Chương 31 - Mùi của Ngốc bảo bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lục Thiên Hạo được thả ra ngoài thì ca phẫu thuật đã kết thúc hơn được nửa ngày. Lúc này, Điền Chính Quốc đã bắt đầu được rút ra hormone, cơ thể đã bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

Vu Chấn nói vượt qua được năm ngày thì sẽ ổn.

Lục Thiên Hạo tức giận đến tròng mắt muốn nứt ra.

Nếu không thể thì sao?

Hắn sẽ lấy mạng mình bù vào sao?

Lại không nhịn được rùng mình.

Ba của y lại có thể làm ra loại chuyện nhẫn tâm này.

Lời nói và hành động cứ như bị phân liệt, không hề ăn khớp. Ra tay lại quá tàn nhẫn.

Điền Chính Quốc là con ruột của ông cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm như vậy.

Đó mà là tình thương sao?

Thật nực cười.

Lục Thiên Hạo mặt mày hầm hầm đến trước cửa phòng của Điền Chính Quốc, lạnh lùng liếc Đầu trọc đang đứng canh gác.

"Tránh ra."

Gã cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đại thiếu gia.

"Lão gia có lệnh, không cho bất cứ ai vào phòng của Nhị thiếu gia khi chưa có sự cho phép."

Lục Thiên Hạo hất tay gã ra, không nói tiếng nào đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc sát trùng và máu tươi nồng nặc ập vào mặt khiến y phải nhíu mày.

Điền Chính Quốc nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt, nằm ủ rũ trên giường, không thể cử động, cứ không ngừng rên rỉ

" Tiên sinh...em đau quá...ô ô..."

Lục Thiên Hạo cứ đứng yên một chỗ nhìn em trai hắn đang không ngừng giãy dụa, có lẽ là không còn sức lực nên động tác rất chậm chạp, vụng về như một đứa trẻ mới sinh, liên tục gọi người cứ như sợ bị bỏ rơi vậy.

Hắn không biết bản thân mình đang làm gì.

Đến khi nhận ra thì đã thấy mình đã tiến đến cậu rất gần, hắn chậm rãi nâng Điền Chính Quốc lên, phát hiện trên cổ của cậu đã bị bông băng dán lại, sưng phồng một khối, mạch máu trên cổ cũng hiện rõ ràng hơn, nhiệt độ cơ thể lại cao bất thường.

Điền Chính Quốc sốt đến mơ màng, không nhận ra người trước mặt mình là ai, có chút mừng rỡ túm lấy Lục Thiên Hạo.

"Tiên sinh anh đến rồi...ô ô...anh đưa em về nhà...được không?"

Hắn nhìn gương mặt nhỏ nóng bừng bừng trong lòng mình, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên má, nhịn không được đưa tay lau lau cho cậu.

Điền Chính Quốc cứ không ngừng lặp lại

" Đưa em về...đưa em về."

Cậu sụt sịt một hồi, lại bắt đầu chảy máu mũi.

Điền Chính Quốc lại bị sặc một chút, nói ra từ nào cũng không còn rõ ràng. Lục Thiên Hạo hít sâu một hơi, lấy khăn giấy trên bàn chùi sạch cho em trai.

Lau lau, chùi chùi, nhưng máu vẫn không có ngừng chảy.

Hắn nhịn không được bạo nộ, rống lên giận dữ.

"Má nó."

Lục Thiên Hạo phẫn nộ rồi lại sợ hãi. Mấy ngày nay hắn đang làm gì thế này?

Vì muốn có sự ưu ái, tin tưởng của ba, mà trơ mắt đứng nhìn hành vi mất nhân tính đang diễn ra trước mắt.

Ba của hắn đã điên rồi.

Hắn cũng điên rồi.

Mọi người ở đây cũng đã điên rồi.

Người này không hề làm gì hại đến ai, lại phải nhận sự tra tấn khủng khiếp về thể xác lẫn tinh thần.

Đây là yêu thương mà ba của hắn đã nói sao?

Quá đáng sợ rồi.

Hắn không cần.

Hắn không cần hâm mộ Điền Chính Quốc.

Nếu tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, hắn chỉ sợ mình cũng sẽ trở thành một kẻ điên như ba.

Suy nghĩ vặn vẹo, tam quan biến chất.

Lục Thiên Hạo không dám chần chừ nữa, đây là mạng người.

Hắn ôm Điền Chính Quốc lên, mặc kệ vệ sĩ theo sau hết lời khuyên nhủ, đi xuống lầu dưới.

...

Lục Bá Thiên sắc mặt không tốt, biết Lục Thiên Hạo đã thoát được, liền mang theo người chặn trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai lớn của ông ta đang ôm con trai nhỏ.

"Mày định đưa thằng bé đi đâu?"

Lục Thiên Hạo nhìn ông, cắn răng phun ra mấy chữ.

"Về nhà."

Lục Bá Thiên có chút sửng sốt hỏi lại.

" Mày nói cái gì?"

Hắn kiên nhẫn lặp lại.

"Chính Quốc muốn về nhà, con đưa cậu ấy trở về nhà."

Lục Bá Thiên có chút buồn cười.

"Đây là chính là nhà của nó."

Lục Thiên Hạo lắc đầu.

"Không phải."

"Nơi khiến cho cậu ấy đau khổ, không phải là nhà."

Nơi khủng khiếp này không phải là nhà của cậu ấy.

"Ba, nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa...dừng tay lại đi."

Thấy Lục Thiên Hạo không có ý định trả lại người, Lục Bá Thiên lấy ra trong túi áo khoác một khẩu súng, lặng lẽ nhắm vào hắn.

"Đưa tiểu Quốc cho ba."

Lục Thiên Hạo khẽ cúi đầu nhìn em trai đang nằm hôn mê trong lòng của hắn, miệng nhỏ há hốc không ngừng hớp lấy không khí, hai mắt trống rỗng không hề linh động như thường ngày...tâm càng nắm chặt, ôm người vượt qua bậc cửa.

Lục Bá Thiên thật sự bóp cò.

Ông ta bắn vào gót chân trái của Lục Thiên Hạo khiến hắn rên lên một tiếng đau đớn ngã quỵ, vệ sĩ kế bên liền nhanh tay ôm lấy Điền Chính Quốc, lặng lẽ đứng một bên đợi lệnh.

Lục Bá Thiên thu lại súng, tay còn có chút run rẩy, phân phó thuộc hạ mang Điền Chính Quốc về phòng. Sau đó, lại liếc Lục Thiên Hạo quỳ ở dưới đất, không rên không la, im lặng cho máu chảy xuôi.

"Đưa Đại thiếu gia đi băng bó."

Ông ta phải trở về nhà cũ, dọn dẹp sạch sẽ một chút, lại đón tiểu Quốc trở về nhà.

...

Lục Bá Thiên không ngờ Kim Taehyung lại to gan đến mức dám vào tận Lục gia tìm ông ta.

Hắn như điên rồi không ngừng tấn công vệ sĩ đang vây quanh, đem tin tức tố Alpha SSS ra trấn áp tất cả, đến nỗi Alpha cấp cao như Lục Bá Thiên chịu không nổi, phải quỵ xuống, khó khăn gào lên.

"Mau báo cho cảnh sát...có người ngang nhiên tấn công vào nhà dân."

Quản gia lấy khăn che lấy mũi run rẩy rời đi.

Mùi vị cuồng nộ quá nồng.

Bọn họ chịu không nổi.

Kim Taehyung đánh người đến mu bàn tay đều đỏ rần, tay trầy xước vẫn không dừng lại, không ngừng nhấc hết người này đến người khác lên tra hỏi.

"Em ấy đâu?"

"Chúng mày giấu em ấy ở đâu?"

"Chúng mày đã làm gì tiểu Quốc rồi?"

Mỗi khi không nhận được câu trả lời, hắn sẽ bẻ gãy một tay của người đó rồi vứt xuống đất.

Tám người cũng không thể chặn lại Kim Taehyung.

Lục Bá Thiên nằm liệt dưới đất, chống hai tay muốn đứng dậy vẫn cảm thấy áp suất không khí xung quanh quá thấp, khiến phổi ông ta muốn bể ra.

Ông ta hung hăng cắn môi, ánh mắt căm hận nhìn
Kim Taehyung tiến đến gần đây.

Đừng hòng cướp đi tiểu Quốc.

Dù có chết, tao cũng không giao ra thằng bé.

Đúng vậy, nếu không cứng rắn như xưa. Điền Chính Quốc cũng sẽ giống như Điền Chính Phong, sẽ rời khỏi ông...Lục Bá Thiên sẽ chỉ còn có một mình.

Kim Taehyung thấy tên đầu xỏ nằm gục dưới đất, chầm chậm nhấc người lên, hai mắt xanh dương ánh lên huyết vụ, trừng trừng nhìn vào đồng tử đen huyền của Lục Bá Thiên.

"Thả tiểu Quốc ra.".

Hắn gằn từng từ, hai tay bóp chặt cổ của Lục Bá Thiên.

Giết chết lão già khốn kiếp này.

Giết hết tất cả những kẻ muốn làm hại tiểu Quốc.

Giết hết.

Không được bỏ sót lại tên nào.

Kim Taehyung không khống chế được tin tức tố đang mãnh liệt phát ra. Có alpha C cấp chịu không nổi, đã bắt đầu bị tổn thương trong, ho ra máu.

Lục Bá Thiên thấy vậy, nhe răng mỉm cười.

" Mày phạm pháp.'

Vô cớ phát tin tức tố tấn công người khác, còn có ý đồ giết người...là phạm pháp.

Liên Bang có xem trọng Kim Taehyung cỡ nào cũng phải ra mặt dẹp đống hỗn độn này thôi.

Taehyung siết chặt tay hơn một chút, cảm giác thoả mãn khi thấy khoé miệng ngậm chặt Lục Bá Thiên bắt đầu chảy ra máu tươi.

"Không thả chứ gì?"

"Vậy thì cứ...chết đi."

Hắn đột nhiên nhếch miệng cười, vẻ mặt ôn hoà thường ngày bây giờ lại trông rất khủng bố.

"Ngài Kim, xin hãy dừng tay lại."

Lục Bá Thiên mở to mắt, liền thấy đám người mặc quân phục màu xanh không ngừng từ trên xe đi xuống...lão mừng như điên.

Là quân của Liên Bang, ông ta được cứu rồi.

Kim Taehyung như không nghe thấy, ném Lục Bá Thiên xuống đất như quẳng một món đồ vật vô giá trị, dùng chân đá vào bụng của ông ta.

Lão đau đớn không ngừng gào lên.

"Giết người rồi."

"Tinh anh của quốc gia...muốn giết người rồi..."

Lão càng la, hắn đá càng hăng.

Quản gia bên kia đã muốn quỳ xuống xin đội trưởng của đám quân Liên Bang.

"Lão gia tôi sắp bị người đánh chết rồi, các ngài thấy dân bị hành hung mà không cứu sao?'

Bất đắc dĩ, đội trưởng đành hạ lệnh bắn súng gây mê, giải cứu Lục Bá Thiên bị đá đến không còn hình người nằm dưới đất.

Thuốc mê lại không có công hiệu ngay tức khắc, Kim Taehyung chỉ cảm thấy một trận vô lực, bị quân Liên Bang áp giải về Sở theo dõi, trấn áp tin tức tố đang cuồng loạn.

Lục Bá Thiên bò dậy từ dưới đất, quần áo rách nát, răng cửa bị đá gãy, vừa cười vừa ho sặc sụa.

"Tao đã thắng."

"Tao đã thắng rồi."

Lại khạc ra một búng máu.

Kim Taehyung.

Mày thua rồi.

Không một ai có thể mang Chính Phong hay tiểu Quốc rời khỏi ông ta một lần nào nữa.

....

Điền Chính Quốc đã rút hormone đến ngày thứ năm.

Mỗi lần ghim kim vào là cực hình đối với cậu, thiếu niên cũng không biết trong đó là cái gì nhưng cậu quả thực rất sợ.

Mỗi lần dịch lỏng kia chảy vào tĩnh mạch, cậu lại cảm thấy cơ thể căng đau, thần kinh như bị xé rách, chịu không nổi khóc thét.

Có khi lại nức nở cầu xin, có khi lại yếu ớt hăm doạ.

Mỗi ngày đều đau đến muốn chết đi sống lại nhưng đều không dám bỏ cuộc.

Cậu biết.

Tiên sinh vẫn không ngừng tìm cậu.

Cậu chỉ cần cố lên một chút.

Nhưng chính là, quá đau rồi...

Điền Chính Quốc khóc không thành tiếng, nhìn mạch máu như đang bị sưng lên, no đủ, rõ rệt dưới làn da trắng bệch.

Chịu không nổi, cậu mệt lắm rồi.

Rút hormone sẽ đau như thế này sao?

Để làm gì vậy?

Cậu không rõ, cũng không muốn rõ.

Cao Sơn Lâm lại đây thăm Điền Chính Quốc, có chút hoảng sợ khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của thiếu niên.

Hắn đã nghe qua người hầu bàn tán với nhau, nhưng cũng không ngờ Điền Chính Quốc lại bị hành hạ đến mức này.

Trong lòng là một trận đau nhói. Càng cảm thấy có lỗi hơn vì hắn chính là người đưa cậu vào trong tay Lục Bá Thiên.

Hắn bước đến bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay ghim kim của thiếu niên, lại nghe được cậu rên rỉ.

Điền Chính Quốc khó khăn mở mắt ra nhìn hắn, nhận ra là người quen, ánh mắt mờ mịt hiện lên vài tia sáng.

"Lâm Lâm...cậu đến rồi...giúp tôi tháo cái này ra được không? Tôi đau quá rồi."

Cao Sơn Lâm nhìn dịch lỏng màu xanh không ngừng được tiêm vào trong tĩnh mạch của thiếu niên, lại nghĩ đến gì đó, cắn răng lắc đầu.

"Không được...tôi sẽ bị lão già kia đánh chết."

"Ba của cậu là một kẻ biến thái."

Nhưng cũng giúp cậu tinh lọc lại cơ thể, chỉ là...phương pháp có chút tàn nhẫn.

Điền Chính Quốc thất vọng rồi lại thở dốc một hồi, nghe hắn lảm nhảm một lát...lại hỏi.

"Cậu... và ba mẹ...sắp đi sao?"

Cao Sơn Lâm gật đầu. Thiếu niên lại run rẩy nắm lấy ngón tay hắn, hơi kích động, nức nở khóc.

"Đưa tôi...đi cùng với được không...? Tôi không muốn ở chỗ này..."

"Tôi chịu không nổi...Lâm Lâm..."

"Tôi muốn về với tiên sinh...và bảo bảo.

Nhắc đến Kim Taehyung, thần sắc Cao Sơn Lâm trở nên lạnh lùng, hắn nhấp môi, đột nhiên đứng dậy, hô hấp như ngưng lại.

"Cậu ở đây...ngoan ngoãn một chút. Sau khi lành vết thương, tôi có thể đến thăm cậu."

Nói xong, hắn bỏ ra ngoài, để lại sau lưng là tiếng khóc lóc yếu ớt, vô lực.

"Lâm Lâm...cậu đi đâu vậy..."

"...Đừng bỏ tôi ở đây mà..."

...

Tai thúi bê bát cháo vào phòng, nhẹ giọng gọi tỉnh Điền Chính Quốc đang trong cơn mê mệt.

"Tiểu thiếu gia, cậu ăn chút cháo đi."

Điền Chính Quốc hí ra một con mắt, khó nhọc nói với hắn.

"Tai thúi...anh giúp tôi rút kim tiêm ra được không?"

"Tôi mệt lắm rồi...bên trong cứ không ngừng ...không ngừng căng ra."

Tai thúi nhìn đầu ngón tay sưng phồng, lại thấy thần sắc khổ sở của thiếu niên, quả thực cầm lòng không đậu.

Hắn cứ liếc nhìn xung quanh, không có ai mới dám đem kim tiêm nhẹ nhàng rút ra.

Ngay tức thì, Điền Chính Quốc cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, gương mặt tràn đầy nước mắt cười hì hì với hắn.

"Cảm ơn anh...tai thúi...anh là người tốt...rất thích...anh."

Tai thúi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn cậu một hồi lại nhớ đến người chị quá cố của mình, đột nhiên rất muốn khóc một hồi.

Chị của Tai thúi là một Omega xinh đẹp, nhưng lại là một người không mấy thông minh, bị một kẻ có tiền lừa gạt.

Vợ của gã cũng đã tìm đến tận nhà, sai người cắt tuyến thể của chị, mấy ngày sau vì ở quê không có loại thuốc giảm đau đó, chị của hắn chịu không nổi mà đã tự sát rồi.

Cho nên lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc bị bắt ép, hắn lại nhớ đến ngày hôm đó, cơ thể đột nhiên run rẩy, tay chân lạnh toát, không thể cử động được.

Hắn vuốt vuốt mấy cọng tóc con bị mồ hôi làm ướt của Điền Chính Quốc.

" Tiểu thiếu gia, chắc cậu đã cảm thấy...đau lắm phải không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, có chút ủy khuất, thử giơ lên ngón tay muốn nhìn xem nhưng không thành.

"Rất đau...rất đau đó."

Có mấy chỗ còn sưng lên nữa nè.

Nhưng cậu nhìn không tới.

Hắn hít sâu một hơi, lại nhẹ giọng an ủi.

"Cậu đừng lo, cái người kia của cậu sẽ tìm thấy cậu thôi."

"Rất mau sẽ không còn đau nữa."

Điền Chính Quốc hít hít mũi, bật khóc với hắn.

"Tai thúi à...tôi nhớ bảo bảo và tiên sinh quá."

"Tôi muốn trở về ngay bây giờ nhưng không thể."

"Tiên sinh chắc đã phải lo cho tôi lắm...ô...ô làm sao đây?"

Tai thúi không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ dành, thử đổi chủ đề khác, đem nước mắt, nước mũi của thiếu niên lau sạch.

"Tiểu thiếu gia, cậu còn có bảo bảo sao?"

Nhắc đến bảo bảo, Điền Chính Quốc đánh lên tinh thần, nhếch môi cười, hai mắt sáng rực, thở hổn hển nói.

"Bảo bảo của tôi...rất đáng yêu...có tóc trắng, mắt xanh giống tiên sinh...Nam Nam thì rất giống tôi này..."

"Tôi sinh đến ba đứa lận."

Tai thúi:"..."

Còn giỏi hơn hắn.

Nhìn trăng trắng, lùn lùn một cục vẫn rất có thể sinh ha.

"Anh cũng có bảo bảo sao?"

Tai thúi gật gật đầu.

" Là một bé gái Alpha, đã ba tuổi rồi."

"Nếu sau này tôi rời khỏi đây...anh có thể dắt bảo bảo của anh đến chơi với bảo bảo của tôi không?"

Tai thúi gật đầu.

"Nhất định."

Điền Chính Quốc vui vẻ, vì nói nhiều có chút kiệt sức, nhưng vẫn luyến tiếc hắn rời đi.

"Tai thúi...tôi vẫn chưa biết tên anh..."

Nhìn bộ dạng lại ngoan lại hiền của thiếu niên, hắn nhịn không được, đưa tay xoa xoa đầu cậu, rất có dáng của một người anh.

"Tôi tên là Vương Đại Lực, cậu có thể gọi tôi là Vương đại ca."

Hoặc là Tai thúi.

Chỉ cần cậu thích, muốn gọi cái gì cũng được.

Điền Chính Quốc có chút mơ màng mỉm cười.

"Quào...anh cùng họ với mẹ tôi thật này..."

"Người họ...Vương đều... tốt bụng như vậy sao?"

Vương Đại Lực cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, tròng mắt phát đỏ, khó khăn mở miệng.

"Không phải."

"Không phải ai có họ quen thì sẽ là người tốt."

"Cũng không phải người luôn miệng nói muốn tốt cho cậu là sẽ muốn tốt cho cậu."

"Sau này rời khỏi đây rồi, cố gắng theo sát người kia, đừng đi lung tung nữa."

Cũng nên, cảnh giác một chút.

Điền Chính Quốc cái hiểu cái không, chậm rãi gật gật đầu, mi mắt bắt đầu nặng trĩu.

"...tôi...nhớ rồi."

Vương Đại Lực nhỏ giọng nói bên tai cậu.

" Thiếu gia, cậu có thể chợp mắt một chút, ở đây đã có tôi canh chừng rồi."

Điền Chính Quốc vẫn không có buông ra cánh tay của hắn, thực sự rất cần hơi ấm của một người bên cạnh lúc này.

Ngủ rồi vẫn còn nỉ non lặp lại mấy từ hắn đã nghe đến nhàm chán.

"Tiên sinh...em muốn về nhà."

...

Elizabeth bị bầu không khí ngột ngạt trong nhà làm cho không thoải mái phải lẻn ra bên ngoài đi dạo một vòng lấy lại tinh thần.

Sen nhỏ mất tích, sen lớn bị bắt.

Có phải nó cũng sắp trở thành con mèo vô gia cư rồi không?

Rồi còn cái đám sữa bạc hà, sữa chanh, sữa dâu nữa...

Làm sao mà nó nuôi nổi cả ba đứa đây?

Elizabeth sầu muốn trụi lông, tâm trạng nặng nề đi đi một hồi lại phát hiện thế mà mình đã đi đến đường cái rồi.

Tuy nhiên, gan của nó cũng rất lớn, không sợ xe cộ, chờ xe lớn đi qua liền băng qua đường.

Nơi này thật là nhiều tiện dân.

Thậm chí còn trông giống tiện dân hơn là Tiện dân ở nhà nó.

Elizabeth thử cướp vụn bánh mì của mấy con chim bồ câu liền bị chúng mổ cho kêu ngao ngao, chạy một mạch đến con đường bên kia.

Nó bị chặn lại bởi một con mèo cam béo phì, lông trắng không khỏi dựng lên.

"Đứa nào?"

Mèo cam rũ đuôi, vội vàng sáp lại gần đây.

"Tiểu thư Elizabeth, là tôi, A Phì đây, cô quên tôi rồi sao?"

Elizabeth:"..."

Nó thật sự không nhớ.

Mèo cam chậm rãi nằm ngửa ra, lộ cái bụng lông trắng cam xen kẽ, vẻ mặt e thẹn.

"Tiểu thư có thể để mắt đến kẻ hèn này không?"

Elizabeth:"..."

Không.

Nó không thích kẻ hèn, nó chỉ thích hoàng tử.

Cao quý như mèo Sphynx thì còn miễn cưỡng xem lại.

A Phì bám dai như đỉa, cứ liên tục đuổi theo. Thịt mỡ ở bụng không ngừng đung đưa qua lại, thở hổn hển theo sau Elizabeth, kêu meo meo.

"Đừng đi, Elizabeth."

Elizabeth bực bội lướt qua nó, đột nhiên lại sững lại một chút.

Nó đưa mũi ngửi ngửi, mắt mèo không khỏi trợn trừng.

Là mùi của Ngốc bảo bảo.

Elizabeth nghi hoặc bám theo cái người đàn ông hơi thấp kia, cùng theo ông ta đi đến cửa hàng tiện lợi.
Vu Chấn ghé mua một bao thuốc lá, đang lấy tiền ra từ trong túi lại thấy một trận mềm mềm cọ ở chân.
Elizabeth mở to mắt nhìn hắn: Meo.

Vu Chấn:"..."
Một lát sau, hắn liền lột ra bao thực phẩm, đút xúc xích cho nó ăn.

Đợi Elizabeth ăn xong, hắn mới đứng dậy nghe điện thoại.

"Lại phát sốt rồi sao?"

"Yên tâm đi, chỉ là triệu chứng của cơ chế phòng vệ thôi, tôi sẽ đến."

Vu Chấn tắt máy, thở dài cất đi điện thoại, xoa đầu mèo con.

"Tao đi trước đây."

Elizabeth bám chân hắn, điên cuồng cọ cọ

" Meo meo."

Vu Chấn:"..."

Chỉ cho đi nhờ một đoạn thôi đấy.

Elizabeth thành thạo phóng lên ghế phó lái, đưa mắt nhìn hắn.

Làm gì nha, lái xe đi.

Vu Chấn nheo mắt. Cảm thấy con mèo này hình như hơi quá tinh khôn rồi đi.

Chắc không phải là mèo hoang.

Nhưng bộ dạng xinh đẹp lại thông minh như vầy, chắc vợ hắn sẽ thích.

Elizabeth lại nhảy lên người hắn, đưa mũi thật gần, cẩn thận ngửi ngửi.

Đúng là mùi của Ngốc bảo bảo.

100%.

Nó khẳng định.

Elizabeth gấp chờ không nổi mà liên tục quật quật đuôi, xem mặt của Vu Chấn như mặt bàn mà lau lau.

Ngốc bảo bảo, cưng chờ chụy một chút.
______
Thiên Hạo trông như vậy nhưng rất thương bé Quốc 🥺 còn ông bác sĩ và cha già kia chuẩn bị bóc lịch đi hừ hừ
Elizabeth, em là giỏi nhất chị iu em 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro