Chương 48: Găng tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người xem trên tranh web Dembuon: Bôngg Mì hay app wattpad Milove1998 để ủng hộ và tiếp thêm động lực để mình ra tiếp ạ <3

Trước đây, Yuder không chú ý nhiều đến trang phục của Kishiar. Đôi khi có những thành viên có khả năng đặc biệt mặc quần áo kỳ lạ, vì vậy việc Kishiar thường đeo găng tay không phải là điều đặc biệt. Tuy nhiên, ngẫm lại, Yuder nhận ra rằng kể từ khi trở về, Kishiar chưa một lần đeo găng tay.

Ngay khi anh nhận ra điều này, tự nhiên, một giấc mơ từ đêm hôm trước vụt qua tâm trí anh.

Kishiar của kiếp trước có thể thực sự chịu vết thương giống như Yuder trong chiến dịch thu hồi Red Stone không? Chẳng lẽ vì thế mà anh ta luôn mặc quần áo che kín người, thậm chí còn phải mang găng tay?

'Nghĩ mới nhớ, bất cứ khi nào tôi phải gặp thường xuyên Kishiar, thì đó luôn là trong bóng tối của màn đêm.'

Nếu anh ta bị thương bởi Red Stone, sẽ có một vết bầm tím ở đâu đó trên cơ thể anh ta. Tuy nhiên, ngay cả Yuder, người có thể đã nhìn thấy cơ thể của Kishiar nhiều hơn bất kỳ ai khác ngoại trừ phụ tá của anh ta, cũng chưa bao giờ nhận thấy điều đó.

Kishiar luôn xuất hiện từ trong bóng tối và biến mất trước khi Yuder nhìn rõ. Việc Yuder chưa bao giờ thấy điều này kỳ lạ là bởi vì, trước khi Kishiar qua đời, anh chỉ đơn giản chấp nhận nó như một phần con người Kishiar, và sau khi chết, anh đã cố gắng chôn vùi những ký ức đó vào quên lãng.

Nếu anh nhận ra điều gì đó không ổn sớm hơn, nếu anh quan tâm đến tình trạng của Kishiar, liệu mọi thứ có thể thay đổi không?

"Ta đã nói là không cần cảm ơn mà, nhưng không phải vẻ mặt đó hơi quá đáng sao? Cậu đang nhìn ta như thể nhìn thấy ma vậy."

Kishiar, nhận thấy biểu hiện của Yuder, hỏi anh ta với đôi mắt nheo lại. Chỉ sau đó, Yuder mới cố gắng trấn tĩnh lại những suy nghĩ phức tạp và sốc của mình, lắc đầu.

"Không, không phải vậy... Cảm ơn."

"Khi ai đó hỏi, hãy nói rằng đó là phần thưởng mà ta đã trao cho cậu khi nhận vị trí trợ lí".

Nếu Kishiar nói rằng đó là phần thưởng mà anh ta đích thân tặng, thì ngay cả khi Yuder đeo nó hàng ngày, những người xung quanh anh cũng sẽ không thấy lạ. Bên cạnh đó, nó thậm chí còn được phù phép để hữu ích, vì vậy không đeo nó sẽ là một điều kỳ quặc.

Khi Yuder gật đầu, Nathan, người đứng đằng sau họ, lặng lẽ lên tiếng.

"Có vẻ như chúng ta sẽ có khách sớm."

"Chắc là các thành viên khác. Nathan, dọn chỗ thức ăn còn lại đi."

Kishiar thờ ơ ra lệnh cho Nathan, một trong những Swordmaster hàng đầu của lục địa, như thể anh ấy là người hầu. Có nhiều điều để nói về cách đối xử như vậy, nhưng Nathan chỉ đơn giản làm theo mệnh lệnh của anh ta như thể đó là điều tự nhiên nhất.

Swordmaster - bậc thầy kiếm thuật.

Trong khi Nathan nhanh chóng xếp các đĩa thức ăn và biến mất vào phòng trong, Yuder đeo đôi găng tay mà anh đã nhận được từ Kishiar.

Bề ngoài chúng có vẻ làm bằng da, nhưng khi đeo vào lại có cảm giác trơn bóng, giống như có chất lỏng hơi lạnh dính vào tay. Ngay cả khi anh nắm chặt và thả nắm tay ra, cũng không có cảm giác cứng đơ đặc trưng của da.

"Đúng như ta nghĩ, chúng rất hợp với cậu. Phán đoán của ta quả thực đúng."

Kishiar tự hào khen ngợi bản thân với vẻ mặt hài lòng. Yuder không đáp. Anh cảm thấy không cần phải giả vờ đồng tình với sự lịch sự giả tạo khi mà sự trung thực, dù khó chịu đến đâu, vẫn được ưa chuộng hơn.

"Nhân tiện, cậu có xác nhận rằng không ai trong số các thành viên khác bị thương không?"

"À, vâng. Không có cái nào hết."

Trong suốt hành trình trở về, Yuder đã dành thời gian để hỏi riêng những người bạn đồng hành của mình về bất kỳ vết thương nào. Trong khi một số người bị trầy xước nhẹ hoặc đau nhức cơ bắp khi leo núi, không ai khác bị thương như của anh. Đó là một sự nhẹ nhõm.

Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, Yuder ở gần Red Stone nhất. Chỉ cách vài bước chân, anh đã nghĩ mình che chắn cho tất cả mọi người, nhưng khoảng cách nhỏ nhoi đó đã tạo nên kết cục như hiện tại.

'Nhìn lại, tôi nên dựng lá chắn ngay từ đầu.'

Hối hận ngập tràn miệng đắng.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa cùng với tiếng nói chuyện rì rầm từ bên ngoài. Vì Nathan vẫn chưa quay lại nên Yuder đã tự đứng dậy mở cửa.

"Chỉ huy, tôi xin lỗi. Tôi định mang Yuder theo cùng, nhưng cậu ta không có trong phòng... Ồ... Yuder!"

"Yuder, cậu đã ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Ngay khi cánh cửa mở ra, Gakane, người đang cúi đầu lớn tiếng xin lỗi, đã giật mình khi nhìn thấy Yuder và ngạc nhiên hét lên. Các đồng đội khác cũng ngạc nhiên không kém.

Yuder ra hiệu cho họ vào trong khi anh nhìn vào khuôn mặt đầy phản bội và bối rối của họ.

"...Mời vào."

Khi mọi người đã yên vị trên những chiếc ghế dài, Kishiar chào đón họ như thể anh ta đã chờ đợi từ lâu.

"Mọi người đã có một đêm ngon giấc chứ? Tôi gọi Yuder đến đây vì một vấn đề cá nhân. Tôi xin lỗi vì đã không thông báo cho mọi người sớm hơn."

"À... tôi hiểu rồi."

Gakane cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên của mình và bình tĩnh lại. Chị em nhà Eldore tỏ vẻ tò mò về những gì có thể xảy ra giữa hai người.

"Mọi người đều có vẻ tò mò. Mọi người có muốn biết những gì mọi người sẽ sớm tìm ra không?"

"Vâng."

Giữa những câu trả lời chắc chắn, Kishiar nở một nụ cười nhẹ.

"Hôm nay, tất cả các cậu sẽ cùng tôi đến Cung điện Hoàng gia với Red Stone. Chúng ta sẽ cho Hoàng đế xem viên đá và nhận phần thưởng vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Đây là một nhiệm vụ bí mật, vì vậy chúng ta không thể ăn mừng trước mặt nhiều người được, nhưng hãy hài lòng với việc được gặp trực tiếp Hoàng đế và nhận giải thưởng. Và trong khi chúng ta ở đó, tôi dự định bổ nhiệm Yuder Aile làm trợ lí Kỵ binh của mình."

Những tin tức to lớn như vậy đồng loạt xuất hiện, các thành viên nhất thời không nói nên lời.

"Cung điện?"

"Chúng ta đi gặp Hoàng đế?"

"Yuder sẽ là trợ lí của Chỉ huy?"

Mỗi thành viên đều thốt lên sự thật đáng ngạc nhiên nhất đối với họ, và tất cả họ đều nhìn nhau. Cung điện Hoàng gia của Đế quốc Orr không phải là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể đến thăm. Ngay cả những người sinh ra trong giới quý tộc đôi khi cũng chưa bao giờ đặt chân đến đó trong đời.

Hơn nữa, Hoàng đế hiện tại đã không xuất hiện trong các bữa tiệc chính thức trong vài năm nay, với lý do sức khỏe. Lẽ tự nhiên là nét mặt của mọi người đều đông cứng lại vì ngạc nhiên khi biết tin họ sẽ gặp một người như vậy và nhận phần thưởng trực tiếp từ ngài ấy.

Yuder đã ra vào Cung điện Hoàng gia vô số lần trong kiếp trước nên anh không ngạc nhiên vì lý do đó. Nhưng việc họ đến Cung điện Hoàng gia trước khi anh thuyết phục được Kishiar không mang Red Stone đến Pearl Tower và rằng anh sẽ trực tiếp gặp Hoàng đế, người mà anh chưa từng gặp trong kiếp trước, khiến anh khá sốc.

Hoàng đế, anh ruột duy nhất của Kishiar. Ở kiếp trước, ngài ấy đã chết không lâu sau thời điểm này, vì vậy Yuder cho rằng sức khỏe của ngài ấy sẽ cực kỳ kém. Nhưng nếu ngài ấy đủ khỏe để đưa ra lời khen hôm nay, thì tình trạng đã biết và thực tế có thể khác.

'Chà, tôi phải nói với Kishiar rằng đừng gửi Red Stone đến Pearl Tower... nhưng sẽ rất khó để tìm được một cơ hội như thế này. Làm gì đây?'

"Nếu hôm nay chúng ta rời đi...ngài định khởi hành khi nào?"

"Ngay bây giờ."

Câu trả lời của Kishiar đối với câu hỏi mang tính suy đoán của Yuder rất rõ ràng.

"Vậy chúng ta không cần chuẩn bị gì sao?"

"Chuẩn bị gì đây? Chỉ cần mặc quân phục chỉnh tề là đủ rồi."

Kishiar, người có vẻ thấy câu hỏi này thật thú vị, đứng dậy khỏi chỗ ngồi với một nụ cười. Các thành viên làm theo, đứng dậy với vẻ mặt ngập ngừng.

Yuder nhìn lướt qua khuôn mặt của các đồng đội, ánh mắt anh dừng lại ở Kanna, người có khuôn mặt tái nhợt khác thường.

'...Có chuyện gì vậy?'

Mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, quá nhợt nhạt đối với một người chỉ lo lắng về chuyến viếng thăm Hoàng cung. Ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng cho anh biết có điều gì đó rất không ổn.

Yuder từ từ tiếp cận Kanna, cúi đầu xuống sau khi thấy Kishiar đi về phía hành lang bên trong để lấy chiếc hộp chứa Red Stone.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ah!"

Kanna, trông như thể cô ấy đã cố tình giật mình, lùi lại vài bước, liếc nhìn những người khác với mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Tôi xin lỗi. Ý tôi, ý tôi là. Đó là..."

"Kanna?"

"Ồ, à... ý tôi là, nếu tôi đến đó... ý tôi là..."

Kanna run rẩy, nói lắp, khác xa với con người hoạt bát thường ngày của cô. Hành vi của cô ấy thật khó hiểu.

"Sao vậy Kanna? Cậu không được khỏe sao?"

Khi nghe câu hỏi đầy lo lắng của Hin, Kanna càng lùi lại xa hơn. Cái đầu lắc lắc của cô ấy lộ ra một sự pha trộn giữa bối rối và sợ hãi.

"Ý tôi là... tôi có phải đến đó không?"

"Ý cậu là ở đâu? Cung điện?"

Việc đề cập đến Cung điện Hoàng gia khiến khuôn mặt Kanna tái nhợt. Rõ ràng là cô ấy đã phản ứng thái quá với từ 'Cung điện hoàng gia'.

"Sao đột nhiên vậy?"

"Không, không phải... ý tôi là... tôi xin lỗi vì đã nói nhảm."

"Hình như không có chuyện gì..."

Finn, đứng cạnh Hinn, bối rối nghiêng đầu. Nhưng Kanna đã im lặng. Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi sự trở lại của Kishiar và Nathan từ hành lang bên trong, Kishiar mặc một chiếc áo choàng lộng lẫy.

"Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát đi. Lần này chúng ta ngồi xe ngựa, sẽ rất thoải mái."

Kishiar, tay cầm chiếc hộp chứa Red Stone, dẫn đường với thái độ điềm tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi cảm giác rậm ran xuyên qua da từ năng lượng của viên đá. Nathan và các thành viên vội vã theo sau anh ta.

Cỗ xe mà họ sẽ đi đã chờ sẵn ở cổng sau hiếm khi được sử dụng. Cỗ xe, đủ lớn để chứa bảy người một cách thoải mái, được trang trí bằng biểu tượng của Cung điện Hoàng gia. Sự sang trọng của nó, bao gồm cả việc sử dụng vàng xa hoa, là quá sức.

Ngay cả tám con ngựa kéo xe cũng đã được thay thế bằng ngựa Misty Wind, có lẽ vì sợ rằng những con ngựa bình thường không thể chịu được năng lượng của Red Stone. Cảnh tượng này đã khiến các thành viên phải há hốc mồm kinh ngạc.

"Không thể tưởng tượng..."

"Nathan, ta tin tưởng vào ngươi để đảm nhận vai trò của người đánh xe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro