu bị hắn đánh cũng không kêu rên, còn phun một bún máu lên mặt hắn.

Lục Thiên Bá sờ sờ má, lồng ngực bất ngờ cười rung động, mắt hơi híp lại.

"Con trai tao đang ở đâu?"

"Cho chúng mày cơ hội lần cuối."

Cao gia dù có bị đánh thế nào cũng không khai ra, hắn đã có chút mỏi tay.

Thuộc hạ đem di động của Cao phụ mang lên đây, lại nói nhỏ bên tai hắn vài câu.

Hầu kết hắn hơi chuyển động, ngón tay run rẩy, nhấn vào mục tin nhắn.

"Ngày mai con đến đây chơi được không?"

Điền Chính Quốc mau chóng trả lời lại.

"Oke, baba."

Còn gửi kèm một tấm ảnh chụp, gương mặt thanh tú, trắng nõn kề sát màn hình, mắt mũi miệng đều thực giống Điền Chính Phong.

Lục Thiên Bá cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập, hô hấp không thông, hắn đem di động ôm thật chặt, như điên rồi lẩm bẩm.

"Con trai ngoan, ba chỉ còn có con thôi."

"Chỉ còn có con thôi, tiểu Quốc."

______

Những phần sau sẽ ngược bạn Jeon rất nặng, không phải anh Kim ngược mà là ông già Lục Thiên Bá, mọi người chuẩn bị tinh thần đi (O_O)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro