Chương 13 Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Du Già vội vã mà chạy tới, bắt lấy Diệp Thanh Mộng tay, thập phần cấp bách nói: "Thanh Thanh, lưu lại được không, nếu cậu muốn nghiên cứu khoa học, tôi có thể giúp cậu ở quốc nội tìm người! Hà tất đi cái địa phương kia chim không thèm ỉa ?"

Mạnh Du Già tra qua cái  nghiên cứu đội, đó là cái quốc tế hóa đội ngũ, đi vào đều là nhân tài đứng đầu toàn cầu, nhưng quốc nội cũng không phải không có tốt, tuy rằng so ra kém hơn cái này, nhưng là cũng là thực không tồi!

"Tôi vì cái gì phải nghe cậu." Diệp Thanh Mộng lạnh lùng mà nhìn Mạnh Du Già, trong giọng nói mang theo vài phần trào phúng.

Mạnh Du Già nghe xong trong lòng thực không thoải mái, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Mộng con ngươi màu hổ phách , lười biếng xa cách, "Phanh, phanh" tim đập đột nhiên gia tốc, Mạnh Du Già suy nghĩ lời nó của tiểu minh tinh.

"Cậu yêu đơn phương người ta rồi"

Có lẽ hắn thật là thích Diệp Thanh Mộng.

"Thanh Thanh, tôi, tôi, tôi......" Mạnh Du Già hiếm thấy nói lắp lên. Không biết từ khi nào bắt đầu, ánh mắt hắn luôn  đi theo Diệp Thanh Mộng, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, cẩn thận mà nghiền ngẫm mỗi cái biểu tình, bất luận là đi học, hắn đều cầm lòng không đậu phát ngốc nhìn Diệp Thanh Mộng, chỉ cần thấy anh, nội tâm tựa hồ bị lấp đầy, hương vị chua chua ngọt ngọt  dũng mãnh tràn vào tâm khang, vạn phần thỏa mãn.

 "Cậu cái gì?" Diệp Thanh Mộng nhìn nhìn, đăng ký thời gian nhanh, không có thời gian cùng Mạnh Du Già tại đây dây dưa.

Mắt thấy Diệp Thanh Mộng phải đi, Mạnh Du Già bất cứ giá nào, hắn hồng mắt trừng mắt Diệp Thanh Mộng, bất chấp tất cả gào thét lớn: "Diệp Thanh Mộng .....cậu con mẹ nó!! Lão tử thích cậu....."

Mạnh Du Già thanh âm rất lớn, sân bay rất nhiều người đều nghe thấy được, bọn họ rất có hứng thú mà nghiêng đầu, nhìn qua đây.

Vô số người ánh mắt đột nhiên tập trung ở trên người mình, Diệp Thanh Mộng thực không thích loại cảm giác trở thành tiêu điểm này, anh hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc mà nhìn Mạnh Du Già.

"Cậu biết chính mình đang nói cái gì sao?"

"Lão tử đương nhiên biết! Thanh Thanh, cậu, cậu ......" Mạnh Du Già mặt trướng đến đỏ bừng, hắn cũng là lần đầu tiên ở đám đông  bị nhìn chăm chú,, trái tim đập bịch bịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngực, Mạnh Du Già khẩn trương mà nắm chặt lòng bàn tay, chờ Diệp Thanh Mộng đáp lại.

"Kia đương nhiên là ..... không thích." Diệp Thanh Mộng khóe miệng gợi lên một tia trào phúng cười, anh nhìn Mạnh Du Già tuổi trẻ dưới ánh mặt trời mặt, sinh ra ở vạch đích, không hề có thành tựu, không hề dã tâm, cả ngày tình tình ái ái, không có mộng tưởng hay ước mơ, có tư cách gì để anh thích.

Diệp Thanh Mộng ngữ khí nhàn nhạt, nhưng  sắc bén như đao, trong nháy mắt tâm tình ngọt ngào  bị buồn khổ thay thế , Mạnh Du Già sững sờ ở tại chỗ, nghẹn thật lâu mới nghẹn ra ba chữ: "Vì cái gì?"

"Vì cái gì?" Diệp Thanh Mộng cười nói: "Mạnh Du Già, cậu trừ bỏ cha mẹ giàu có ra, thì không có bất luận ưu điểm gì nên hồn."

"Cậu chỉ biết tùy hứng cưỡng bách, chỉ lo tâm tình  yêu thích của mình, cậu không biết tiến tới, không văn hóa bạo lực thấp kém, mãn đầu óc tình tình sắc sắc, ngươi cả đời này cũng chỉ có thể bị cha mẹ an bài, bình thường vô năng."

"Còn muốn cho tôi tiếp tục nói sao?" Diệp Thanh Mộng nhìn Mạnh Du Già đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích ,  hắn cắn môi, trong mắt có nước mắt  đảo quanh, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ khóc, Diệp Thanh Mộng thở dài một hơi, anh nhìn nhìn hắn nói: "Tôi phải  đi rồi, có thời gian rồi nói sau."

"Thanh Thanh, không cần đi......" Mạnh Du Già tuy rằng rất khổ sở, nhưng hắn chỉ là giơ lên tay dứt khoát lưu loát mà lau nước mắt, một lần một lần kêu: "Thanh Thanh, không cần đi...... Thanh Thanh nói gì em đều sẽ sửa...... em sẽ sửa......"

(mình đổi xưng hô nha, vì tuyến tình cảm phát triển rồi ^ 3 ^)

Diệp Thanh Mộng đi một bước, Mạnh Du Già liền hồng mắt đem anh kéo trở về, đi một bước kéo một bước, cuối cùng Diệp Thanh Mộng thở dài một hơi, anh nhìn Mạnh Du Già mắt mũi đỏ hồng, tựa như một con cún bị vứt bỏ, từ trong balo lấy ra một cuốn vở.

Anh đem vở mộc mạc đưa cho Mạnh Du Già: "Em đem mặt trên viết những thứ có thể tự làm được, liền tới tìm tôi."

"Tôi sẽ ra  gặp em."

"Nếu một ngày làm không được, có thể hai ngày, nếu hai ngày làm không được, có thể ba ngày...... Nhưng tôi sẽ không chờ em thật lâu, tự giải quyết cho tốt." Diệp Thanh Mộng đem tay Mạnh Du Già lôi kéo anh mạnh mẽ bẻ ra, xách balo vào an kiểm, rời đi.

Mạnh Du Già ngơ ngẩn mà nhìn Diệp Thanh Mộng rời đi, cắn chặt miệng, cắn ra một tia tơ máu, hắn bỗng nhiên mà ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu, phát ra một tia lang rống.... chỉ là gầm rú mơ hồ mang theo một tia khóc nức nở.

----

Mạnh Du Già vẫn là lần đầu tiên hướng người chủ động tỏ tình, hắn sống mười tám năm, đều là người khác chủ động cho không, hoặc là hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhân gia tự nhiên mà vậy cũng liền dịu ngoan mà cùng hắn ở bên nhau, chưa từng có tình huống giống Diệp Thanh Mộng  như vậy.

Mạnh Du Già tâm tình thật không tốt, hắn ngồi ở trong phòng khách, một ngụm mà tiếp một ngụm rượu trắng, uống đến đám kia quay chung quanh hắn hồ bằng cẩu hữu đều sợ. Sợ hắn uống uống, trực tiếp ngã trên mặt đất đi đời nhà ma.

"Mạnh ca, làm sao vậy? Thất tình?"

"Mạnh ca, thất tình ? Omega gì đó một đống a, lại tìm một người, thật sự không được chơi điểm kích thích? Tìm mấy cái cũng đúng a ...."

"Chính là chính là......"

"Các ngươi con mẹ nó có phiền hay không ——!!!" Một đám người ở bên tai nháo nháo lải nhải, Mạnh Du Già đầy người mùi rượu rống giận, hắn đứng lên, dùng tay đem trên bàn bình rượu ném: "Cút cho ta ——!!" Mạnh Du Già  phú nhị đại  rất có uy nghiêm, gia thất cũng tốt nhất, hắn như vậy vừa nói, tất cả mọi người tè ra quần mà lăn, chỉ còn lại có  một người. Hắn tiếp tục ngồi ở trên sô pha uống rượu giải sầu, trong lòng thập phần khó chịu.

Hắn thật sự liền như vậy bất kham sao? Mạnh Du Già nhớ tới lời nói của Diệp Thanh Mộng, càng nghĩ càng ủy khuất, cái gì gọi là trừ bỏ ba mẹ không có bất luận ưu điểm gì, cái gì kêu bạo lực ích kỷ mãn đầu óc chỉ có tính ái, nguyên lai hắn ở  trong mắt  Diệp Thanh Mộng chính là một người  như vậy sao!?

Cẩn thận ngẫm lại...... Kỳ thật Diệp Thanh Mộng nói không sai...... Nhưng là Mạnh Du Già vẫn là không vui, lần đầu tiên thổ lộ bất cứ giá nào  lại là  một cái kết quả như vậy, dựa!! Mạnh Du Già chà xát  lộn xộn đầu tóc .... bằng không dứt khoát giống bạn hắn nói, thiên nhai nơi nào vô phương thảo, hà tất lưu luyến một cây thảo, tìm cái  đối tượng mới.

Chính là...... Chính là......

Không thoải mái không thoải mái cảm xúc tràn ngập đại não, Mạnh Du Già choáng váng, hắn chạm chạm cái trán nóng bỏng chính mình, che lại hai mắt của mình. Trước mắt tựa hồ hiện ra bộ dáng Diệp Thanh Mộng.

Diệp Thanh Mộng, Diệp Thanh Mộng. Mẹ nó!!! Mạnh Du Già khống chế không được, hắn không tốt hắn liền sửa! Mẹ nó hắn cũng không tin hắn còn đuổi không kịp, Mạnh Du Già đầu một mông, đột nhiên nhớ tới Diệp Thanh Mộng trước khi đi cho hắn một cái cuốn vở, bị hắn ném đâu rồi?

Hắn ở trong nhà tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc ở sô pha phía dưới  tìm được rồi, Mạnh Du Già như hoạch trân bảo mà đem vở nhặt lên tới, mở ra  trang đầu.

《 Mạnh Du Già cải tạo nhật ký 》

Bước đầu tiên:làm  150  bài thi toán, toán học thi đậu 100 điểm.

??????

Mạnh Du Già khiếp sợ, hắn cẩn thận xoa xoa đôi mắt, xác nhận vở không có viết sai. Bất quá toán học mà thôi, khảo thí thành tích, kia hẳn là còn  đơn giản, Mạnh Du Già đào đào gác lại hồi lâu cặp sách, lấy ra một sấp bài thi, mặt lộ vẻ khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro