Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn nhỏ kế bờ biển cuồng phong đang thổi quét , mấy con phố náo nhiệt duy nhất trên đường cũng không người nào,chỉ thấy trong góc có hai thân ảnh nhỏ gầy co rúm lại.

“Chị Ân Vy, em đói bụng.” Nhìn chằm chằm mấy cái bánh bao cô bé đứng bên cạnh vang lên tiếng nói yếu ớt, đôi mắt trông mong nhìn cô bé lớn hơn đứng trên mặt đất phía trước.

“Ân Tâm, Chị biết!. . . . . .”

Đứng ở đằng trước, Mặc Ân Vy cắn chặt đôi môi,không muốn em gái đem tình trạng nghèo khổ lộ ra, chẳng qua thật chăm chú nhìn cửa hàng bánh bao góc đối đường chưa đóng cửa.

Đôi mắt mong chờ trừng mắt nhìn bánh bao ấm áp dưới ánh đèn,  Ân Vy nắm chặt quả đấm nhanh chóng đi qua đường lớn,hai tay duỗi ra,nhích tới gần cửa dùng sức lấy một cái bánh bao,sau đó quay đầu bỏ chạy.

“Có trộm! Trả bánh bao cho ta !” Nhân viên cửa hàng thấy thế liền lớn tiếng thét.

Ân Vy cố nén đói bụng liều mạng chạy về phía trước.cả ngày cũng chưa ăn bất kỳ vật gì chỉ có uống nước sôi,nhưng cho dù đói bụng đến choáng váng, chỉ cần nghĩ tới lỡ như bị nhân viên cửa hàng bắt được,em gái Ân Tâm sẽ phải đói bụng, cô liền cắn răng chạy thẳng phía trước.

“Đứa trẻ chết tiệt này!” Nhân viên cửa hàng ở sau cô vừa mắng vừa đuổi theo.

Tim đập như trống, Ân Tâm vẫn chạy.Chỉ cần chạy qua đèn xanh đèn đỏ đằng trước ,nhân viên cửa hàng sẽ bắt không được cô,cho nên cô không ngừng chạy về phía trước, một lòng chỉ muốn mang bánh bao về nhà. . . . . .

“A!” Chạy trốn quá vội cô căn bản không có chú ý tới ven đường có một tảng đá lớn,không cẩn thận vướng chân,cô lập tức lảo đảo về phía trước đâm đầu vào người thanh niên đi tới , tay cầm chặt bánh bao bơ dính lên áo khoác mới tinh đối phương. Thanh niên cau mày, trở tay lập tức bắt được Ân Vy .

“Tên trộm đáng ghét này. . . . . .” Nhân viên cửa hàng lập tức nhào tới bắt được Ân Vy nhỏ gầy,tiếp theo chính là một trận đánh đập.

“. . . . . .” Ân Vy đem bánh bao giấu thật chặt trong ngực,cúi đầu một câu cũng không nói để cho nhân viên cửa hàng  đánh,chết cũng không chịu đem bánh bao trả lại cho nhân viên cửa hàng.

“A Mỹ, làm tốt lắm! Đánh chết con bé!”Bà chủ Bạch Lai cũng từ phía sau đuổi theo chạy đến thở hồng hộc, hận không thể đem cô bé trộm bánh bao đánh chết.

“ Dừng tay.” nam thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng. 1 giọng điệu lạnh tanh.

“Con bé là kẻ trộm,còn trộm đồ đạc của chúng ta!” Nhân viên cửa hàng vừa mới vung quả đấm lên bị anh trừng mắt liền không dám đánh xuống.

“Đúng vậy! Con bé trộm đồ đạc của chúng tôi!” Nữ chủ tiệm không cam lòng yếu thế lập tức trừng trở lại.

“Bất quá chỉ là 1 cái bánh bao, có cần đánh như vậy không?” Ông lão đi theo phía sau thanh niên lắc đầu,kéo Ân Vy gầy yếu sang bên cạnh.

Giúp cô vuốt ve bụi bậm trên người mới phát hiện cô bé gầy đến đáng sợ, chỉ có cặp mắt trong suốt vừa tròn vừa lớn. Đại khái là đói quá mới trộm bánh bao sao? Bị đánh thành như vậy. . . . . . Thật là tội!

“Cám ơn.” Ân Vy thấp giọng nói cảm ơn.

“Trộm chính là trộm, một cái bánh bao cũng là trộm. . . . . .” Nữ chủ tiệm không cam lòng nói

.”Như vậy đủ chưa?” Nam thanh niên lập tức móc ra tờ một trăm đưa đến trước mặt nhân viên cửa hàng.
“Đứa bé này gầy như vậy, các ngươi đưa cho cô bé một cái bánh bao cầm về nhà, thế nào?” ông lão nói.
“Ách. . . . . .” Nhân viên cửa hàng cầm lấy tiền mặt, xoay người nhìn về phía bà chủ.
“Được rồi!” nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem tiền mặt nhận được nhét vào túi, xoay người rời đi.

“Coi như các ngươi hôm nay gặp may,để xem lần sau còn dám tới cửa hàng lấy bánh bao nửa không?” Nữ chủ tiệm hung dữ trừng mắt nhìn cô bé được ông lão che trong ngực.

“Chị Ân Vy . . . . .” Ân Tâm nhìn Ân Vy lo lắng.

“Em cầm đi,chị muốn giặt cái áo dơ này!” Ân Vy nhìn áo khoác tây bị cô làm dơ,chân mày cau lại.

Cô làm sao có thể gây rắc rối cho ân nhân? Nhất định phải giặt sạch bơ trên áo khoác mới được.

“ Dạ !” Ân Tâm biết điều gật đầu đi theo nhân viên cửa hàng lấy bánh.

“Ha ha. . . . . .”

Thanh niên đứng ở bên cạnh nghe lời của Ân Vy không nhịn được lên tiếng cười to, không nghĩ tới cô bé đói bụng đến chỉ còn da bọc xương lại có chí khí như vậy?
Muốn giặt cái áo do cô làm dơ?
Nhưng áo khoác của hắn cũng không phải chỉ chà xát trong nước hai ba cái là được . . . . .

“ Khang thiếu gia. . . . . .” Ông lão bất đắc dĩ nhắc nhở chủ nhân,mặc dù ông cũng biết cô bé này suy nghĩ viển vông nhưng người ta là có ý tốt cũng không cần cười đến như vậy?

“Dật bá,ông muốn làm người tốt cũng không cần kéo ta xuống biển?” Dương Bách Khang hờ hững khoát tay, ý đùa cợt không giảm.

“Cháu sẽ cố gắng giặt áo khoác sạch sẽ! Thật xin lỗi.”

Ân Vy cúi người chào Dương Bách Khang toàn thân quý khí khó có thể đến gần,cô chỉ là muốn đền bù sai lầm hơn nữa dùng chút ít sức theo chân bọn họ nói cám ơn.

“Không cần,cháu giặt không sạch." Dương Bách Khang lạnh lùng cự tuyệt.

“Cháu. . . . . .”

" Lòng dạ Dật bá luôn rất tốt,cho dù ông ấy thấy một con chó bị thương lưu lạc ở ven đường cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đem nó về nhà,là ông ấy cứu cháu, không liên quan đến ta! Không cần theo nói cám ơn. . . . . .” Một câu đâm phá suy nghĩ Ân Vy, “Áo khoác của ta nếu như cháu xử lý được thì những tiệm giặt ủi không cần làm làm ăn rồi.”

“Vậy. . . . . .”

Ánh mắt lãnh mạt nhìn con ngươi chân thành, Dương Bách Khang không thể không nói tiếp , “Nếu như cháu thật muốn cám ơn ta,vậy nhanh về nhà là được.”

“Lời này cũng đúng.” Dật bá nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bọn họ cũng nên về nhà.

“Cháu thật cám ơn sự giúp đỡ của các chú. . . . . .”

Mặc dù mới mười tuổi nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có phần thành thục so với lứa tuổi của mình, chỉ thấy cô nho nhã lễ độ cong thân thể cúi chào 2 người,nhưng bởi vì cô cả ngày không ăn cơm,cộng thêm bị nhân viên cửa hàng đánh,cô vừa gắng sức rời đi ,cả người lập tức nghiêng đảo về phía trước.

“Trời ạ!” Dương Bách Khang trở mình xem thường, hắn biết phiền toái sắp dính trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro