Chương 39: Trận bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị quần chúng vây xem đánh giá như vậy, Khương Lộ Dã không được tự nhiên cực kỳ.

"Miêu Miêu, bọn họ đều đang xem tớ......"

Lưu Miêu Miêu thượng cống một lon Coca tục mệnh cho cậu: "Mẹ à, lớp 7 liền dựa vào cậu đó, chịu đựng."

Khương Lộ Dã chép chép miệng, trở lại dựa vào cột bóng rổ làm ôn thần.

Trên sân bóng, Trần Phong đang đụng độ với Đường Nham, bĩu môi về phía bên kia: "Sao lại thế này?"

"Đại vương làm ta truyền lời, nộp vũ khí đầu hàng không giết."

Trần Phong: ........ Lớp 7 mấy người là bệnh tâm thần đúng không?

Đường Nham cản lại đường đi của cậu: "Đừng đi nha, anh Tiểu Dã của chúng tôi nói rồi, phải để cậu dừng chân ở đây thôi, nếu lớp 7 bị thua cậu ấy sẽ rất tức giận, vừa giận là không ngăn được cách tay muốn đánh người của chính mình đâu, đến lúc đó đánh ra 'Đông Phong Nam Phong Trần Phong' gì đó là không được nha."

Trần Phong nhíu mày: "Tôi có sợ cậu ta đâu......"

"Cậu ấy còn nói, cậu ấy mới mời một vị huấn luyện viên mới, trước đây là quán quân UFC, một giờ hai vạn đô la....." Đường Nham nhân lúc Trần Phong ngây người, cướp bóng từ tay cậu ta, "Nếu mà cậu trả được, hôm nào giới thiệu cho cậu làm quen."

Trần Phong tắt lửa, hàng ngày Trương Hạo nương tay, mới làm chiến lực hai lớp ngang nhau.

Nghỉ ngơi giữa trận, lớp 7 chỉ kém một điểm.

Ủy viên thể dục như tiêm máu gà lớp 8 là Hách Kiện cùng với các đội viên vây lại một chỗ: "Lớp 7 chơi ám chiêu, người xem đều chạy qua chỗ bọn họ, tình thế trong sân thực bất lợi với chúng ta, nhưng là, này không quan hệ, bởi vì chúng ta còn có át chủ bài, đòn sát thủ của chúng ta...."

Cậu ta thâm tình kích động giữ chặt đội viên cao to bên cạnh: "Điền Hoắc của chúng ta! Sang năm sẽ là tuyển thủ vương bài đi thi đấu chuyên nghiệp, vinh quang của lớp 8 chúng ta, pháp bảo chiến thắng của chúng ta, có anh Hoắc ở đây mọi người có tin tưởng hay không!"

Điền Hoắc không có cảm tình mà rút tay lại, lấy một lọ nước trái cây trong cặp ra đi tới đi lui về phía sân.

"Anh Hoắc, anh đi đâu vậy?"

"Uống nước."

Khương Lộ Dã đã uống hết Coca, Ngụy Dĩ Nghiêu cười tủm tỉm dấn hai bạn học lại chuyển đến một thùng đầy.

Lưu Miêu Miêu chân chó bóp vai đấm lưng cho Khương Lộ Dã: "Anh Tiểu Dã à, mệt không, nửa trận sau cố lên nha."

Khương Lộ Dã mặt vô biểu tình ợ một hơi nước có ga về phía cậu.

"Coca không tốt."

Khương Lộ Dã cùng Lưu Miêu Miêu cùng nhau ngẩng đầu lên xem, chủ lực lớp 8 trong truyền thuyết, Điền Hoắc giống như một tòa tháp sắt đứng trước mặt hai người họ, trong tay cầm một lọ nước trái cây nhãn tiếng Anh.

Lưu Miêu Miêu nhìn thoáng qua, liền xác định không phải hàng thông thường ở quầy bán quà vặt của trường.

"Ha?" Lưu Miêu Miêu có chút không hiểu, "Cho tôi à?"

"Tôi tên là Điền Hoắc, Điền trong đồng ruộng, Hoắc trong Hoắc Nguyên Giáp." Điền Hoắc trực tiếp nhét bình vào trong tay Khương Lộ Dã, sau đó quay người rời đi.

Ai hỏi cậu ta.

Khương Lộ Dã ngu người nhìn cậu ta lại nhìn Lưu Miêu Miêu, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Lưu Miêu Miêu vuốt cằm híp híp mắt: "Cái tên Điền Hoắc này có khi nào....."

"Có khi nào cái gì?"

"Không có việc gì." Lưu Miêu Miêu lấy chai nước trái cây trong tay Khương Lộ Dã, vặn ra uống, "Không phải cậu chỉ uống Coca thôi à, cái này của tớ đi."

Khương Lộ Dã không để trong lòng, Lưu Miêu Miêu lau mồ hôi, cái tên Điền Hoắc dở hơi này, sớm muộn gì cậu cũng phải quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mang của tôi ngày hôm nay.

Hách Kiện lớp 8 không thể nào hiểu được, rõ ràng lớp bọn họ có ưu thế như vậy, nhưng trong lòng lại cứ thình thịch không yên.

Cách kết thúc thi đấu còn có một phút cuối cùng, lớp 8 lấy  ưu thế hơn một điểm tạm thời dẫn đầu.

Lưu Miêu Miêu đã kêu khàn cả giọng, ngay cả Khương Lộ Dã cũng nắm chặt nắm tay.

Lưu Miêu Miêu nhắm mắt lại chắp tay trước ngực: "Từng bước từng bước từng bước từng bước ......." Ông trời phù hộ vào thêm một quả đi!

"Lớp 7, ba điểm!" Trong nháy mắt trọng tài thổi còi, Lưu Miêu Miêu mở mắt ra, bóng vào là Cung Hiểu Lỗi, Alpha lớp 7, nam hài hơi béo này cũng kinh ngạc, cậu nhóc che miệng, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu trừng lớn: "Là thật vậy chăng? Tớ thật sự ném được ba điểm? Các cậu ai đến véo tớ một cái....."

Đường Nham dở khóc dở cười qua đi vỗ tay với cậu.

Cung Hiểu Lỗi quay đầu lại kêu dưới sân: "A ba, cậu có thấy không?"

Lưu Miêu Miêu dùng sức vẫy tay: "Con ngoan, a ba kiêu ngạo vì con!"

Khương Lộ Dã nháy mắt nhớ đến câu thơ trong tiết ngữ văn - bài điếu cũng tổ tiên vô vong cáo nãi ông! Nhanh chóng lắc đầu ném đi ý tưởng kỳ quái này.

Còn không đợi lớp 7 chúc mừng thắng lợi, ở mười mấy giây cuối cùng, trọng tài lại thổi còi: "Phạm quy, lớp 8 phạt bóng."

Phạm bóng chính là Điền Hoắc, cầu thủ sắp đi lên sân thi đấu chuyên nghiệp này.

Cậu ta dùng dư quang liếc Khương Lộ Dã ở bên dưới, uốn gối, dùng sức, bóng xẹt một đường cong duyên dáng, cực kỳ chuẩn mà vào rổ.

Lớp 8 đuổi theo được một điểm, nếu lại vào rổ một bóng nữa, lớp 8 cùng lớp 7 sẽ hòa, tiến vào hiệp phụ.

Ánh mắt mọi người tập trung vào một bóng mang tính quyết định này.

Ngay lúc bóng trong tay Điền Hoắc sắp rời tay, liền nghe thấy Đường Nham nói một câu: "Khương Lộ Dã đã kết hôn, tình cảm vợ chồng rất tốt."

Lộp bộp! Bóng đánh vào rổ lại bay ra ngoài.

Trọng tài thổi còi kết thúc.

Lớp 7 thắng!

Điền Hoắc giữ chặt Đường Nham đang chạy đến chúc mừng với lớp 7: "Vừa nãy cậu nói thật đấy à?"

"Đúng vậy, không thấy bạn học Khương đeo nhẫn cưới à, tình cảm bọn họ rất là tốt nha, cậu không tin thì hỏi Trần Phong, cậu ta còn đi nhà bọn họ chơi nữa ấy."

Bị bảo tiêu Alpha cao to của Hạ tổng ấn trên mặt đất cọ xát - Trần Phong: Chơi cái đầu cậu!

Khương Lộ Dã thấy người lớp 8 vây quanh Đường Nham, cho rằng bọn họ thua trận muốn gây sự, xách theo một cái ghế gấp liền qua đó.

"Làm sao vậy, thua không nổi muốn đánh nhau?"

Trần Phong đi trước một bước: "Không có gì, tâm sự chút thôi."

Đường Nham cũng nói: "Đúng đúng, tâm sự chút thôi."

Khương Lộ Dã nửa tin nửa ngờ mà nhìn mấy người: "Thật sự không có việc gì?"

Trần Phong gật đầu.

Khương Lộ Dã thả ghế dựa xuống, chỉ chỉ mấy người bọn họ: "Cẩn thận một chút, nếu để tôi biết mấy người định giở trò gì, ha, bệnh viện chỉnh dung cũng không cứu được mấy người đâu."

Sau đó kéo Đường Nham, đi lưu manh rời đi.

Điền Hoắc nhìn bóng dáng Omega xinh đẹp kia, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói là ánh sáng từ nhẫn kim cương trên tay cậu càng chói mắt, hay là cậu chỉ vào mũi mình hùng hùng hổ hổ trát tâm hơn.....

Điền Hoắc tan nát cõi lòng ngay cả 502 cũng không cứu được.

Sau khi lớp 7 kết thúc thi đấu, mọi người quyết định đi KTV chúc mừng một chút, trong lòng Khương Lộ Dã cũng rất muốn đi, mọi người trong lớp đều là chơi lớn lên, một cái so một cái biết chơi.

"Vậy đi thôi, nói một tiếng với chồng cậu, làm anh ấy trễ chút lại đón cậu."

Khương Lộ Dã gọi điện cho Hạ Tranh, chưa nói hai câu, Lưu Miêu Miêu đã ở bên kia làm ầm ĩ: "Chúng em đi Khải Lệ Cung ở trung tâm thành phố, nhất định tan cuộc trước 12 giờ, cả lớp cũng đi, bảo đảm không uống rượu, không gọi công chúa thiếu gia, mong lãnh đạo yên tâm."

Khương Lộ Dã oán trách trừng mắt cậu một cái, trốn đến một bên.

Hạ Tranh hỏi: "Người vừa nói chuyện là Lưu Miêu Miêu à?"

Khương Lộ Dã: "Ừm."

Hạ Tranh trêu cậu: "Cậu ta vừa mới nói không gọi công chúa thiếu gia, em biết cái gì là công chúa thiếu gia không?"

Khương Lộ Dã lại ừ một tiếng: "Biết."

Bàn tay đang lật văn kiện của Hạ Tranh dừng một chút, cười khẽ: "Được nha, anh Tiểu dã, còn rất có kiến thức."

Khương Lộ Dã lẩm bẩm: "Em có ngốc đâu mà...... Anh yên tâm, dù sao, dù sao cũng không ai đẹp bằng anh."

Hạ Tranh sửng sốt một chút, anh đây là bị thái thái nhà mình đùa giỡn đúng không, sau đó ý cười trên mặt càng sâu: "Em nói cái gì cơ? Lá gan lớn nha."

Khương Lộ Dã ở đâu bên kia đã đỏ mặt tắt điện thoại.

Hạ tổng cười mắng một câu với điện thoại, không yên tâm, lại nhắn WeChat cho cậu, nói anh tăng ca ở công ty, bảo cậu khi nào kết thúc thì gọi cho mình, đón cậu cùng nhau về nhà.

Khương Lộ Dã đáp lại một tin "Được." lại qua nửa ngày, lại nhắn thêm câu: "Đúng hạn ăn cơm."

"Vũ Niên, ánh mặt trời hôm nay khá tốt nhỉ?"

Đỗ Vũ Niên ngẩng đầu, nhìn không trung đen thùi lùi ngoài cao tầng, ánh mắt hoảng sợ lại mang theo một tia nghi hoặc, trong nghi hoặc lại có một chút khinh bỉ, hiện tại đã sắp đến Giáng Sinh, 4 giờ rưỡi chiều ở Yến Kinh Thành mặt trời đã lặn.....

"Không sai, là khá tốt."

Aiii, kiếm cơm không dễ.

Khải Lệ Cung là một nhà KTV rất nổi danh trong thành phố Yến Kinh, mở mười mấy năm, ông chủ họ Hồ, là một Beta trung niên, tuổi trẻ đã từng trong giang hồ mấy năm, nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, lúc sau ra tới kiên định gây dựng sự nghiệp, làm người rất khiêm tốn, ông tuyển rất nhiều phạm nhân đã cải tạo tốt, ở thành phố cũng coi như là một nhân vật, phía trên dùng ông làm điển hình, tận khả năng cung cấp phương tiện, ông cũng biết thân biết phận, chính mình cũng chăm chỉ làm ăn, dần dần đã phát tài.

Ông chủ Hồ khiêm tốn nằm mơ cũng không nghĩ tới hôm nay thiếu chút nữa là chọc phải họa lớn.

Lớp 7 đến Khải Lệ Cung đặt một phòng lớn nhất, vừa ăn vừa chơi đến hơn 9 giờ, lục tục có bạn học tỏ vẻ phải về nhà làm bài tập, phần phật một chút liền nửa lớp rời đi, dư lại là mấy đội viên đội bóng rổ hôm nay biểu hiện xuất sắc, ồn ào không say không về, lại uống thêm một chai nước ô mai. Còn có mấy ủy viên lớp cùng Khương Lộ Dã.

Mấy người chơi thân với Khương Lộ Dã chưa đi, cậu cũng không đi.

Người rời đi hơn một nửa, có chút quạnh quẽ, có người đề nghị có người nhà mang người nhà, không người nhà tìm ngoại viện.

Lưu Miêu Miêu mới vừa hát ba ngày ba đêm, giọng nói còn khàn: "Bối Bối, hỏi thử Trương Hạo có đến không?"

Bối Bối đang nhắn WeChat, ngẩng đầu cười gật gật đầu.

Đường Nham hóng hớt duỗi cổ nhìn thoáng qua: "A, nửa giờ trước liền xuất phát, nói sắp đến dưới lầu, còn mang theo bữa ăn khuya cho Bối Bối, tớ đã nói rồi chuyện này sao có thể thiếu tên kia được."

"Cậu ta không đến ai đưa Bối Bối về nhà." Lưu Miêu Miêu trừng cậu một cái, tùy tay chọn bài "Đã chết cũng yêu" cho Khương Lộ Dã.

Lần đầu anh Tiểu Dã hát, mới vừa hát được hai câu mọi người sôi nổi che lại lỗ tai: "Mẹ, mẹ làm bọn con chết đi, bọn con không dám yêu sớm nữa!"

Khương Lộ Dã xấu hổ và giận dữ ném mic xuống, đứng lên đi ra ngoài.

"Mẹ, mẹ đi đâu thế, không thể trở mặt như vậy nha."

Khương Lộ Dã quay đầu lại: "Đi xem Bối Bối, xuống lầu đón người thôi mà nửa ngày chưa lên."

Khương Lộ Dã ra phòng riêng, bên ngoài không có người phục vụ, Khải Lệ Cung rất lớn, hàng lang xây như mê cung vậy, cậu đi tới đi tới lạc luôn.

Chuyển qua một đoạn cong, liền thấy trước cửa một phòng thuê vây quanh rất nhiều người, trong lúc xô đẩy lộ ra một mảnh góc áo, là đồng phục trường Hồ Kính.

Vì thế Khương Lộ Dã liền đi qua chỗ đám người kia, càng đi càng ngửi được mùi hương càng không đúng, mùi không khí  tươi mát trên hàng lang trọn lẫn mùi cồn, thuốc lá còn có một mùi hương ngọt nị, Khương Lộ Dã hít hai hơi liền ngứa họng.

Càng đi đến gần, còn thình lình có cả mùi mật đào nước.

Quả nhiên, Khương Lộ Dã trông thấy được Mễ Bối bị bắt trong đám người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro