11, Theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ờm... phần này hơi biến thái đấy, và có máu me? nếu không đọc được thì xin vui lòng dừng lại. tớ không chấp nhận việc tớ đã cảnh báo nhưng vẫn cố đọc, và phải thấy có bài phốt mình ở đâu đó.*

* * * *

một ngày chỉ ở trong thư viện cũng đủ làm tôi cảm thấy thật thoả mái. nhưng sẽ rất yên ổn nếu đứa bạn tôi - yoon jeongwon - ngồi cạnh tôi với vẻ mặt như bị ai đó đe dọa.

- sao thế? mặt xanh ngắt như tàu lá chuối kìa?

- không sao, tao không sao.

- tao với mày là bạn, đừng giấu.

tôi nhìn nó, ánh mắt có chút giận dỗi, yoon jeongwon ngập ngừng.

- vậy mày cơ nào mới về?

- 7h tối. làm sao?

- mày đổi ca làm với người khác đi được không?

tôi khó hiểu nhìn con bé.

- đầu mày hôm nay có va vào đâu không đấy con bé?

- tao đang nghiêm túc, dạo này có nhiều vụ nữ sinh mất tích quanh trường mình lắm. mày hay tan làm trời tối nữa nên tao lo.

gần đây thời sự đưa tin nhiều nữ sinh mất tích khi từ trường về, hiện vẫn chưa rõ tung tích. cảnh sát cũng đã tăng cường bảo vệ an ninh nhưng chẳng ai làm lộ liễu đâu đúng không?

- nhưng tao có anh trai chở về mà?

- tao vẫn lo. tốt nhất mày vẫn nê đổi làm ca sáng thì hơn.

an toàn cho bản thân vẫn là ưu tiên hàng đầu. anh trai cũng nhiều lần bảo nên đổi ca làm việc mà tôi không chịu, tại tôi khá cứng đầu.

- mai mới đổi được. mày cũng về sớm đi, bố mẹ lo đấy.

- mày phải nhớ chờ anh trai tới mới được về nhá?

- biết rồi, biết rồi. về lẹ đi.

tôi đẩy yoon jeongwon ra cửa để trả lại sự yên tĩnh cho thư viện.

* * *

trời cũng đã tối, cũng hết giờ làm, tôi kiểm tra sổ sách lần cuối rồi mới tan. lần này tôi đi bộ về, tôi đã đợi anh trai 30 phút rồi không thấy đâu.

trời đang dần vào thu, từng đợt gió nhẹ lướt qua hơi lành lạnh, những chiếc lá cũng vì vậy mà rụng theo chiều gió. Tôi bước đi trên đường, xung quanh thật tĩnh lặng.

và tôi... chọn đường tắt để về nhà. nó không tối, không hẹp nhưng vẫn có cảm giác vắng vẻ khiến tôi hơi sợ. giờ hối hận cũng đã muộn. linh cảm có ai đó đang đi theo tôi, và nó là thật. tiếng cành cây gãy vang lên, báo hiệu điều không lành. tôi quay người lại nhưng thật lạ, không có ai. khẽ thở ra nhẹ nhõm, tự trấn an rằng chắc chỉ là con mèo đi ngang qua thôi.

lần nữa, tôi thật sự hối hận. khi định tiếp tục đi nữa, tôi bị bịt thuốc mê và bất tỉnh ngay sau đó. tôi không thể nhìn thấy mặt, nhưng tôi biết đó là đàn ông, do thấy bàn tay của người đó.

* * *

tỉnh lại nhưng trước mắt tối om, bị bịt mắt rồi. hai tay và chân cũng bị trói, tôi sợ hãi, giãy giụa trong vô vọng. tiếng cửa mở ra và sau đó là tiếng bước chân.

- em tỉnh rồi sao kim jieun?

giọng nói này... quen lắm...

tôi quá hoảng loạn để trả lời hắn, có vẻ hắn không có tỏ vẻ khó chịu trước sự im lặng của tôi.

- đừng sợ, tôi sẽ không làm hại đến em đâu. tôi chỉ muốn ngắm em thôi.

lần nữa, tôi mơ hồ biết chủ nhân thật sự của giọng nói.

hắn đến gần và cởi băng bịt mắt ra.

chết tiệt, là yang jungwon!

tôi không nhớ rõ mặt vì cận nhưng tôi lại có thể nhớ rất rõ chất giọng đặc trưng của hắn. hắn luôn đến thư viện mỗi khi đến ca của tôi.

- tôi làm em sợ sao? xin lỗi nhé.

- anh định làm gì tôi vậy yang jungwon?

yang jungwon nhìn tôi yêu chiều, cảm giác như tôi là búp bê yêu quý của hắn vậy.

- tôi muốn em là của riêng tôi, tôi thề tôi sẽ không làm đau em. chỉ cần em là của tôi.

sững sờ. sợ hãi. ghê tởm. hoảng loạn.

né tránh ánh mắt của yang jungwon, tôi mới biết đây là phòng ngủ của hắn. khắp phòng đều là những tấm ảnh được chụp lén ở mọi góc, thậm chí tôi còn thấy có tấm được vẽ trái tim trên đấy. không chỉ vậy còn có những dòng chữ viết tên tôi chi chít ở một góc, nhìn cứ như mấy câu thần chú bị ám vậy.

tôi muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này ngay lập tức!

có vẻ như yang jungwon đọc được suy nghĩ của tôi, liền lên tiếng đe dọa.

- em đang nghĩ đến việc trốn thoát sao kim jieun? em sẽ bị trừng phạt nếu em cố gắng chạy trốn. cái này không phải trò chơi đâu, tôi nói thật đấy.

- em đói rồi đúng không? tôi sẽ đi hâm nóng thức ăn lại, em chờ tôi một chút nhé?

chờ cái con khỉ!

yang jungwon rời đi. tôi cố giãy giụa lần nữa để thoát ra. có vẻ như ông trời thương tôi, yang jungwon có hơi sơ hở, dây trói hơi lỏng nên tôi nhanh chóng cởi được.

ban đầu tôi định trốn thoát bằng đường cửa sổ, nghe hơi điên rồ đúng không? đúng đấy, vì ngay sau đó tôi phải từ bỏ ý định đấy vì căn chung cư, nó quá cao cho một ý định nhảy lầu tự vẫn.

vậy là tôi phải nhân lúc yang jungwon không để ý mà trốn. tôi nghĩ: hắn đâu ngu gì mà để cửa không khóa nhỉ?

cơ mà cửa không khóa thật này!

nhưng mà tôi vẫn ngu hơn. nơi đây là địa bàn của hắn, hắn biết mọi đường tắt và có thể tóm sống tôi lúc nào không hay.

phải liều mạng thôi, chạy bán sống bán chết và tìm kiếm sự giúp đỡ dù chỉ là cơ hội nhỏ nhoi.

* * *

chạy được đoạn khá xa nơi đáng sợ ấy, có lẽ hắn cũng phát giác việc tôi chạy trốn rồi.

giảm dần tốc độ và cố gắng điều hòa lại nhịp thở, mắt tôi hoa lên và có lẽ sẽ ngất sớm thôi, tôi chưa ăn thứ gì để nạp lại năng lượng.

đằng trước tôi có bóng dáng người, tôi vẫn sợ rằng đó là yang jungwon, nhưng vẫn cố cầu xin sự giúp đỡ. người bên kia đã thấy tôi, chắc vậy, và vội vã chạy về phía tôi. tôi cố lê bước đi và ngã khụy xuống, thật may là người kia đỡ được. Mắt tôi hoa lên nên không thể nhìn rõ đấy là ai và ngất ngay sau đó.

- tìm được em rồi, kim jieun.

* * *

lần nữa tỉnh dậy, vẫn cái căn phòng quen thuộc đang sợ ấy nhưng tôi nằm trên giường, bị xích lại.

yang jungwon ngồi ở kên kia giường... cùng với dao tiểu phẫu.

- chẳng phải tôi đã nói với em rằng đừng cố trốn thoát hay sao? tôi không muốn em đau, nhưng em không lời nên tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh để khiến em nghe lời.

tôi biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, thế nên tôi van nài hắn.

- không! tôi xin lỗi, đừng làm hại tôi. tôi hứa tôi sẽ không chạy nữa, tôi xin lỗi.

- không! tránh xa tôi ra, đừng lại gần! um...

yang jungwon tiến lại gần và bịt miệng lại bằng khăn, hắn đưa con dao sát vào gót chân và... cứa từng nhát thật mạnh xuống chân tôi.

quá đau đớn cộng thêm sức chịu đựng có hạn, tôi không thể làm gì ngoài nhìn đôi chân bị cắt, máu chảy ra thấm đẫm ga giường. máu bắn lên mặt yang jungwon khiến hắn càng thêm đáng sợ, điên loạn.

- đừng lo lắng, còn tôi ở đây thì em sẽ không chết được đâu.

hắn rời đi lấy hộp y tế để khâu vết thương lại. sau đấy, hắn nằm cạnh tôi, ôm tôi và vuốt ve dỗ dành.

- nín đi nào. từ giờ trở đi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. nếu em muốn chết, tôi sẽ chết cùng em.

* * *

Ngày viết: 31/01/2022
Ngày hoàn thành: 03/02/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro