Chương 2: Lâm luật sư nhận lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Du Triết Hãn đến công ty rất sớm, chuẩn bị xử lý văn kiện ngày hôm qua làm còn chưa xong.

Hắn vừa mở máy tính, chuẩn bị ngồi xuống, liền nhận được cuộc điện thoại của bảo tiêu từ biệt thự vùng ngoại thành.

Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, Du Triết Hãn lạnh lùng một tiếng: Hừ, rốt cuộc không còn mang vẻ mặt thanh cao nữa sao? Còn tưởng rằng mình có nhiều năng lực lắm, bất quá cũng chỉ có như thế.

Du Triết Hãn chơi xấu coi như không nghe thấy, chờ di động vang lên thêm vài lần, hắn tựa hồ đã tưởng tượng được bộ dáng sốt ruột của đối phương bởi vì hắn chậm chạp không nghe điện thoại.

Chờ điện thoại lần nữa reo lên, Du Triết Hãn mới chầm chậm mà cầm lấy điện thoại, nghe máy.

Vốn tưởng rằng giọng nói truyền đến tai chính là giọng của người nọ cầu xin tha hoặc là lời nói lấy lòng, lại không nghĩ rằng là tiếng bảo tiêu mang theo vẻ sốt ruột và run rẩy nói:
"Tổng tài không hay rồi, Lâm tiên sinh cậu ấy, cậu ấy đã chạy trốn!"

Tiếng nói run rẩy của bảo tiêu nháy mắt đem ảo tưởng trong đầu Du Triết Hãn đánh bay, mặt hắn nháy mắt tối sầm xuống: "Cái gì! Có một người mà trông chừng cũng không được, tôi nuôi một đám phế vật các cậu thì có ích lợi gì!"

Điện thoại im lặng một giây sau lưng bảo tiêu đã ứa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn ngượng ngùng nhìn thoáng qua đồng đội, rồi thật cẩn thận mà hỏi: "Kia, kia tổng tài chúng ta hiện tại muốn đem Lâm tiên sinh bắt trở về sao?"

"Không cần, các cậu hôm nay liền cút hết cho tôi, công ty tôi không nuôi phế vật!"

Vừa dứt lời, còn chưa chờ hai tên bảo tiêu kia kịp phản ứng điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.

Xã hội này lại nhiều thêm hai kẻ đáng thương bị thất nghiệp, chỉ là không biết sau khi thất nghiệp thì họ có bị thủ tiêu không?

Du Triết Hãn nhanh chóng tắt điện thoại, thật mạnh mà ném điện thoại di động ở trên bàn, hai hàng chân mày nhíu chặt.

Xung quanh văn phòng tổng tài một tần áp suất thấp lạnh như băng, thư ký ôm văn kiện cho tổng tài ký tên run bần bật, sau đó quyết đoán xoay người rời đi, làm cho tổng tài nhiều năm như vậy, hắn biết hiện tại đi vào tương đương tìm đường chết!

Du Triết Hãn chưa kịp đem khẩu khí khi nãy ở trong lòng nuốt xuống, thì bỗng nhiên trên máy tính xuất hiện hai tin nhắn trong hòm thư văn kiện chưa đọc.

Du Triết Hãn áp xuống phẫn nộ trong lòng, điều chỉnh cảm xúc chuẩn bị cho công việc kế tiếp, lửa giận sắp được khống chế xuống khi vừa mở văn kiện ra, nháy mắt lại bộc phát lần nữa.

Lâm luật sư!

Là tin nhắn được gửi gần nhất, còn kèm thêm ba chữ ***.

Mà tin nhắn ghi chú ở phía dưới đúng là làm cho lửa giận sáng sớm trên người hắn ngập trời: Lâm Sơ Dương!

Đúng lúc này, di động bỗng nhiên vang lên, một dãy số điện thoại xa lạ.

Du Triết Hãn do dự một chút, ma xui quỷ khiến mà bắt máy.

"Alo? Du tổng, tôi là luật sư Lâm anh nhận được rồi sao?"

Lúc này Lâm Sơ Dương cậu đang ngồi trên ghế ở văn phòng luật sư, trên mặt mang theo ý cười nhìn chằm chằm tư liệu cá nhân của Du Triết Hãn trên máy tính.

Không nghĩ tới Du Triết Hãn hắn có thân phận lớn như vậy, thế nhưng tin tức tư liệu cá nhân lại bị ẩn mất, đây chính là cậu tốn không ít thời gian mới tìm được.

Thẳng đến khi nghe được trong âm thanh đối phương có tiếng cười khẽ, giống như gió nhè nhẹ xuyên qua tâm hắn, Du Triết Hãn ngẩn người một chút, thật nhanh khôi phục lại bộ dáng tổng tài bá đạo.

"Tôi thật đúng là xem thường năng lực Lâm luật sư đây!" Du Triết Hãn cười lạnh một tiếng, trong lòng đem lửa giận áp xuống phân nửa, không cho đối phương biết cảm xúc dâng trào của mình.

Lâm Sơ Dương cười cười: "Du tổng quá khen, nếu không phải Du tổng phân phó những người "thông minh" trông trừng tôi, chỉ sợ bây giờ tôi còn bị nhốt ở chỗ đó."

Đầu bên kia Điện thoại một mảnh yên tĩnh, chỉ mơ hồ truyền đến tiếng hít thở.

Nghĩ đến Du Triết Hãn nhất định đã bị mình chọc cho đến tức chết, ai là người động thủ trước lại còn trói cậu, làm trên chân cậu lưu lại một vài dấu ửng đỏ.

Làm hại mẫu hậu đại nhân nhà cậu thần kinh căng đến mức còn tưởng rằng con trai nhà mình bị ai hãm hiếp, vội vàng kêu hai anh trai Alpha về, người một nhà vây quanh tra tấn cậu thật lâu, mới bằng lòng buông tha cho cậu.

"Thế nào, Du tổng. Lâm luật sư tôi viết rất là chân thật nha, có vài tình tiết viết không được cẩn thận cho lắm, còn phiền toái đến Du tổng chỉnh sửa."

Lâm Sơ Dương từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất phía trước, nhìn tòa nhà kiến trúc cao lớn cách đó không xa, đó là tập đoàn Du Đại thành lập đã lâu, đáy mắt cất giấu ý cười.

"Lâm luật sư bản lĩnh trời cho đã suất chúng, tôi đây liền chờ ngày cùng cậu giải quyết." Du Triết Hãn lạnh giọng trả lời.

Còn chưa chờ Lâm Sơ Dương đáp lời, hắn liền đem điện thoại tắt máy.

Tiếp tục đi xem tin nhắn thứ hai trong hòm thư văn kiện, ánh mắt đầu tiên nhìn đến tin nhắn Du Triết Hãn không thể tin nổi, đổi mới mấy chục lần, thậm chí đem máy tính khởi động lại một lần, ánh mắt hắn như cũ khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên kia

Hắn cầm lấy di động gọi vào số điện thoại xa lạ, đầu dây bên kia tựa hồ biết hắn sẽ gọi qua, chậm chạp không nghe điện thoại.

Lâm Sơ Dương nhìn màn hình di động nhảy lên số điện thoại, khóe miệng nhếch lên càng cao.

Chờ khi điện thoại sắp kết thúc, Lâm Sơ Dương mới chậm rì rì ấn bắt máy: "Du tổng tài, không phải rất bận sao? Như thế nào còn có thời gian gọi điện thoại cho tôi người không quen biết càng không quan trọng."

"Cậu đã đáp ứng án kiện của Cố Khuynh!" Du Triết Hãn hiển nhiên không đem lời cậu nói để trong lòng, hắn hiện tại lòng tràn đầy sự việc của Cố Khuynh

"Chẳng lẽ ở trong thành phố này còn có một ai khác là luật sư Lâm Sơ Dương này sao?" Lâm Sơ Dương hỏi ngược lại.

Du Triết Hãn: "......" Hình như không có.

Lâm Sơ Dương tiếp tục mở miệng nói: "Tôi tiếp nhận án kiện này nguyên nhân không phải vì anh, mà là vì Cố Khuynh, tôi không nghĩ cậu ấy là người tốt như vậy mà lại bị một người nào đó bụng dạ hẹp hòi làm tổn thương, chỉ thế mà thôi."

Du Triết Hãn do dự một chút, vẫn là mở miệng nói một tiếng: "Cảm ơn!"

Tuy rằng âm thanh cao lãnh, nhưng Lâm Sơ Dương vẫn có thể cảm nhận được thành ý từ hắn.

"Được rồi, khách khí cái gì chờ khi nào thắng kiện lại nói cũng không muộn, anh cho lịch hẹn, với lại tìm chỗ tương đối an tĩnh, mang theo Cố Khuynh, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Du Triết Hãn gật gật đầu: " Được, đến lúc đó tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho cậu."

"Ừm" Lâm Sơ Dương tắt điện thoại, như cũ đứng ở trước cửa sổ.

Hắn đặt điện thoại di động trên bàn, tay cắm ở túi quần, nghiêng người dựa vào ghế bên cạnh, ngửa đầu nhìn tầng cao nhất của tập đoàn Du Đại, ánh mắt lập loè, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Lúc này bầu trời treo trên đỉnh thái dương, tản ra những tia nắng sớm, xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi xuống trên má Lâm Sơ Dương.

Dưới ánh nắng chiếu rọi tạo thành tầng bóng mây trên lông mi, giống như tư thái bươm bướm bay múa. Làn da trắng nỏn dưới ánh nắng mặt trời nổi lên vẽ đẹp thư thái điềm đạm mịn màng, hoàn mỹ không tì vết.

Cùng lúc đó, Du Triết Hãn giống như bị cái gì lôi kéo, đi đến cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, những chiếc xe chạy nhanh như những con chiến mã ra trận, tựa hồ có thứ gì ở sau lôi kéo hắn, một loại cảm thụ nói không nên lời.

Lâm Sơ Dương, thật đúng là người không biết trời cao đất dày, bất quá còn rất thú vị......

Du Triết Hãn kêu thư ký vào, hắn ký tên lên văn kiện đã duyệt xong, lại kêu thư ký thông báo cho hai tên bảo tiêu, ngày mai có thể tiếp tục đi làm.

Hai bảo tiêu vui sướng, lại mờ mịt, không biết vì sao Boss bỗng nhiên thay đổi ý định đuổi việc bọn họ, bất quá cuối cùng cũng còn giữ được công việc bảo tiêu, bằng không sẽ có khả năng ⋇phải uống gió Tây Bắc......

⋇【喝西北风】 / hē xīběi fēng /
dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói, chịu khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro